Nhóm dịch: black - Biên: NguyenDuy84
Khi đến lãnh địa Trấn Tây Lĩnh ở phía tây Ba Thục Quốc, khắp nơi đều có bố trí trạm kiểm soát, làm cho hành trình của bọn họ cũng bị ảnh hưởng ít nhiều.
Ngày hôm nay, bốn người đã đến một cái quận thành nào đó cách trấn Tử Vân ước chừng một trăm dặm đường, sau khi dừng chân nghỉ ngơi một lúc, đang chuẩn bị rời khỏi đây thì chợt phát hiện trên đường quan đạo phía trước có một trạm kiểm soát, đều kiểm tra tất cả xe ngựa qua lại hai đầu.
Một đội thủ vệ đóng tại trạm kiểm soát này, mỗi kẻ đều là tay hảo thủ Chân Võ Cảnh Lục đẳng, Thất đẳng trở lên, mà gã Đội trưởng Đội thủ vệ, lại có tu vi cao cường, thực lực Chân Võ Cảnh Cửu đẳng.
Một nhân vật như vậy, ở một Công quốc như Ba Thục Quốc, lại có thể bị phái tới đây coi giữ trạm gác sao?
Bốn người Tần Vô Song bị giữ lại ở trạm kiểm soát, hai gã thủ vệ đi tới:
- Bốn người các ngươi từ đâu tới?
Tần Vô Song không hoang mang trả lời:
- Chúng ta là khách từ Tây Sở Quốc tới thu thập dược liệu.
- Tây Sở Quốc?
Thần sắc một gã vệ thủ có chút hoài nghi:
- Ba Thục Quốc ta gần đây luôn luôn giới nghiêm, khách nhân ở nước ngoài rất khó có thể tiến nhập vào, bốn người các ngươi có giấy chứng xuất nhập gì không?
- Chứng nhận, chúng ta dọc đường tới đây, cũng chưa nghe qua cần làm giấy chứng nhận xuất nhập.
Vẻ mặt của Tần Vô Song nhìn đối phương, liền biết là đối phương đang lừa gạt bọn họ.
Chu Phù có chút mất kiên nhẫn, ánh mắt hướng tới Tần Vô Song nháy một cái, hiển nhiên là không muốn lăng xăng lộn xộn với bọn này. Bọn họ đường đường là sứ giả đến từ Tinh La Điện, ở đây lại bị mấy kẻ lâu la của Công quốc gặng hỏi thế này, tự nhiên cảm thấy mất mặt.
Nhưng mà Tần Vô Song lại không thèm để ý đến ánh mắt của Chu Phù, mà khách khí nói:
- Vị đại ca này, có thể gọi trưởng quan của các ngươi tới đây được không?
- Tìm cấp trên của bọn ta cũng không cần thiết, muốn qua trạm kiểm soát này, các ngươi phải có bằng chứng thân phận.
- Trưởng quan của các ngươi tới rồi, bọn ta tự nhiên đem bằng chứng ra cho hắn xem.
Tần Vô Song thản nhiên nói. Lúc nói lời này, Tần Vô Song thoáng có một chút uy hiếp, đem khí thế chấn áp gã kia.
Gã kia không nhịn được lùi ra vài bước, hô:
- Lão Đại, nơi này có mấy kẻ nhất định đòi gặp ngươi mới bằng lòng đem giấy chứng nhận ra.
Tên cường giả Chân Võ Cảnh Cửu đẳng kia, trừng hai mắt như chuông đồng, sải bước đi tới:
- Kẻ nào?
Lúc hắn đi tới, lại nhìn thấy bốn người bọn Tần Vô Song, đều đang cưỡi trên ngựa, vẻ mặt mỗi kẻ vô cùng lạnh nhạt, trong mắt bọn chúng dường như không hề có cường giả Chân Võ Cảnh Cửu đẳng là hắn. Không khỏi có chút tức giận, quát lớn:
- Mấy kẻ các ngươi, từ đâu tới? Trước khu trọng địa trạm kiểm soát cũng không xuống ngựa?
Nếu không phải nhìn thấy bọn người Tần Vô Song mơ hồ ẩn chứa một chút khí độ, chỉ sợ hiện tại hắn đã ngoác miệng lớn tiếng mắng chửi rồi.
