Nhóm dịch: black - Biên: NguyenDuy84
Đại Điện chủ Trác Bất Đàn nhìn Tần Vô Song, thản nhiên cười nói:
- Có cảm thấy một chút kỳ quái phải không, tại sao Bổn Điện chủ lại có thể hiểu rõ ý nghĩ trong lòng ngươi?
- Đệ tử quả thật có chút khó hiểu.
Tần Vô Song trước mặt Đại Điện chủ, thực sự là có một loại cảm giác thần bí, không thể bắt giữ được.
- Ừm, Trích Tinh Đài này, tên gọi Trích Tinh, có thể thấy được độ cao của nó. Đứng ở độ cao này, như ngang bằng trời đất, đứng trên chúng sinh, ngay cả toàn bộ Tinh La Điện cũng ở dưới chân, hiện ra nhỏ bé như vậy, trong lòng tự nhiên sẽ nghĩ như vậy, lại càng có một loại cảm giác siêu nhiên. Đặc biệt là giống như ngươi, một thiếu niên đầy triển vọng. Đối với thế hệ trẻ tuổi là thiên tài siêu việt hiếm có đối thủ, thì loại cảm giác này quả thực là quá bình thường.
Nghe Trác Bất Đàn giải thích như vậy, Tần Vô Song lập tức hiểu ra vài phần đạo lý. Quả thực đúng như Đại Điện chủ nói vậy, Tần Vô Song hắn một đường bước tới, dường như đã quen với tư tưởng là một cường giả. Mà Đại Điện chủ là kẻ cao nhất của Tinh La Điện, quyền uy tuyệt đối thì tâm tư của kẻ cường giả này tự nhiên càng thêm tỉ mỉ. Giờ hắn cuối cùng cũng có một chút thấu hiểu, tại sao mà Đại Điện chủ cần phải ở đây tiếp kiến hắn.
- Tần Vô Song, nếu như Bổn Điện chủ không ở đây, chỉ có một mình ngươi, vậy trong lòng ngươi sẽ sinh ra loại cảm xúc thế nào? Bổn Điện chủ thực có chút tò mò muốn biết.
Tần Vô Song suy nghĩ trong lòng đột nhiên nhất động, thở dài:
- Tiền vô cổ nhân, hậu bất lai giả, niệm thiên địa xa vời, buồn phiền cô đơn rơi lệ…
Trác Bất Đàn trong lòng khẽ động, trong mắt cũng là một trận kinh ngạc, hiểu rõ ý tứ trong mấy câu thơ của Tần Vô Song, giật mình nói:
- Đây là suy nghĩ ngẫu hứng của ngươi?
Tần Vô Song đột nhiên nhớ tới kiếp trước, hai kiếp luân hồi, kiếp trước kiếp này chỉ sợ khó có thể xuất hiện cùng lúc, trong phút chốc nhất thời có chút thương cảm, lắc đầu:
- Không phải là ta ngẫu hứng suy nghĩ mà là ta đã từng gặp câu đó trong một điển tích nào đấy, đột nhiên trong lòng có cảm xúc liền khẽ ngâm ra thôi.
Trác Bất Đàn chăm chú nhìn Tần Vô Song, đột nhiên thở dài một tiếng:
- Tần Vô Song à Tần Vô Song, có đôi khi Bổn Điện chủ cũng không ngăn được một cỗ suy nghĩ, ngươi căn bản cũng không phải là người của thế giới này. Tất cả mọi phát sinh xung quanh thân thế của ngươi, cùng với sự hiểu biết và suy luận của bọn ta đều thực sự kém quá xa.
Tần Vô Song trong lòng khẽ động, âm thầm nghiêm nghị. Lời nói này của Đại Điện chủ có thể nói là ‘người nói vô tình, người nghe hữu ý’, một câu cảm khái vô tình nói ra, thế nhưng lại bị hắn nắm trúng chỗ yếu hại, khẽ cười, hỏi ngược lại:
- Lời đó của Đại Điện chủ ý là sao?
- Nói ra thì một lời khó có thể nói hết. Ví dụ như ngươi tới từ một Công quốc như Bách Việt Quốc, từ khi Đế quốc Đại La lập quốc cho tới nay vẫn chưa có Công quốc nào có có được thành tích yêu nghiệt như thế. Theo lý mà nói, với địa lý, hoàn cảnh và tài nguyên của những Công quốc ấy thì không thể có khả năng bồi dưỡng ra một thiên tài kiệt xuất như ngươi. Nhưng mà ngươi lại phá vỡ cái quy luật thường có, tạo nên một kỳ tích.
