Nhóm dịch: black - Biên: NguyenDuy84
Có Tần Vô Song hộ pháp, Miêu Trung Hiệp không còn gặp sự uy hiếp nào nữa, rất nhanh đã tìm được miếng ngọc bài thứ bảy.
Sau khi rời khỏi đây, Tần Vô Song giao hẹn với Miêu Trung Hiệp phải thông báo rộng rãi tin có kẻ đánh lén. Gặp đệ tử Tinh La Điện là phải nói để tránh bị chịu thiệt.
Nhiệm vụ đã hoàn thành, Tần Vô Song chẳng có gánh nặng gì nên chuyên làm nhiệm vụ thông báo tin, hiệu suất đương nhiên cao hơn Miêu Trung Hiệp.
Đặc biệt là đêm khuya, nếu kẻ kia có ý định ám toán thì không thể không đề phòng. Theo quy định, ai tấn công đối thủ sẽ ảnh hưởng đến thành tích của cả nước mình. Vì thế, loại đánh lén kiểu này, vốn mười lời một, rất ít xảy ra ở vòng đấu loại.
Nhưng nay Tần Vô Song lại gặp phải, theo suy đoán, Đế quốc Đan Dương sẽ không rỗi hơi như thế, cũng chẳng có động cơ. Đáng nghi nhất chắc chắn là Đế quốc Thiên Trì, thận chí là Thiên Cơ Tông. Nhân trời còn chưa tối, Tần Vô Song đến vùng rìa bãi đấu để tố cáo với ba người đứng đầu.
Đương nhiên hắn cũng biết kiểu tố vào này chẳng có hiệu quả, vì dù sao cũng không có chứng cứ, thậm chí kẻ ra tay là ai cũng không biết.
Trở lại bãi đấu, vừa hay Tần Vô Song gặp Đại sư huynh Vi Dực. Sắc mặt Đại sư huynh cũng có phần không vui, thấy Tần Vô Song Vi Dực gọi:
- Tần sư đệ, thu hoạch thế nào?
- Đệ đã hoàn thành rồi. Vi Dực sư huynh thì sao?
Vi Dực nói:
- Ta cũng vừa xong, nghe các môn đồ nói có người tấn công ác ý.
- Đúng thế!
Tần Vô Song kể tỉ mỉ lại chuyện ở vách núi.
Rõ ràng là Vi Dực cũng có phần bức bối vì chuyện này, nghe Tần Vô Song nói xong thì gật đầu nói:
- Nếu ta và đệ đã tìm đủ ngọc bài rồi thì là xong. Có người tấn công đệ e là không chỉ có mưu đồ cướp ngọc mà còn nhân cơ hội mưu hại nữa.
- Vi sư huynh, huynh nghĩ hắn có thể là ai?
Vi Dực lắc đầu:
- Có thực lực ám toán được đệ, trong số đối thủ chỉ có ba kẻ. Thiên Cơ Tông một và Long Hổ Môn hai. Các tuyển thủ khác có ý định đó thì cũng chẳng có gan, càng không đủ thực lực. Vì thế hắn có thể là nhằm vào hai chúng ta.
- Vi sư huynh cũng gặp sao?
Tần Vô Song hỏi. Vi Dực lắc đầu:
- Ta tạm thời chưa bị hắn nhắm đến. Nếu hắn đã có thời gian nhàn rỗi đi đối phó đệ thì chắc chắn đã gom đủ ngọc. Ta đang lo hắn không đối phó lại được chúng ta thì sẽ hạ thủ với các đồng môn có thực lực kém hơn của Tinh La Điện chúng ta. Dù không ra tay giết người thì cũng gây phiền nhiễu không cho họ thuận lợi tìm ngọc bài. Thế nào thì cũng không hay cả…
Tần Vô Song nghiêm nghị, gật gật đầu:
- Đúng là phải phòng bị. Vi sư huynh, hay là thế này, huynh và đệ chia hai ngả theo sát các đồng môn. Như vậy bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đứng đằng sau. Tên kia dù có ý định động thủ thì cũng phải cảnh giác không dám manh động.
Vi Dực thở dài:
- Cũng chỉ còn cách đó thôi. Chúng ta ở chỗ sáng, địch trong chỗ tối. Nhưng Tần sư đệ à, ta thấy tên Lạc Quy Vân của Thiên Cơ Tông là đáng nghi nhất. Bất luận đệ hay ta ai gặp hắn thì cũng phải theo sát hắn cho đến khi cuộc thi kết thúc, được không?
Mắt Tần Vô Song lóe lên tia hàn quang:
- Được, Lạc Quy Vân…
Tần Vô Song thầm nói đi nói lại cái tên này. Hắn biết Lạc Quy Vân là đồ đệ hàng đầu của Đại Tông chủ Cao Nhạc, là cao thủ trẻ tuổi mạnh nhất Thiên Cơ Tông của Đế quốc Thiên Trì, cũng là Linh căn Tiên Thiên, nhưng tuổi có lớn hơn Vi Dực sư huynh một ít, tu vi hình như cũng cao thâm hơn.
