Nhóm dịch: black - Biên: NguyenDuy84
Tống Lăng Phong lo lắng đi đi lại lại trong nội viện Hoàng cung.
Ở trong phòng, có một nữ nhân trang điểm ăn mặc vô cùng sang trọng, khoảng hai sáu, hai bảy tuổi, dáng người thướt tha, tướng mạo thanh cao. Đó chính là Quý phi mà đương kim Hoàng đế - Bệ hạ của Bách Việt Quốc sủng ái nhất, khuê danh Tống Ban.
- Nhị huynh, huynh ngồi một chỗ không được sao?
Ban Quý phi thấy Tống Lăng Phong đi đi lại lại, càng thấy không yên trong lòng, đành phải nói.
- Ài, Ban muội, nhị huynh của muội trong lòng vô cùng lo lắng, muội thử nói xem, làm sao có thể ngồi yên đây.
Hắn đi được một nửa vòng, đột nhiên dừng lại, lộ vẻ vui mừng:
- Đến rồi!
Quả nhiên, ngay lúc đó, có một tên thái giám từ ngoài đi vào, sắc mặt nghi ngờ nhìn Tống Lăng Phong một cái, trong mắt vô cùng phức tạp.
- Liễu công công, thế nào rồi?
Tống Lăng Phong vội hỏi.
Vị Liễu công công đó cất giọng the thé nói:
- Tống Quốc cữu, họa của ngài gây ra lần này, thật là nguy hiểm.
Tống Lăng Phong kinh ngạc, vội hỏi:
- Công công sao lại nói như vậy?
Khuôn mặt Liễu công công đánh phấn trắng, thớ thịt rung rung, lại nhìn sang Ban Quý phi:
- Cũng may, Tống Quốc cữu không làm hại đến tên Võ đồng đó, nếu không, không chỉ Tống Quốc cữu ngài, e rằng đến cả Ban Quý phi cũng bị liên lụy!
Đến Ban Quý phi cũng bị liên lụy? Tống Lăng Phong đột nhiên thất kinh, đến Ban Quý phi cũng ngạc nhiên ngẩng đầu lên nói:
- Liễu công công, thành tích Thí luyện của Võ đồng đó, ngươi đã nghe ngóng được chưa?
- Nô tài đã tốn bao công sức, cũng coi như là không phụ sự ủy thác của Quý phi, vị thiếu niên đó họ Tần đúng không? Quốc cữu gia không nhớ nhầm chứ?
- Không nhớ nhầm!
Tống Lăng Phong vội nói.
- Quốc cữu gia có biết, trong kỳ Thí luyện Võ đồng lần này, vị Võ đồng đứng vị trí Quán quân Thí luyện, cũng mang họ Tần chứ?
Liễu công công nói đến đây, khẩu khí có phần hơi ngần ngại.
- Cũng họ Tần?
Tống Lăng Phong vô cùng kinh ngạc, chẳng lẽ, gã thiếu niên đó, lại là Quán quân Thí luyện?
Việc này, đúng là lừa người ta mà. Cách ăn mặc của thiếu niên đó, chẳng qua cũng chỉ là con cháu Hào môn quý tộc hạ phẩm mà thôi. Nhưng nghĩ lại, võ kỹ của thiếu niên đó, không phù hợp với những người đồng trang lứa, nếu nói hắn là Quán quân Thí luyện, cũng không phải là chuyện lạ.
- Tống Quốc cữu, Quán quân Thí luyện lần này, đã có người đưa tin, nói là một con đại hắc mã. Hắn đã lấy thành tích vô cùng áp đảo, đánh bại các con cháu Vương tôn của Tứ Đại Lĩnh. Mà xuất thân của thiếu niên này, cũng chỉ là một con cháu Hào môn mà thôi.
Trong khẩu thí của Liễu công công tràn đầy sự cảm khái.
Tống Lăng Phong nghe xong, cảm thấy lồng ngực như bị giáng một đòn khủng khiếp. Con cháu Hào môn, hắc mã? Tất cả đều hoàn toàn ăn khớp với thiếu niên đó.
Hắn chỉ cảm thấy mình vô cùng may mắn, tạ trời tạ đất, coi như là vẫn chưa làm lớn chuyện. Lúc đó, nếu không phải là Đại Tôn giả đến kịp, ngăn cản một hồi, sợ rằng kết quả sẽ là một sống một còn. Một khi xảy ra chuyện đó, thì cả đời Tống Lăng Phong hắn coi như xong, mà cả gia tộc cũng bị liên lụy.
