Trơ mắt nhìn Dương Thần giống một đường ánh sáng chạy trốn không tung
tích, đám người Tiêu Gia cũng không dám ngăn cản, thậm chí còn có chút
khiếp đảm tránh đường cho Dương Thần trốn chạy.
Thật sự là
quá sốc, thái thượng trưởng lão Tiêu Đình Nhứ, đường đường là Nhược Thủy trung kỳ gần đến cuối kỳ, đã sống không biết mấy trăm năm, không ngờ
lại bị một thanh niên không biết từ đâu xuất hiện đánh cho tan tác, đến
hài cốt cũng không còn?
Tiêu Mạc Hối mang theo đám người của Tiêu Gia vây quanh trước mặt Từ Thiếu Cung, căm hận nghiến răng nói:
- Từ Thiếu Cung, ngươi có ý gì? Vì sao thấy trưởng lão của ta gặp nạn
lại thấy chết không cứu!? Lẽ nào Từ Gia ngươi muốn tạo phản.
Anh ta cũng thật sự nổi giận, thái thượng trưởng lão Nhược Thủy trung kỳ đấy! Tiêu Gian vỗn dĩ không sánh bằng Ninh Gia, Lạc Gia, nỗi đau vừa
xuất quân chưa hiện thân đã chết ai có thể hiểu?
Từ Thiếu Cung lại nghiêng đầu, triệu hồi phi kiếm Trảm kình, quanh quẩn bên cạnh mình.
- Thế nào, ngươi còn muốn đánh với ta một trận hay sao?
- Ngươi...
Tiêu Mạc Hối giận đến tím mặt, nhưng lại không biết nói thế nào.
- Từ Thiếu Cung ta ghét nhất là ỷ đông hiếp yếu, cao thủ luận bàn,
thắng bại sinh tử là cái gì, cái cần chính là thực sự đánh thắng, như
vậy mới có thể thật sự tiến bộ! Những đồ vô dụng như bọn ngươi thì hiểu
cái gì!
- Hôm nay ta đến đây không phải là giúp các ngươi bắt giặc, thời gian của ta quý báu, chỉ là nể mặt em gái ta ghé qua một
lát, ngươi nghĩ rằng Từ gia ta thích ở lại Tiêu Gia các ngươi ư?
- Chỉ cần một câu nói của Từ Thiếu Cung ta, gia chủ Lạc gia và Ninh gia ai không nhanh chóng chạy đến nịnh nọt ta? Ngươi là cái thá gì mà cũng
xứng luận ta làm sai?
Từ Thiếu Cung miệt thị nói.
Tiêu Mạc Hối sắc mặt tím tái, tức đến phát run.
Từ Á Nam ở phía sau không nhịn được, tiến lên kéo kéo tay áo của huynh trưởng, nhẹ giọng nói:
- Anh, anh đừng tức giận, đại bá cũng là vì lão lão mà rối loạn, mọi
người đều là một nhà, muốn trách thì trách tên nghịch tặc mạo danh Thu
Phong kia!
Từ Thiếu Cung lúc này mới hừ lạnh một tiếng, thu hồi Trảm kình vào trong nhẫn không gian.
Được Từ Á Nam khéo léo chuyển chủ đề như vậy, mọi người trong chốc lát bắt đầu bàn luận, xem người kia rốt cuộc là thần thánh phương nào.
Trong đó, Tiêu Mạn Nghiên sắc mặt ửng hồng, cũng không biết là xấu hổ
hay phẫn nộ, coi như cô cũng hiểu vì sao “ca ca” này đêm đó dũng mãnh
như vậy, thì ra căn bản không phải cùng một người!
Vậy bản thân không phải bị một nam nhân không rõ ràng đùa bỡn đến chết đi sống lại sao?
Đúng lúc này, từ trong Tiêu Gia, một cỗ uy áp hung hãn bay về phía bên này.
Một người mặc trường bào gấm màu xanh tím, tóc xám buộc ở sau gáy,
trưởng giả khuôn mặt nghiêm nghị mang theo sự uy nghiêm chiếm thế thượng phong, xuất hiện phiá trên mọi người.
- Phụ thân đại nhân!
Tiêu Mạc Hối vô cùng vui mừng, nhưng ngay sau đó lại rất xấu hổ gục đầu xuống.
- Gia chủ!
Một đám tu sĩ Tiêu Gia cũng đều cung kính hô lớn.
Chỉ có Từ Thiếu Cung thản nhiên liếc nhìn một cái, cũng không nói nhiều.
Trưởng giả này chính là Tiêu Mạnh Vu gia chủ Tiêu Gia, lúc trước luôn
bế quan, vào thời khắc quan trọng, cảm nhận được bên ngoài có chân
nguyên trên Nhược Thủy kỳ kịch liệt dao động, ông cố gắng hết sức mau
chóng xuất quan, nhưng vẫn là muộn rồi.