- Kẻ này, dù là Đại hội So tài Đông Tâm quốc hay xung đột về các mặt sau này đều phải coi là đại địch.
Tần Vô Song thầm nghĩ.
Cùng với Vi Dực, hai người chia hai ngả, bắt đầu đi tuần thị trong phạm vi ba trăm dặm. Tuy cách này hơi phiền phức nhưng đây là chuyện duy nhất mà họ có thể làm lúc này. Cũng may đêm đó không có bất cứ chuyện gì xảy ra.
Dưới sự quan tâm của Tần Vô Song và Vi Dực, Chu Phù và Triệu Mục Chi trong khi tìm ngọc không có bất cứ bất trắc nào, khi ngày thứ ba sắp kết thúc, hai người này cũng lần lượt tìm đủ ngọc bài.
Sau ba hồi còi dài, vòng loại kết thúc. Chu Phù và Triệu Mục Chi là hai tuyển thủ đạt được điểm tối đa cuối cùng của Tinh La Điện.
Kế đó là Đặng Bá Hổ và Miêu Trung Hiệp, một người chín, một người tám miếng ngọc bài, đều chắc chắn đã vào vòng trong. Sau khi tất cả tuyển thủ ra ngoài thì nộp ngọc bài và thống kê điểm số. Thứ tự thành tích phải hôm sau mới có. Các tuyển thủ quen biết nhau đều tập trung lại với nhau bàn tán sôi nổi.
o0o
Sáng sớm hôm sau, tất cả tập trung đầy đủ ở bên ngoài tổng đàn của Thiên Cơ Tông đợi công bố kết quả. Vào vòng bán kết không chỉ là vinh dự mà sau đó còn có thưởng nữa.
Đặc biệt là những tông phái nhỏ, tuy rõ ràng biết là cơ hội vào vòng trong không lớn nhưng ít nhiều cũng ôm hi vọng. Nếu vận khí tốt có một đệ tử vào vòng trong thì tông phái sẽ lọt vào tầm mắt thế lực chủ lưu, rất có lợi cho sự phát triển của tông phái.
Ba người đứng đầu cùng đi ra, từ vẻ mặt của họ có thể thấy thành tích của vòng loại lần này không có gì ngoài dự kiến. Quả nhiên, danh sách được công bố, hai mươi bốn tuyển thủ vào vòng trong, ba đại Đế quốc, mỗi nước tám người không hơn không kém.
Cũng không biết đã giao hẹn trước hay là có sự trùng hợp, số lượng vẫn cân bằng như bao lần trước, không có chút gì sai khác.
Như vậy thì ít nhất vòng thứ nhất giữa ba nước không phân thắng bại.
Bên Tinh La Điện, Vi Dực và Tần Vô Song thì không phải thấp thỏm gì rồi, Chu Phù và Triệu Mục Chi cũng thể hiện rất xuất sắc, đều được điểm tối đa. Sau đó là Đặng Bá Hổ và Miêu Trung Hiệp. Người thứ bảy là Lục Thiếu Nam, Nhị đệ tử của Đại Điện chủ.
Còn người thứ tám lại xuất hiện tình huống cùng thứ hạng, Hoàng Triêu Dương bên Đại Điện chủ và Lữ Đằng bên Nhị Điện chủ cùng số điểm.
Truân Trung Trì lần này lại không tranh giành, thuyết phục Lữ Đằng nhường Hoàng Triêu Dương.
Lữ Đằng cũng biết, theo quy định lâu nay, nếu có cùng điểm thì thường sẽ căn cứ theo thứ hạng trong sư môn và tông môn. Mà trong số các Đệ tử Trung tâm của tông môn, Lữ Đằng xếp thứ chín, thấp hơn Hoàng Triêu Dương, vì thế mà theo tình và lý đều nên nhượng bộ. Dù hắn có hiếu thắng nhưng cũng hiểu phải tôn trọng quy định nên không oán hận gì. Như vậy là đã có tám người của Đế quốc Đại La vào vòng trong. Sắp xếp chu toàn mọi việc, sáng hôm sau sẽ chính thức bắt đầu vòng bán kết.
Danh sách đã được quyết định, dù được dù mất cũng là chuyện đã qua. Giờ ánh mắt của mọi người đều tập trung vào vòng đấu bán kết sắp tới, mọi được mất cá nhân đã được bỏ lại hết đằng sau.
o0o
Trở về nơi nghỉ ngơi, Trác Bất Đàn triệu tập các đệ tử, khích lệ các đệ tử vào vòng trong một lượt.