Tần Vô Song đột nhiên vắt thân mình xuống ngựa, thân hình bay tới trước tên kia, trong tay đột nhiên đưa một vật tới, dùng linh lực truyền âm, nói:
- Nhìn kỹ vật này, không được để lộ ra!
Kẻ đó miệng lẩm bẩm một chút, đi tới tiếp lấy, ánh mắt như chuông đồng của hắn thiếu chút nữa thì con ngươi cũng bắn ra ngoài, kinh hãi thất sắc, vội vàng đưa tay che cái vật đó lại, cẩn cẩn thận thận liếc mắt nhìn. Đại La Quốc Sĩ Lệnh, cho dù hắn có mắt không tròng, cũng không thể không nhìn ra đây là vật gì!
Đại La Quốc Sĩ lệnh trong truyền thuyết!
Lập tức hắn giật mình kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Tần Vô Song, nhìn thấy vẫn là vẻ mặt đạm mạc, trong lòng hít một luồng lãnh khí, biết người trước mắt mình là một nhân vật có lai lịch bất phàm.
- Không cần để lộ ra, không cần kinh ngạc, phải làm thế nào thì cứ như thế mà làm. Không được bại lộ thân phận của chúng ta. Chúng ta là phụng mệnh đến để điều tra chút sự tình.
Tên thủ lĩnh lúc này mới nhẹ lòng một chút, trong lòng có chút vui mừng phát điên. Đem Đại La Quốc Sĩ Lệnh kia cung cung kính kính dâng trở về, nhẹ giọng nói:
- Nếu như giấy chứng minh thân phận đã đủ cả thì cứ yên lặng đi tiếp đi. Niệm tình các ngươi đều là thương nhân đứng đắn, ta sẽ cấp cho các ngươi một cái giấy thông hành đặc biệt. Qua các trạm kiểm soát phía sau ắt sẽ có chỗ dùng tới.
Tên thủ lĩnh cuối cùng cũng phản ứng lại, một bên nói một bên đi làm ngay. Một lát sau, một bộ giấy thông hành có ấn của Chân Võ Thánh Địa Ba Thục Quốc liền được đưa tới. Tần Vô Song cười khổ liên tục, nhìn thấy dấu ấn của Chân Võ Thánh Địa kia, mới biết được ở các nước Công quốc, quyền uy của Chân Võ Thánh Địa là tuyệt đối, giống như Tinh La Điện ở trong Đế quốc Đại La. Có giấy thông hành này, đi tới đâu cũng đều có thể sử dụng được.
Tần Vô Song đón lấy giấy thông hành kia, hạ giọng hỏi:
- Ba Thục Quốc các ngươi ven đường cứ cách mấy dặm đều có một cái trạm kiểm soát, rốt cuộc là vì sao?
Tên thủ lãnh kia giật mình nói:
- Tôn sứ đại nhân chẳng lẽ không biết?
- Chúng ta chính là điều tra một vụ án mất tích, lại không biết Ba Thục Quốc phát sinh chuyện gì?
Cơ thịt trên mặt tên thủ lĩnh kia nhẹ nhàng khẽ động, môi run run, cuối cùng vẫn là lắc đầu cười khổ:
- Tôn sứ đại nhân, Ba Thục Quốc lần này xảy ra đại sự. Ngài đi dọc đường tới trấn Tử Vân liền biết ngay đã phát sinh chuyện gì. Một lời khó có thể nói hết, chi bằng tôn sứ đại nhân tự mình đi vậy.
Tần Vô Song thấy hắn ta nói như thế, cũng không ép buộc, gật gật đầu:
- Được, chúng ta phải đến trấn Tử Vân xem sao.
Hắn quay đầu nhìn bọn Chu Phù:
- Chúng ta đi thôi!
Đi qua trạm kiểm soát, trong tay lại còn có thêm giấy thông hành, đi qua mấy trạm kiểm soát khác trên đường cũng nhẹ nhàng thả lỏng cho đi, hơn nữa những gã thủ lĩnh của các trạm thông hành dọc đường nhìn thấy giấy thông hành đều khó tránh khỏi có chút giật mình, trên vẻ mặt nhìn Tần Vô Song hiện rõ có chút tôn kính, thậm chí là e sợ.
Tần Vô Song nhìn giấy thông hành kia, lại chẳng có thấy cái gì gọi là đặc biệt. Nhưng thấy vẻ mặt của bọn người này là biết bọn chúng thân phận bình thường, nếu không tuyệt đối sẽ không có cái vẻ mặt kỳ quái như vậy.