- Mạc Hối, xảy ra chuyện gì vậy.
Tiêu Mạnh Vu để ý thấy trong gia tộc đã không có lão lãoTiêu Đình Nhứ, sắc măt lập tức xám xịt lại.
Tiêu Mạc Hối lắp bắp, nói hết những chuyện vừa mới xảy ra, trước kia
anh ta cũng phái Tiêu Mạn Nghiên đi thăm dò Thanh Đế tháp, phát hiện
được thảm trạng trong tháp.
Nghe thấy Thanh Đế tháp bị trộm
một lượng lớn linh dược, bị giết chết mười mấy tu sĩ, còn Tiêu Đình Nhứ, lông mày Tiêu Mạnh Vu không ngừng run run, chân nguyên lực dường như
muốn tuôn ra, gân xanh trên trán cũng theo đó nổi lên!
-
Chẳng qua ta mới bế quan có hơn hai tháng, gia tộc đã gặp phải nhiều
tai họa như vậy, người thay ta quản lí gia tộc như thế nào vậy?
Tiêu Mạnh Vu gầm lên nói.
Tiêu Mạc Hối toàn thân lẩy bẩy, không dám lên tiếng cúi đầu.
Đợi bình tĩnh một chút, Tiêu Mạnh Vu vung mạnh tay áo, cao giọng nói:
- Bắt đầu từ hôm nay, Tiêu Gia đề cao cảnh giác, bất kỳ động tĩnh gì
cũng không được sơ suất, nếu như do ai lơ là mà khiến cho gia tộc tổn
hại, thì đừng trách lão phu ác độc vô tình!
- Tuân mệnh!
Tất cả tu sĩ Tiêu Gia đều đồng thanh đáp trả, nhưng không ai biết rằng, trong thời gian ngắn có lẽ nguyên khí này không thể khôi phục được.
Tiêu Mạnh Vu lại cho mọi người giải tán, sắp xếp người đi xử lí những
tổn thất trong Thanh Đế tháp, sau đó mới bảo đám người Tiêu Mạc Hối
quay về đại điện Tiêu Gia.
Từ đầu đến cuối, Tiêu Mạnh Vu đều
không nói gì đến Từ Thiếu Cung, điều này không khác gì biểu thị, ta
không tiện trở mặt với ngươi, nhưng rất không hài lòng về những gì ngươi đã làm.
Từ Thiếu Cung cũng không để ý, chủ động theo vào
trong đại điện, dường như rất có hứng thú nghe người Tiêu Gia xử lí việc này.
Các trưởng lão của Tiêu Gia đều tụ tập đông đủ, thương lượng xem làm thế nào đối phó với Dương Thần.
- Kẻ này với Tiêu Gia không đội trời chung, có lẽ không ngoài dự liệu, Thu Phong cũng đã gặp phải độc thủ.
Tiêu Mạnh Vu đứng giữa đại điện, sắc mặt âm trầm nói.
Tiêu Mạc Hối sắc mặt buồn bã, trong mắt hiện vẻ đau khổ, dù sao cũng là con ruột, mặc dù không học vô thuật nhưng vẫn là máu mủ ruột thịt.
Anh ta cũng hiểu rõ vì sao “Tiêu Thu Phong” đột nhiên thay đổi hoàn toàn, thì ra đó là kẻ giả mạo!
Uổng công anh ta vui mừng nhiều ngày như vậy, nhưng lại bị lừa, Tiêu Mạc Hối hận không thể rút gân lột da Dương Thần.
- Phái tất cả tai mắt của gia tộc ta, toàn bộ lùng sục Huyễn cảnh, sau đó lại phái người đi thăm dò những gia tộc khác về tin tức của người
này, con thú đó của hắn nếu thật sự là Hỗn Độn Đỉnh, như vậy cũng không phải là lần đầu xuất hiện, nhất định sẽ có tin tức.
- Đợi
điều tra xong hắn là ai, ở đâu, cho dù chân trời góc bể, chúng ta cũng
nhất định phải khiến hắn nợ máu phải trả bằng máu, hơn nữa hoàn trả lại
gấp trăm lần!
Tiêu Mạnh Vu tức giận nói.
Đợi đến
khi tìm thấy hắn, nhớ phải nói với ta một tiếng, ta nhất định phải đấu
với hắn một trận Từ Thiếu Cung dựa vào cửa lớn, ung dung nói.
Người của Tiêu gia đều trợn mắt nhìn gã, hiển nhiên cơn tức vẫn chưa tan.
