Nhóm dịch: black - Biên: NguyenDuy84
Quý phủ của Tây Môn Đại phiệt, các gia đinh đầy tớ đã bắt đầu bận rộn, Phiệt chủ đích thân hạ mệnh lệnh, nhất thiết phải bày xong yến tiệc tối nay, bày ra thể diện và quy cách mà Đại phiệt nên có.
Trong lòng Tây Môn Vũ biết rõ rằng, danh nghĩa là mở tiệc chiêu đãi tất cả Võ đồng dự thi của Nam Vân Châu, nhưng trên thực tế, nhân vật chính chỉ có một, đó chính là Tần Vô Song.
Đây là một cái tên khiến tâm tình của hắn phức tạp, là cái tên không thể không suy nghĩ sâu xa.
Hành động này của Tây Môn Vũ khiến trên dưới của Tây Môn Đại phiệt rất là khó hiểu. Đặc biệt khó hiểu là Tây Môn Thiên và Tây Môn Nghiên, bọn họ tựa hồ hoài nghi không biết có phải lỗ tai mình có vấn đề không.
Nhưng hai đại Thái thượng Trưởng lão và hai Đại Hộ pháp của Lãnh Huyết Thập Tam Ưng, dù sao cũng đã già rồi, cũng không lộ vẻ hoài nghi ra ngoài.
- Phụ thân, người có tính nhầm không vậy? Chúng ta đường đường là Tây Môn Đại phiệt, Đệ nhất Gia tộc Nam Vân Châu. Bất luận thế nào cũng là quý tộc thượng đẳng, hôm nay sao lại như vậy… Lẽ nào để những kẻ được gọi là con cháu quý tộc đến từ nông thôn đó tới Tây Môn Đại phiệt ta càn rỡ sao?
Tây Môn Thiên ưu điểm không ít, khuyết điểm đồng dạng cũng không ít. Khuyết điểm lớn nhất của hắn là, lòng dạ hẹp hòi, câu nệ quá mức quan niệm dòng dõi huyết thống.
Tây Môn Nghiên lại càng cong miệng:
- Phụ thân, không phải người đi tìm tiểu tử Tần gia đó sao? Có giúp nữ nhi giáo huấn hắn không?
Sắc mặt của Tây Môn Vũ khẽ trầm xuống, vẫy tay một cái bảo ba đứa con tiến tới, biểu hiện nghiêm túc, khẩu khí vô cùng chăm chú nói:
- Các ngươi hãy nghe cho kỹ đây, lời nói tiếp theo của ta không phải nói đùa, các ngươi nhất định phải nhớ kỹ trong lòng cho ta. Bất cứ lúc nào cũng không được phép quên.
- Phụ thân đại nhân xin hãy giao phó!
Ba huynh muội nhìn thấy phụ thân nghiêm túc như vậy, vội khom người đáp.
- Nghiên nhi, hôn sự của ngươi với Đạt Hề Minh, lập tức hủy bỏ. Ngươi hãy chọn ngày kêu hai Đại Hộ pháp đi cùng ngươi một chuyến tới quận La Giang, chủ động đưa ra đề nghị từ hôn, không được chần chờ.
- Từ hôn?
Tây Môn Nghiên phảng phất như bị đánh một đòn thật mạnh vào ngực.
- Lui xuống!
Khẩu khí của Tây Môn Vũ, tràn đầy kiên định không thể chất vấn.
Tây Môn Nghiên uất ức kêu lên:
- Tại sao? Phụ thân, tại sao phải từ hôn? Con cháu Thế gia của Nam Vân Châu, ta chỉ thấy mỗi mình Đạt Hề Minh là thuận mắt. Còn những người khác, ta đều không làm sao thích được. Không phải Tần Gia có con gái quan hệ với hắn sao? Phái Hộ pháp đi âm thầm giết chết cô ta là được rồi. Phụ thân…
- Láo xược!
Tây Môn Vũ khẽ quát một tiếng, sắc mặt trầm xuống:
- Từ hôn, đây là chủ ý của ta, đừng nói gì nữa, nếu không sẽ theo gia pháp mà trừng phạt! Thiên nhi, Tinh nhi! Đặc biệt là Thiên nhi, nghe cho rõ đây. Ta mặc kệ các ngươi trước đây có ân oán gì, có khúc mắc gì với Tần Vô Song, bắt đầu từ hôm nay, những khúc mắc đó nhất định phải trở thành quá khứ. Cho dù là trong lòng, cũng tuyệt đối không cho phép có bất cứ khúc mắc gì tồn tại. Ta bất kể các ngươi chấp nhận hay không. Cho dù là không chấp nhận được, cũng phải mạnh mẽ chấp nhận cho ta! Ai không làm được, cũng phải tiếp nhận gia pháp trừng phạt!