Mang theo đủ loại nghi vấn, bọn người Tần Vô Song cuối cùng cũng tới được trấn Tử Vân trong truyền thuyết kia. Trấn Tử Vân lúc này cũng chẳng hề phồn hoa náo nhiệt như trong lời đồn đãi nói, ngược lại, dọc con đường đi qua chỗ nào cũng là một cảnh tượng hỗn độn, rách nát, có nơi còn có chút hoang vu.
- Đã có chuyện gì xảy ra?
Chu Phù có chút giật mình nói:
- Đây đúng là trấn Tử Vân sao? Không phải nói đây là nơi cổ trấn nghìn năm, quy mô có thể sánh ngang bằng quận thành hay sao chứ? Sao nhìn lên thấy như bị bọn cường đạo đến càn quét thì đúng hơn, hơn nữa không chỉ bị càn quét một hai lần!
Dọc đường không ngừng nhìn về phía trước đi tới, đi qua vài con đường, đều là cảnh tượng rách nát, dường như những kẻ ở đây cũng đều chạy nạn cả rồi, trước các cửa hàng tất cả đều trống không, ngay cả một món đồ vật cũng đều không có chứ đừng nói tới bóng người, ngay cả bóng một con gà, một con chó cũng chẳng thấy có.
- Tà môn à!
Lữ Đằng liền lập tức không nhịn được lập tức cảm khái thốt lên.
Đột nhiên, ánh mắt của Tần Vô Song dừng ở xa xa. Ước chừng bốn năm dặm ở ngoài xa kia, bốc lên một đạo khói dày đặc đến tận trời. Hiển nhiên là có lửa cháy lớn mới có thể bốc lên như vậy.
- Bên kia có người, chúng ta đi qua xem trước.
Tần Vô Song thúc ngựa, hướng theo phía đó phi tới.
Phi gần tới đó, quả nhiên thấy xa xa cánh đồng hoang vu, có một chỗ hừng hực lửa thiêu đốt, ánh lửa cao tận trời, cuồn cuộn khói dày đặc. Mà xung quanh bốn phía ánh lửa còn chất một đống khoảng mười xác chết!
Mấy cái xác chết này, hình dạng mỗi cái đều thật thảm thương không giống nhau, hoặc là toàn thân thối rữa, hoặc là toàn thân trương phồng, hoặc là thiếu tay thiếu chân, hoặc là bị mổ bụng phanh thây, thậm chí có kẻ còn giống như bị thứ gì đó cắn xé ngũ quan vậy…
Chu Phù nhìn từ xa, dù cho một cường giả Tiên Thiên Linh Võ như nàng cũng không nhịn được sởn tóc gáy sợ hãi. Mà những kẻ thiêu hủy những thi thể đó, đều là những võ sĩ đã phải trải qua sự huấn luyện nghiêm khắc, nhưng lúc thiêu đốt cũng không ngừng chạy ra xa nôn mửa, dường như lục phủ ngũ tạng đều có thể bị nôn ra ngoài.
Mà những kẻ kiên trì ở lại, nét mặt mỗi kẻ đều bi thương tuyệt độ, toàn thân mỗi kẻ đều không nhịn được run rẩy, hiển nhiên là bị cảnh tượng đó làm cho bi thương. Bốn người bọn Tần Vô Song đang muốn thúc ngựa tới gần thì lại bị một đám võ sĩ ăn mặc theo kiểu Chân Võ Thánh Địa ngăn cản lại, quát:
- Những kẻ không phận sự này, không được đến gần, phía trước có nguy hiểm!
Tần Vô Song không nhịn được hỏi:
- Mấy vị tráng sĩ, trấn Tử Vân này rốt cuộc là bị sao vậy? Sao lại có nhiều thi thể như vậy?
- Tránh ra tránh ra, không muốn bị dính tà khí thì mau rời nhanh khỏi đây, tới từ đâu thì đi về đó. Nơi này không phải là nơi của những kẻ bình thường như các ngươi lui tới.
Những kẻ võ sĩ kia cũng bắt đầu tiến tới đuổi đi.
Chết nhiều người như vậy, tất nhiên có tà khí dơ bẩn, thậm chí là dịch bệnh. Bọn chúng tự nhiên phải ngăn cản những kẻ từ bên ngoài tới đây, nếu không lây dịch bệnh tà khí ra bên ngoài, làm phát tán, lây lan dịch bệnh thì sẽ xảy ra vấn đề lớn rồi.
