“Không phải… Vu Hồng đại nhân, sao cô… cô lại ở đây? Cô… Cô và đám người này là một bọn sao?”.
Nam Hạnh Nhi ngơ ngác hỏi.
“Có thể xem là vậy”.
Vu Hồng bình tĩnh đáp.
“Cô… đê tiện! Vô liêm sỉ!”.
Nam Hạnh Nhi tức giận, chỉ vào Vu Hồng mắng chửi: “Cô dám phản bội chồng tôi! Chồng tôi đối xử với cô thế nào, cô không nhìn thấy sao? Nếu không phải chồng tôi không so đo chuyện trước kia, tiếp nhận cô, Vu Sơn các cô có thể có ngày hôm nay không? Vu Hồng cô có thể có ngày hôm nay không? Không ngờ cô lại lấy oán báo ân, phản bội chồng tôi! Cô đúng là người phụ nữ đê tiện nhất, không biết xấu hổ nhất trên đời!”.
“Cô cứ việc mắng, Nam Hạnh Nhi, tôi là người phụ nữ rất hiện thực, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, tôi phản bội Thanh Huyền, đầu hàng nhà họ Mãn cũng là bất đắc dĩ! Cuộc chiến tranh này Thanh Huyền không có chút ưu thế nào! Nếu tôi không đầu hàng thì sẽ chỉ có một con đường chết!”.
Vu Hồng bình thản nói, trên mặt không nhìn rõ buồn vui: “Nếu các người muốn sống thì bây giờ bỏ vũ khí xuống đầu hàng. Tôi ở đây, có thể bảo đảm các người bình an vô sự!”.
“Đầu hàng? Không đời nào!”.
Nam Hạnh Nhi tức giận trừng Vu Hồng: “Cô nghĩ tôi không biết cô định làm gì sao? Cô dẫn người chặn đường ở đây là vì thi thể của cô Ái Nhiễm, cô muốn lợi dụng thi thể của cô Ái Nhiễm đe dọa chồng tôi đúng không?”.
“Cô là người rất thông minh!”.
Vu Hồng gật đầu: “Tôi hiến kế cho nhà họ Mãn chặn đường ở đây, tôi đã tính đúng bố cô sẽ cử cô vận chuyển thi thể của Ái Nhiễm. Thật ra nhiệm vụ lần này của tôi không chỉ có thi thể của Ái Nhiễm, mà còn có cô! Bắt giữ hai người, Lâm minh chủ chắc chắn phải nghe theo chúng tôi, vậy thì sẽ tránh được nhiều cuộc chém giết và rắc rối không cần thiết”.
“Cô nằm mơ đi!”.
“Nam Hạnh Nhi, cuộc chém giết này Lâm minh chủ không có phần thắng, liều mạng chỉ có chết! Liên minh Thanh Huyền không đấu lại Lục Địa Thần Tiên. Chẳng lẽ cô muốn Nam Ly Thành, sơn trang Vân Tiếu, Tường Vân Phái và người của nhiều thế tộc khác bị ông tổ nhà họ Mãn giết chết hết, muốn nhìn nơi đóng quân của liên minh xác chất thành núi, máu đổ thành sông hay sao?”.
Vu Hồng nghiêm túc nói: “Nếu cô không muốn, cô hãy ngoan ngoãn phối hợp với chúng tôi! Tôi bảo đảm nhà họ Mãn chỉ cần mạng của Lâm Chính, nhà họ Mãn sẽ vui lòng tiếp nhận liên minh Thanh Huyền! Chủ của liên minh có thể thay bằng một vị Lục Địa Thần Tiên khác, các người được Lục Địa Thần Tiên dẫn dắt, toàn bộ vực Diệt Vong này các người còn sợ ai nữa? Như vậy không phải là kết quả tốt nhất sao?”.
“Cô… Cô… Cô đừng mơ!”.
Nam Hạnh Nhi tức giận bởi cách nghĩ của Vu Hồng.
Cô ta không nhịn được rút đao xông về phía Vu Hồng.
Lâm Chính là cấm kị trong lòng Nam Hạnh Nhi, cô ta không cho phép bất cứ ai sỉ nhục Lâm Chính. Bây giờ Vu Hồng lại bảo cô ta bán đứng Lâm Chính, còn hi sinh Lâm Chính để đổi lấy sự bình yên cho liên minh, sao cô ta có thể chịu được?
Nhìn Nam Hạnh Nhi xông về phía mình, Vu Hồng lắc đầu, đầy vẻ thất vọng.
“Thôi vậy”.
Cô ta thở dài một hơi, sau đó vung tay.
Ầm!
Nam Hạnh Nhi đang xông tới bị một luồng khí thế mạnh mẽ trấn áp.
Hai chân nhũn ra, ngã xuống đường nhựa.
Trong nháy mắt, đường lớn nổ ầm.
Hai chân Nam Hạnh Nhi như sắp gãy nát.
Cô ta cắn răng, tay giữ đao, chống đỡ cơ thể gian nan đứng dậy.
Một giây sau.
Keng.
Vu Hồng lại cử động ngón tay, chém gãy trường đao của Nam Hạnh Nhi.
Các nữ vệ thấy vậy, ai cũng hét lên xông tới.
“Không biết điều!”.
Vu Hồng lạnh lùng hừ, ngón tay lại chuyển động.
Ầm ầm ầm…
Các nữ vệ bị một luồng sức mạnh đáng sợ đánh trúng, tất cả bay ra xa, đập mạnh xuống đất, nôn ra máu lẫn mảnh nội tạng, sau đó không đứng lên nổi nữa, mất đi sức chiến đấu.