Nhóm dịch: black - Biên: NguyenDuy84
Đại La Quốc Sĩ Lệnh… Cố nhân có thứ này, hắn nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có một người có khả năng có quan hệ với hắn, mà người này đương nhiên chính là Tần Vô Song.
Thiên tài mà khắp trên dưới Bách Việt Quốc đang ngày đêm nhớ mong.
Bên ngoài phủ đệ Tây Môn Đại Phiệt, tên Đội trưởng gác thành kia đợi đã có vẻ sốt ruột, nhưng hắn biết phải nhẫn nại. Đây là phủ đệ của Tây Môn Đại phiệt chứ không phải nơi nào cho phép một Đội trưởng nhỏ nhoi như hắn có thể làm mình làm mẩy.
Trong lúc hắn đang đi đi lại lại thì một người đi nhanh từ trong ra. Người này trang phục hoa lệ, khí thế hùng hồn, các thị vệ đằng sau căn bản không thể theo kịp với bước chân của hắn.
Người này có bộ ria mép cá trê, đôi mắt như tinh vũ, khí độ bất phàm. Tên gác cửa ban nãy vốn hơi buồn ngủ, lúc người này vừa ra toàn thân lập tức run rẩy, vội vã đứng thẳng người dậy:
- Phiệt chủ đại nhân!
Tây Môn Vũ hừ một tiếng lườm hắn một cái:
- Ngươi trông cửa cho Tây Môn phủ như thế hả? Lập tức dọn đồ cút ngay đi!
Hắn kinh ngạc:
- Phiệt… Phiệt chủ… Tiểu nhân là biểu huynh của cựu cựu của vợ Đại thiếu gia…
- Không cần biết ngươi là ai, làm mất mặt phủ đệ Tây Môn Đại phiệt ta, lập tức cút đi.
Tây Môn Vũ khẩu khí không chút thương lượng:
- Người đâu, kéo hắn ra khỏi đây, đi càng xa càng tốt, không ai được nói hộ!
Hai thị vệ đứng bên cạnh đương nhiên phải phục tùng mệnh lệnh kéo tên canh cửa ra ngoài.
Tây Môn Vũ hừ giọng, vẫn chưa hết giận, nói với tên Đội trưởng:
- Đội trưởng các hạ, để ngươi phải đợi lâu rồi. Bọn nô tài này làm việc tắc trách. Xin hỏi vị công tử có tín vật này giờ đang ở đâu?
Khẩu khí của Tây Môn Vũ ôn hòa như gió xuân, khiến người khác có cảm giác như hắn đang nói chuyện với khách quý vậy.
Tên Đội trưởng vẫn chưa hiểu ra chuyện gì, truyền thuyết nói người của Tây Môn Đại phiệt rất khó nói chuyện, coi như hắn đã được lĩnh giáo rồi. Nhưng vị đứng trước mặt đây rõ ràng là Tây Môn Phiệt chủ trong truyền thuyết, sao lại nhẹ nhàng, ôn hòa, chứ không hề giống như với đám nô tài của Tây Môn Đại phiệt vậy?
Thất thần một lúc hắn mới tỉnh thần lại:
- Tiểu nhân bái kiến Tây Môn Phiệt chủ!
- Không cần khách khí. Mau nói vị công tử đó ở đâu?
Tây Môn Vũ có phần nóng ruột. Nếu là Tần Vô Song, hắn mà cứ lần khân không đi ngay thì có vẻ lên mặt quá rồi. Dù là Hoàng đế Bách Việt Quốc muốn gặp Tần Vô Song cũng phải nghĩ cách nịnh nọt lấy lòng, hắn chỉ là Phiệt chủ, lại để người ta đợi lâu như thế, nghĩ cứ thấy khủng hoảng bất an.
Tên Đội trưởng nói:
- Vị công tử đó ở bên ngoài cổng thành. Hắn nói thấy lệnh bài này là Phiệt chủ đại nhân sẽ biết hắn là ai. Đồng thời nói Phiệt chủ hãy thông báo cho nha phủ Nam Vân Châu…
Hắn nói lại chuyện ở bên ngoài thành một lượt. Tây Môn Vũ nghe mà toát mồ hôi lạnh, gật đầu nói:
- Việc không thể chậm trễ. Ta đi ngay!
Vẫy tay gọi một tên thị vệ, nói vào tai hắn mấy câu, tên thị vệ sắc mặt hơi thay đổi rồi trịnh trọng gật đầu. Xong Tây Môn Vũ nghiêm mặt nói:
- Mau thông báo cho Nha phủ bảo chúng làm xong việc này càng nhanh càng tốt. Nếu không tội này chúng không gánh vác được đâu.
Phủ nha Nam Vân Châu danh nghĩa là thế lực quản lý chính thức của Nam Vân Châu, nhưng ở đây có ai không biết người mạnh nhất là Tây Môn Phiệt chủ, thế lực lớn nhất là Tây Môn Đại phiệt?