Tây Môn Thiên trợn mắt há miệng, kinh ngạc nhìn Tây Môn Vũ, người này không phải là phụ thân của mình hay sao? Phụ thân thường ngày vẫn luôn bao che khuyết điểm cho mình, sao hôm nay lại biến đổi hoàn toàn như vậy?
Tây Môn Tinh lần đầu giao tiếp với Tần Vô Song, cũng không có gì. Hơn nữa hắn lại giảo hoạt hơn đại ca Tây Môn Thiên, nghe thấy phụ thân giao phó như vậy, chỉ có thể lên tiếng trả lời vâng.
- Phụ thân, có thể nói cho con biết tại sao lại như vậy không?
Tây Môn Thiên nặng nề ngồi xuống ghế, trên mặt lộ vẻ có chút cau có, hắn đang rất khó khăn để khiến tâm tình bình tĩnh trở lại. Phụ thân giao phó như vậy, há không phải có ý nghĩa muốn thỏa hiệp với Tần gia sao? Một gia tộc Đại phiệt, lại đi thỏa hiệp với Hào môn hèn mọn mới được thăng cấp, điều này làm gì có đạo lý cơ chứ?
Đại Hộ pháp Lãnh Huyết Thập Tam Ưng lúc này đột nhiên mở miệng.
- Phiệt chủ, có phải ngài đã giao thủ với tiểu tử Tần gia đó không?
Trận chiến với Tần Vô Song, nếu có thể, Tây Môn Vũ đương nhiên không muốn để bất cứ người nào biết được. May mà, trước mắt hiện giờ không có người ngoài, ngay cả Trưởng lão trung tâm của gia tộc cũng không tham dự nói chuyện, chỉ có hai vị Thái thượng Trưởng lão và hai vị Hộ pháp đầu lãnh.
Những người này đều là tâm phúc trong tâm phúc, đương nhiên không cần tận sức giấu diếm.
Gật gật đầu, Tây Môn Vũ ngậm ngùi thở dài:
- Giao thủ rồi, tiểu tử Tần gia này còn khó chơi hơn trong tưởng tượng của chúng ta.
Nói ra những lời này, Tây Môn Vũ cũng cảm thấy mất hết hứng thú, cảm giác sâu sắc được cảm giác bất đắc dĩ.
Khuôn mặt của Đại Hộ pháp tóc bạc nhưng mặt vẫn hồng hào đột nhiên căng thẳng, thất thanh nói:
- Lẽ nào tiểu tử Tần gia, lại có thể ở dưới tay của Phiệt chủ, toàn thân trở ra?
Những lời này vừa thốt ra, mặc dù ngay cả Tây Môn Thiên từ nãy giờ vẫn đang hờn dỗi cũng không kìm được toàn thân run lên, bỗng chốc từ trên ghế ngồi thẳng người lên, đưa ánh mắt hồ nghi nhìn về phía Tây Môn Vũ.
Hai đại Thái thượng Trưởng lão của gia tộc cũng đều lộ vẻ kinh hãi, chờ đợi Tây Môn Vũ đưa ra đáp án.
Tây Môn Vũ thở dài một tiếng:
- Không chỉ là toàn thân trở ra đơn giản như vậy, đối kháng chính diện, ta cũng không nắm chắc nửa phần có thể thắng được hắn!
Ầm!
Tây Môn Thiên đặt mông ngồi xuống, dùng lực quá nặng, trực tiếp khiến chiếc ghế lõm xuống. Nếu không phải hắn có tu vi, lấy cẳng chân chống đỡ trọng tâm, lúc này không biết được sẽ phải ngã chật vật như thế nào.
Khuôn mặt của Tây Môn Vũ có vẻ không hài lòng, hừ giọng nói:
- Tính tình nóng nảy, làm chuyện vô công. Ta muốn thấy ngươi phải bao nhiêu tuổi mới có thể thật sự vững vàng được. Đừng tưởng treo lên người danh hiệu Đệ nhất Cường giả Thanh niên Nam Vân Châu, thì không biết đông tây nam bắc gì nữa. Đệ nhất gì chứ? Đó là vì người ta muốn tâng bốc Tây Môn Đại phiệt, ngươi tưởng dựa vào một mình ngươi, có thể giành được danh từ hoa mỹ đệ nhất đó sao?
Tây Môn Thiên không biết nói gì để chống đỡ, xấu hổ vô cùng.
- Phạt ngươi tới Vạn Nhận Sơn ngồi đối mặt với vách tường nửa năm, nếu vẫn chưa nhận ra được đúng sai, kéo dài thêm nửa năm nữa!
Tây Môn Vũ thực sự tức giận, uy nghiêm vẫn tương đối lớn. Đừng nói là Tây Môn Thiên, ngay cả Thái thượng Trưởng lão và Thủ lĩnh Hộ pháp, cũng không dám lên tiếng khuyên bảo.
