Nhóm dịch: black - Biên: NguyenDuy84
Võ Thánh Sơn, cách mặt nước biển hai ngàn thước, quanh năm mây mù, vô cùng thần bí.
Đế Đô Bách Việt Quốc, được xây dựng cạnh núi cạnh biển, lưng dựa vào Võ Thánh Sơn, tăng thêm uy thế Đế Đô, Hoàng thất uy nghiêm.
Chưa đến một ngày, một trăm hai mươi Võ đồng đạt tư cách này đã đến được Đế Đô Bách Việt Quốc.
Bái kiến Võ Thánh, không phải là một việc tầm thường, cũng không phải là ai cũng có tư cách này. Do vậy, tất cả các Võ đồng sau khi đến Đế Đô, người phụ trách tiếp đãi của Chân Võ Thánh Địa nói:
- Tất cả các bạn, theo danh sách kết quả thành tích Thí luyện, tạm thời ở lại Đế Đô, có thể ở bất kỳ nhà trọ nào, ăn uống ngủ nghỉ được miễn phí.
- Đại nhân, vậy chúng tôi phải ở lại mấy ngày?
- Miễn phí ăn ở, chẳng lẽ các ngươi còn không vui sao?
Vị sứ giả trợn mắt nói.
- Hì hì, tất nhiên là không phải! Chúng tôi… chúng tôi chỉ mong sớm được bái kiến Võ Thánh đại nhân, hì hì.
- Bái kiến Võ Thánh đại nhân. Không phải các ngươi nói muốn gặp là có thể tùy ý đi gặp được.
Sứ giả khẩu khí nghiêm túc:
- Điều duy nhất ta có thể nói là – Đợi! Có thể ba ngày, có thể năm ngày, cũng có thể là ngay ngày mai. Trong thời gian này, nếu các ngươi có người thân, bằng hữu ở Đế Đô thì có thể đi thăm, nhưng ta nhắc trước, phải sẵn sàng đợi lệnh triệu tập đến từ Võ Thánh Sơn.
- Vâng!
Các Võ đồng đều vui vẻ cười.
Những Võ đồng này là tinh anh trong số tinh anh. Hầu hết đều đến từ đại gia tộc của các nơi. Con cháu Vương tộc Đại phiệt gần một nửa, còn lại không phải là con cháu Thế gia thì cũng là quý tộc thượng phẩm.
Quý tộc Hào môn hạ phẩm như Tần Vô Song vô cùng hiếm. Ngoài Tần Vô Song, còn lại vài người đều là điểm số thấp nhất trong danh sách đạt tư cách mà thôi. Vọng tộc và Hàn môn cấp thấp, một người cũng không có. Đây chính là sự chênh lệch…
Tần Vô Song tràn đầy cảm xúc, sự khác biệt đẳng cấp gia thế trên thế giới này lại thể hiện ra trực tiếp như vậy, mà sự chênh lệch giữa các con cháu gia tộc khác nhau, có thể thấy được từ bồi dưỡng nhân tài.
Tần gia trấn Đông Lâm, nếu cứ giãy giụa ở vị trí Hàn môn, đừng nói các sự kiện cấp cao, e rằng đến vị trí quý tộc hạ phẩm cũng khó giữ được. Cho nên các gia tộc bình thường, càng tránh xa những sự kiện như thế này.
Sau khi giải tán, Tần Vô Song không có bằng hữu để thăm, đang suy nghĩ xem có nên một mình đi thưởng ngoạn phong cảnh Đế Đô không, đột nhiên đằng sau nghe có tiếng động, chắc là có người đang đến.
Tần Vô Song không quay đầu lại, liền nghe ra đó là tiếng bước chân của đệ đệ Đồng Ngôn của Đồng Dao.
- Tần huynh, sao lại một mình bồi hồi ở đây thế này?
- Ha ha, Đồng huynh không đi thăm bằng hữu sao?