Sau khi dặn dò xong, Tây Môn Vũ nói:
- Mau đến cổng thành!
o0o
Bên ngoài thành, các thanh niên trai tráng đến từ khắp nơi trong lãnh địa của Thiên Tứ Lĩnh đã tập hợp lại, một trăm người một đội, đã tập hợp được hơn ba mươi đội, hơn nữa dọc đường vẫn liên tiếp có người tiến đến.
Tây Môn Vũ thúc ngựa phi như bay đến cổng thành. Lúc này, điều lệ trong châu thành không được phóng ngựa chạy đã bị dẹp sang một xó.
Mà tên Đội trưởng gác cổng thành kia cũng chẳng hiểu gì, bất luận thế nào cũng không thể theo kịp được Tây Môn Vũ, bất giác hồ nghi:
- Vị công tử đó rốt cuộc có lai lịch thế nào nhỉ? Lẽ nào là Hoàng thân Quốc thích? Đường đường là Tây Môn Phiệt chủ lại phải vội vội vàng vàng đi bái kiến. Hắc hắc, đám nô tài Tây Môn Đại phiệt kia đúng là đáng ghét. Cũng được cái Tây Môn Phiệt chủ không hồ đồ, dạy dỗ hay lắm. Tên cẩu nô tài đó, đúng là được xả hận!
Chạy đến cổng thành, Tây Môn Vũ từ xa thấy Tần Vô Song đang cầm cương ngựa đứng bên ngoài thành, thần thái nhàn hạ nhìn những người kia xếp thành hàng. Tần Vô Song liếc thấy Tây Môn Vũ đã tới, mỉm cười nói:
- Tây Môn Phiệt chủ vẫn khỏe chứ?
Tây Môn Vũ vội vàng nhảy khỏi ngựa:
- Hầu gia, Tây Môn đã không nghênh đón từ xa, thật thất lễ!
Tần Vô Song cười nhẹ:
- Không cần khách khí, Nam Vân Châu cũng coi như là quê cũ, ta cũng không phải khách, có tiếp đón hay không cũng không quan trọng. Ta tìm người thật ra là muốn giải quyết vấn đề của những người dân này.
Tây Môn Vũ xua tay khảng khái:
- Vấn đề này rất đơn giản, cho qua là được. Hiếm có việc dân chúng lại yêu quý Thiên Tứ Vương Phủ như vậy, chuyện như thế đáng được khuyến khích. Quan với dân như cá với nước, điều này chứng tỏ Thiên Tứ Vương Phủ rất được lòng dân.
Tây Môn Vũ giọng nói vang vọng, cười lớn, đưa trả lại tấm lệnh bài cho Tần Vô Song, hắn hỏi nhỏ:
- Hầu gia, thân phận của ngài có cần bảo mật hay không?
Tần Vô Song cười:
- Không cần, trước mặt hương thân phụ lão ở cố hương còn giữ bí mật thì thật không phải. Đương nhiên cũng không cần phải cố tình nêu ra. Ta cũng không ở lại nữa, sẽ ta đi ngay giờ đây.
Tây Môn Vũ hơi thất vọng, hắn vốn định có cơ hội thì nịnh nọt, bày tiệc tẩy trần cho Tần Vô Song, rồi có thêm một nghi thức tiễn đưa long trọng nữa để có thể diện. Nghe Tần Vô Song nói vậy hắn biết Tần Vô Song không muốn khoe mẽ, tuy thấy tiếc nhưng cũng không dám níu giữ, hắn gật đầu nói:
- Nếu vậy thì lão phu tiễn Hầu gia, Hầu gia không để tâm chứ?
Tần Vô Song cười:
- Tây Môn Phiệt chủ, nay chúng ta đã là người nhà cả không cần phải khách sáo thế. Phiệt chủ muốn tiễn sao ta có thể từ chối chứ? Hoan nghênh Phiệt chủ nếu có thời gian thì đến làm khách ở Thiên Tứ Vương Phủ!
Đến nay Tây Môn Vũ tự nhiên đã coi mình là tâm phúc của gia tộc Tần gia, nghe Tần Vô Song nói thế thì vô cùng mừng rỡ nói:
- Đương nhiên rồi. Tây Môn Phiệt chủ ta nhận nhiều ơn huệ của Vương phủ, tiểu tử Tây Môn Tinh ở Tinh La Điện cũng nhận được sự chiếu cố của Hầu gia, lão phu vẫn chưa có cơ hội chính thức tạ ơn Hầu gia. Lần này quả thật là niềm vui bất ngờ, ha ha ha…
Trong lúc nói thì tên Đội trưởng gác thành cũng đã đuổi đến nơi, thấy Tây Môn Đại Phiệt nói năng vồn vã, lại có vẻ xu nịnh người thanh niên kia, bất giác cảm thấy may mắn lần này đã có lựa chọn đúng đắn là chạy đi báo tin.
Tần Vô Song cười:
- Vị Đội trưởng các hạ đây không tồi.
Tây Môn Vũ nghe vậy cũng gật đầu:
- Đúng là không tồi, làm việc rất nhanh nhẹn.
Hắn nghe hai người khen thế vội vã nói:
- Tiểu nhân không dám!
