Nhóm dịch: black - Biên: NguyenDuy84
- Tên họ Mễ kia, lần này ngươi làm sứ giả ở Bách Việt Quốc ta, quả nhiên là không có ý tốt, thừa dịp đánh tới, đúng không?
Tần Vô Song lạnh lùng hỏi.
Mễ Trung Dã cũng là loại nhanh nhẹn dũng mãnh, tuy bị Tần Vô Song áp chế, nhưng trong lòng vẫn không nhận thua, cười lạnh lùng nói:
- Bản vương phụng lệnh Hoàng đế Tây Sở Quốc tới đây, quyết sách là của Đệ nhất Võ Thánh Tây Sở Quốc chúng ta với Hoàng đế Bệ hạ đồng thời đưa ra! Bách Việt Quốc ngươi đã mê muội không tỉnh ngộ, vậy đừng trách người khác độc ác!
Tần Vô Song cười lớn:
- Được được được, Tây Sở Quốc ngươi làm cường đạo, lại còn nói lý, lấy Đệ nhất Võ Thánh ra ép người phải không?
- Không những Đệ nhất Võ Thánh, Đệ nhị Võ Thánh Tây Sở Quốc ta cũng đến Bách Việt Quốc ngươi, lúc này đang ở Võ Thánh Sơn, tin rằng không lâu nữa sẽ đến đây.
Đây là Mễ Trung Dã tự an ủi mình, cũng là tự bảo vệ mình, mượn danh Võ Thánh đại nhân, áp chế đối phương, làm đối phương nhụt chí, mới có thể thoát thân. Nhưng tính toán này của hắn đã hoàn toàn sai lầm!
Tần Vô Song nghe đến danh Đệ nhị Võ Thánh, sắc mặt hơi ngưng trọng, cười mà như không cười gật gật đầu, tự nói một mình:
- Xem ra, ngươi chỉ là con mã tốt, nhân vật chính là Đệ nhị Võ Thánh!
- Hừ! Dù là Đệ nhị Võ Thánh Tây Sở Quốc ta muốn giết Võ Thánh hộ quốc duy nhất Bách Việt Quốc ngươi cũng không vấn đề gì, nếu không lần này Đệ nhất Võ Thánh Tây Sở Quốc ta đã đến rồi.
Tần Vô Song thản nhiên gật đầu:
- Nếu nói như vậy, Đệ nhị Võ Thánh Tây Sở Quốc các ngươi cùng đến trước với một Vương gia, mục đích là uy hiếp Bách Việt Quốc ta, bắt Bách Việt Quốc ta nhường lãnh địa, đúng không?
Mễ Trung Dã hừ một tiếng, âm thầm thừa nhận.
- Rất tốt, đã như vậy thì ngươi cũng không cần phải đi nữa!
Tần Vô Song vừa nói xong, hét một tiếng dài, một dòng chân khí nồng đậm dâng lên, dòng chân khí này, hắn vẫn là áp chế đến mức độ Hậu Thiên đỉnh phong, vẫn không dùng lực lượng Tiên Thiên. Nhưng dù như vậy, uy lực của một tiếng Sư Tử Hống này ngay lập tức làm Mễ Trung Dã mặt biến sắc, biết Tần Vô Song không dễ đối phó. Chỉ là hắn biết đây là một chuyện, còn phản kháng lại là chuyện khác.
Vừa nghe một tiếng, chỉ cảm thấy có tiếng ‘ông ông’ trong đầu, ngay lập tức thấy một mảng đen trước mắt, cả dưới chân cũng như hư ảo, cảm giác trời đất quay cuồng.
Một lúc sau, Tần Vô Song như lôi điện, bắn nhanh xuống, cầm sợi roi xà hình trong tay, đánh những hộ vệ xông lên cản đường.
Cổ tay rung nhẹ, sợi roi xà hình dường như được trao linh tính, chuẩn xác đánh trúng lưng Mễ Trung Dã.
