Nhóm dịch: black - Biên: NguyenDuy84
Mộ Dung tiểu thư vẫn thản nhiên, còn Tiểu Trúc thì cười cười:
- Ngươi nói xem nào. Nếu bọn ta mà không sợ chết khiếp, ngươi từ đâu đến thì quay về chỗ đó đi!
Khẩu khí của Tiểu Trúc có chút chế giễu, rồi cô hỏi Tần Vô Song:
- Tiên sinh, không biết tiên sinh có bị hắn dọa chết khiếp không?
Với người của Cửu Cung Phái, Tần Vô Song chỉ hận một nỗi không thể trừ họa cho dân, đương nhiên biết rõ lai lịch của tên họ Triệu. Nhưng trong hoàn cảnh này đương nhiên hắn không thể để lộ sự thù hằn, chỉ lắc đầu cười khổ:
- Tại hạ từ khi sinh ra đến nay chưa biết sợ điều gì, nhưng ngươi nói ra cũng được.
Ý tứ của câu nói rõ ràng là cũng chẳng coi tên Triệu công tử kia là gì.
Tên Triệu công tử nghe họ nói đầu giễu cợt thì nóng mặt, trước mặt giai nhân thì hắn không phản ứng gì, nhưng với Tần Vô Song thì không cần phải giữ kẽ.
Hắn cười lạnh nhìn Tần Vô Song:
- Các hạ, chúng ta không phải lần đầu gặp mặt phải không?
Tần Vô Song và tên họ Triệu đã gặp hai lần ở phân đà Cửu Ô Thần Miếu, lúc này là lần thứ ba, hắn có chút ấn tượng cũng không phải lạ.
- Nếu ta không nhầm thì là lần thứ ba!
Tần Vô Song bình thản nói.
Triệu công tử ha ha cười lớn:
- Trí nhớ không tồi, không biết lai lịch của các hạ thế nào?
- Vị tiểu thư đây hỏi ngươi, sao ngươi không trả lời mà lại quay sang hỏi ta? Ta không có ý định lôi lai lịch ra dọa người.
Tần Vô Song thản nhiên trả lời. Tiểu Trúc không nhịn được, hỏi:
- Này, rốt cuộc ngươi có nói không hả? Không nói đi mau đi đi. Không thấy ở đây không ai hoan nghênh ngươi sao?
Triệu công tử cười lạnh:
- Tiểu nha đầu, ngươi vội cái gì?
Tiểu Trúc đanh mặt:
- Ai vội? Chỉ là không muốn để ngươi làm mất hứng!
Tên Triệu công tử xuất thân cao quý, chưa bao giờ bị nói móc, nói kháy thế này, sắc mặt hắn biến đổi:
- Nha đầu này đúng là không được giáo dục!
Mộ Dung tiểu thư nói:
- Các hạ không mời mà đến, đẩy cửa xông vào, lẽ nào lại có giáo dục?
Triệu công tử cười gằn:
- Đúng là lằng nhằng, bản thiếu gia muốn nghe ngươi đánh một khúc đàn đó là ta đã coi trọng ngươi. Cái loại giang hồ kỹ nghệ như ngươi lại còn tìm đủ cớ từ chối, ngươi nghĩ mình cao quý lắm hả?
Nói xong hắn lại bước lên vài bước:
- Hôm nay ngươi phải cùng thiếu gia ta vui chơi một phen!
Dứt lời, hắn nhún người nhảy về phía Mộ Dung tiểu thư. Tên họ Triệu này cũng là thẹn quá hóa giận, hắn đoán hai nữ tử này đã lưu lạc đến tửu lầu thì đương nhiên chẳng phải thân phận cao quý gì. Còn tên nam tử kia, luôn đi một mình, xem ra cũng chẳng phải người có vai vế gì. Vậy là nhảy tới tóm lấy Mộ Dung tiểu thư.
Tần Vô Song quát lê:
- Đừng có vô lễ!
Đang định ra tay ngăn chặn thì thấy Mộ Dung tiểu thư phất ống tay, một sợi dây đàn ‘phựt’ một tiếng bay ra quấn quanh người tên Triệu công tử.
Ngón tay Mộ Dung tiểu thư khẽ động đậy, tên Triệu công tử như con rối hoàn toàn bị dây đàn khống chế, người ngật ngưỡng như uống say, hoàn toàn không còn sự hung dữ ban nãy.
Tần Vô Song thầm kinh ngạc, nhìn cảnh tưởng thần kỳ này đến ngây người. Với nhãn lực của Tần Vô Song mà trước đó không thể nhìn ra Mộ Dung tiểu thư này lại có được tu vi lợi hại như vậy.
Tên Triệu công tử có lẽ cũng có tu vi Trung Linh Võ Cảnh, bị Mộ Dung tiểu thư khống chế trong một chiêu, hơn nữa lại là thảm bại, đến cơ hội giãy giụa cũng không có.
- Các hạ có vẻ hơi nóng nảy quá, ra ngoài hạ nhiệt chút đi!
