Nhóm dịch: black - Biên: NguyenDuy84
Bãi diễn tập giống như của Tần gia trang, cả quận La Giang này chỉ có một. Lý do đơn giản chỉ vì diện tích của Tần gia trang đủ rộng, hơn nữa Tần gia khởi nghiệp bằng võ nên đã bỏ ra không ít tiền vào chuyện tu sửa bãi tập.
- Mọi người xốc lại tinh thần.
Mặc dù cánh tay Tần Liên Xuyên vẫn chưa hồi phục nhưng tinh thần thì rất tốt bởi vì ông cảm nhận được có một sự phấn chấn, một dấu hiệu của sự phát triển đang bao trùm lên khắp Tần gia trang.
- Sau giờ cơm trưa, thiếu gia sẽ đến tuần tra. Nếu như không muốn để lại ấn tượng xấu trong lòng thiếu gia thì phải dốc hết toàn bộ sức lực ra đấy.
Tần Liên Xuyên vừa nói, vừa ra lệnh:
- Tốt, điểm danh!
- Một, hai, ba…
- Sáu mươi…
- Chín mươi chín…
Đã điểm danh đến người cuối cùng, là 99.
Nét mặt Tần Liên Xuyên lập tức xuất hiện một tia đau đớn. Đội hộ vệ của ông hy sinh và bị thương hết hai mươi mốt người. Ngoài sáu người còn đang dưỡng thương ra thì mười lăm đồng đội thân thiết như tay với chân đều đã bỏ mạng!
Đội ngũ tập hợp xong, từ bên ngoài truyền đến giọng cười sang sảng của Tần Vô Song:
- Liên Xuyên thúc, hiệu suất không tệ a.
Địa vị của Tần Vô Song trong gia tộc hôm nay đã thay đổi rất nhiều, thậm chí còn có dấu hiệu vượt qua cả phụ thân Tần Liên Sơn.
Đám hộ vệ thấy thiếu gia bước vào thì ngay lập tức thóp bụng, ưỡn ngực, thẳng đứng như những cái cây.
Tần Vô Song bước đi mạnh mẽ uy nghi trước cả đội. Đôi mắt sắc bén như lưỡi dao quét qua mặt từng người khiến cho tất cả đều cảm thấy ớn lạnh, nhưng trong lòng thì thầm nghĩ:
- Ánh mắt thiếu gia thật sắc bén.
Tiến lên một bước, Tần Vô Song cất giọng sang sảng:
- Chư vị đều là hảo hán của Tần gia trang, ở đây ta có một câu muốn hỏi mọi người, thân là hộ vệ, vậy thiên chức của mọi người là gì?
Cái này vẫn còn phải hỏi sao? Ngày nào cũng được Tần Liên Xuyên tẩy não, những thứ này sớm đã ăn sâu vào linh hồn của mọi người rồi:
- Bảo vệ gia viên, chết cũng cam lòng!
Tần Liên Xuyên gật gật đầu ra chiều vừa ý, bọn trẻ này quả không làm ông phải mất mặt. Ngữ khí cũng rất mạnh mẽ, diện mạo tinh thần khiến một đội trưởng như ông cảm thấy vô cùng hài lòng.
Nhưng ai ngờ Tần Vô Song lại lắc đầu lia lịa:
- Sai!
Cả đám bao gồm cả Tần Liên Xuyên cùng ngẩn ra không hiểu.
- Mọi người chỉ nói đúng một điểm. Bảo vệ gia viên là đúng. Nhưng một hộ vệ, trước hết phải có khả năng bảo vệ bản thân mình trước. Nếu như bản thân mình cũng bảo vệ không được thì làm sao bảo vệ được gia viên?
Những lời này của Tần Vô Song khiến mọi người bồi hồi nhớ lại trận chiến với gia tộc Hứa gia. Thiếu gia nói không sai, đối diện với những cường giả Chân Võ Cảnh, bọn họ ngay cả bảo vệ cho bản thân mình còn thấy khó khăn nói gì đến chuyện bảo vệ gia viên.