Trác Bất Đàn sợ hãi lại than một tiếng:
- Sau đó, ta nghe nói, trước khi ngươi được Nhị Điện chủ thu nạp đồ đệ, ngươi chưa từng có bất cứ sư phụ nào, nhưng hơi thở phát ra trên thân thể của ngươi, còn có những chiến kỹ siêu phàm vô tận ngươi sử dụng trong lúc chiến đấu, quả thực khiến cho kẻ khác hoa cả mắt, thiên mã hành không, sức tưởng tượng phong phú, quả thật khiến cho mấy lão gia hỏa bọn ta đều kinh ngạc không nói nên lời. Vốn dĩ Nhị Điện chủ còn dự tính qua vài năm truyền thụ ngươi một chút kỹ năng chiến đấu nữa. Hôm nay, hai người chúng ta đã thống nhất quan điểm, đều cảm thấy với khả năng này của ngươi, bọn ta dạy ngươi càng ít, đối với ngươi chỉ sợ lại càng có lợi hơn. Mấy lão gia hỏa bọn ta quyết không thể lấy những cái ràng buộc khuôn sáo cứng nhắc của mình mà bó buộc ngươi.
Trong khẩu khí của Trác Bất Đàn rất trịnh trọng, chỉ vào ngôi sao xa xa trên trời:
- Tiền đồ của Tần Vô Song ngươi chính là ánh sáng rực rỡ của sao trời, sớm muộn thì ngươi cũng sẽ trở thành ngôi sao chói sáng bừng lên trong nền tối. Trước đó, chúng ta ngoài thiện ý dẫn dắt chỉ đường cho ngươi, bất kỳ sự liên quan hoặc là kinh nghiệm tu luyện nào, đều có thể trở thành chướng ngại cho sự tiến bộ của ngươi. Cho nên, bọn ta quyết định, chỉ giúp ngươi dọn sạch sẽ tất cả mọi chướng ngại tu luyện mà không trói buộc ngươi bất cứ điều gì, như cá bơi trong đại dương, chim bay trên trời cao, như vậy ngươi đã hài lòng chưa?
Tần Vô Song suy nghĩ, gật gật đầu:
- Một khi đã là Đại Điện chủ và gia sư cùng quyết định thì đệ tử còn dám dị nghị sao?
Trác Bất Đàn cười nói:
- Đương nhiên, hiện tại ngươi là Đệ tử Trung tâm, nếu như có yêu cầu gì, tự nhiên được ưu tiên giải quyết trước. Chẳng qua vẫn có câu này, cho dù là đan dược đẳng cấp cao, nhưng đối với ngươi mà nói, có thể không cần dùng thì cũng không nên dùng. Con đường tu luyện, chỉ có tự ngộ ra, chỉ có thuận theo tự nhiên, tuần tự lĩnh ngộ mới là đúng đắn nhất, là lực lượng lớn mạnh nhất. Mà thông qua tất cả đồ vật do con người luyện chế, bao gồm cả đan dược, vũ khí đẳng cấp nào đi chăng nữa đều không thể tránh khỏi có chút tục khí, có chút tầm thường. Đặc biệt là đan dược, ngươi cần phải sử dụng hết sức thận trọng, không được vì thăng cấp mau chóng mà dùng nó quá nhiều. Kẻ dùng quá nhiều nó sẽ tự nhiên sa đọa biến chất, dùng nó như uống rượu độc để giải khát. Một khi dựa vào đan dược để thăng cấp, tiềm lực tu luyện của kẻ đó chẳng khác gì như đào gốc rễ để kê chân cho cao!
Đây lại không phải là những lời hù dọa suông mà là vô cùng có căn cứ. Cho tới nay những tông phái bên trong Tinh La Điện xét đến cùng thì cũng không có những đan sư tuyệt thế, nên luyện đan dược ít nhiều vẫn có một chút gượng ép, rất khó để có thể thoát khỏi khí tục tầm thường một cách hoàn toàn.
Một khi phụ thuộc vào dùng đan dược để thăng cấp, chính là đại biểu cho kẻ đó đã không còn quyết tâm và dũng khí để tự ngộ ra nữa, tiềm lực như vậy cũng không được chuẩn bị kỹ càng. Từ đó về sau, con đường tu luyện càng đi sâu vào con đường cùng.
Trác Bất Đàn mỉm cười nói:
- Đương nhiên, những lời này của Bổn Điện chủ cũng là có chút không công bằng. Có những đan dược dồi dào linh lực, đối với những kẻ có tư chất bình thường mà nói, sau khi phục dùng nó thì vẫn là rất có tác dụng, chẳng những không có hạn chế sự phát triển của bọn chúng mà lại còn có thể có những bước tiến lớn. Thậm chí còn có tác dụng tăng cao tiềm lực. Nhưng mà… xét đến cùng cũng chỉ là đối với những kẻ có tư chất bình thường mà nói. Còn ngươi, còn có Đại đệ tử Vi Dực của ta nữa, yêu cầu của Bổn Điện chủ lại là, với mỗi bước tu luyện, cần dựa vào những điều đã ngộ, dù cho có gian nan, có cô đơn thì cũng không được bị đan dược kia quyến rũ.