Tần Vô Song thuận tay vung lên, Mễ Trung Dã cả người như cánh diều bay lên không trung, cơ thể như mất đi sự khống chế.
Tần Vô Song cười lớn, đã ngồi trên con tuấn mã mà Mễ Trung Dã ngồi trước đó, kẹp hai chân lại, giương giọng nói:
- Các nô tài Tây Sở Quốc, ta tạm không lấy đầu chó các ngươi, trở về Tây Sở Quốc ngay lập tức, chậm một khắc, thì đầu chó các ngươi sẽ rơi xuống đất. Mễ Vương gia của các ngươi, ta tạm thời giữa lại, đợi Đệ nhất Võ Thánh Tây Sở Quốc đích thân đến chuộc người.
Tiếng nói như sấm vang, kéo dài cuồn cuộn, không ngừng vang đến tận phương xa. Đến khi Tần Vô Song biến mất, thuộc hạ của Mễ Trung Dã mới giật mình tỉnh lại, biết Vương gia bị đối phương bắt đi, đều vô cùng lo lắng, lần lượt hét lên đuổi theo.
Chưa đi được mấy bước, Hoàng đế Hạ gia đột nhiên quát:
- Bây giờ các ngươi không đi, e rằng sẽ không còn cơ hội rời khỏi Bách Việt Quốc đâu!
Đám nô tài này mới nghĩ đến lời cảnh cáo của Tần Vô Song trước khi đi, không đi, sẽ đầu lìa khỏi cổ.
Đối phương đến Vương gia còn dám bắt đi, chắc chắn nói được thì sẽ làm được! Nghĩ đến đây, biết có đuổi theo cũng vô dụng, lập tức rời đi, một chút cũng không lưu lại.
Dân Bách Việt Quốc lúc này mới nổ ra từng đột tiếng hoan hô, âm thanh vang động, hướng thẳng trời xanh.
Chuyện này thực sự là rất chấn động!
Bách Việt Quốc đối mặt với Tây Sở Quốc, đã từng có sóng gió thế này? Không những giết cường giả của đối phương, đến Vương gia của đối phương cũng bắt đi, hơn nữa còn làm đối phương tâm phục khẩu phục, đến rắm cũng không dám thả.
Hoàng đế Hạ gia Bách Việt Quốc cười lớn, cao giọng nói:
- Các con dân của Bách Việt Quốc, đây chính là cường giả của Bách Việt Quốc chúng ta, Bách Việt Quốc vốn dĩ võ lập quốc, uốn lưn nhưng không cúi mình, gặp cường địch cũng không run sợ. Cho dù kẻ thù mạnh như hổ lang, cũng diệt đến tận cùng, trận chiến này qua, chính là lúc Bách Việt Quốc hưng thịnh.
- Bách Việt Quốc tất thắng, tất thắng!
- Vương triều muôn năm, muôn năm!
Tiếng hô vang trời, nổ ra tứ phía, những người đứng xem lúc này đang lên đến cao trào, không khí cũng đạt đến đỉnh điểm.
Lúc này, dù là lên núi đao, xuống biển lửa, chỉ cần Hoàng đế Bệ hạ hạ lệnh một tiếng, mọi người cũng tuyệt đối không do dự, không chối từ.
Vì nước nhà, chết cũng không tiếc! Vì quốc gia, chưa hết đến giọt máu cuối cùng quyết không từ bỏ.
- Bệ hạ! Tần Vô Song đã đi theo hướng ra ngoài Đế Đô, chẳng lẽ, là hắn lên Võ Thánh Sơn?
Một hộ vệ nhẹ giọng hỏi.
Hoàng đế Hạ gia ánh mắt nghi ngờ dõi ra xa, kiên nghị dứt khoát:
- Ngay lập tức hạ chỉ, tất cả những lãnh địa cũ của Xích Mộc Lĩnh đều phân cho Thiên Tứ Lĩnh cai quản, có hiệu lực tức khắc. Những quan phủ thuộc hạ dưới quyền, gia tộc thế lực phải nghe theo lệnh Thiên Tứ Lĩnh, không được phản kháng, nếu trái lệnh, trảm!
