TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sự Trở Lại Của Đệ Nhất Tông Sư
Chương 277: Đồng môn như thủ túc.

Nhóm dịch: black - Biên: NguyenDuy84

Tần Vô Song đứng lại, lướt sang một bên rồi chăm chú quan sát. Nhìn đám ngu ngốc này thì rõ ràng là không thể nào uy hiếp được Thương Dạ đại ca.

Nếu sau chuyện này mà có bàn tay của Thiên Cơ Tông nhúng vào thì không thể nào lại nực cười thế này. Có thể đây chỉ là cái vỏ ngoài thu hút sự chú ý của người khác, bên trong Bách Chiến Sơn có thể có huyền cơ khác.

Quan sát được một lúc, một Tiên Thiên cường giả đứng trên cái đài cao nói:

- Chư vị, chúng ta tổ chức một hồi đấu võ lôi đài này. Phàm là những ai thắng trên lôi đài sẽ có tư cách tham gia hành động lần này. Trong số chư vị, nếu không phải Tiên Thiên cường giả thì tốt nhất đừng thử…

Đúng lúc đó thì một cái bóng đen nhảy lên đài hét:

- Ta thử!

- Các hạ là ai?

Tên đứng trên đài đó trầm giọng hỏi.

- Ngươi không phải quan tâm ta là ai! Ta lên đây không phải vì cái Thiên Trì Quốc Sĩ Lệnh! Nếu ta đánh thắng thì các ngươi lập tức phải giỡ bức phú kia xuống cho ta!

Giọng của người đó thô mà vang, tay chỉ vào tấm phù viết ‘Chân đá đầu trâu mặt ngựa Tinh La Điện’ nói oang oang:

- Đế quốc Thiên Trì các ngươi muốn khoe khoang đó là chuyện nội bộ của các ngươi. Dựa vào cái gì mà sỉ nhục Tinh La Điện của Đế quốc Đại La chúng ta?

Người này mặc áo xanh sáng, lông mày rậm, mắt to, tính cách phóng khoáng, nhìn bức phú kia thì tức giận vô cùng. Nếu không phải đang ở lãnh thổ Đế quốc Thiên Trì thì hắn đã xông lên xé vụn rồi.

- Nói vậy ngươi là đệ tử của Tinh La Điện, Đế quốc Đại La?

- Ta không phải đệ tử Tinh La Điện, nhưng ta là con dân Đế quốc Đại La, không cho phép ngươi sỉ nhục Tinh La Điện!

Người đó nổi giận đùng đùng, hai tay rung lên, một cây rìu lớn xuất hiện trong tay, dưới ánh sáng mặt trời chiếu rọi, cây rìu sáng loáng phản xạ những tia sáng lạnh lẽo:

- Kẻ nào lên đỡ ba rìu của ta?

Hắn hét lên.

Kẻ trên đài lùi vào đằng sau, một lúc sau thì có người đi ra. Hắn vừa bước ra, toàn thân tỏa ra khí tức Tiên Thiên mạnh mẽ. Khí chất của người này giống như một thanh kiếm sắc, cho người ta có cảm giác sát phạt vô cùng đáng sợ.

Tần Vô Song nhìn người này nghĩ:

- Xem ra, chuyện này đúng là do Thiên Cơ Tông bày trò. Thực lực kẻ này không tầm thường, có lẽ là Đệ tử Trung tâm của Thiên Cơ Tông.

Tuy thực lực hắn vẫn không là gì trong mắt Tần Vô Song, nhưng khiến Tần Vô Song hắn thầm để ý phía sau tấm màn kia, rốt cuộc còn bao nhiêu cường giả của Thiên Cơ Tông?

Tần Vô Song nhìn gã đại hán mặc áo xanh kia, tay nắm chắc cây rìu, vận linh lực rách cả chiếc áo, để lộ ra cơ bắp cuồn cuộn, khí thế dâng cao.

Người này bảo vệ sự tôn nghiêm của Đế quốc Đại La, ở lãnh thổ Đế quốc Thiên Trì mà vẫn nghĩa khí lên đài khiêu chiến, đúng là có dũng khí.

Vậy là Tần Vô Song thầm quan sát người này, không hi vọng hắn chịu thiệt thòi. Cùng ở đất khách, nhìn cường giả của nước mình vì tôn nghiêm của đất nước mà chiến đấu, Tần Vô Song cũng có phần khâm phục.

Người trẻ tuổi vừa đi ra kia đứng đó cười:

- Ngươi tên tuổi là gì? Đã không phải đệ tử của Tinh La Điện thì kêu gào cái gì?

- Ta tên Thôi Ngưu, người Đế quốc Đại La! Hôm nay đi qua đây thấy bức phú này của các ngươi ức hiếp người quá đáng mà lại nông cạn đến cực hạn khiến người ta phải cười đến rụng cả răng!

- Thôi Ngưu?

Người trẻ tuổi kia cười giễu:

- Hi vọng ngươi có chút thực lực, nếu chỉ có tài nói khoác thì e là hôm nay trên lôi đài này, ngươi lên khi còn sống, nhưng khi xuống thì đã chết rồi!