Tiêu Mạnh Vu hừ nhẹ nói:
- Lão lão không phải là đối thủ của hắn, sợ rằng ngươi đi rồi cũng là chịu chết, ta khuyên ngươi vẫn là đừng nên khinh xuất manh động, ở cùng với đám thái thượng trưởng lão của Tiêu Gia chúng ta, may ra vẫn có thể bào tồn tính mạng.
Từ Thiếu Cung cười ha ha:
- Thái thượng trưởng lão đến bây giờ vẫn chưa có ai đến, ông vẫn còn mong chờ vào họ sao?
Tiêu Mạnh Vu sắc mặt có chút khó coi, kỳ thực trách nhiệm này cũng có
phần của ông, dù sao thái thượng trưởng lão đều không sống trong bổn
tông Tiêu Gia, cách đây khá xa, nếu không có ông đi liên lạc thì những
trưởng lão này cũng sẽ không biết Tiêu Gia xả ra chuyện gì.
Nhưng lại đúng lúc ông bế quan tu luyện, cho rằng chỉ một thời gian ngắn sẽ không có chuyện gì, có Tiêu Đình Nhứ gánh vác, còn ai dám đến gây
sự.
Đương nhiên, ông cũng sẽ không nói chuyện này ra, bằng không toàn bộ trách nhiệm sẽ một mình ông gánh vác.
Tuy nhiên, ông đã chuẩn bị liên hệ với thái thượng trưởng lão, Tiêu Gia đối mặt với cường địch như vậy, nếu không trút được cơn giận này, sau
này sẽ không thể sống yên trong Huyễn cảnh này.
…
Dương Thần mang theo Tố Tâm một mạch bay khỏi Huyễn cảnh coi như đã
thở phào nhẹ nhõm, mặc dù không biết sau này có cao thủ xuất hiện hay
không, nhưng chí ít ra được khỏi Huyễn cảnh cũng yên tâm hơn một chút.
Dương Thần cũng không trì hoãn lâu, thay một bộ quần áo mới, dẫn Tố Tâm trực tiếp đến quốc gia bị lãng quên.
Đây cũng không phải cứ như vậy là xong, dù sao Tiêu Chỉ Tình vẫn không
kịp đi cứu, nhưng hắn cũng cần phải nghỉ ngơi một chút, xem xem các cô
và con gái có vấn đề gì không, nhân tiện bố trí ổn thỏa cho Tố Tâm.
Khu vực Địa Trung Hải hiện nay đối với Dương Thần rất an toàn, cho dù
người trong Huyễn cảnh tìm đến cửa hắn cũng không cần lo lắng nhiều.
Cùng với sự sống lại của trái tim Gaia, Dương Thần cảm thấy tinh thần
lực của mình đã mạnh hơn trước rất nhiều, nếu bây giờ sử dụng pháp tắc
thời gian, trình độ nhất định sẽ cao hơn Poseidon lúc đầu 1 phần.
Đến mình đều có tiến bộ như vậy, có thể thấy, pháp tắc không gian của
Apollo, Artemis, Hermes... còn mạnh hơn mình rất nhiều, họ đều có những
bước tiến bộ nhảy vọt.
Có bọn họ ở đây, có lẽ tu sĩ Nhược Thủy kỳ cũng sẽ không chiếm được lợi ích.
Dương Thần cũng không biết cứ tiếp tục như vậy, tinh thần lực sẽ tăng
trưởng đến mức như thế nào, cũng không biết đạo thần cách sẽ có những
chuyển biến gì, nhưng hiện nay vẫn đang có lợi cho bản thân.
Đương nhiên, Dương Thần cũng muốn dùng pháp tắc không gian tác chiến, so với tu vi của mình mà nói, pháp tắc không gian của mình có tăng cường
như thế nào thì vẫn là quá yếu.
Tố Tâm đi theo Dương Thần một mạch tới Trung Hải, nhìn xuống cảnh sắc bên dưới, đối với cô mà nói vô
cùng mới mẻ, từ trước tới giờ cô thật sự đi qua Huyễn cảnh cũng chưa
thấy qua biển rộng, càng không nói đến những bờ cát này.
Mặc dù rất nhiều thứ trên tục giới trong Huyễn cảnh đều có, nhưng chung quy vẫn có rất nhiều thứ không giống.
Khi đến trên không quốc gia bị lãng quên, một thân hình duyên dáng màu
tím và màu vàng nhạt từ trong thành bay ra, đến trước Dương Thần và Tố
Tâm.
- Ông xã?
Đúng là Sắc Vi và Thái Ngưng, nhìn
thấy Dương Thần có chút vui mừng và bất ngờ, đồng thời nhìn thấy Tố Tâm
có thân hình đẹp váy ngắn nóng bỏng, lại xinh đẹp mỹ miều, hai người
không khỏi ngạc nhiên, lần này lại là mang con gái nhà ai đến đây?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 1502: Con gái nhà ai
Chương 1502: Con gái nhà ai