Khẩu khí Mộ Dung tiểu thư có chút lãnh đạm, lông mày hơi nhướng lên, rõ ràng vô cùng khinh bỉ hành vi của tên Triệu công tử này. Cánh tay khẽ đưa lên, sợi dây đàn lóe sáng, dường như sinh ra một thứ lực đàn hồi vô hình đẩy bay tên họ Triệu ra ngoài.
Tên họ Triệu tưởng lần này sẽ bị ngã rất thảm, bị sỉ nhục, nào ngờ mũi chân dẫm lên đất, một chút xung lực cũng không có, hắn đứng được rất vững.
Dù gan hắn có to hơn nữa cũng biết đã gặp phải cao thủ, mặt đầy vẻ kinh ngạc, không dám tiến gần nửa bước, mà mặt tối sầm đi xuống lầu. Phải chịu nỗi sỉ nhục như thế đương nhiên hắn sẽ không ở lại, vẻ mặt hầm hầm bỏ đi.
Tiểu Trúc cười nhẹ:
- Tên này thật lạ. Tiểu thư, nếu là tỷ, muội nhất định sẽ cho hắn biết mặt!
Mộ Dung tiểu thư thở dài:
- Tiểu Trúc, trên đường tới đây chúng ta cũng gặp không ít những người như vậy, kẻ nào cũng phải tính toán thì không biết đã phải giết bao nhiêu người rồi!
Tần Vô Song lúc này vô cùng khâm phục Mộ Dung tiểu thư:
- Tại hạ có mắt không tròng, không ngờ Mộ Dung tiểu thư lại có tuyệt kỹ đầy mình, thật là thất kính.
- Tần tiên sinh chê cười rồi. Đáng tiếc khúc đàn vẫn chưa hết, nhã hứng đã bị kẻ kia làm mất cả.
Tần Vô Song thở dài:
- Khúc đàn chưa kết thúc, e sẽ tiếc nuối mãi. Mộ Dung tiểu thư, tại hạ có việc quan trọng, cảm tạ tiểu thư đã chiêu đãi. Ta xin cáo từ.
- Tần tiên sinh đi luôn ư?
Tiểu Trúc hỏi. Tần Vô Song nói:
- Thế gian không có buổi tiệc nào không tàn. Hôm nay được gặp Mộ Dung tiểu thư, có vinh hạnh được nghe khúc đàn Thần tiên, lại được Mộ Dung tiểu thư chiêu đãi, thật sự là vinh hạnh ba đời của tại hạ. Mộ Dung tiểu thư, xin cáo từ!
Mộ Dung tiểu thư thấy hắn muốn đi, cảm thấy có chút hụt hẫng, nhưng cũng gật đầu:
- Tần tiên sinh, bảo trọng!
- Mộ Dung tiểu thư cũng bảo trọng.
Tần Vô Song từ biệt với tấm lưng đầy mồ hôi lạnh. Vừa rồi Mộ Dung tiểu thư ra tay có thể nói là đã gây chấn động mạnh tới thần kinh Tần Vô Song.
Chỉ một chiêu tùy ý như vậy đã khiến tên Triệu công tử tả tơi như vậy. Cô Mộ Dung tiểu thư này tuổi còn trẻ mà đã có tu vi Cao Linh Võ Cảnh sao?
Tần Vô Song cảm thấy không thể tin nổi. Nếu không phải tận mắt chứng kiến thì thật sự hắn không thể liên hệ được một nữ tử yếu mềm như vậy với một cường giả Cao Linh Võ Cảnh. Nhưng sự thật đã rành rành trước mắt.
- Không biết Mộ Dung tiểu thư là đệ tử môn phái nào? Nghe khẩu khí của cô ấy dường như rất muốn che giấu thân phận. Chắc là đệ tử kiệt xuất của Đại tông phái nào đó. Không phải là đệ tử của Cửu Ô Thần Miếu đấy chứ? Nếu đúng thì không ở Cửu Ô Thần Miếu mà tu luyện chạy ra đây lãng phí thời gian làm gì?
Tần Vô Song nghĩ ngợi một lúc không được gì, lắc đầu cười khổ, nghĩ bụng:
- Ta lại mua chuyện vào người rồi. Mộ Dung tiểu thư và ta chỉ là bèo nước gặp nhau, từ giờ ai đi đường nấy, hà tất phải quan tâm lai lịch của cô ấy?
Nghĩ đến đây, Tần Vô Song gạt bỏ hết những suy nghĩ lung tung đi.
Tần Vô Song đã sắp xếp ổn cho Tiêu Quản, cũng không định ở lại tửu lầu. Hắn muốn biết tên Triệu công tử kia ở đâu. Hắn vẫn luôn muốn trừ khử tên họ Triệu này để xả hận.
Đang lúc tìm kiếm, từ bên đường có một bóng người tiến lại. Tần Vô Song liếc nhìn, là Chúc Đại Trung! Tên Chúc Đại Trung xuất hiện ở đây có lẽ đã hoàn thành nhiệm vụ nhận từ phân đà Cửu Ô Thần Miếu. Hắn vội vội vàng vàng đi về phía tửu lầu của Thiệu Bách Long.
