TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 4315 "TIÊN CHỦ LẠI ĐẾN RỒI!"

Lâm Chính lập tức rời đi.

Anh đi rất vội vàng, như thể một giây cũng không muốn ở lại Tiên tộc.

Điều đó khiến ba người kia hiểu ra lòng anh vốn không ở đây.

Nhìn khối khoáng thạch lớn thần kỳ vô song trong tay, tâm trạng họ vô cùng phức tạp.

"Thật không ngờ chúng ta đã lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử!"

Thượng chủ cười khổ, liên tục lắc đầu.

Nguyên chủ không nói năng gì.

Băng chủ nắm chặt khối khoáng thạch trong tay, trong mắt đầy sự tức giận.

Một lúc sau, cô ta ném khối khoáng thạch xuống đất rồi nói: "Ai thèm viên đá nát của anh ta kia chứ?"

Hai người kia thấy vậy thì cũng hiểu được tâm trạng Băng chủ.

Băng chủ không những muốn ngồi lên vị trí Tiên chủ, lại rất muốn dạy dỗ Lâm Chính, vậy mà cuối cùng lại thành ra thế này.

Hiện giờ Lâm Chính không chỉ có được sức mạnh phi thăng biến dị vô song mà còn được lòng rất nhiều tộc nhân Tiên tộc, được họ ngưỡng mộ sùng bái. Thậm chí, anh còn tặng cho họ khoáng thạch quý giá.

Cô ta biết cả đời này mình cũng không thể báo thù Lâm Chính.

"Nếu Băng chủ không cần, tôi có thể nhận thay".

Thượng chủ cười toét miệng, không khách khí mà thò tay định nhặt lên ngay.

Băng chủ thấy vậy liền lập tức tóm lấy, khối khoáng thạch lập tức bay lại vào tay cô ta.

"Mặc dù tôi không cần nhưng người khác cũng đừng hòng được dùng!"

Băng chủ hừ lạnh, quay lưng rời đi.

"Chẳng hiểu kiểu gì".

Thượng chủ cau mày.

Nguyên chủ không thèm để ý đến hai người kia mà đã ngồi xuống bắt đầu hút sức mạnh từ khoáng thạch.

Tiên tộc lúc này đã khôi phục lại trạng thái ba khu tự trị như trước kia.

....

Lâm Chính cưỡi ngựa phi nước đại ra khỏi địa phận Tiên tộc, nhưng anh không vội vã quay về liên minh Thanh Huyền.

Mặc dù biến dị sức mạnh rất thành công, nhưng theo anh thấy vẫn chưa đủ.

Anh ghìm cương ngựa rồi đi về một hướng khác.

Hướng này chính là Tiên cốc - nơi mà trước đó không lâu anh đã tuốt kiếm giương cung chiến đấu với họ.

"Tiên chủ lại đến rồi!"

"Mau, mau đi thông báo với cốc chủ! Báo với cốc chủ!"

"Phòng bị, phòng bị!"

Đám đệ tử canh gác nhìn thấy người cưỡi ngựa đi tới thì sợ đến nỗi mặt trắng bệch, vội vã gióng chuông cảnh báo.

Chỉ một lát sau, một đám đông đệ tử Tiên cốc lao ra.

Trong đó có cả phó cốc chủ La Thành Tiên.

Thấy người tới là Lâm Chính, La Thành Tiên mặt trắng bệch, trong mắt hiện lên sự sợ hãi.

"Lâm... Lâm Tiên chủ, cậu đến đây làm gì?"

La Thành Tiên cố tỏ vẻ cứng rắn, hỏi bằng giọng cảnh giác.

"Tôi muốn gặp cốc chủ", Lâm Chính bình thản đáp.

"Gặp cốc chủ của chúng tôi? Cậu muốn làm gì?"

La Thành Tiên cẩn trọng hỏi.

"Việc này ông không cần quan tâm, cứ dẫn đường là được".

"Cậu..."

La Thành Tiên có chút tức giận nhưng nghĩ lại Lâm Chính rất mạnh nên ông ta suy nghĩ một lát rồi hừ lạnh đáp: "Chờ ở đây, tôi vào bẩm báo cốc chủ đã!"

Dứt lời, ông ta quay lưng đi thẳng vào trong.

Khoảng hơn mười phút sau La Thành Tiên mới quay lại.

"Đi theo tôi!"

Lâm Chính gật đầu, lập tức cưỡi ngựa đi vào cốc.

Đa số nô lệ của Tiên tộc đã được Lâm Chính giải phóng, số còn lại anh cũng đã dặn dò ba vị tộc chủ phải trả tự do cho họ.

Lâm Chính không hề thích chế độ nô lệ, mặc dù ba người kia không đồng ý nhưng khi đó anh còn chưa từ chức Tiên chủ nên họ chỉ đành đồng ý.

Có điều số nô lệ ở Tiên cốc này rõ ràng còn nhiều hơn cả ở Tiên tộc.

Hơn nữa những nô lệ ở đây còn bị đối xử tàn tệ hơn nhiều.

Bọn họ ai nấy đều tay còng chân xích, quần áo không che nổi hết thân thể. Ai nấy da mặt vàng vọt, gầy trơ cả xương, tu vi bị hạn chế hơn phân nửa, chỉ lưu lại một phần khí lực để làm việc cho Tiên cốc.

Hơn nữa ở đây còn có rất nhiều quản nô, tên nào tên nấy tay cầm roi da khiến những người nô lệ kia không dám lười biếng.

Lâm Chính cau chặt mày lại nhưng không nói gì cả.

Anh nhanh chóng đi tới một căn phòng thấp ở cuối sơn cốc, ở đây anh nhìn thấy chủ Tiên cốc - Thiên Huyền Nhất.

Anh vốn tưởng bên trong Tiên cốc phải là cung điện xa hoa tráng lệ, nhưng cảnh tượng trước mặt lại không hề hoành tráng như anh nghĩ.

"Thế nào? Khiến Tiên chủ thất vọng rồi sao?"

Thiên Huyền Nhất rót một chén trà, bình thản nói: "Tiên cốc chúng tôi không biết hưởng thụ những thứ xa hoa như Tiên tộc, chúng tôi chỉ chú tâm vào Đại Đạo, tất cả những thứ vật chất khác thì hoàn toàn không để tâm".

"Cho nên các người có thể vì Đại Đạo mà không từ thủ đoạn?"

"Nếu có thể có được chính Đạo thì những tội nghiệt trước kia có thể dần bù đắp lại. Không phải người ta vẫn nói hoàn lương không bao giờ là muộn sao?"

Thiên Huyền Nhất bình thản đáp.

Lâm Chính trầm mặc.

"Lâm Tiên chủ, có việc gì cứ nói thẳng, cậu tìm tôi có việc gì?"

Thiên Huyền Nhất đẩy chén trà nóng đến trước mặt Lâm Chính, bình thản hỏi.

"Tôi muốn... học cách biến dị sức mạnh phi thăng của Tiên cốc!"

Lâm Chính hờ hững đáp.

Đọc truyện chữ Full