Một lúc sau bên Nha phủ có tri phủ đại nhân với một đoàn thủ hạ tháp tùng cũng đang thúc ngựa vội vã chạy đến. Vị tri phủ đó, Tần Vô Song đã gặp một lần trước ở cuộc Khảo nghiệm Võ đồng ở Đại quảng trường Nam Vân Châu.
Cũng mới một năm rưỡi mà thân phận giữa hai người đã hoàn toàn khác rồi.
Bình thường vị tri phủ này ra khỏi cửa là thích ngồi kiệu, thường không lộ diện ra ngoài. Nhưng lúc này lại cưỡi ngựa chạy thục mạng, thân hình tròn ủng như quả dưa hấu lăn xuống khỏi yên ngựa:
- Hạ quan thất lễ, hạ quan thất lễ… Không biết Hầu gia đại giá quang lâm…
Tần Vô Song cười:
- Tri phủ đại nhân không cần khách khí. Đã có văn bản phê chuẩn chưa?
- Hạ quan đã làm xong hết rồi, xin Hầu gia xem qua!
Tần Vô Song nhận lấy, nhìn qua rồi nói:
- Phiền tri phủ đại nhân rồi!
Quay đầu nói với Tây Môn Vũ:
- Phiệt chủ, văn bản phê chuẩn đã có, vậy chúng ta cứ làm theo quy định thôi. Đương nhiên, để tránh hỗn loạn, chúng ta chia thành từng đợt, mỗi đợt một nghìn người, rồi bên quan phủ cho quân duy trì trật tự, lần lượt cứ một nghìn người một. Khi họ quay về thì không được ngăn cản, được chứ?
- Dĩ nhiên là được, dĩ nhiên là được!
Tây Môn Vũ đương nhiên không thể có ý kiến nào khác, hắn nói với tri phủ đại nhân:
- Việc này phiền tri phủ đại nhân quan tâm rồi.
Tri phủ vội nói:
- Đương nhiên rồi, góp sức cho Vương phủ, cho Hầu gia là đương nhiên.
Rồi hắn nói tiếp:
- Không biết lần này Hầu gia ở lại châu thành mấy ngày? Tối nay hạ quan có bày tiệc rượu tẩy trần…
Tần Vô Song từ chối khéo:
- Không cần đâu, ta phải đi ngay. Nếu tri phủ đại nhân có lòng thì có thể cùng với Phiệt chủ thỉnh thoảng đến làm khách ở Thiên Tứ Vương Phủ là được.
Tri phủ thấy Tây Môn Vũ cũng cười khổ tiếc nuối, biết Tần Vô Song đúng là không có ý ở lại, cũng không dám níu kéo nữa:
- Nếu vậy hạ quan và Phiệt chủ cùng tiễn Hầu gia một đoạn.
Mọi việc đã xong, Tần Vô Song quay lại nói với các nông dân:
- Chư vị hương thân, thủ tục qua thành đã xong, để tránh hỗn loạn chúng ta sẽ chia thành từng đợt, mỗi đợt một nghìn người, mọi người hãy nhẫn nại một chút!
Tri phủ đại nhân cũng nói:
- Hôm nay nếu qua không hết, bản phủ đã lệnh chuẩn bị lương khô tuyệt đối không để mọi người đợi với cái bụng đói đâu.
Mọi người thấy tri phủ đại nhân lại đích thân ra mặt thì vô cùng kinh ngạc, ai cũng gật đầu biểu thị đồng ý đợi, đồng thời cũng bắt đầu thì thầm bàn tán. Rõ ràng mọi người đều tò mò muốn biết người thanh niên kia rốt cuộc có lai lịch thế nào mà chỉ một câu đã có thể khiến tri phủ đại nhân và Tây Môn Phiệt chủ xuất hiện để giải quyết, hơn nữa lại rất nhanh.
Có bên quan phủ tổ chức, những người này qua thành rất nhẹ nhàng, hơn nữa ai ai cũng rất phối hợp, đi nhanh, khi qua thành cũng không gây náo loạn. Tuy thỉnh thoảng có nhìn đông ngó tây một chút, tuy trong lòng cũng kinh ngạc nhưng tất cả đều để trong lòng chứ không gây ồn ào.
Tần Vô Song cùng với đợt dân chúng đầu tiên, dưới sự hộ tống của Tây Môn Phiệt chủ và tri phủ đại nhân đi về cổng thành Nam. Họ cưỡi ngựa đương nhiên nhanh hơn dân chúng. Một lúc sau ra đến bên ngoài cổng thành Nam, hộ vệ ở đó thấy Tây Môn Phiệt chủ và tri phủ đại nhân cùng hộ tống một thanh niên ra khỏi thành, cũng thầm tặc lưỡi.
Ra ngoài thành Tần Vô Song nói:
- Thôi được rồi, Tây Môn Phiệt chủ, tri phủ đại nhân xin dừng bước!
Hai người đó có ý tiễn xa hơn nhưng nghe Tần Vô Song bảo dừng bước cũng đành ghìm cương, vẫy tay cáo biệt.