TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sự Trở Lại Của Đệ Nhất Tông Sư
Chương 315: Thời khắc sinh tử của Truân Trung Trì.

Nhóm dịch: black - Biên: NguyenDuy84

Tần Vô Song thấy Triệu Hằng đột ngột dừng lại biết chuyện không hay, rồi thấy chiêu Hồi Mã Thương của hắn thì lập tức hét lên:

- Sư phụ cẩn thận!

Nhưng khi hắn hét lên thì đòn công kích của Triệu Hằng đã đến đan điền của Truân Trung Trì.

Rầm!

Cơ thể Truân Trung Trì bay ra đằng sau đâm sầm vào bức tường đá.

Tần Vô Song thấy vậy mà ngực dường như đau thắt lại:

- Sư phụ!

Sự phẫn nộ dâng trào, Tần Vô Song hét lên một tiếng, không chút do dự bắn một tên về phía lưng Triệu Hằng.

Dường như mọi đau đớn, phẫn nộ của Tần Vô Song đều tập trung cả vào mũi tên này, hắn chỉ hận không lập tức bắn xuyên qua người Triệu Hằng!

Mũi tên này dường như được bắn cùng một lúc với Hồi Mã Thương của Triệu Hằng, nhiều lắm cũng chỉ chậm một tích tắc.

Nhưng chỉ một tích tắc đấy thôi có thể trở thành vĩnh hằng, trở thành sự đau đớn âm dương cách biệt không gì bù đắp nổi.

- Sư phụ!

Bắn xong, Tần Vô Song bỗng như phát điên, hắn không còn để ý đến bất cứ điều gì nữa, cái gì là nguy hiểm, gì mà sự sống chết của bản thân, hắn không quan tâm, hắn chỉ muốn biết sư phụ có còn sống không.

Cảm nhận được sát khí từ sau lưng, Triệu Hằng vội vàng xông về phía trước muốn tránh mũi tên, giơ ngang trường thương.

Keng!

Một đạo ánh sáng xanh bắn trúng cây thương.

Rắc!

Lại một cảnh không thể tin nổi nữa xảy ra. Vũ khí cấp Linh Võ Đại viên mãn của hắn bị gãy đôi, và dư lực của mũi tên khiến đan điền của hắn run rẩy, toàn thân trong giây lát như bị đông cứng.

Thậm chí hắn còn bị xung chấn làm cho bị thương, mỗi lần vận đan điền là cảm thấy khó chịu như có hàng nghìn con kiến đang cắn xé.

Đúng lúc đó, từ trong đại điện Tinh La Điện vang lên một giọng nói như sấm rền:

- Kẻ nào đến xâm phạm thánh địa của Tinh La Điện ta?

Giọng nói này chính là Trác Bất Đàn. Nó mang một khí thế mạnh mẽ, như sấm như bão, như khiến cả dòng sông chạy ngược dòng.

- Linh Võ Đại viên mãn?

Trong đầu Triệu Hằng lóe lên ý nghĩ đáng sợ.

Bọn Cao Nhạc đều không ngờ đến biến cố này, ngay cả nhân vật như Triệu Hằng cũng phải biến sắc thế kia. Hơn nữa, nhìn vẻ mặt hắn thấy đầy sự dè chừng.

- Lẽ nào Hằng lão bị thương do mũi tên lúc nãy rồi?

Cao Nhạc và Chúc Đại Trung không kịp nghĩ nhiều, vội vã bỏ chạy, lao xuống dưới chân núi với tốc độ nhanh nhất có thể.

Trong đầu chúng cũng có rất nhiều suy nghĩ, đồng thời cũng nghĩ đến khả năng - Trác Bất Đàn đã thăng cấp lên Linh Võ Đại viên mãn!

Sự ganh ghét, đố kỵ và không cam tâm cùng dâng trào, khiến chúng càng hận Tinh La Điện hơn. Nhưng nghĩ đến việc Truân Trung Trì đã bị Hằng lão đánh trúng cũng thấy sảng khoái. Tinh La Điện, cuối cùng cũng phải trả giá!

o0o

Tần Vô Song đỡ lấy Truân Trung Trì, nước mắt tuôn trào, tay thì vội vã lấy ra hai viên đan dược, khóc nấc lên:

- Sư phụ… Cửu Chuyển Hồi Dương Đan, sư phụ mau uống đi!

Sắc mặt Truân Trung Trì trắng bệch, mở miệng ra cũng khó nhọc, nhưng vẫn tỏ ra bình tĩnh, miễn cưỡng nuốt một viên rồi lắc đầu:

- Nếu có tác dụng, một viên là đủ rồi!