- Tiểu đệ đến từ nơi xa xôi hẻo lánh, nếu có người thân ở Đế Đô này thì quan hệ cũng rất xa, đến thăm thì lại gây phiền phức cho người ta. Hơn nữa, tiểu đệ vô cùng ngưỡng mộ phong thái độc chiếm phong quang của Tần huynh. May mà Tần huynh rảnh rỗi, hay là chúng ta tìm một nơi uống vài ly?
Tần Vô Song trong lòng biết Đồng Ngôn muốn cảm tạ mình, thứ hai là muốn kết giao với Quán quân Cá nhân Thí luyện, nhưng cũng không từ chối.
Đối với chị em nhà Đồng gia, Tần Vô Song cũng không bài xích, đặc biệt là khả năng tình báo và khả năng quan hệ xã hội của Đồng gia lại có thể vươn đến được Chân Võ Thánh Địa, điều này làm Tần Vô Song rất kinh ngạc.
- Mời!
Tần Vô Song giơ tay mời tỏ vẻ đồng ý.
Đồng Ngôn dựa vào khả năng giao tiếp của mình, tìm vài người đi nghe ngóng, đã hỏi được vài tên quán rượu nổi tiếng ở Đế Đô.
- Đồng huynh, chỉ là buổi tụ tập nhỏ, không cần phải phô trương như vậy, tùy tiện tìm một nơi nào đó là được rồi.
- Tần huynh, lần này huynh phải nghe theo sự sắp xếp của tiểu đệ. Huynh đừng quên, bây giờ huynh là Quán quân Thí luyện, là con cháu Vương tộc, tuyệt đối không thể sơ sài, nhất cử nhất động sau này của Tần huynh đều tạo dư luận cho sự kiện phong Vương sắp tới.
Tần Vô Song thản nhiên cười. Công nhận hắn nói cũng có lý, nhưng cố ý phô trương như vậy, không phải tính cách của hắn. Thân phận Vương tộc, cuối cũng cũng dựa vào thực lực, đây là suy nghĩ của Tần Vô Song.
o0o
Vừa đi vừa nói, hai người đã đi được vài con đường lớn rồi.
- Đây chắc là Tê Phượng Lầu, đường Chu Tước, Ha ha, cái tên này nghe rất hấp dẫn, rất thích hợp với thân phận của Tần huynh, chính là nó!
Tần Vô Song thấy hắn như vậy, cũng không phản đối, ngẩng đầu nhìn lên, thấy đoạn đường dài xa xa phía trước, có một cây ngô đồng cành lá xum xuê che bầu trời, vô cùng hùng vĩ, đặc biệt trang nhã, cách điệu.
Phượng Hoàng Tê Ngô! Cây ngô đồng xum xuê sẽ thu hút Kim Phượng Hoàng đến, cây ngô đồng vốn có liên quan mật thiết với linh vật Phượng Hoàng. Trước cửa Tê Phượng Lầu trồng rất nhiều cây ngô đồng, có lẽ là do vậy.
Vẫn còn chưa đến gần, liền nghe thấy tiếng kêu khóc thê lương thảm thiết. Sau đó, lại là một tiếng quát lớn:
- Ngươi bị oan, muốn cáo trạng thì đi đến Hoàng thành. Ngươi có chết ở đây, cũng không ai biết đâu, ngươi có để người khác làm ăn hay không?
- Các ngươi có đi hay không? Không đi đừng trách ta ác độc.
Tiếng quát nghiêm khắc, hung tàn, khẩu khí vô cùng không kiên nhẫn vang lên.
- Các vị đại gia, chúng tôi cũng hết cách rồi, nghe nói các Hoàng thân Quốc thích thường lui tới quý tửu lầu, chúng tôi muốn ở đây chờ vận may, cầu xin ông trời có mắt, có đại quan quý nhân đến nghe oan tình của chúng tôi…
- Đi đi, đi đi! Chỗ chúng ta không phải là quan phủ, không hơi đâu mà nghe chuyện của các ngươi. - Có nghe thì cũng vô dụng, có oan tình, thì phải đi tìm quan phủ.
