TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 4313 "ĐIỀU NÀY LÀ KHÔNG THỂ...."

Bên trong cung điện.

Ba người kia không giải tán mà tụ tập cùng nhau uống trà.

"Vừa rồi tôi dạy người này cách biến dị sức mạnh phi thăng, tôi phát hiện lĩnh ngộ của cậu ta cực kỳ đáng sợ. Các vị, theo thời gian, thực lực của người này có thể còn mạnh hơn chúng ta, cho nên ta phải đề phòng".

Thượng chủ đặt tách trà xuống và nói bằng giọng khàn khàn.

"Đề phòng? Không phải cậu ta đã nói mình không có hứng thú với vị trí Tiên chủ sao? Tại sao phải đề phòng? Ngày mai sức mạnh phi thăng của cậu ta sẽ biến dị, sau đó cậu ta sẽ rời đi, ông còn lo lắng cái gì?"

Nguyên chủ cau mày đáp.

"Nguyên chủ, ông thật ngây thơ, nếu như cậu ta có được sức mạnh phi thăng biến dị rồi lại hối hận nuốt lời thì chúng ta phải làm sao?", Băng chủ lắc đầu bình tĩnh nói.

"Hối hận?", Nguyên chủ hừ lạnh: "Ngay cả khi cậu ta biến dị và tăng sức mạnh thì cũng đâu thể đánh bại ba người chúng ta? Chúng ta đã không còn yếu ớt như trước nữa, nếu phát huy toàn bộ sức mạnh thì diệt cậu ta dễ như trở bàn tay, thì có gì phải sợ?"

"Nói thì hay đấy, nhưng ông có bao giờ nghĩ rằng, Tiên tộc chúng ta hiện có rất nhiều người muốn nhận vị Tiên chủ này. Đến lúc đó, nếu cậu ta điều động cao thủ trong tộc chống lại chúng ta thì chúng ta có thể làm gì?"

Băng chủ hừ lạnh.

Nguyên chủ im lặng một lúc lâu, nhìn chằm chằm vào hai người còn lại: "Các vị nghĩ sao?"

"Nhanh chóng chuẩn bị, ngày mai việc thành phải buộc cậu ta phải thoái vị, nếu không tuân theo sẽ giết không tha!"

Đôi mắt Băng chủ đầy vẻ lạnh lùng, cô ta gằn giọng nói.

Hơi thở của Nguyên chủ khẽ run lên, nhưng cuối cùng vẫn im lặng gật đầu.

"Vậy được rồi, đêm nay chúng ta lập tức huy động toàn bộ cao thủ thân tín đáng tin cậy chờ ở ngoài mỏ. Một khi việc của cậu ta giải quyết xong, chúng ta lập tức sẽ áp giải cậu ta đến chỗ diễn ra trận quyết đấu, ép cậu ta tuyên bố thoái vị!"

"Đúng vậy, việc này tạm thời không thể thông báo cho toàn tộc, đệ tử ngày mai tới đó nhất định phải là người của chúng ta", Thượng chủ nói thêm.

Cả ba nhanh chóng vạch ra một kế hoạch và điều động quân lực trong đêm.

Sau khi trời sáng, cao thủ của ba gia tộc đã canh giữ trước cổng mỏ, chờ Lâm Chính xuống núi.

"Này, mọi người có cảm thấy mỏ hôm nay không lạnh như bên ngoài không?"

"Đúng vậy, tôi còn cảm thấy nóng nữa, tôi cứ cảm thấy có một luồng gió nóng từ đỉnh núi thổi qua, thật kỳ lạ".

"Theo lý mà nói, tảng băng chứa đầy khoáng thạch nên nhiệt độ sẽ thấp hơn cả bên ngoài mới phải".

"Tại sao lại có gió nóng?"

Những người đứng ở lối vào khu mỏ xì xào bàn tán.

Ba vị gia chủ cũng phát hiện có điểm khác thường, nhưng cũng không muốn lên núi quấy rầy Lâm Chính, sau cùng chỉ có thể kiên nhẫn chờ ở bên dưới.

Nhưng đến trưa hôm sau, Lâm Chính vẫn chưa xuất hiện.

"Chuyện gì đã xảy ra thế? Tại sao lâu như vậy không có ai đi ra?"

Nguyên chủ có chút mất kiên nhẫn, trầm giọng nói: "Hai vị, hai vị có muốn lên núi xem tình hình một chút không?"

"Tạm thời đừng vội, nếu chúng ta lên núi quấy rầy, chỉ sợ cậu ta sẽ lấy cớ đó mà không chịu nhường ngôi vị. Chúng ta chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi, cậu ta chắc chắn sẽ xuống".

Thượng chủ bình thản nói.

Nguyên chủ nhíu mày, nhảy xuống khỏi lưng ngựa, lấy ra một bầu rượu ngồi bên cạnh nốc cạn.

Tuy nhiên, lại một khoảng thời gian chờ đợi dài đằng đẵng trôi qua, mãi đến khi mặt trời lặn và màn đêm buông xuống mà Lâm Chính vẫn không xuống núi.

Lần này ngay cả Thượng chủ cũng có chút bồn chồn.

"Với tốc độ lĩnh ngộ của cậu ta, tuyệt đối không thể lâu như vậy!"

Thượng chủ suy nghĩ một lúc rồi khàn giọng nói: "Lẽ nào trên đó đã xảy ra việc gì?"

"Còn chần chờ gì nữa, theo tôi lên núi đi!"

Băng chủ cũng ngồi không yên, rút thanh kiếm lạnh lẽo bên hông ra, khẽ quát một tiếng, trực tiếp dẫn người đi lên núi.

Nguyên chủ theo sát phía sau.

Thượng chủ vẫn định khuyên can họ, nhưng cuối cùng cũng đã từ bỏ và đưa mọi người đi theo.

Nhưng sau khi đoàn người trèo lên núi băng, họ hoàn toàn không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào của Lâm Chính.

Trên núi không một bóng người!

"Người đâu rồi?"

Băng chủ thở gấp, trầm giọng nói.

"Tìm cho tôi! Lục tung ngọn núi này tìm bằng được cậu ta cho tôi!"

Nguyên chủ gầm gừ.

Những người phía sau lập tức tản ra tìm kiếm.

Tuy nhiên, Thượng chủ dường như đã hiểu ra điều gì đó và nhìn về phía cách đó không xa.

Băng chủ và Nguyên chủ không thể không đưa mắt nhìn theo.

Họ nhìn thấy băng tuyết ở nơi đó....đã tan chảy để lộ ra một cái hố không đáy, bên trong hố có khói trắng bay ra......

Nhìn vào cái hố, con ngươi của Thượng chủ run lên, ông ta chợt hiểu ra điều gì đó.

"Điều này là không thể...."

Đọc truyện chữ Full