- Các ngươi ở đây, ai chịu trách nhiệm?
Tần Vô Song khẽ nhăn mặt.
- Người phụ trách? Người phụ trách là Đệ nhị Võ Thánh hộ quốc của Ba Thục Quốc chúng ta, Ba Lập Minh đại nhân.
- Ba Lập Minh bây giờ ở đâu?
Hai gã Võ Thánh của Ba Lập Quốc, Tần Vô Song đều đã từng có gặp. Lúc trước hắn ở ven đường chặn lại bọn họ, khuyên nhủ quay về Ba Lập Quốc, chuyện này xảy ra cũng cách đây không lâu. Một khi Đệ nhị Võ Thánh Ba Lập Minh ở đây, vậy càng dễ ăn nói.
Tên võ sĩ kia nghe Tần Vô Song gọi thẳng đại danh của Võ Thánh đại nhân thì không khỏi giận dữ:
- Tên ngông cuồng này từ đâu đến? Tục danh của Võ Thánh đại nhân lại có thể để cho các ngươi gọi như vậy sao?
Tần Vô Song nhíu mày hỏi:
- Hắn tên Ba Lập Minh, sao ta không được gọi như thế? Hắn giờ này đang ở đây chứ? Mau mau mời hắn ra đây, nói có cố nhân tới thăm.
Tên võ sĩ kia nghe Tần Vô Song nói vậy, cẩn thận đánh giá lại Tần Vô Song, thực có vài phần hồ nghi, nhưng thấy khí độ của Tần Vô Song như vậy, cũng không dám làm điều xằng bậy, vội trả lời:
- Võ Thánh đại nhân mang theo hai vị Tôn giả, tiến vào Bích Phù Sơn điều tra. Đã đi ba ngày rồi, lão nhân gia mệnh lệnh cho đám người chúng ta đem mấy vạn thi thể đã chết ở trấn Tử Vân này mang ra chỗ vắng vẻ trống trải thiêu hủy. Hơn nữa thiết lập các trạm kiểm soát ven đường, không cho phép người bình thường nào đi qua con đường này. Mấy người các vị sao lại có thể tới được đây, chẳng lẽ dọc đường không có sự ngăn trở gì sao?
Tần Vô Song thản nhiên nói:
- Có thể tới được đây ắt có nguyên nhân của nó. Đợi Ba Lập Minh trở về thì càng dễ nói. trấn Tử Vân này, sao lại có thể xuất hiện nhiều tử thi đến vậy?
Vẻ mặt tên võ sĩ kia lộ vẻ sầu thảm, bi thương nói:
- Ai mà biết được? Chỉ trong có ba ngày ngắn ngủi, mấy vạn dân chúng ở trấn Tử Vân đều chết bất đắc kỳ tử, tài sản các thứ khác cũng đều bị dọn sạch sẽ. Cũng may hiện tại đang còn tết, nếu như bình thường, vẫn còn thương nhân lai vãng, sợ là số lượng kẻ chết còn phải thêm sáu bảy thành.
Đang trong lúc nói, xa xa đột nhiên truyền tới một âm thanh gào thét thảm thương, một gã võ giả đầu tóc tán loạn, dường như đã nổi điên phi tới, một bên chạy, một bên hét lớn:
- Võ Thánh đại nhân… Võ Thánh đại nhân chết rồi!
Trong tay gã võ giả này có ôm một người, đúng ra phải nói là đang ôm một khối thân thể tàn phế. Bởi vì trên thân thể người này không biết bị quái vật gì gặm qua, hình dáng vô cùng thảm thiết nói không nên lời.
Trên thân thể người này, mặc một bộ trang phục Võ Thánh, theo tướng mạo, Tần Vô Song cũng có thể mơ hồ nhìn ra, khối thân thể tàn tật này đúng là Đệ nhị Võ Thánh của Ba Thục Quốc, dáng người nhỏ bé lanh lợi, khiến Tần Vô Song vô cùng ấn tượng.
Một vị Võ Thánh hộ quốc, Tiên Thiên cường giả nhưng giờ đây lại bị mất mạng ở trong Bích Phù Sơn? Hơn nữa chết trong tình trạng bi thảm thế này? Trong lòng Tần Vô Song hiện lên sự nghi ngờ nhàn nhạt.