- Mọi người đều là huynh đệ của Tần gia trang, ta chưa bao giờ nghi ngờ lòng trung thành của mọi người, cũng chưa bao giờ nghi ngờ tinh thần sẵn sàng hy sinh mà mọi người vừa nói. Nhưng…
Nói đến đây, Tần Vô Song ngừng lại một lúc, ánh mắt lại quét một vòng phát hiện ra ánh mắt của tất cả mọi người đều đang tập trung vào mình, tất cả các đôi tai đều đang vểnh lên tập trung nghe hắn nói thì vừa ý lắm.
Lúc này mới chậm rãi nói tiếp:
- Nhưng mà, muốn giành chiến thắng, chỉ dựa vào nhiệt huyết, dũng cảm và lòng trung thành thì không đủ, thứ có hiệu quả trực tiếp nhất vẫn là thực lực, cũng như chiến thuật. Thực lực kết hợp với chiến thuật mới là cách duy nhất để giành chiến thắng! Hôm nay, ta muốn xem thực lực của mọi người đến đâu.
Muốn xem thực lực của bọn họ?
Đám hán tử nhiệt huyết nghe thiếu gia nói muốn xem thực lực của mình ai cũng ma quyền sát chưởng, nhiệt huyết sục sôi, ánh mắt lộ rõ vẻ chờ đợi.
- Tần Dũng, ra đây.
Tần Vô Song quát nhẹ một tiếng.
Bị điểm danh bất ngờ, người thanh niên nhanh nhẹn, kiêu dũng hình như cũng không kịp phản ứng, quay sang nhìn thiếu gia thăm dò, phát hiện đúng là thiếu gia đang nhìn mình thật.
Lúc này hắn mới dám khẳng định đúng là thiếu gia đang gọi mình, vội vàng bước ra khỏi đội ngũ.
- Thiếu gia, Tần Dũng bái kiến.
Tần Vô Song xua xua tay:
- Ở bãi tập thì không cần phải dùng những lời lẽ khách khí vậy. Mọi người cố gắng biểu hiện thật tốt vậy là đã tôn trọng ta lắm rồi.
- Vâng.
Là người đầu tiên nên Tần Dũng có chút căng thẳng, nghe thiếu gia nói vậy cũng yên tâm hơn phần nào.
- Đưa cung tiễn trên lưng ngươi cho ta.
Tần Dũng đưa ngay không dám chậm trễ.
Tần Vô Song cầm cung trên tay, kéo nhẹ một cái, cánh cung liền cong như hình mặt trăng, theo như hắn tính toán thì chiếc cung này đại khái có một trăm hai mươi cân cung lực.
Với những hộ vệ giữ nhà thì cây cung này có lẽ là giới hạn của họ rồi. Nhưng nó vẫn còn kém xa so với yêu cầu của Tần Vô Song. Chân khí vừa mới bốc lên đã nghe ‘rắc’ một cái, cây cung trong tay gãy làm hai nửa.
- Lực của cung này chưa đủ. Kể từ hôm nay dũng sĩ của Tần gia trang chúng ta sẽ không dùng loại cung vô dụng này. Nghe rõ đây, kể từ hôm nay, tất cả cung mà mọi người mang trên vai đều bỏ! Thay mới toàn bộ!
- Thay mới toàn bộ?
Nhìn mọi người có vẻ ngạc nhiên lắm, Tần Vô Song nhấn mạnh:
- Thay mới!
Theo những gì hắn tính toán, loại cung này ba mươi người tập trung bắn cùng lắm cũng chỉ làm bị thương cường giả Chân Võ Cảnh Nhất, Nhị đẳng. Còn nếu là Chân Võ Cảnh Tam đẳng trở lên thì loại cung này hoàn toàn vô dụng.
Muốn đối phó với cao thủ Chân Võ Cảnh ngũ Lục đẳng, cung lực chí ít phải tăng gấp đôi. Mà muốn đối phó với cấp độ cao hơn thì cần ít nhất ba trăm sáu mươi cung lực!
Mà ba trăm sáu mươi cung lực, trong Đội hộ vệ Tần gia, trước mắt chưa ai có thể làm được, kể cả Lực Võ Cảnh Đỉnh phong Tần Liên Xuyên.
Đám hộ vệ Tần gia trang kỷ luật vô cùng nghiêm ngặt. Mặc dù lòng đầy băn khoăn nhưng không ai dám trao đổi hay nói chuyện, mà tất cả chỉ quay sang nhìn Tần Vô Song, chờ xem hắn sẽ nói tiếp điều gì.