Truân Trung Trì gắng gượng giơ tay ra run rẩy chạm vào gương mặt Tần Vô Song. Đường đường là cường giả Cao Linh Võ Cảnh mà lúc này đến tay cũng giữ không vững! Tần Vô Song lòng đau như cắt.

- Sư phụ, đệ tử bất tài, đệ tử đã không giúp được người!

Truân Trung Trì lắc đầu:

- Vô Song, không liên quan đến con. Cường giả Linh Võ Đại viên mãn thực lực quả thật quá mạnh!

Ba vị Điện chủ còn lại vội vàng tiến lại, Trác Bất Đàn cũng đã đến nơi, dùng tay bắt mạch Truân Trung Trì, quan sát một lát rồi sắc mặt nghiêm trọng nói:

- Đan điền bị vỡ rồi. Dùng Cửu Chuyển Hồi Dương Đan tính mạng có lẽ không có gì đáng ngại, nhưng đan điền bị hủy, chi e tu vi…

Tần Vô Song mắt đỏ au:

- Đại Điện chủ, không có cách nào cứu chữa cho đan điền sao?

Trác Bất Đàn nhìn ba vị Điện chủ, cùng gật đầu kiên quyết:

- Vô Song, có một cách!

Trác Bất Đàn trầm giọng nói. Tần Vô Song nghe vẫn còn cách lập tức lấy lại tinh thần:

- Đại Điện chủ, là cách gì?

- Nhưng cách này không chắc chắn. Tương truyền Đại lục Thiên Huyền có một loại linh dược thần kỳ, tên là Thần Anh Quả, có thể phục hồi, cải tạo đan điền. Dù đan điền có bị vỡ vụn cũng có thể chữa lại như ban đầu, thậm chí tiềm lực khí hải đan điền còn mạnh hơn trước. Nhưng loại Thần Anh Quả này không có ở những các quốc gia nhân loại…

- Nó có ở đâu?

Tần Vô Song hỏi. Trác Bất Đàn xua tay:

- Đừng nóng vội. Bốn vị Điện chủ chúng ta cần phải hợp lực phong tỏa khí hải của sư phụ con đã, để tránh việc đan điền tiếp tục bị hủy hoại.

Trác Bất Đàn nhấc thân thể Truân Trung Trì lên nói:

- Ba vị, đi theo ta!

Ba vị Điện chủ gật đầu đi theo.

Tần Vô Song theo sát phía sau, đến cửa Chủ điện thì các đệ tử đều tràn ra. Thấy Đại Điện chủ đang đỡ Truân Trung Trì vội vã đi vào Chủ điện nói lớn:

- Mọi người đừng rối loạn, ai nấy giữ vững vị trí! Tất cả Pháp vương và Trưởng lão Tinh La Điện tập trung bảo vệ Chủ điện!

Chu Phù cũng lao tới:

- Sư phụ, sư phụ!

Vi Dực kéo cô lại:

- Chu sư muội, Truân sư thúc đang trọng thương, đừng làm phiền họ!

Sau trận đại chiến, Tần Vô Song dường như bị rút cạn sức lực, thất hồn lạc phách nhìn sư phụ, ruột gan quặn thắt!

Đám đệ tử Lữ Đằng và Giản Duệ thấy Tần Vô Song vội chạy đến hỏi thăm:

- Vô Song sư đệ, sư phụ sao vậy?

Tần Vô Song là người duy nhất được chứng kiến trận ác chiến, nhưng lúc này hắn đâu có tâm tư mà nghĩ lại trận chiến đau đớn đó?

Ngồi trên bậc thềm Chủ điện, hai tay Tần Vô Song ôm lấy đầu gục trên đầu gối, nhớ lại cảnh tượng ban nãy, nhớ đến dáng vẻ không còn sức lực của sư phụ, tim hắn lại nhói lên từng hồi, rồi hắn bắt đầu khóc nấc lên.

Hắn vốn cho rằng, hai kiếp làm người, hắn là nam nhi đầu đội trời chân đạp đất, nước mắt không dễ gì chảy, nhưng lúc này hắn mới biết, nam nhi không rơi nước mắt chỉ vì chưa chạm đến nỗi đau trong lòng. Lúc này hắn thật sự đau không nhẹ.

Hắn cũng biết, sư phụ bị thương thật ra không liên quan đến hắn, đối thủ quả thực quá mạnh. Nhưng dù gì, ở hoàn cảnh đó, nếu sư phụ không vội vã đến cứu hắn thì chắn chắn không bị trúng đòn đó.

Nói đi cũng phải nói lại, nếu không phải Tần Vô Song hắn kịp thời xuất hiện, Truân Trung Trì bị tấn công từ hai phía, e là không chống đỡ nổi.

