TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sự Trở Lại Của Đệ Nhất Tông Sư
Chương 334: Tập kích Chúc Đại Trung.

Nhóm dịch: black - Biên: NguyenDuy84

Cái gọi là ‘người không có tội, chỉ tội vì mang ngọc trên người’, giữa những người mạo hiểm đến đây vốn không có ân oán gì, thường thì sẽ không có chuyện chém giết nhau. Nhưng một khi ai đó có thứ mà mọi người đều muốn thì rất có khả năng sẽ bị đuổi cùng giết tận.

Một chiêu của Chúc Đại Trung cũng đã đẩy đi sự chú ý của mọi người. Như thế có thể nói là một mũi tên trúng hai đích. Một là báo thù được vụ ở trước cửa tửu lầu, hai là có thể điều những người khác đi, mình thì ung dung tìm Thần Anh Quả ở Hầu Vương Sơn. Đương nhiên Tần Vô Song hiểu độc kế này của Chúc Đại Trung, hắn gần như muốn nhảy ra công khai lên án Chúc Đại Trung và tên Triệu công tử, nhưng chân vừa bước ra rồi lại thu lại.

Lòng tham của nhân loại là không thể đong đếm. Tên họ Triệu đã nói như vậy, dù Tần Vô Song hắn có giải thích thế nào e cũng khó có thể khiến những người kia tin được. Như vậy thì phiền phức lắm!

Sau khi rụt người lại, Tần Vô Song nhanh chóng nghĩ ra chủ ý:

- Chúc Đại Trung đã giở âm mưu với mình thì mình sẽ chơi với hắn một hồi. Ngươi ba hoa miêu tả một người nào đó, dù có vẽ hình ta ra thì đã sao nào? Ngươi không biết gương mặt này của ta chỉ là một cái mặt nạ sao?

Nghĩ vậy, Tần Vô Song dứt khoát tháo cái mặt nạ cũ ra, đổi một cái khác, thay một bộ quần áo thô, như vậy là hình tượng của hắn đã biến thành một hán tử tuổi trung niên thô kệch, mà trên mặt còn có một vết sẹo sâu.

Tạo hình này khác xa mười vạn tám nghìn dặm so với tạo hình ôn hòa nho nhã lúc trước. Dù Chúc Đại Trung có đứng trước mặt cũng không thể nhận ra.

Đang định bước ra ngoài thì bỗng nghe thấy ‘chít chít’ phía dưới chân. Tần Vô Song giật mình không biết là thứ gì, vội quay đầu lại, là một con khỉ với bộ lông vàng kim đang kéo ống quần hắn, hai chân trước thì đang mô phỏng lại động tác đổi mặt nạ vừa rồi của Tần Vô Song. Tần Vô Song ngạc nhiên, cúi xuống:

- Ốc lý cổ lạp, hạp tra nghê ba oa, xuân thôn nhi…

Lời chào hỏi này khiến con khỉ vàng ngẩn ra, mừng rỡ vung vẩy hai tay lên trò chuyện với Tần Vô Song. Một người một khỉ bắt đầu trò chuyện bằng thú ngữ.

Con khỉ đó càng nói càng hưng phấn, nhảy luôn lên vai Tần Vô Song, ríu rít nói chuyện với hắn. Tần Vô Song biết Hầu Vương Sơn này có rất nhiều khỉ, gặp một con không có gì lạ, hắn cũng nhẫn nại nói chuyện với nó.

Như vậy là thú ngữ mà Tần Vô Song vất vả học đã có đất dụng võ. Vừa nói chuyện với khỉ vàng, vừa chạy ngược lại hướng Tây Sơn Phi Bộc. Đã biết đây là quỷ kế của Chúc Đại Trung, ngược lại Tần Vô Song lại thấy bình thản hơn nhiều. Mười phần thì đến chín phần tin đồn về Thần Anh Quả là giả.

Quả nhiên con khỉ vàng hỏi:

- Nhân loại, ngươi đến Tây Sơn Phi Bộc tìm Thần Anh Quả à?

Tần Vô Song thở dài:

- Đúng vậy, nhưng hai kẻ đó quá đáng ghét! Chúng giá họa cho ta, muốn phân tán sự chú ý của mọi người.

Con khỉ vàng vuốt tai sờ cằm, cười khúc khích:

- Trong Phi Bộc làm gì có Thần Anh Quả chứ! Đúng là một lũ ngu ngốc! Thần Anh Quả dễ tìm như vậy mà còn gọi là Thần Anh Quả sao?

Tần Vô Song ngạc nhiên:

- Huynh đệ khỉ, lẽ nào ngươi biết?

Khỉ vàng nói:

- Đương nhiên là ta biết, nhưng nhân loại các ngươi không thể có được Thần Anh Quả! Trừ phi các ngươi đánh bại được vua của Hầu Vương Sơn.

