Độc Cô Vấn vừa rời khỏi Liên minh Thanh Huyền xong liền đi tới núi Thiên Thần.
"Cậu chủ Độc Cô? Khách quý, khách quý, ha ha ha!"
Một gia đinh của nhà họ Mãn chạy ra đón.
"Lão tổ đang ở trong núi sao? Độc Cô Vấn muốn bái kiến lão tổ, mong lão tổ chiếu cố".
Độc Cô Vấn xuống ngựa, chắp tay hỏi.
"Lão tổ đã không quản thế sự từ lâu, hiện tại mọi công việc của núi Thiên Thần đều do ông Bảy gánh vác!", gia đinh cười nói: "Cậu chủ Độc Cô, mời đi lối này, ông Bảy đã chuẩn bị trà đợi cậu rồi!"
"Đợi tôi?"
Độc Cô Vấn khẽ cau mày, nhưng mặt không biến sắc.
Chẳng mấy chốc, gia đinh đã dẫn Độc Cô Vấn đến một chiếc lều tạm trên sườn núi.
Trong lều có vài cái ghế và một cái bàn trà, một người đàn ông trung niên với tóc mai hai bên thái dương bạc trắng nhưng tóc trên đỉnh đầu lại đen nhánh đang pha trà.
Có một vài người đàn ông và phụ nữ ngồi bên cạnh ông ta.
Thấy Độc Cô Vấn đi vào, Mãn Đế Hứa hồ hởi chào hỏi: "Độc Cô Vấn? Vừa đúng lúc, mau, mau, mau vào uống với tôi chén trà!"
"Tham kiến ông Bảy".
Độc Cô Vấn chắp tay đi tới, âm thầm đánh giá những người đàn ông và phụ nữ đang ngồi ở đó.
"Khổng Dương đến từ Hỏa Dương Các, Trường Tín của Cô Ảnh Phong...."
Đây đều là những nhân vật lớn trong truyền thuyết chỉ được nghe danh chứ chưa từng xuất hiện.
Nhưng điều khiến Độc Cô Vấn chú ý hơn là một người phụ nữ tóc bạc ngồi bên cạnh ông Bảy.
Người phụ nữ nhắm mắt ngồi thiền như cách biệt với thế giới. Nhưng khi tách trà thơm ngát được đẩy đến trước mặt, người này chậm rãi mở mắt ra, nhấp một ngụm trà.
"Độc Cô Vấn, cậu vừa từ chỗ liên minh Thanh Huyền đến đây sao?"
Ông Bảy đẩy một tách trà về phía Độc Cô Vấn và cười hỏi.
"Đúng vậy".
Độc Cô Vấn thành thực đáp.
Ông Bảy đã đợi sẵn ở đây nên không còn nghi ngờ gì nữa, ở liên minh Thanh Huyền có tai mắt của nhà họ Mãn.
Chắc hẳn họ đã biết về việc Độc Cô Vấn gia nhập liên minh.
"Người họ Lâm đó tìm cậu để hỏi về tình hình của chúng tôi sao?"
"Không sai, tôi đã nói với anh ấy tất cả những gì tôi biết!"
Độc Cô Vấn không che giấu bất cứ điều gì.
"Ồ? Cậu chủ Độc Cô, cậu định bán đứng nhà họ Mãn sao?"
Người đàn ông tóc đỏ Khổng Dương đặt tách trà xuống và hỏi.
"Lâm minh chủ đã từng cứu tôi, vì vậy tôi sẽ không giấu anh ấy bất cứ điều gì. Hơn nữa, tôi nghĩ ngay cả khi tôi nói những gì anh ấy muốn biết thì cũng không thay đổi được cục diện. Nhà họ Mãn có cao thủ Lục Địa Thần Tiên trấn giữ thì còn phải sợ gì nữa chứ? Chẳng lẽ Khổng đại nhân cảm thấy rằng một vị Lục Địa Thần Tiên cũng không thể đối phó với một liên minh Thanh Huyền nhỏ bé?"
Độc Cô Vấn hỏi ngược lại.
Hắn dứt lời, Khổng Dương cũng cứng họng.
"Được rồi Khổng Dương, cậu không phải đối thủ của cậu ấy về việc khua môi múa mép đâu".
Ông Bảy mỉm cười và hỏi Độc Cô Vấn: "Vậy thái độ hiện tại của người họ Lâm này là gì?"
