Nhóm dịch: black - Biên: NguyenDuy84
Truân Trung Trì suy nghĩ rất tỉ mỉ, chỉ một chốc mà đã nghĩ đến rất nhiều khả năng. Nghe nói, trong cái quận thành nhỏ tẹo này, thế lực mạnh nhất cũng chỉ là một Thế gia phụ thuộc quốc gia, võ giả mãnh nhất cũng chỉ là Hậu Thiên Chân Võ Cảnh, Thất hay Bát đẳng gì đấy.
Nhưng Truân Trung Trì lúc này rõ ràng lại cảm nhận được ba đạo khí thức Hậu Thiên Chân Võ Cảnh Cửu đẳng đỉnh phong, thậm chí rất gần với Tiên Thiên.
Điều này khiến Truân Trung Trì cảnh giác hơn:
- Lẽ nào đúng như Phù nhi nói, cái cây đại thụ Vô Song vừa đổ là kẻ thù đã tìm đến?
Nghĩ đến đây Truân Trung Trì tức đến thở không nổi nữa. Những ngày này trong lồng ngực hắn toàn là nộ khí, có những luồng tà khí không có chỗ mà xả ra. Nếu lúc này ai mà động vào ngòi nổ thì chính là tự đâm đầu vào cái chết.
Tần Vô Song ngã xuống, nhưng Truân Trung Trì hắn không ngã. Tần Vô Song đã cống hiến vì Thanh Vân Điện, vì Tinh La Điện, tuy chỉ ngắn ngủi nửa năm nhưng đã viết nên những truyền kỳ mà người khác cả đời cũng không làm được.
Do đó mà Truân Trung Trì yêu người yêu cả tông chi họ hàng, hắn quyết không để những người xung quanh Tần Vô Song bị kẻ khác bắt nạt.
Thanh Vân Điện từ giờ về sau sẽ là chỗ dựa của Vương phủ Tần gia. Kẻ nào định bắt nạt Tần gia, định mượn gió bẻ măng, chính là đối đầu với Thanh Vân Điện, đối đầu với Truân Trung Trì hắn!
Nghĩ đến đây, nộ hỏa trong bụng Truân Trung Trì phụt ra, vận thần thức, một lúc sau đã xác định được luồng sát khí đó, quả nhiên nghe thấy có ba người đang thì thầm trong một căn phòng nào đó.
- Lão Đại, sáng sớm mai chúng ta sẽ đến Vương phủ Tần gia, đại khai sát giới một trận, nhất định phải giết bằng sạch huyết mạch của Tần gia mới thôi!
Một giọng khàn khàn vang lên.
- Không vội! Sáng mai chúng ta đi thám thính địa hình và cấu tạo Vương phủ Tần gia đã, đến tối hành sự tiện hơn. Tần gia là Vương tộc mới nổi, hộ vệ cũng không nhiều. Trừ tên biến thái Tần Vô Song đó ra, căn bản không có cao thủ nào. Sau khi thành lập Vương phủ, dù có một số cao thủ đến đầu quân, nhưng thời gian quá ngắn, chắc chắn không phải tâm phúc, không thể vì chúng mà dốc toàn tâm. Nếu tin Tần Vô Song chết được truyền ra, chắc chắn lòng người dao động, muốn giết Tần gia dễ như trở bàn tay!
Giọng nói này trầm và đầy độc ác, rõ ràng là đầu lĩnh. Giọng nói khàn khàn trước đó lại nói đầy phẫn nộ:
- Gia tộc Tần gia ít thanh niên trai tráng. Trừ tên quỷ đoản mệnh Tần Vô Song ra cũng chỉ có một lão cha già, một tỷ tỷ. Do đó người thân cũng chỉ có mấy kẻ đó, dễ dàng xác định được mục tiêu. Lão Đại, đến lúc đó ta đối phó với con gái của Tần Liên Sơn, Lão Đại phụ trách giết Tần Liên Sơn, Lão Tam phụ trách dụ đám binh tướng đi.