Dù Tần Vô Song đã đứng sang một bên nhưng Chúc Đại Trung vẫn nhìn thấy. Là cường giả Cao Linh Võ Cảnh, trí nhớ sẽ tốt thế nào chứ? Gặp Tần Vô Song một lần là có ấn tượng. Lúc này gặp lại đương nhiên không kìm được mà quan sát kỹ hơn một chút.
Tần Vô Song cười thản nhiên, không hề sợ hãi mà ung dung đi ra. Chúc Đại Trung xuất hiện ở đây thì khó mà có thể giải quyết được tên Triệu công tử ở Đế đô Đế quốc Cửu Ô. Trong lòng ít nhiều cũng thấy thất vọng. Nhưng dù thất vọng hắn cũng không ủ ê, chân vẫn bước về trước. Chưa đi được mấy bước, Chúc Đại Trung bỗng gọi:
- Người phía trước kia, đứng lại đã!
Tần Vô Song biết là gọi hắn, chân dần chậm lại:
- Gọi ta?
Chúc Đại Trung tiến lại nói:
- Đúng là gọi ngươi, lão phu thấy ngươi có vẻ quen, hình như gặp ngươi ở đâu đó rồi!
- Tại hạ cũng vậy. Có phải các hạ từng xuất hiện trong phân đà Cửu Ô Thần Miếu?
Tần Vô Song cố ý giả ngây. Tên Chúc Đại Trung này cảnh giới Cao Linh Võ Cảnh, nhãn lực cao cường, lẽ nào lại không có cảm giác quen thuộc về thân hình và khí chất?
Quả nhiên, Chúc Đại Trung lắc đầu:
- Ở Cửu Ô Thần Miếu nhìn thấy một lần, ta nhớ. Ta cảm thấy có lẽ ta đã gặp ngươi ở đâu đó khác.
Tần Vô Song cười nhạt:
- Vậy thì ngươi cứ từ từ nghĩ, ta không ở lại được.
Chúc Đại Trung tuy bá đạo nhưng ở địa bàn của Đế quốc Cửu Ô cũng không dám gây chuyện. Dù sao thì hắn cũng không biết rõ thân phận của Tần Vô Song, vạn nhất gây phải chuyện gì rắc rối thì không hay. Đúng lúc đó, phía sau có kẻ hét lên:
- Chúc Tông chủ, đừng để hắn đi!
Chúc Đại Trung quay lại nhìn, là tên Triệu công tử kia. Hắn nghe theo lời của tên Triệu công tử, thấy Tần Vô Song sắp đi thì Chúc Đại Trung hét lên:
- Đừng đi vội!
Tần Vô Song có chút bực mình:
- Chuyện gì nữa?
Triệu công tử hầm hầm tiến lại:
- Chúc Tông chủ, tên tiểu tử này cùng hai tiện nhân nữa vừa rồi mới sỉ nhục ta. Ngài đã đến thì không thể mặc kệ không quan tâm.
Chúc Đại Trung ồ một tiếng, quan sát Tần Vô Song rồi hỏi tên Triệu công tử:
- Tiểu tử này có lai lịch thế nào mà dám sỉ nhục công tử?
Tên Triệu công tử lắc dầu:
- Dù sao cũng không phải người của Đế quốc Cửu Ô. Nếu không hắn cũng chẳng cần phải nhận nhiệm vụ ở Cửu Ô Thần Miếu.
Chúc Đại Trung nghe cũng thấy có lý, lạnh lùng nhìn Tần Vô Song, rồi hỏi tên họ Triệu:
- Công tử định xử lý tiểu tử này thế nào?
Tên Triệu công tử cười dữ dằn:
- Đánh gãy hai chân hắn đi!
Tần Vô Song tập trung tinh thần, đúng lúc đó từ trong tửu lầu vang lên một giọng nói:
- Xem ra lúc nãy ta đã quá nhẹ tay, ngươi căn bản chưa học được bài học gì.
Tất cả đều nhìn sang phía có tiếng nói, Mộ Dung tiểu thư cùng a hoàn Tiểu Trúc đang chậm rãi đi ra.
Triệu công tử mặt hơi biến sắc, nói nhỏ với Chúc Đại Trung vài câu. Chúc Đại Trung ngạc nhiên nhìn Mộ Dung tiểu thư:
- Cô nương là ai, có phải đệ tử Cửu Ô Thần Miếu?
Người trẻ tuổi có thế khống chế tên Triệu công tử trong một chiêu có thể nói là đếm được trên đầu ngón tay, có lẽ chỉ có Đệ tử Trung tâm của tông môn mạnh nhất của Đế quốc Thượng phẩm mới làm được. Vì thế, Chúc Đại Trung không dám đắc tội với những người như vậy.
Mộ Dung tiểu thư rõ ràng là không muốn khách sáo với Chúc Đại Trung, cô nhìn tên họ Triệu lạnh lùng:
- Ngươi chửi gì sau lưng ta?
Tên Triệu công tử sắc mặt tái đi, lùi sau vài bước.
Hai chữ ‘tiện nhân’ vừa rồi đúng là từ miệng hắn mà ra, không ngờ cô ta lại nghe thấy, lẽ nào cô ta có thuận phong nhĩ?