Thôi Ngưu hét lên:

- Là ai nói khoác thì cứ đợi đi rồi biết!

Thôi Ngưu nắm chắc cây rìu, dậm mạnh chân, toàn thân lao về phía trước, cây rìu vung lên rồi bổ xuống với khí thế chặt sông bổ núi.

Tiên Thiên cường giả đối chiến, khí thế đương nhiên kinh người. Sức mạnh của chiêu thức này khiến cho không khí xung quanh cuồn cuộn, gió bụi thổi ào ào.

Lưỡi rìu bổ xuống tạo nên một luồng sáng hình trăng khuyết, không khí như bị chẻ ra làm đôi, một tiếng ‘xoẹt’ chói tai vang lên.

Một giây sau đó, người trẻ tuổi kia nhếch mép cười, xoay người một vòng và biến mất.

Thôi Ngưu đánh trượt cũng không nản lỏng, lật tay đánh liên tiếp ba rìu nữa, một dọc, một ngang, một chéo, ba đường rìu tạo nên một tấm lưới vòng cung bổ xuống, ánh sáng tỏa khắp ba bề bốn bên, chói lòa đến không thể mở mắt ra nổi.

Tần Vô Song thấy rìu pháp của Thôi Ngưu thuộc về dương cương, tuy dũng mãnh nhưng nếu gặp cao thủ có thân pháp tốt thì cũng phải chịu thiệt thòi.

Quả nhiên, Tần Vô Song chưa nghĩ xong thì người trẻ tuổi kia lúc này đã xuất hiện bên cạnh Thôi Ngưu, không biết từ lúc nào trong tay hắn đã xuất hiện một cái găng tay kim chúc.

Crắc!!

Năm ngón tay tóm thành năm đạo kình phong, ngưng tụ lại ngoạm lấy cổ tay Thôi Ngưu, đòn thế xuất ra vừa nhanh vừa mạnh như mỏ của mãnh cầm vậy.

Thôi Ngưu không thể ngờ kẻ kia lại di chuyển nhanh đến vậy, nhanh đến gần như khiến hắn mất đi khả năng phán đoán.

Ba đòn rìu vừa rồi rõ ràng Thôi Ngưu bổ xuống phía bên phải, sao chớp cái mà kẻ đó lại xuất hiện bên trái hắn?

Tay trái Thôi Ngưu thả lòng, nắm tay lại thành quyền đập xuống năm đạo kình phong. Tay phải vung rìu chặt xuống đỉnh đầu tên kia.

Đúng lúc đó, một đạo kim quang lóe sáng trên tay phải tên trẻ tuổi, một sợi xích vàng bắn ra cuốn lấy cây rìu của Thôi Ngưu.

Keng!

Tiếng kim loại va chạm vang lên không ngừng, linh lực hai bên vận hết mức, vô số tia lửa bắn tung tóe khắp bốn phương tám hướng.

Sợi xích trong tay người trẻ tuổi kia hoàn toàn khống chế được cây rìu của Thôi Ngưu. Toàn thân hắn bỗng thuận theo lực của dây xích chạy vòng quanh Thôi Ngưu như trận gió khiến Thôi Ngưu hoa mày chóng mặt.

Rồi hắn bỗng khựng lại, hai chân nhằm thẳng vào ngực Thôi Ngưu, tốc độ của hắn nhanh như gió, căn bản không cho Thôi Ngưu thời gian có phản ứng. Bốp! Thôi Ngưu bay vút khỏi võ đài.

Hắn dùng sợi xích quấn lấy cây rìu rồi ném theo hướng bay của Thôi Ngưu với tốc độ còn kinh khủng hơn.

- A…

Những người đứng xem xung quanh khẽ kêu lên.

Thế bay của cây rìu rõ ràng là muốn chém đôi người Thôi Ngưu ra làm hai. Thủ đoạn này rõ ràng là muốn lấy mạng Thôi Ngưu, khiến hắn chết dưới lưỡi rìu của chính mình!

Tần Vô Song đang định ra tay thì trước mặt vút qua một ánh sáng bạc. Một vật gì đó đập vào cây rìu khiến nó đảo chiều ngược lại, tốc độ nhanh hơn bay thẳng về tên trẻ tuổi đang đứng trên đài kia.

Sự việc xảy ra liên tiếp quá nhanh khiến những người đứng xem không kịp phản ứng gì. Đúng lúc đó Thôi Ngưu được một bóng người bay tới giữ chặt nhẹ nhàng đặt xuống đất, trừ vết thương bị kẻ kia đá thì không bị tổn thương gì thêm.

Lưỡi rìu kia nhằm thẳng đầu tên trẻ tuổi mà lao tới với tốc độ kinh hồn. Sắc mặt hắn tái đi vội vàng cúi xuống, coi như đã tránh được trong chớp mắt. Nhưng chiếc rìu vẫn chưa dừng lại, nó chém ngay vào cây cột treo dòng chữ ‘Chân đá đầu trâu mặt ngựa Tinh La Điện’.

Rầm!