- Lão Nhị, nhớ là lần hành động này chúng ta đang liều mạng, dẹp ngay cái ý đồ dâm đãng của ngươi đi! Nếu không một khi lộ ra điều gì, không chỉ ba người chúng ta thịt nát xương tan mà cả Đại Ngô Quốc chúng ta cũng rơi vào tình cảnh không thể ngóc đầu lên được! Chuyện này không phải đùa đâu!
Tên đầu lĩnh quát, hắn biết tính xấu của gã đồng bọn, đối phó với con gái Tần Liên Sơn, rõ ràng là có ý đồ về mặt nữ sắc.
Giọng nói khàn khàn ngượng nghịu:
- Thôi được rồi, cùng lắm là lần này ta nghe huynh. Nhưng cứ thế giết cả nhà Tần gia có phải quá dễ dàng cho chúng không?
- Chỉ cần báo thù cho Võ Thánh đại nhân. Chuyện khác không cần nghĩ nữa!
Giọng trầm kia nói đầy kiên quyết.
Một giọng nói nhẹ nhàng từ nãy chưa lên tiếng chợt nói:
- Đại Tôn giả, ba người chúng ta trước nay luôn được sự bồi dưỡng của Võ Thánh đại nhân, nay đi báo thù cho đại nhân là điều đương nhiên. Tây Sở Quốc cũng bị Tần Vô Song giết một Võ Thánh. Đệ nhất Võ Thánh của Tây Sở Quốc, Dịch Trần Tử trước nay bá đạo, chưa bao giờ chịu thiệt thòi, lần này cơ hội lớn như thế lẽ nào hắn lại án binh bất động?
- Ta cũng hi vọng Dịch Trần Tử ra quân. Như thế chúng ta có thể ‘đứng xem nhà hàng xóm cháy’. Dù sự tình bị bại lộ thì chúng ta vẫn đứng ngoài cuộc, hoàn toàn không chịu rủi ro gì. Nhưng lão hồ ly xảo quyệt Dịch Trần Tử đó chắc chắn cũng dự liệu chúng ta cũng ra tay!
Tên đầu lĩnh trầm ngâm.
Ba kẻ này đương nhiên chính là ba Tôn giả của Đại Ngô Quốc, trước nay được Tề Thắng Nam bồi dưỡng, vẫn luôn ôm hận về cái chết của Tề Thắng Nam. Kẻ có giọng trầm kia là Đại Tôn giả, giọng khàn là Nhị Tôn giả, giọng nhẹ nhàng kia là Tam Tôn giả.
Giọng êm ái mà lạnh lùng của Tam Tôn giả vang lên:
- Nếu đã vậy, Đại Tôn giả, ta lại cảm thấy chi bằng chúng ta hãy cứ đợi. Nếu Dịch Trần Tử đợi chúng ta ra tay, vậy tại sao chúng ta không thể đợi hắn ra tay? Bên nào kìm nén được thì bên đó thắng!
Nhị Tôn giả giọng khàn sốt ruột nói:
- Đợi? Còn phải đợi đến bao giò? Đợi đến khi cơ hội qua mất, muốn báo thù thì khó lắm! Giờ phải mượn gió bẻ măng, đang là cơ hội tốt nhất. Đợi tới đợi lui làm cái gì chứ? Lẽ nào chúng ta đích thân giết Tần gia trả thù không sướng hơn là mượn tay kẻ khác sao? Ta muốn xem người của Tần gia kêu gào xin cứu mạng dưới lưỡi đao của ta, cũng muốn nhìn cả nhà Tần gia máu chảy thành sông, như thế mới giải tỏa hết nổi hận trong lòng ta!