- Các vị đại gia…
- Đuổi mà các ngươi không đi phải không? Các huynh đệ! Lôi chúng đi!
Một người mặc áo choàng xanh tức giận quát lên, khoát tay. Vài tên cường tráng phía sau xông lên, kéo ba lão bà quần áo rách rưới ra ngoài đường lớn chẳng khác nào như kéo lũ gia súc.
- Hu… Hu… A! Trời ơi! Các ngươi thật không có lương tâm sao?
Tiếng khóc vang trời, người xem đau lòng, người nghe rơi nước mắt, người bàng quan muốn cất tiếng khuyên can, nhưng thấy những đại hán hung thần độc ác đó, lời nói đến đầu lưỡi mà không thốt được lên lời.
Các gã đại hán kia định sải bước kéo ba lão bà ra ngoài đường Chu Tước. Chưa đi được vài bước, đột nhiên nhìn thấy hai thiếu niên đứng giữa đường, vừa lúc chặn đường bọn họ.
- Cút!
Hắn liếc một cái, phát hiện không phải là là các thiếu gia danh tiếng trong Kinh thành. Đối với những người như thế, đám đại hán này cứ mở miệng là quát lớn.
Đồng Ngôn khuôn mặt không lộ vẻ gì, cũng không tránh ra, cũng không trả lời. Hắn thấy như vậy, trong lòng rất phẫn nỗ. Cho dù mấy lão bà đó làm gì, nhưng một người lớn tuổi như vậy, lại bị một người kéo đi, thật là chướng mắt.
- Thế nào? Hai người có ý kiến gì sao?
Tên mặc áo choàng xanh bước đến, nhìn trang sức quý tộc của Tần Vô Song và Đồng Ngôn, liền đoán ra thân phận hai người, là đệ tử quý tộc, nhưng lại không phải là con cháu quý tộc đẳng cấp cao, càng không phải là các đại thiếu gia ở Kinh thành. Nói cách khác, người như vậy, Tê Phượng Lầu có thể đắc tội.
Tất nhiên, họ làm ăn thì có lý lẽ của người làm ăn, nếu đối phương không cố ý gây sự, mọi người cười với nhau là xong, cần tiếp thì phải tiếp.
Tần Vô Song lạnh lùng nhìn tên áo xanh một cái, đột nhiên hỏi:
- Ngươi có tổ tông không?
- Nói thừa! Chẳng lẽ người không có tổ tông?
Tên áo xanh trợn mắt, không khách khí quát.
- Vậy ngươi có cha mẹ không?
- Không cha không mẹ chẳng lẽ ta chui ra từ hòn đá? Cậu thiếu niên, biết điều thì tránh ra, đừng cho rằng khoác áo quý tộc là có thể tự cao. Đừng quên, đây là Đế Đô, chứ không phải là quê nhà các ngươi.
Tên áo choàng xanh khẩu khí không hề che dấu ý châm chọc.
Tần Vô Song gật gật đầu:
- Thì ra ngươi không phải chui ra từ hòn đá, vậy tuổi tác của họ, có đáng tuổi mẹ ngươi không?
Tên áo choàng xanh hai mắt trợn lên:
- Hai người hợp lại muốn ra mặt đòi công bằng sao? Đế Đô không thiếu thứ gì, chỉ thiếu chuyện mới mẻ này thôi.
- Thả người ra!
Tần Vô Song không muốn nói nhiều.
- Ta chỉ nói một lần, không cần biết họ làm gì, hãy thả người ra trước.
- Ha ha ha…
Tên áo choàng xanh ngửa mặt lên trời cười vang:
- Nếu ta không nghe nhầm, thì đầu ngươi có vấn đề rồi. Ngươi dựa vào cái gì? Dựa vào danh tiếng quý tộc hạ phẩm trên người ngươi? Chết cười! Đây là Đế Đô! Tiểu quỷ, ngoan ngoãn về quê làm ruộng đi! Đế Đô rất nguy hiểm!