- Vâng!
Tư thái này giống như tư thái thể hiện về phía Tần Vô Song, cũng là thể hiện thái độ của Hoàng đế Hạ gia. Duy có như vậy, mới có thể làm cho Tần Vô Song quy thuộc Bách Việt Quốc. Cũng chỉ duy có như vậy, mới là con đường duy nhất đảm bảo thực lực của Bách Việt Quốc.
o0o
Tần Vô Song kéo theo Mễ Trung Dã, tốc độ rất nhanh, phi theo hướng ra ngoài thành, không hề ngừng nghỉ. Đến cửa thành, những thủ vệ lúc trước thấy Tần Vô Song lại ra khỏi thành, càng cung cung kính kính, tiễn Tần Vô Song ra khỏi thành.
Tần Vô Song không dừng ngựa, phi đến chân Võ Thánh Sơn mới xuống ngựa. Địa thế hiểm trở của Võ Thánh Sơn tất nhiên ngựa không thể đi nổi, chỉ có thể đi bộ.
Tần Vô Song nhấc theo Mễ Trung Dã, phóng nhanh mà đi, đột nhiên dừng lại tại bìa rừng, vận khí tức Tiên Thiên, cảm nhận được một chút khí tức Tiên Thiên còn lưu lại, hiển nhiên là vừa mới ở đây không lâu.
- Khí tức Tiên Thiên ở đây chỉ có thể là của Cừu lão ca và Đệ nhị Võ Thánh Tây Sở Quốc, nhưng rốt cục là ai trong số họ?
Tần Vô Song cẩn thận cảm nhận nhưng không thể phân biệt được. Khí tức Tiên Thiên này không mang thêm khí tức của bất kỳ người nào, hơn nữa chỉ là tàn lưu, do vậy không thể phân biệt được.
Tần Vô Song đứng lại chốc lát, không chậm trễ đi thẳng lên núi.
Qua được chỗ núi non hiểm trở, xuyên qua vài khe núi, đến trước khu rừng lớn. Tần Vô Song lúc này tự nhiên hoàn toàn không nhìn vào khu rừng này, cứ xuyên qua mà đi.
Trên đường, chỗ nào cũng là tàn lưu của khí tức Tiên Thiên. Có vài nơi vô cùng rõ rệt, hiển nhiên là đã xảy ra xung đột vô cùng kịch liệt.
- Xem ra, Cừu lão ca và Đệ nhị Võ Thánh Tây Sở Quốc đã từng giao đấu ở đây.
Tần Vô Song lại không do dự, xuyên qua khu rừng, đến thẳng Võ Thánh Điện.
o0o
Võ Thánh đại nhân Bách Việt Quốc lúc này đang ở trong Võ Thánh Điện, khuôn mặt như giấy vàng, toàn thân bị thương, vô cùng nghiêm trọng, đang dùng linh lực Tiên Thiên trị thương.
Vết thương này, hiển nhiên là do Đệ nhị Võ Thánh Tây Sở Quốc để lại, cũng may, đối phương bị thương cũng không nhẹ, kẻ tám lạng, người nửa cân.
Lúc này Đệ nhị Võ Thánh Tây Sở Quốc đã rời khỏi, Võ Thánh đại nhân đang dốc toàn lực trị thương, nghe tiếng động bên tai không khỏi giật mình.
Bởi vì, ông cảm thấy có một dòng khí tức Tiên Thiên xâm nhập, rất nồng, rất mạnh.
- Làm sao có thể?
Võ Thánh đại nhân không thể không đề phòng:
- Hắn bị thương không nhẹ hơn ta, trong một thời gian ngắn như vậy, sao có thể khỏi hẳn, chẳng lẽ không chỉ có một Võ Thánh đến?