Dù nói thế nào, Tần Vô Song tận mắt chứng kiến sư phụ bị trúng đòn, tận mắt chứng kiến cánh tay run rẩy của sư phụ, ngay đến sức lực đặt lên gương mặt hắn cũng không có.

- Sư phụ, nếu người lùi về sau tập hợp cùng ba vị Điện chủ thì chắc chắn sẽ không có chuyện gì. Người xông lên trước không phải vì muốn cứu đệ tử sao?

Tần Vô Song khóc như mưa:

- Đệ tử bất tài, nếu mũi tên đầu tiên có thể bắn trúng kẻ địch thì đã không cần mũi thứ hai…

Nội tâm Tần Vô Song lúc này rất phức tạp, trong đầu hồi tưởng lại trận chiến, ngoài đau đớn ra cũng chỉ còn đớn đau. Bên tai không ngừng nghe thấy tiếng khóc của Chu Phù, còn cả tiếng thở dài và nghi vấn của các đồng môn khác.

Tần Vô Song đầu óc trở nên hỗn loạn. Bỗng có người đập nhẹ lên vai:

- Tần sự đệ, hãy phấn chấn lên!

Tiếng của Vi Dực đầy quan tâm, Triệu Mục Chi cũng tiến lại an ủi:

- Tần sư đệ, Truân sư bá người tốt sẽ được trời phù hộ, sư bá sẽ không sao đâu. Bốn vị Điện chủ ra tay nhất định sẽ cứu được người, chắc chắn không có chuyện gì đâu!

Các đệ tử khác cũng tiến lại cùng lên tiếng an ủi. Tần Vô Song cố gắng khống chế tâm trạng hỗn loạn của mình, tự nói với mình:

- Không được rối… Tuyệt đối không được rối! Thanh Vân Điện, Chu sư tỷ đã mất bình tĩnh, mình mà rối lên thì Thanh Vân Điện ai sẽ gánh vác đây?

Xoa đầu gối mấy cái, quệt khô nước mắt, Tần Vô Song ngẩng đầu lên, nắm lấy bàn tay của các đồng môn:

- Đa tạ chư vị sư huynh! Tần Vô Song đệ sẽ không gục ngã đâu, tuyệt đối không!

Nói rồi Tần Vô Song chạy ra ngoài sơn môn nhặt lại ba mũi tên. Ba mũi tên này sẽ nhóm lên ngọn lửa phục thù, sẽ đem theo ngọn lửa phục thù của Tần Vô Song bắn vào từng kẻ địch đã đến đây hôm nay, khiến chúng tan thành tro bụi! Đây là lời thề Tần Vô Song hắn đã lập ra!

Đồng môn thấy Tần Vô Song chạy ra ngoài sơn môn thì lo lắng, định đuổi theo nhưng Vi Dực đã ngăn lại:

- Mọi người đừng làm phiền, hãy để đệ ấy bình tĩnh một chút!

- Vi sư huynh, có phải Tần sư đệ tận mắt nhìn thấy Truân sư bá bị đả thương?

Triệu Mục Chi hỏi. Nét mặt Vi Dực phức tạp, chậm rãi gật đầu:

- Có lẽ vậy. Thôi được rồi, mọi người đừng lo lắng, Tần sư đệ không yếu đuối thế đâu. Đệ ấy nhất định sẽ vượt qua!

Rồi Vi Dực tiến lại chỗ Chu Phù:

- Chu sư muội, chuyện đã vậy, muội cũng phải phấn chấn lên, cùng Tần sư đệ gánh vác Thanh Vân Điện. Còn chúng ta hãy cùng cầu nguyện cho Truân sư thúc.

- Đúng vậy, Truân sư thúc chắc chắn sẽ không sao!

Lữ Đằng sắc mặt tối sầm, hằm hằm nói:

- Nhưng không biết kẻ địch có lai lịch ra sao? Lẽ nào thật sự là cường giả của Cửu Cung Phái?

Vi Dực xua tay:

- Những điều này chúng ta không cần phải đoán già đoán non nữa. Đợi bốn vị Điện chủ ra sẽ biết ngay thôi.

Một lúc sau, mọi người cùng nhìn về phía ngoài, Tần Vô Song đang chậm rãi đi vào, thần thái và bước chân thanh thoát, nhẹ nhõm hơn trước nhiều.

Toàn bộ Pháp vương và Trưởng lão của Tinh La Điện đều hộ pháp ở xung quanh Chủ điện liên tục ba ngày ba đêm.

Cánh cửa mật thất cuối cùng cũng được mở ra. Tam Điện chủ Chung Vô Ẩn ra trước, thần tình mệt mỏi, nhưng nét mặt vẫn rất nghiêm trọng, khiến người ta nhìn không thể biết kết quả ra sao.

Đọc truyện chữ Full