- Thảo nào… Trong khẩu khí của Đại Tôn giả đầy sự bao che, giống như với con cháu của mình vậy, ta còn cảm thấy kỳ lạ, hóa ra là vậy, hóa ra là vậy!
Tống Lăng Phong thầm nghĩ may mắn, nghĩ đến hậu quả có thể xảy ra, vẫn không khỏi cảm thấy khiếp sợ.
- Nhị huynh!
Ban Quý phi lúc này mới nói:
- Không phải muội muội muốn dạy bảo huynh, nhưng Tê Phượng Lầu của huynh đó, nên sửa đổi thói xấu đi. Muội không chỉ nghe tin đồn lần này, nói Tê Phượng Lầu của huynh ức hiếp khách nhân. Gia tộc Tống gia ta muốn trường tồn cùng với Bách Việt Quốc, phải dựa vào kinh doanh lâu dài. Mặc dù muội còn nhận được sự sủng ái của Hoàng đế Bệ hạ, còn đem lại lợi ích cho gia tộc. Nhưng tình hình trong cung luôn luôn thay đổi. Việc của Tống gia, huynh phải làm thế nào để đến khi không có Quý phi muội mà vẫn có thể ứng phó được!
Tống Lăng Phong vâng vâng dạ dạ, vô cùng xấu hổ.
- Thế này đi, đợi sau khi Bệ hạ bãi triều, muội muội sẽ nhắc khéo đến chuyện này, nếu bệ hạ có thể nói với Đại Tôn giả vài câu, Đại Tôn giả chắc sẽ nể mặt bệ hạ, thì việc Tê Phượng Lầu khai trương lại sẽ không có vấn đề gì. Nhưng sau việc này mà vẫn như vậy, tiểu muội e rằng sẽ không giúp được nữa rồi!
- Không đâu không đâu! Sau khi khai trương lại, ngu huynh nhất định sẽ chỉnh đốn, phong cách của Tê Phượng Lầu cũng sẽ thay đổi!
Tống Lăng Phong liên tục bảo đảm.
o0o
Tối hôm đó, tại Phân đường của Chân Võ Thánh Địa.
Đại Tôn giả khẽ mỉm cười, đưa bức thư lại gần ánh nến, xem xong lập tức đốt luôn.
Thuộc hạ của Chân Võ Thánh Địa hầu hạ bên cạnh nhìn thấy việc này cũng không khỏi lè lưỡi. Phải biết là bức thư mà Đại Tôn giả đốt không phải là thư bình thường, mà là thư do đương kim Hoàng đế Bệ hạ Bách Việt Quốc ngự bút viết ra.
- Ra ngoài nói với Tổng quản Thái giám, Hoàng đế Bệ hạ đã có lời, thì Tê Phượng Lầu sau một tháng có thể khai trương lại bình thường.
- Vâng!
Tên thuộc hạ liền đi ra ngoài.
Đại Tôn giả lạnh lùng cười, dường như không coi đây thành chuyện lớn, mà chỉ thản nhiên đứng dậy, ra đến ngoài cửa nói:
- Đám Võ đồng đạt tư cách của Thí luyện Võ đồng, đã sắp xếp ổn rồi chứ?
- Bẩm Đại Tôn giả, đã sắp xếp ổn thỏa rồi.
- Ừ!
Đại tôn giả thản nhiên đi ra, đến phòng của Tần Vô Song.
Vừa ra đến ngoài sân, Đại Tôn giả đột nhiên nghe thấy tiếng động bên tai, Tần Vô Song đang đứng trong sân, nhìn lên bầu trời đêm, vẻ mặt trầm tư, dường như đang suy nghĩ điều gì.
- Cậu thiếu niên, đang nghĩ cái gì đấy?
Đại Tôn giả ngày càng thấy hứng thú với Tần Vô Song, càng nhìn càng thấy thuận mắt. Đại Tôn giả cả đời cũng đã thu nạp không ít đồ đệ, nhưng tư chất và nhân phẩm nếu như so sánh với vị thiếu niên này, lại không biết kém hắn ta bao nhiêu mà nói.
Đại Tôn giả với tấm lòng rộng mở, nếu có thể lựa chọn, ông hận một nỗi không thể lập tức nhận cậu thiếu niên này làm môn đệ. Nhưng ông ta biết, mặc dù ở Bách Việt Quốc này, ông ta có thể nói là dưới một người, trên vạn người, nhưng e rằng cũng không đủ tư cách làm sư phụ của cậu thiếu niên này.