Võ Thánh đại nhân khó chịu, thầm nghĩ:
- Chẳng lẽ cơ nghiệp Võ Thánh Sơn ta hôm nay lại khó tránh một kiếp sao? Giang sơn xã tắc, lê dân thương sinh Bách Việt Quốc ta cũng khó tránh sao?
- Tử Bào!
Võ Thánh đại nhân hét gọi.
- Có!
Tử Bào Đại Tôn giả chạy từ ngoài vào, thần thái lo lắng, chắc cũng cảm nhận được dòng khí tức Tiên Thiên không ngừng ập đến.
- Mau sắp xếp cho mọi người rút khỏi Võ Thánh Sơn, đi từ khe núi phía sau, không được chậm trễ!
- Đại nhân…
Tử Bào Đại Tôn giả do dự, bảo ông rời khỏi Võ Thánh Sơn, quả thực ông không làm được.
- Đừng do dự, đi mau, nhanh lên!
Võ Thánh đại nhân nghiêm khắc đang muốn quát, đột nhiên sắc mặt thảm đạm:
- Không kịp nữa rồi, hắn đã xuyên qua khu rừng, sắp đến trước Võ Thánh Điện ta rồi!
Trong giọng nói tràn ngập cảm xúc. Đúng vào lúc này, bên ngoài có giọng lanh lảnh:
- Cừu lão ca, Tần Vô Song bái kiến!
- Tần Vô Song?
Võ Thánh đại nhân vẻ mặt khó có thể tin, vô cùng vui mừng:
- Là cậu ấy!
Tử Bào Đại Tôn giả vô cùng mừng rỡ:
- Đại nhân, Tần Vô Song đến rồi, là cậu ấy!
Võ Thánh đại nhân thở dài nói:
- Cậu ấy về, Bách Việt Quốc ta được cứu rồi!
Trước điện, bóng người lóe qua, Tần Vô Song tới gần:
- Cừu lão ca, huynh bị thương rồi?
- Ồ, Vô Song huynh đệ, quả nhiên là cậu!
Võ Thánh đại nhân vui sướng, cậu ấy không những là vì vận mệnh của Võ Thánh Sơn mà còn là vì vận mệnh của Bách Việt Quốc.
- Quốc gia lâm nạn, Tần Vô Song không dám không trở về.
Tần Vô Song nghiêm mặt nói:
- Cừu lão ca, người đánh huynh bị thương là Đệ nhị Võ Thánh Tây Sở Quốc phải không?
Võ Thánh đại nhân kinh ngạc hỏi:
- Làm sao cậu biết?
- À, từ miệng người này!
Ném Mễ Trung Dã xuống một chỗ:
- Người này là Ngự đệ Vương gia của Tây Sở Quốc, hôm nay bị ta bắt.
- Người này đến Bách Việt Quốc, chắc chắn là không có ý tốt, nếu lão phu đoán không nhầm, là muốn đến ném đá xuống giếng, thừa dịp đả kích?
- Cừu lão ca sáng suốt, Tây Sở Quốc quả thực đến thừa dịp đả kích, sư tử há mồm, muốn Bách Việt Quốc ta đưa ra quyền khai thác khoáng sản ở Liên Hoa Sơn!
- Tây Sở Quốc còn có dã tâm hơn Đại Ngô Quốc!
Võ Thánh đại nhân thở dài:
- Chỉ là Tây Sở Quốc quốc lực cường thịnh, có ba Võ Thánh hộ quốc tọa trấn! Ta và Đệ nhị Võ Thánh cùng bị thương, không có cách nào giữ hắn lại. Sau trận chiến này, e rằng Tây Sở Quốc sẽ xua quân Nam hạ, cùng Đại Ngô Quốc hô ứng tấn công! Hai đường biên giới Đông Bắc. Tây Bắc Bách Việt Quốc ta sẽ phải chịu áp lực rất lớn.