Khi Truân Trung Trì nghe được một nửa câu chuyện đã muốn ra tay giết luôn cả ba kẻ bọn chúng, nhưng đến khi nghe đến Tây Sở Quốc Dịch Trần Tử thì lại kìm nén lại. Hắn thầm nghĩ:
- Giết chúng cũng chỉ như giết mấy con kiến, nhưng giết chúng thì sẽ đánh rắn động cỏ. Những thế lực nhăm nhe khác chắc chắn sẽ không dám lộ diện. Chắc chắn phải khiến chúng thò hết đuôi ra. Còn Bản Điện chủ ở trong bóng tối sẽ một mẻ đánh hết các ngươi, như thế mới là kế hoàn hảo nhất.
Truân Trung Trì hào kiệt một đời, chút tính toàn này đương nhiên không thiếu. Vậy là ông ta kìm lại nộ hỏa, cũng không nghe ba kẻ chúng nói gì nữa. Ba Hậu Thiên võ giả đỉnh phong này căn bản chẳng gây chút lo nghĩ nào cho hắn cả.
o0o
Một đêm trôi qua, sáng sớm ngày hôm sau, Truân Trung Trì cùng ba đệ tử rời đi. Ba Tôn giả Đại Ngô Quốc tối hôm qua không biết bản thân đã lượn lờ đến quỷ môn quan một vòng rồi quay lại.
Hiện giờ, Tần gia với chúng mà nói đã là một cái quỷ môn quan, nếu chúng không đến có lẽ sẽ không chết, một khi đến thì chết là kết quả không còn nghi ngờ nữa!
Nộ hỏa của Nhị Điện chủ Tinh La Điện một khi cháy lên thì dù là cả cái Đại Ngô Quốc cũng rất có khả năng bị thiêu rụi trong chớp mắt. Huống hồ là chỉ là ba Hậu Thiên võ giả bọn chúng.
o0o
- Vương gia, bên ngoài Vương phủ có khách đến thăm, nói là bằng hữu của thiếu gia.
Cẩu Thánh, giờ đã là quản gia thứ hai của Vương phủ, đi vào nói. Trên phương diện lo liệu việc nhà, Cẩu Thánh giờ chỉ còn đứng dưới lão bộc Tần Tứ Hỷ. Tần Tứ Hỷ là quản gia thứ nhất, chủ nội, hắn là quản gia thứ hai, chủ ngoại, phụ trách tiếp khách, phát huy tối đa ưu thế miệng lưỡi của hắn, hắn cũng rất trung thành, tận chức tận trách.
- Bằng hữu? Mời vào?
Bằng hữu của Tần Vô Song chắc chắn là không tầm thường. Tần Liên Sơn biết, người có thể qua lại với con trai mình chắn chắc có nguồn gốc không bình thường, đương nhiên không thể tiếp đãi không chu đáo. Khi đến đại sảnh, Cẩu Thánh đã dẫn theo bốn người đi vào:
- Khách quý đến thăm không tiếp đón từ xa, xin được lượng thứ!
Tần Liên Sơn nói.
Truân Trung Trì cung tay, quan sát Tần Liên Sơn. Tuy ông ta là Cao Linh võ giả, lại là đệ nhị cường giả của Đế quốc Đại La, nhưng đối diện với Tần Liên Sơn nhiệt tình như vậy, Truân Trung Trì nhất thời không biết nên nói gì.
Trước mặt người cha mất đi đứa con trai, hắn nên mở miệng thế nào đây? Nên đối mặt thế nào với sự đau đớn khi Tần Liên Sơn biết cái hung tin đó đây?
Bọn Chu Phù gượng cười nhưng mặt đầy đau khổ, thế nào cũng chẳng che giấu nổi. Tần Liên Sơn nghĩ:
- Lẽ nào những người này đã biết tin của Tần Vô Song ở Bích Phù Sơn?
Trà được dâng lên, Truân Trung Trì nhấp môi rồi nói:
- Tần Vương gia, lão phu tên Truân Trung Trì, là lão sư ở Tinh La Điện của lệnh lang Vô Song.