- Ha ha, bái kiến Đại Tôn giả.
Tần Vô Song lấy lại tinh thần, âm thầm khâm phục thực lực của Đại Tôn giả này. Lúc đầu khi Tây Môn Vũ đi đến gặp hắn, hắn có thể cảm ứng thấy. Mà Đại Tôn giả đi đến, cũng không cố ý bước nhẹ lại, không cố ý kềm lại hơi thở, nhưng hắn cũng không thể cảm thấy trước.
Đây chính là khoảng cách thực lực. Cùng là Chân Võ Cảnh Cửu đẳng, nhưng dường như khoảng cách này rất lớn.
- Không phải đa lễ! Cậu thiếu niên, có thể nói cho ta biết vừa nãy cậu đang nghĩ gì không? Ta nhìn ánh mắt xa xăm của cậu, hình như rất nhập tâm. Cậu mới mười mấy tuổi, đáng lẽ không nên có ánh mắt xa xăm như vậy, có phải là có tâm sự phải không?
Đại Tôn giả quan tâm hỏi.
- Đại Tôn giả thật sự nếu quan tâm, trong lòng vãn bối có một điều hoài nghi, muốn xin Đại Tôn giả giải đáp.
- Ồ, ngươi nói đi!
- Tu vi của Đại Tôn giả, là đạt đến Chân Võ Cảnh Cửu đẳng phải không?
- Ừ!
Đại Tôn giả mỉm cười.
- Ta ở châu thành Nam Vân Châu, đã từng nhìn thấy Phiệt chủ Tây Môn Vũ của Tây Môn Đại phiệt, cũng là Chân Võ Cảnh Cửu đẳng. Tại sao cùng là Cửu đẳng như Tôn giả mà ta cảm thấy khoảng cách vô cùng rõ ràng. Hay là trong Cửu đẳng, cũng còn có một huyền cơ khác?
Đại Tôn giả gật gật đầu:
- Câu hỏi rất hay, đúng như cậu nói, Chân Võ Cảnh Cửu đẳng, đúng là có phân biệt cao thấp. Tứ Đại Tôn Giả chúng ta, đều là Chân Võ Cảnh Cửu đẳng, nhưng trình độ cao thấp, cũng có sự khác biệt rõ ràng.
- Xin thỉnh giáo Đại tôn giả, cấp bậc này phân chia như thế nào?
- Ồ?
Đại Tôn giả đến hôm nay vẫn chưa nhìn thấy Tần Vô Song ra tay, vẫn chưa biết được tu vi của Tần Vô Song rốt cục là đến mức nào, hắn chỉ nhìn thấy Tần Vô Song và Tống Lăng Phong giao chiến trong một thoáng, nên không thể phán đoán được.
- Cậu thiếu niên, cậu rất có hứng thú với vấn đề này à?
Tần Vô Song không hề do dự liền gật đầu, hắn thực sự rất muốn biết.
- Ừm, Chân Võ Cảnh Cửu đẳng, luyện đến bước này, toàn bộ da thịt, nội tạng xương cốt cũng đã là đạt đến trạng thái đỉnh phong nhất trong thế tục. Nhưng mà, đây chỉ là thành tựu của tầng diện nhục thân, ở tầng diện này của Chân Võ Cảnh Cửu đẳng, đã ngầm can thiệp đến tinh khí. Tuy khái niệm tinh khí thần này vô cùng mơ hồ, nhưng đến Cửu đẳng, lại có cái gì đó, ta hỏi ngươi, sau khi đột phá có thể đạt đến cảnh giới gì?
Tần Vô Song suy nghĩ một lát:
- Cảnh giới Linh Võ phải không?
- Đúng vậy!
Đại Tôn giả gật đầu:
- Cái gọi là Linh Võ, cậu biết đặc điểm của nó là gì không?
- Xin Đại Tôn giả vui lòng chỉ giáo!
Tần Vô Song ngay cả trong kiếp trước, cũng chưa bao giờ tiếp cận đến tầng thứ này, do vậy cũng không biết nhiều.
- Ừm, vốn dĩ, với tu vi hiện tại của ta, không có tư cách nói đến cái này. Nhưng cậu đã hỏi, lão phu có thể nói, trung tâm của Linh Võ, chỉ có một chữ - Đạo!