Những lời này làm tổn thương lòng tự trọng của Đồng Ngôn một cách sâu sắc, quát:
- Thôn trấn thì đã sao? Quý tộc thôn trấn còn hơn gấp trăm lần đám chó cường bạo cậy thế ức hiếp người như các ngươi. Thả người ra!
- Không thả thì làm sao?
Tên áo choáng xanh hầm hừ nói.
- Không thả?
Tần Vô Song khóe miệng nở nụ cười lạnh lùng, đột nhiên toàn thân lay động, cánh tay khẽ giơ lên, xuất hiện một luồng cuồng phong.
Chỉ nghe tiếng ‘Bốp bốp bốp bốp’ mười mấy tiếng tát tai dứt khoát.
Một lát sau, những tên đại hán đó lần lượt buông tay, từng người ôm mặt, không thể không nhìn Tần Vô Song. Cả tên đại hán áo choàng xanh cũng như gà mắc thóc.
Ngay sau đó, hít sâu một hơi, căng yết hầu, hét to:
- Đánh người! Đánh người rồi!
Vừa nói xong, bên trong Tê Phượng Lầu, chen ra một đám tai to mặt lớn, một người đàn ông trung niên mặc áo hoa dẫn đầu xông ra ngoài.
- Ai? Ai đánh người?
Người trung niên lạnh lùng hỏi.
- Cửu Đương gia, hai tên quý tộc nhà quê này, họ đánh người.
Tần Vô Song cũng không để ý đến bọn người hung ác đó, đỡ ba lão bà đó dậy, đưa họ rời khỏi đây trước. Ba lão bà như gặp được cứu tinh, bám lấy chân Tần Vô Song không buông:
- Thiếu gia, vị thiếu gia này thật là người tốt, nhất định phải làm chủ cho tôi. Chúng tôi là dân thường của Xích Mộc Lĩnh, mấy năm nay, nhi nữ của mấy gia đình chúng tôi vô duyên vô cớ mất tích, đến quan phủ báo án, quan phủ cũng không có cách, chúng tôi cùng đường, chỉ còn cách lên kinh thành…
- Xích Mộc Lĩnh?
Tần Vô Song sửng sốt:
- Tổng cộng có bao nhiêu nhà?
- Nhiều lắm, chúng tôi cũng không quen nhau, khi đi cáo trạng ở Xích Mộc Vương Thành thì mới quen nhau, ít nhất là bảy mươi nhà.
- Nhiều như vậy sao? Vậy những người khác đâu?
Tần Vô Song hít một hơi, nếu chỉ là một hai nhà, thì có thể là việc vô tình, bảy mươi nhà, thì không phải là vô tình nữa rồi.
- Những người khác, đã phân ra đi kêu oan ở các nơi khác rồi, nhưng các vị lão gia quý tộc đó không cho chúng tôi ở lại, nói chúng tôi làm ảnh hưởng đến việc làm ăn của họ. Hu… hu… hu…
Tần Vô Song im lặng, việc này cũng khó trách, trong thế giới này, những gia tộc bình thường muốn kêu oan đã là khó rồi. Đang muốn nói một câu an ủi, thì có một tiếng quát phía sau:
- Tiểu tử, đã đánh người mà không dám đứng ra sao?
Tần Vô Song cảm thấy đây không phải là chuyện bình thường, liền dặn dò:
- Các vị rời khỏi đây trước, đợi tôi ở trước đền thờ kia.
Quay đầu lại, chậm rãi nói:
- Ta đánh người, là vì các ngươi đáng bị đánh, nếu các ngươi không muốn làm lớn chuyện, thì việc này sẽ dừng ở đây.
Thái độ của Tần Vô Song là muốn giữ hòa khí, không phải là vì sợ, mà là vì quan tâm đến chuyện của các lão bà kia, có cảm giác có liên quan đến mình. Hắn cũng không hiểu tại sao lại có cảm giác đó, nhưng cảm giác này rất mạnh và luôn ở trong tiềm thức.