Tần Vô Song nghe nó nói vậy mà thấy lòng có phần tê tái. Vua của Tần Vô Song, đã có thể xưng Vương một vùng thực lực không thể nào lại yếu hơn Tần Vô Song hắn!

Nói một câu không khách khí, dù là Chúc Đại Trung đích thân ra tay thì cũng có khả năng không chịu được một đòn!

- Huynh đệ khỉ, vua Hầu Vương Sơn của các ngươi rốt cuộc lợi hại đến mức nào?

- Hắc hắc, có lẽ là lợi hại hơn cường giả nhân loại các ngươi một chút.

Khỉ vàng nói:

- Dù sao Chi Tế Sơn có ba đại thế lực, Vương giả của Hầu Vương Sơn tính là một trong số đó. Nhân loại, nếu ngươi đến tìm Thần Anh Quả thì ta khuyên ngươi nên sớm quay về đi!

Tần Vô Song lắc đầu:

- Ta về cũng không sao, chỉ là tính mạng của sư phụ ta hoàn toàn phụ thuộc vào Thần Anh Quả. Không lấy được về, nhẹ thì đan điền của sư phụ sẽ bị hủy, nặng thì nguy đến tính mạng! Ta là đồ đệ, không lấy được Thần Anh Quả về còn mặt mũi nào về gặp sư phụ?

Khỉ vàng nói:

- Thì ra ngươi không phải vì mình. Mười kẻ đến đây tìm Thần Anh Quả thì có đến chín kẻ tìm cho mình dùng.

- Ta không cần dùng thứ đó!

Khỉ vàng cười:

- Thôi được, Thần Anh Quả này… Có cần ta nghĩ cách giúp ngươi không?

Tần Vô Song mừng rỡ:

- Huynh đệ khỉ, nếu ngươi có cách thì ta cảm kích còn không hết!

- Ta cũng không cần ngươi cảm kích không hết. Ta muốn có thứ gì đấy mới lạ để chơi. Ngươi dạy ta vài cái hay ho thì ta sẽ đồng ý nghĩ cách giúp ngươi!

Con khỉ này ham chơi như vậy, mở miệng là ra điều kiện như vậy khiến Tần Vô Song khó xử.

Thứ hay ho? Quả thật hắn không nghiên cứu về cái ‘đạo chơi bời’. Dù có thì đó cũng là theo suy nghĩ của nhân loại, hắn không biết khỉ thì thích chơi cái gì. Nghĩ mãi mà Tần Vô Song chẳng có cái gì. Con khỉ vàng thấy bộ dạng vò đầu bứt tai thì nói:

- Thôi được rồi, chưa nghĩ ra thì từ từ nghĩ, khi nào ra thì bảo ta.

Nói rồi co người chui xuống đất.

Tần Vô Song vội nói:

- Đợi đã huynh đệ khỉ.

Tần Vô Song biết con khỉ vàng này giờ là lá bài cuối cùng của mình. Nếu đánh không tốt rất có khả năng sẽ mất đi cơ hội có được Thần Anh Quả. Nghe khẩu khí của nó thì Hầu Vương Sơn quả nhiên có Thần Anh Quả, chỉ là không dễ lấy thôi.

Mặt đất phía trước bỗng nhô lên một cái đầu nhỏ, con khỉ vàng cười híp mắt:

- Đừng có gọi ta là huynh đệ khỉ. Tên ta là Bao Bao. Nhân loại à, ngươi tên là gì?

- Ta là Tần Vô Song!

Tần Vô Song nói bằng thú ngữ.

- Vô Song, hì hì, cái tên này khá thú vị. Thôi được rồi, khó gặp được nhân loại nào thông thạo thú ngữ, hơn nữa ngươi cũng khá thú vị. Ta nói cho ngươi biết vậy. Thần Anh Quả ở trên Phong Hồi Phong của đỉnh Chủ mạch Hầu Vương Sơn. Nhưng ta khuyên ngươi tốt nhất đừng có đi. Vì chắc chắn sẽ rất nguy hiểm.

Tâm niệm của Tần Vô Song rung lên, quả nhiên Hầu Vương Sơn có Thần Anh Quả!

Tần Vô Song sợ con khỉ lại bỏ đi vội dùng thú ngữ giữ nó lại:

- Bao Bao, sao ngươi lại tên là Bao Bao?

Bao Bao cười hì hì:

- Vì khi ta sinh ra, ở trên đầu có hai cái bao lớn. Trong Hầu Tộc bọn ta, ở cả Hầu Vương Sơn không có con khỉ nào mới sinh có mọc bao trên đầu cả. Vì thế ta có tên như thế.

Tần Vô Song thầm cảm thán, mấy con khỉ này đến đặt tên cũng tùy tiện vậy.

Đang định hỏi thêm vài câu thì tai Bao Bao bỗng động đậy, sắc mặt thay đổi rồi nói gấp gáp:

- Nhân loại, ta không nói với ngươi nữa, trong tộc hình như có chuyện lớn rồi!