- Đạo?
- Đúng vậy, chữ Đạo này, nghe ra chỉ có một chữ, nhưng lại không đơn giản như vậy. Có thể nói là cả Đại lục Thiên Huyền, những người có thể hiểu được nó chỉ có một phần mười nghìn, cũng đã giỏi hơn Đại lục Hoàng Phong rồi. Lão phu nói một chữ này, nhưng cụ thể Đạo như thế nào, lại không dám phát ngôn bừa bãi. Cậu có tiền đồ, lão phu không muốn vì một chút kiến giải của mình mà ảnh hưởng đến nhận thức của cậu. Cách lý giải chữ Đạo, tốt nhất là tự giác ngộ. Ta nghĩ, nếu cậu gặp được Võ Thánh đại nhân, ông ấy có lẽ có thể giải thích cho cậu.
Đại Tôn giả khẩu khí thận trọng, cũng không dám giải thích thêm.
Một lúc im lặng không nói gì.
- Nếu nói như vậy, Đại Tôn giả đã chạm được đến tinh túy của Đạo rồi. Do vậy bản chất không giống với Tây Môn Phiệt chủ?
- Có thế nói như vậy, nhưng nói vậy hơi khoa trương rồi. Cái gọi là chạm đến tinh túy, lão phu không dám nhận, nhiều nhất, cũng chỉ có thể nói là chạm đến bề ngoài mà thôi. Chân Võ Cảnh đạt đến Linh Võ, chính là từ Hậu Thiên bước đến Tiên Thiên, có một con đường cần phải vượt qua, chính là Trùng quan. Nghiêm túc mà nói, lão phu lúc này không được coi là đã vượt qua Chân Võ Cảnh Cửu đẳng hoàn toàn, mà chỉ là ở cảnh giới ngăn cách của nó – Cảnh giới Trùng quan. Nếu Trùng quan thành công, thì đó là Linh Võ, nếu không, cũng có thể nói là vượt qua Chân Võ Cảnh Cửu đẳng mà thôi, cũng chỉ có thể gọi là Trùng quan cường giả. Nhưng không còn nghi ngờ gì, muốn có tư cách Trùng quan, nhất định phải hoàn toàn hòa nhập vào cảnh giới Chân Võ Cảnh Cửu đẳng, nếu không, sẽ không có tư cách Trùng quan.
- Cảnh giới Trùng quan?
Tần Vô Song cũng không cảm thấy lạ lẫm với hai từ Trùng quan này, từ Hậu Thiên tiến lên Tiên Thiên, cũng là một cách nói của Trùng quan.
- Nói như vậy, muốn tiến đến cảnh giới Linh Võ, Trùng quan là một con đường buộc phải đi qua?
Tần Vô Song không ngừng thắc mắc hỏi.
Đại Tôn giả hít một hơi dài, lắc đầu nói:
- Đối với người Bách Việt Quốc ta mà nói, chính là như vậy, nhưng cả Đại lục Thiên Huyền, cũng chưa chắc ai ai cũng như vậy.
- Ồ, còn có ngoại lệ?
- Cậu nghĩ xem, nếu một đôi vợ chồng cấp bậc Linh Võ cường giả, những đứa con họ sinh ra, vừa sinh đã có linh lực, từ nhỏ đã bồi dưỡng linh khí. Khởi bước của họ, chính là cảnh giới Linh Võ, không thể so sánh được.
Đại Tôn giả nói đến đây, khẩu khí vô cùng cảm khái, thở dài nói:
- Nói cho cùng, ở giới tầng của chúng ta, vẫn còn rất thấp. Cả Đại lục Thiên Huyền, hạo như yên hải, ha ha.
Nói đến đây, Đại Tôn giả đột nhiên cảnh giác với thái độ của mình, không nên sa sút như vậy trước mặt cậu thiếu niên tiềm lực vô hạn này, đả kích tinh thần của cậu thiếu niên. Ông ta mỉm cười, động viên nói:
- Đương nhiên, lão phu ở trên người cậu, cũng đã nhìn thấy ngoại lệ. Có lẽ, tương lai của cậu, cũng sẽ đạt đến cảnh giới Linh Võ. Được rồi, nghỉ ngơi đi! Sáng mai đến Võ Thánh Sơn, bái kiến Võ Thánh đại nhân, những điều còn nghi hoặc trong lòng cậu, có lẽ chỉ có Võ Thánh đại nhân mới có thể giải thích.