"Tôi đã khuyên anh ấy không nên truy cứu vấn đề này, Lâm Chính là một người rất lý trí. Tôi nghĩ anh ấy sẽ buông bỏ mối hận của mình và không hỏi thêm bất kỳ câu hỏi nào nữa".
Ông Bảy cười ha ha đáp: "Thật sao? Đáng tiếc, chúng tôi không định tha cho cậu ta!"
"Tại sao ông Bảy lại nói vậy?"
Độc Cô Vấn sắc mặt hơi thay đổi.
"Lão tổ từng dặn nếu nhổ cỏ mà không nhổ tận gốc thì sẽ gặp tai họa! Nếu đã chiếm núi Thiên Thần, đắc tội với liên minh Thanh Huyền, vậy thì không thể dừng lại. Hiện tại việc khai thác núi Thiên Thần vẫn đang được tiến hành, một khi ổn định ở đây, lão tổ sẽ dẫn dắt chúng tôi tiêu diệt liên minh Thanh Huyền!"
"Ông Bảy, Lâm minh chủ đã nói quyền kiểm soát núi Thiên Thần sẽ giao cho mọi người, tại sao còn phải hung hăng như vậy?"
Độc Cô Vấn vội vàng hỏi.
"Kẻ mạnh lấy thứ của kẻ yếu, nhưng kẻ yếu nói đó là một món quà? Đây chỉ là sự ngụy biện cho sự kém cỏi của bản thân mà thôi!"
Ông Bảy lắc đầu, cười nhẹ và nói: "Nhà họ Mãn chúng tôi trước nay không thích để lại hậu họa, và những người ngồi ở đây cũng vậy. Chuyện này không cần phải nói nhiều nữa. Độc Cô Vấn, Độc Cô thành các cậu cũng nên lựa chọn sáng suốt, đừng quá thân thiết với liên minh Thanh Huyền, hiểu chưa? Bởi vì chúng tôi có thể hiểu cho cậu, nhưng lão tổ của chúng tôi thì chưa chắc đâu..."
Độc Cô Vấn nhướn mày, cuối cùng chắp tay nói:
"Những gì ông Bảy nói là rất đúng, Độc Cô Vấn hiểu rồi".
"Cậu là một người thông minh! Vì niệm tình xưa nên tôi mới nói với cậu những điều này. Nếu là người khác thì tôi đã tiêu diệt luôn, hà cớ gì phải thương xót".
Ông Bảy mỉm cười và nhấp thêm một ngụm trà.
Độc Cô Vấn cảm thấy khó chịu như ngồi trên bàn đinh. Hắn kính một ly trà, sau đó đứng dậy và rời đi.
Ông Bảy cũng không giữ Độc Cô Vấn lại, chỉ mỉm cười nhìn hắn rời đi.
Trên đường trở về Độc Cô thành, Độc Cô Vấn cưỡi ngựa và nhìn lên bầu trời.
Một lúc sau, anh ta khẽ quay đầu thì thầm với thuộc hạ tâm phúc của mình: "Phái người bí mật thông báo cho liên minh Thanh Huyền, nói cho họ biết nhà họ Mãn muốn tiêu diệt họ, bảo họ mau chóng chuẩn bị!"
"Vâng thưa cậu chủ".
"Lâm Chính, hôm nay tôi sẽ báo đáp ân tình của anh!"
Độc Cô Vấn nhắm mắt lại và lẩm bẩm một mình.
…
Một đêm tuyết rơi.
Một bóng người cô độc cưỡi trên con ngựa trắng hòa lẫn vào không gian đầy tuyết trắng.
Trên mặt đất đầy tuyết chỉ để lại một đường in móng ngựa...
Không biết con ngựa đã phóng nước đại bao lâu, mãi đến khi một ngọn núi băng hiện ra ngay trước mắt.
Trước núi băng, có ba người đang đứng.
"Tiên chủ?"
Cả ba người đều nhíu mày, sắc mặt tối sầm lại.
"Sao cậu không ở liên minh Thanh Huyền, còn đi rồi quay lại làm gì? Lẽ nào.....là do không nỡ từ bỏ vị trí Tiên chủ này?"
"Lẽ nào cậu định nuốt lời?"
"Nếu đã như vậy, cậu bất nghĩa thì đừng trách chúng tôi bất nhân!"
Sát ý cường đại nổi lên từ ba người họ.
Bóng người trên lưng ngựa thờ ơ ngẩng đầu lên, nhìn ba người bọn họ hồi lâu, sau đó chậm rãi mở miệng.
"Sức mạnh phi thăng.....làm thế nào để đột biến?"