- Bắt đầu từ ngày mai, ta sẽ bắt đầu đợt huấn luyện đặc biệt ba tháng cho các ngươi. Từ giờ đến ngày mai, coi như thời gian để các ngươi chuẩn bị. Đến thời điểm, tất cả lại tập hợp ở đây.
Tần Vô Song nhìn một lượt tất cả mọi người, nét mặt ai cũng lộ rõ vẻ kiên nghị. Gật gật đầu, nhấn mạnh:
- Đợt huấn luyện đặc biệt này sẽ vô cùng gian khổ, không khác gì địa ngục. Những người có mặt ở đây ai muốn bỏ cuộc, xin đứng ra ngoài.
- Không có!
Tất cả cùng đồng thanh.
- Có người hèn nhát không?
- Không có!
- Tốt! Ta có thể thể từ ánh mắt mọi người thấy được ai có ý nghĩ muốn bỏ cuộc. Hy vọng ba tháng này, sẽ không ai bỏ cuộc hết.
- Quyết không lui, quyết không lui!
Ít nhất đến thời điểm này, Tần Vô Song cảm thấy hoàn toàn hài lòng. Đám hộ vệ này thể lực đúng là không cao nhưng cũng không thể trách họ được. Đây là hạn chế chung của Tần gia trang lúc trước.
Nhưng dưới sự huấn luyện của Tần Liên Xuyên, đám người này vẫn có thể được gọi là dũng sĩ. Nhiệt huyết, dũng cảm, trung thành, tin tưởng, kỷ luật, tất cả đều biểu hiện rất tốt.
Có được những đức tính cơ bản này, chỉ cần phối hợp với kế hoạch huấn luyện đặc biệt của Tần Vô Song thì tin rằng, chỉ ba tháng sau, đám hộ vệ này sẽ khác hẳn.
Đương nhiên, thời gian ba tháng chỉ là giai đoạn khảo sát ban đầu. Muốn rèn một trăm người này thành đội quân thép, muốn biến thành bức tường kiên cố đó là chuyện ngày một ngày hai không thể làm được.
Ba tháng này, chủ yếu là khảo sát, khảo sát thể chất, đặc điểm, sở trường của mỗi hộ vệ sau đó mới tập hợp đặc điểm của họ rồi bổ sung những kỹ năng phù hợp, có như vậy họ mới thể hiện được tiềm năng lớn nhất trong con người mình.
Nói cách khác, ba tháng này chủ yếu là huấn luyện cơ bản, cải tạo thể lực, sức mạnh và cơ năng.
Tất cả những điều này được Tần Vô Song kết hợp từ những nội dung Khảo nghiệm Võ đồng. Đám hộ vệ này, lớn thì chừng ba mươi tuổi, nhỏ mới mười bảy, mười tám, độ uyển chuyển vẫn còn tốt lắm.
- Nhớ kỹ, biểu hiện trong ba tháng có tốt hay không sẽ quyết định vận mệnh sau này của mọi người. Những người biểu hiện kém sẽ bị đào thải, đưa về trồng ruộng, còn những người biểu hiện xuất sắc sẽ được lựa chọn làm Đội trưởng các Phân đội nhỏ, đãi ngộ và cấp bậc đương nhiên sẽ nâng cao theo mức tương ứng.
Bất cứ xã hội nào muốn tiến bộ thì đều phải có cạnh tranh, mà cách tốt nhất để kích thích cạnh tranh là chế độ thưởng phạt. Một chế độ khích lệ hợp lý sẽ khiến cho đội ngũ lúc nào cũng tràn ngập tính cạnh tranh, mà chỉ có cạnh tranh mới đảm bảo đội ngũ lúc nào cũng duy trì được một sức chiến đấu mạnh mẽ!
Tần Liên Xuyên im lặng đứng nhìn nhất cử nhất động của Tần Vô Song. Dường như ông đang nhìn thấy trước mắt mình một vị Tướng quân hùng dũng trăm trận trăm thắng đang vung cao thanh gươm chiến thắng.
Khí thế đó đã hoàn toàn khống chế cục diện một cách nhẹ nhàng.
Thiếu gia bây giờ so với vị thiếu gia hay bị người ta bắt nạt ở Võ Đồng Viện ngày nào đúng là một trời một vực, muốn không bội phục cũng khó!