Lời này vừa được thốt ra, tay Tần Liên Sơn rung lên. Truân Trung Trì?
Cái tên Truân Trung Trì này hắn sao có thể không biết chứ? Nhị Điện chủ Tinh La Điện, nhân vật hô mưa gọi gió cả Đế quốc Đại La, ân sư của Vô Song!
Trí tưởng tượng của Tần Liên Sơn có phong phú thế nào cũng không thể ngờ vị khách trước mặt đây lại là ân sư của Vô Song, Nhị Điện chủ Truân Trung Trì!
Truân Trung Trì cũng đã dự liệu được Tần Liên Sơn sẽ phản ứng như vậy. Trong Đế quốc Đại La những người nghe thấy tên hắn mà không kinh ngạc thì chỉ có vài người mà thôi.
Nếu không phải họ kềm hãm không phát ra khí tức Tiên Thiên, bốn người họ vừa đi vào e là cả Thiên Tứ Vương Phủ đã rung chuyển. Nhưng Truân Trung Trì lúc này đang nghĩ ngợi nên làm thế nào để nói cái tin kia với Tần Liên Sơn.
- Ngài là Truân Điện chủ?
Tần Liên Sơn rụt rè.
- Là ta, Tần Vương gia, ngươi là phụ thân của Vô Song, chúng ta không cần khách khí. Đây là ba môn đồ của ta, là sư huynh đệ thân thiết nhất với Vô Song.
- Bái kiến thế thúc!
Bọn Chu Phù thi lễ.
Tần Liên Sơn đều không dám nhận, đừng thấy ba người nay trẻ tuổi, thế nhưng đều là Tiên Thiên cường giả cả, Tần Liên Sơn hắn nào dám nhận đại lễ của họ, vội vàng đáp trả.
- Tần Vương gia, luận vai vế, chúng nên phải có lễ, ngươi không cần khách khí. Lần này chúng ta đến đây một là muốn xem nơi Vô Song sống, hai là có một tin không tốt, không biết nên nói thế nào…
Truân Trung Trì trầm ngâm, hắn một đời anh hùng hào kiệt, không có lời nào mà hắn không dám nói, không có ai mà hắn không dám đối mặt. Nhưng lúc này, lần đầu tiên hắn thấy khó xử. Tần Liên Sơn thấy nét mặt Truân Trung Trì như vậy liền hiểu tất cả, bình thản nói:
- Xin Điện chủ đại nhân cứ nói.
- Thôi được, Tần Vương gia, đứa trẻ Vô Song nó… mất tích rồi, sống chết chưa biết thế nào. Có lẽ…
Truân Trung Trì không biết phải nói tiếp thế nào nữa. Rồi giọng điệu bỗng thay đổi:
- Dù thế nào, Vô Song là đệ tử của Truân Trung Trì ta, là niềm tự hào của Thanh Vân Điện, chuyện của nó, ta là sư phụ phải làm chủ cho nó. Đến nay, các thế lực thù địch với Tần gia, không ít kẻ muốn mượn gió bẻ măng, lão phu đến đây là khiến bọn khốn đó chết không được toàn thây!
Tần Liên Sơn giật mình, xem ra Vô Song đã tính đúng. Vô Song nghĩ đối thủ của Tần gia rất có khả năng sẽ kéo đến, không ngờ lại đúng thật. Chỉ là Tần Vô Song lại không ngờ, chút chuyện này lại khiến sư phụ Truân Trung Trì đích thân giá đáo can thiệp!
Đúng lúc nói đến đây, Cẩu Thánh hớt hải chạy vào:
- Vương gia, ngoài cửa có một người nói là bằng hữu của thiếu gia.
Truân Trung Trì mặt sầm lại:
- Bằng hữu?
Hắn lập tức nghĩ đến đám người trong quán trọ ở quận La Giang và Đệ nhất Võ Thánh của Tây Sở Quốc, mặc dù chưa lộ diện nhưng rất có khả năng sẽ đến!