Cây cột bị chặt thành hai đoạn, bức phú treo bên trên cũng bị làn gió xé cho tan thành từng mảnh vụn bay tứ tung. Tần Vô Song nhìn kẻ mới đến, là môn hạ Tam Điện chủ Tinh La Điện, Triệu Mục Chi!

- Sao hắn lại đến đây sớm vậy?

Tần Vô Song hơi kinh ngạc.

Triệu Mục Chi thuận tay thu phán quan bút hắn vừa bắn ra về, vẻ mặt lanh lùng nhìn lên phía đài cao, khẩu khí có phần coi thường:

- Đế quốc Thiên Trì dù có rỗi hơi thì cũng không nên rỗi hơi đến mức này chứ! Lẽ nào, Thiên Cơ Tông hiện nay chỉ biết viết hoành phi tự khoe khoang?

Trong số các Đệ tử Trung tâm của Tinh La Điện, thực lực của Triệu Mục Chi ít nhất xếp thứ năm, dù rằng trong cuộc thi xếp hạng lần trước không được đứng trong năm hạng đầu.

Hắn nhìn bức phú kia đương nhiên rất khó chịu, ra tay là nhất cử lưỡng tiện, vừa cứu được người vừa hủy được bức phú kia.

Người được hắn cứu đương nhiên cảm kích:

- Đa tạ ơn cứu mạng của huynh đài. Ta tên Thôi Ngưu, không biết phải xưng hô với huynh đài ra sao? Huynh có phải cường giả của Đế quốc Đại La?

Sắc mặt Triệu Mục Chi dịu lại, gật đầu:

- Thôi Ngưu huynh đệ, ngươi không tệ!

Tuy chỉ có vỏn vẹn bảy chữ nhưng Thôi Ngưu cũng biết được nhiều điều. Tuy Thôi Ngưu có nghĩa khí, thô thiển nhưng cũng tinh tế, hắn rất biết quan sát, nhìn khí độ của Triệu Mục Chi là biết không phải người bình thường, chắc chắn cũng là nhân vật tài giỏi của Đế quốc Đại La.

Hắn cười nói:

- Chút bản lĩnh của Thôi Ngưu ta đã làm mất mặt Đế quốc Đại La rồi. Nếu không phải huynh đài trượng nghĩa ra tay thì chắc hôm nay ta cũng khó thoát khỏi họa vong mạng!

Triệu Mục Chi đang định nói gì thì một người đi ra. Hắn quấn khăn trùm đầu, có đuôi thả tự do bay trong gió, thần thái lạnh lùng nhìn Triệu Mục Chi:

- Ngươi là đệ tử của Tinh La Điện?

Triệu Mục Chi không chút sợ sệt, ngạo nghễ nói:

- Tinh La Điện, Triệu Mục Chi.

- Triệu Mục Chi?

Đối phương nhếch mép:

- Chưa nghe bao giờ. Chỉ nghe Tinh La Điện có Vi Dực, rất tài giỏi. Còn có Tần Vô Song nghe nói cũng khá lắm, nhưng lại là kẻ đoản mệnh.

Triệu Mục Chi nghe vậy sắc mặt lạnh băng. Tần Vô Song luôn là nỗi đau trong lòng Triệu Mục Chi, trong lần nhiệm vụ ở Bích Phù Sơn lần đó Tần Vô Song đã cứu Triệu Mục Chi một mạng khiến hắn mười phần bội phục, nhưng không ngờ đó lại là lần vĩnh biệt. Sau nửa năm nhưng Triệu Mục Chi vẫn chưa thoát khỏi nỗi đả kích đó, lần này rời Tinh La Điện sớm cũng là muốn tìm cơ hội giải tỏa phiền muộn chất chồng trong lòng.

Nghe hắn nguyền rủa Tần Vô Song, mặt Triệu Mục Chi biến sắc:

- Ngươi là cái thá gì mà dám dựng chuyện thị phi về Tần huynh đệ? Được, hôm nay Triệu mỗ sẽ dạy dỗ ngươi, xem đám nhân vật trẻ tuổi Thiên Cơ Tông các ngươi rốt cuộc có tài cán gì!

Tên kia cười lạnh:

- Thật là cầu mà không được! Nhưng đao của ta trước nay không chém kẻ vô danh!

Triệu Mục Chi biết hắn cố tình chọc giận mình, lẽ nào lại mắc bẫy? Dẫm chân một cái Triệu Mục Chi bay lên đài, hai chiếc phán quan bút xuất hiện trên tay:

- Chỉ dựa vào ba chữ mà ngươi nói về Tần huynh đệ hôm nay ta cũng phải lấy máu ngươi trong vòng ba bước!

Khẩu khí Triệu Mục Chi đầy lạnh lẽo.

Tim Tần Vô Song khẽ động, ngực bất giác thấy nóng, đây chính là tình nghĩa đồng môn…

Dù có tranh chấp gì thì đánh hổ phải có huynh đệ, ra trận có phụ tử, Triệu Mục Chi lúc này không phải định thực hiện đạo nghĩa đồng môn này đấy chứ?

Nghĩ đến đây, lòng Tần Vô Song bỗng lan tỏa một cảm giác ấm áp.

Đọc truyện chữ Full