Lời nói này của Trác Bất Đàn nhất thời đã làm cho tâm lý may mắn muốn sử dụng đan dược trước kia của Tần Vô Song hoàn toàn bị tiêu diệt. Tần Vô Song biết, Đại Điện chủ không phải là nói vu vơ không bằng chứng.
Ngẫm hiểu ra điều đó, Tần Vô Song trong lòng cảm thấy sáng sủa, đột nhiên hỏi:
- Đại Điện chủ, không biết Vi Dực sư huynh, thương thế phục hồi thế nào?
Trác Bất Đàn cười cười:
- Hắn vốn là Linh căn Tiên Thiên, lực hồi phục vô cùng bá đạo, thương thế dẫu nặng cỡ nào cũng chỉ năm ngày mười bữa là khôi phục hoàn toàn. Tần Vô Song, ngươi ở trên Diễn võ đài cấp cho hắn một bài học rất hay. Nói tới chuyện này, Bổn Điện chủ vẫn phải cảm ơn ngươi một câu mới đúng.
Tần Vô Song bị Đại Điện chủ nói những lời này lại là có chút xấu hổ, khiêm tốn nói:
- Đệ tử đâu có tài đức gì mà dám nhận một tiếng cám ơn của Đại Điện chủ?
Trác Bất Đàn cười sang sảng nói:
- Rất xứng rất xứng! Nếu như ngươi không đánh bại Vi Dực thì với tâm tính của hắn, nhất định rất khó có thể lĩnh ngộ được ở trên phương diện cảnh giới. Bao năm nay, ta luôn luôn hi vọng có người nào đó có thể đánh bại Vi Dực xuất hiện. Giờ xem ra cuối cùng cũng chờ được rồi.
Tần Vô Song vội hỏi:
- Tu vi của đệ tử so với Vi Dực sư huynh vẫn còn sự chênh lệch, lần trước may mắn thắng được thực là do Vi Dực sư huynh đã lỡ miệng nói trước, không tiện rút lại. Đệ tử chỉ là mượn thế cục có lợi một chút, miễn cưỡng mà chiếm tiện nghi mà thôi.
Lời nói của Tần Vô Song không hề là lời khiêm nhường, đó là sự thực. Thực lực vốn có của hắn về mặt linh lực cũng như cảnh giới Tiên Thiên, so với Vi Dực thân là cảnh giới Trung Linh Võ Giả mà so sánh, quả là có chút chênh lệch.
- Có thể xem xét thời thế, có thể nắm bắt bất kỳ một tình thế có lợi nào, đấy chính là tố chất mà kẻ tu luyện cần phải có. Ở phương diện tố chất này của ngươi, quả thật là cao siêu. Theo con đường thăng tiến của ngươi, mọi người đều có thể nhìn ra, ngươi là kẻ có năng lực thực chiến tương đối mạnh, là nhân vật có lực khống chế nhịp độ chiến đấu vô cùng lợi hại. Ở điểm này, thế hệ trẻ tuổi của Tinh La Điện không có kẻ nào có thể địch lại ngươi.
Trác Bất Đàn không phải là tán thưởng mà là nói sự thực, đệ tử của Tinh La Điện, dù là Vi Dực, cảnh giới tu luyện hay là linh lực, thực sự có thể thắng Tần Vô Song một bậc, nhưng nói đến trí tuệ và kinh nghiệm chiến đấu, quả thật không bằng kẻ đã từng chiến đấu vô số ở hai kiếp như Tần Vô Song.
- Ngươi nhắc tới cái cảm giác nguy cơ kia, Bổn Điện chủ vô cùng tán thưởng. Trên dưới cả Tinh La Điện, Bổn Điện chủ luôn luôn trong mỏi mòn cả mắt, luôn luôn chờ đợi có kẻ tới đề cập tới việc này, nhưng lại không thể ngờ rằng, kẻ thực sự có thể nhận thức ra được lại chỉ có mỗi mình ngươi, thanh niên trẻ tuổi vừa mới nhập môn chưa tới nửa năm. Cảm giác nguy cơ này, ha ha, rất tốt. Bốn từ này tổng kết vô cùng đúng chỗ. Đệ tử của Tinh La Điện chính là còn thiếu cảm giác nguy cơ đó.