- Các đệ tử, đây là cơ hội hiếm có. Đế quốc Đại La chúng ta cũng đã giành được nhiều thành tích cao trong Đại hội So tài Đông Tam quốc. Nhưng cuộc thi được tổ chức ở Đế quốc Thiên Trì thì chúng ta chưa bao giờ được Quán quân, thậm chí lần nào cũng về cuối. Lần này chính là cơ hội để thay đổi cục diện!
Ánh mắt của tất cả đệ tử tràn đầy sự trông đợi. Trác Bất Đàn nói tiếp.
- Đại hội So tài Đông Tam quốc không hề đơn giản như mọi người thấy. Đằng sau nó có liên quan đến đại cục, đến rất nhiều sự tranh giành lợi ích của ba nước. Quan trọng nhất là quyền khám phá Vô Tận Đông Hải. Tinh La Điện chúng ta có thể đứng đầu và có quyền uy ở Đế quốc Đại La, không chỉ đơn giản vì chúng ta chiếm cứ dãy Sơn mạch Lăng Tiêu, mà vì mỗi hai mươi năm đi khám phá Vô Tận Đông Hải đều mang về được một số lợi ích. Những lợi ích này chính là nguồn vốn lớn. Năm vị Điện chủ ta tại sao lại có thể dẫn đầu những ngươi khác, lên được Cao Linh Võ Cảnh? Chẳng lẽ chỉ đơn giản là dựa vào thiên phú sao? Không thể nào! Đạo tu luyện, thiên phú rất quan trọng nhưng cơ ngộ và tạo hóa cũng không thể xem thường. Năm vị Điện chủ bọn ta có thể dẫn đầu những người khác chính là dựa vào những kỳ ngộ đặc biệt khi khám phá Vô Tận Đông Hải.
Truân Trung Trì và Điền Tri Hành cũng gật đầu khẳng định lời của Trác Bất Đàn.
- Tuy trong mấy trăm năm nay, rất nhiều tiền bối của Tinh La Điện đã phải trả giá bằng sinh mệnh khi đi khám phá Vô Tận Đông Hải, nhưng tại sao ba đại Đế quốc người trước ngã xuống thì người sau lại kế tục? Ai cũng muốn có được nhiều suất đi khám phá Vô Tận Đông Hải hơn? Điều họ theo đuổi chính là kỳ ngộ đặc biệt này!
Khẩu khí Trác Bất Đàn có chút thương cảm:
- Từ thời của ta đến thời các con đã qua bao nhiêu lần hai mươi năm rồi? Có bao nhiêu cuộc thi đấu rồi? Mà Tinh La Điện đến nay mới có bao nhiêu Tiên Thiên cường giả? Những đệ tử đó đi đâu cả rồi?
Các đệ tử nghe đến đây đều lạnh người. Trước đây họ cũng có không ít những nghi vấn như vậy. Trong số họ không nhiều người qua bốn mươi tuổi. Mà sư phụ của họ gần hai trăm rồi. Vậy trong khoảng giữa đó chắc chắn phải có không ít đời đệ tử, nhưng họ đi đâu rồi?
Tuy có một bộ phần thành Pháp vương, Trưởng lão, nhưng không thể nhiều năm như vậy mà chỉ có một ít cường giả đó chứ?
- Có lẽ các con cũng đã đoán được rồi. Rất nhiều đời đệ tử trước các con đều tham gia cuộc thi này, đều đi Vô Tận Đông Hải. Nhưng gần trăm năm nay, phàm những ai đến Vô Tận Đông Hải đều không quay trở về…
Nói đến đây, mắt Trác Bất Đàn ánh lên tia sáng kỳ lạ:
- Nay, sứ mệnh này sắp đặt lên vai các con, các con sẽ đương đầu với thử thách hay thấy khó bỏ cuộc? Các con hãy nói cho bọn ta, cũng như các bậc tiền bối biết đáp án bằng biểu hiện của mình trong cuộc thi này!
Quyết định này không hề dễ dàng. Đương đầu với thử thách là phải giành được vị trí đứng đầu trong cuộc thi để đi Vô Tận Đông Hải, cũng nghĩa là sẽ đối mặt với hoàn cảnh thập tử nhất sinh.
Còn nếu thấy khó mà bỏ cuộc thì mất đi cơ hội đi khám phá Vô Tận Đông Hải. Một khi hai nước kia thành công, giành được kỳ ngộ thì đời sau Tinh La Điện sẽ bị người ta bỏ xa. Từ đó khiến cả Đế quốc Đại La sẽ bị tụt hậu phía sau.
Những người trẻ tuổi đều nhận thức được rằng đây không phải sự lựa chọn về tiền đồ của cá nhân họ mà là sự lựa chọn liên quan đến cả tông môn, thậm chí vận mệnh cả quốc gia!