Tây Môn Thiên chỉ có thể ngoan ngoãn thức thời:
- Vâng, hài nhi xin đi.
- Đi ngay lập tức!
Tây Môn Vũ cau mày nói.
Tây Môn Thiên đầu cũng không quay lại, che mặt xấu hổ mà đi.
- Tinh nhi, Thí luyện Võ đồng lần này, ngươi cần phải bớt phóng túng kiêu ngạo, làm chuyện gì cũng phải chú ý từng chút một. Không thể tranh đoạt chính diện với tiểu tử Tần gia, càng không thể đắc tội với hắn. Khi có cơ hội, tốt nhất là nên nghĩ cách kết giao bằng hữu với hắn. Yến hội đêm nay chính là một cơ hội tốt. Biết chưa hả?
Ưu điểm của Tây Môn Tinh chính là linh hoạt, dễ thay đổi, liên tưởng đến đánh giá của phụ thân đối với Tần Vô Song, lại nghĩ tới thực lực kinh khủng đến nghịch thiên của hắn, Tây Môn Tinh để tay lên ngực tự hỏi, cũng xác thực bản thân không có bất cứ năng lực gì để tranh giành với người ta.
- Vâng, phụ thân.
Tây Môn Vũ gật gật đầu, ánh mắt quét qua một vòng, lại giống như nói với bốn đại cao thủ còn lại:
- Nhị vị Thái thượng Trưởng lão, còn cả hai vị Hộ pháp, có phải cảm thấy bổn Phiệt chủ ta hơi có khuynh hướng chuyện bé xé ra to không?
- Không phải, không phải!
Đại Hộ pháp vuốt râu mỉm cười:
- Bọn họ nghĩ thế nào lão phu không biết, nhưng lão phu thấy, Phiệt chủ có thể đưa ra lựa chọn như vậy, thực sự là may mắn của Tây Môn Đại phiệt ta!
- Vậy sao?
- Đại lục Thiên Huyền, đại hải cuồn cuộn vô biên. Đừng nói chúng ta chỉ là một gia tộc Đại phiệt trong một Công quốc trung phẩm, cho dù là những Đại Đế quốc thượng phẩm, trong lịch sử lên xuống cũng không biết có bao nhiêu lần lên. Sự hưng suy của thế gian rất nhiều khi khởi nguyên đều là một chuyện nhỏ như hạt vừng. Phong vân biến thiên, biển cả lan tràn, chỉ có ở trong đại cục, duy trì suy nghĩ tỉnh táo, mới không bị một số thứ hư ảo huyễn hoặc, mới có thể trường tồn không ngã. Xem xét thời thế, đây có lẽ là giáo điều quan trọng để gia tộc tồn tại.
Địa vị của Đại Hộ pháp trong Tây Môn Đại phiệt vô cùng cách biệt, thậm chí mơ hồ có xu thế áp đảo hai đại Thái thượng Trưởng lão, vì vậy những lời hắn nói cũng không tính là lên mặt kẻ cả.
Một vị Thái thượng Trưởng lão ngược lại không kìm được nói:
- Ý tứ của Đại Hộ pháp là, tên tiểu tử Tần gia đó, có thế lực không thể ngăn cản trong đại thế sao?
Đại Hộ pháp khoan thai gật đầu:
- Phiệt chủ có lẽ biết rõ ràng hơn chúng ta.
Tây Môn Vũ khoát tay ra hiệu:
- Nhị vị đừng tranh chấp nữa, tiểu tử Tần gia đó… mặc dù không nói Tây Môn Đại phiệt ta không thể chọc vào, nhưng tốt nhất không chọc vào là tốt nhất. Nếu đã không đối đầu, vậy thì phải nghĩ đủ cách để kết giao đồng minh!
- Kết giao đồng minh? Với thân thế con cháu Hào môn hèn mọn của hắn sao?
Vị Thái thượng Trưởng lão kia cảm thấy khó hiểu.
- Ha ha, dòng dõi huyết thống đại khái chính là vật hư ảo như trong lời nói của Đại Hộ pháp! Quân Trưởng lão, có lẽ ngài cũng không biết, tên tiểu tử Tần gia đó, có lẽ đã kết được Linh duyên!
Những lời này vừa nói ra, tất cả đều im lặng. Quân Trưởng lão trong bụng đang chứa đầy bực tực và khó hiểu, nháy mắt đã hóa thành hư ảo.
Kết được Linh duyên!
Đối với những lão gia hỏa này mà nói, bọn họ biết rất rõ điều này có ý nghĩa gì.
Tây Môn Vũ đứng thẳng người lên:
- Tây Môn Đại phiệt ta, đời đời không thể kết thù với Tần gia trấn Đông Lâm. Điểm này nhất định phải được viết vào trong tổ huấn gia tộc, truyền lại cho thế hệ sau này!