Trác Bất Đàn nhìn hướng về Tần Vô Song vô cùng tán thưởng, đột nhiên nói:
- Hôm nay, ta có một cái khảo nghiệm, muốn để cho mười gã Đệ tử Trung tâm đứng đầu cùng nhau đối mặt. Nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy chọn ngươi làm kẻ đứng đầu, không có kẻ nào thỏa đáng hơn nữa, ngươi có bằng lòng gánh vác nhiệm vụ này không?
- Xin Đại Điện chủ dặn dò!
- Được!
Trác Bất Đàn thấy Tần Vô Song sảng khoái như vậy, cũng cười:
- Có lẽ sư phụ của ngươi đã đề cập qua chuyện này với ngươi, sang năm, có một sự kiện lớn. Nhưng sự kiện đó lại là việc của nửa năm sau. Hôm nay ta nhắc tới, cũng không phải là cái sự kiện đó.
- Sự kiện?
Tần Vô Song cười khổ nói:
- Gia sư cũng không có nói ra cái từ này, chỉ úp mở nói có một cơ hội đi ra ngoài, lại không có chỉ đạo cụ thể.
Trác Bất Đàn sửng sốt, cười lên:
- Lão Nhị giữ bí mật, quả thật đúng là kín kẽ. Về điểm này, tam vị Điện chủ kia, chỉ sợ không có được sự nguyên tắc như Lão Nhị.
Lập tức gật gật đầu:
- Ngày mai sau khi tế tổ, ta nhất định sẽ tuyên bố. Nhưng mà nếu như hiện tại đã nhắc đến, Bổn Điện chủ cũng không ngần ngại tiết lộ một chút ngọn nguồn. Sang năm, chính là thời điểm diễn ra Đại hội So tài Đông Tam quốc hai mươi năm mới có một lần. Đông Tam quốc này là chỉ Đế quốc Đại La của ta, vẫn còn Đế quốc Thiên Trì cùng với Đế quốc Đan Dương. Trận thi đấu này hai mươi năm mới tổ chức một lần, khắp nơi đều sẽ phái các đệ tử kiệt xuất tham gia. Sự kiện này tất nhiên đệ tử Tinh La Điện sẽ tham gia. Mà các tông môn khác của Đế quốc Đại La cũng có cử người tham gia, nhưng chủ yếu lấy Tinh La Điện là chủ chốt. Bởi vậy, trước khi cái sự kiện thi đấu này diễn ra, Bổn Điện chủ muốn giao cho các ngươi một cái nhiệm vụ khác, cấp cho các ngươi một ít thử thách trước.
Tần Vô Song yên lặng gật đầu, cũng không nói tiếp, chỉ chờ Đại Điện chủ nói xong.
- Tối hôm trước, ta nhận được mật báo từ Pháp vương Ly Hỏa, nói Ly Hỏa Cung phái đồng tử ra ngoài hái thuốc, có một đám tiến tới Bích Phù Sơn đã hoàn toàn mất tích. Việc này nhìn qua thì không thấy là việc đại sự gì, nhưng Bích Phù Sơn này không giống như các vùng khác, nơi đây từ trước đến giờ vẫn là nơi thường xảy ra tranh chấp. Nó là biên giới giữa Đế quốc Đại La của chúng ta và Đế quốc Thiên Trì, vốn dĩ nằm trong địa giới Ba Thục Quốc, một Công quốc của Đế quốc Đại La. Nhưng do trong lịch sử có chút tranh cãi, quyền sở hữu của Bích Phù Sơn này luôn luôn nằm trong sự tranh chấp. Lần này đồng tử hái thuốc bị mất tích ở khu vực đó, sau lưng chuyện này chỉ sợ có hàm ý khác nữa. Thành ra, ta dự tính phái các ngươi đi điều tra do thám hư thực. Thế nào?
Tần Vô Song suy nghĩ một lát, gật gật đầu:
- Lại không biết giới hạn cuối cùng của Đại Điện chủ là gì?
- Không có giới hạn cuối cùng!
Trong khẩu khí của Đại Điện chủ dày đặc tia ẩn ý. Trong nháy mắt này, vị Đại Điện chủ luôn luôn ôn hòa rộng lượng này lại để hiển lộ một loại khí tức khiến Tần Vô Song cũng phải cảm thấy âm thầm sợ hãi.
Không có giới hạn cuối cùng, cái này nghĩa là sao? Ý là chỉ cần điều kiện cho phép, chỉ cần điều tra rõ ràng là có thể áp dụng mọi thủ đoạn!
Đó chính là nguyên tắc đối đãi giữa các Đế quốc với nhau trên Đại lục Thiên Huyền này, ngươi phạm ta, ta liền phạm ngươi, tuyệt đối không có điểm giới hạn nào cả!