- Sao vậy?

- Không biết, ta cảm ứng được lời gọi của gia tộc. Nhân loại, ta đi đây!

Bao Bao nói rồi biến mất trong lòng đất.

Tần Vô Song thấy Bao Bao đi rất nhanh biết lần này nó sẽ không quay lại, không tránh khỏi có cảm giác mất mát thứ gì đó. Đúng lúc đó trong khu rừng sau lưng từng tốp từng tốp người tràn ra từ phía Tây Sơn Phi Bộc:

- Khốn kiếp, tự nhiên lại bị tên đó nẫng mất Thần Anh Quả! Đáng ghét!

- Lại chả thế sao? Tên tiểu tử đó dùng yêu ngôn mê hoặc lòng người. Ban đầu ta đã thấy hắn không phải loại tốt đẹp gì.

- Mau đuổi theo, mau lên, đừng có để hắn chạy quá xa thì không kịp đâu!

Từng tốp từng tốp, ít nhất cũng có hàng trăm người, không ngừng chạy ra vùng ngoại vi. Tần Vô Song đứng yên lặng tại chỗ, những người kia chạy qua cũng chỉ liếc nhìn một cái rồi đi luôn.

Tần Vô Song thở dài, nghĩ bụng những người này lại mù quáng như thế, bị vài câu dối trá lừa cho quay cuồng đầu óc. Những kẻ này sống được tới giờ đúng là kỳ tích.

Cũng may giờ Tần Vô Song đang đeo chiếc mặt nạ hoàn toàn khác, đương nhiên không cần phải lo lắng gì. Kế giá họa của Chúc Đại Trung tuy độc ác nhưng lại không có sự uy hiếp thực chất nào đến Tần Vô Song cả.

Tần Vô Song ẩn kỹ mình, hắn biết Chúc Đại Trung đã giá họa cho hắn thì nhất định sẽ xuất hiện. Giờ không lên được Phong Hồi Phong thì ở đây chơi cùng Chúc Đại Trung một chút.

Tần Vô Song đã hạ quyết tâm, lần này dù thế nào cũng phải trừ khử Chúc Đại Trung và tên Triệu công tử kia để tránh việc hai kẻ đó không có lợi gì chỉ làm hỏng chuyện của mình. Để Chúc Đại Trung tồn tại trước sau gì cũng là một cái họa!

Một lúc sau quả nhiên có hai bóng người xuất hiện từ phía xa. Tên họ Triệu cười hớn hở:

- Chúc Tông chủ, chiêu này của ngươi đúng là cao minh. Giờ Hầu Vương Sơn đã yên tĩnh hơn nhiều rồi. Áp lực của chúng ta cũng vơi đi không ít!

Chúc Đại Trung cười lạnh:

- Hầu Vương Sơn này là nơi có khả năng xuất hiện Thần Anh Quả nhất. Nhưng theo ta phân tích thì nơi có khả năng xuất hiện Thần Anh Quả nhất ở Hầu Vương Sơn này không phải Tây Sơn Phi Bộc mà là Phong Hồi Phong của Hầu Tộc. Mấu chốt là làm thế nào để lên được Phong Hồi Phong?

- Quy tắc cũ, vẫn là con Linh Thử của ngươi xuất mã. Nó là linh thú Cao Linh Võ Cảnh, lại thông minh lanh lợi, trong khu vực mà Hầu Tộc bá chiếm này, linh thú hoạt động vẫn tiện hơn nhân loại chúng ta.

Chúc Đại Trung cũng gật đầu đồng tình:

- Ta cũng nghĩ vậy!

Rồi lấy Linh Thử ra, dặn vài câu rồi thả đi.

Tần Vô Song lúc này đã hạ quyết tâm, phải động thủ vào đúng thời khắc này!

Lúc này khoảng cách giữa hắn và Chúc Đại Trung không quá ba mươi trượng. Với tốc độ và uy lực của Thần Tú Cung, ba mươi trượng này hoàn toàn có thể bỏ qua.

Trừ phi Chúc Đại Trung cảm giác được trước, một khi bắn thì dù hắn có cái gì phòng ngự đặc biệt thì cũng không thể kịp thi triển!

Hắn nhẹ nhàng thả con Bạch Điêu ra.

Bạch Điêu luồn vào lùm cỏ rồi nhảy lên cây, phát ra tiếng động. Chúc Đại Trung vội quay đầu lại, thấy con Bạch Điêu là hoàn toàn mất sự cảnh giác. Nhưng đó chỉ là để lưng của Chúc Đại Trung quay sang đúng chỗ Tần Vô Song. Mọi thứ đều nằm trong tính toán của Tần Vô Song, Thần Tú Cung được giương lên, bắn mạnh một phát.

Vèo!

Một luồng sáng như sao băng, xé gió bắn ra!

Đọc truyện chữ Full