Nhóm dịch: black - Biên: NguyenDuy84
Người này dáng người cao to, vô cùng trẻ tuổi, xem ra vẫn không lớn hơn mấy tuổi so với đệ tử Tần gia mà hắn muốn cứu. Người này khuôn mặt như ngọc, vô cùng tuấn mỹ. Ngay cả nhìn cường địch xung quanh vẫn giữ nụ cười ngọt ngào, không nhanh không chậm dường như không hề sợ tình hình khó khăn trước mắt.
Tần Vô Song thấy phong thái người này như vậy, tán thưởng trong lòng.
- Vị công tử trẻ tuổi này đến từ đâu? Chẳng lẽ là đệ tử Tổng bộ Tần gia Thiên Đế Sơn? Thân thủ này, phong độ này, thật là bất phàm.
Vừa nghĩ đến đây, trong lòng hắn lại thêm phần bội phục. Nhìn sang phía bọn Bao Bao ra ý bảo họ không được manh động, chờ hiệu lệnh của hắn.
Tô Tổng quản khoát tay, chặn những người khác xông lên, tiến lên một bước, nhìn vị công tử trẻ tuổi kia, lạnh lùng nói:
- Cậu thanh niên, to gan dám hỏi tôn tính đại danh?
Gã công tử trẻ tuổi kia liếc nhìn Tô tổng quan một cái, mỉm cười một cách tự nhiên:
- Tôn tính Cửu Phương, đại danh Vân Phi, nhớ cho kỹ!
- Cửu Phương gia?
Mặt Tô Tổng quản hơi biến sắc.
Cửu Phương Vân Phi cười lớn:
- Ngươi cũng không đến nỗi ngu dốt nông cạn, đã biết thanh danh của Cửu Phương gia.
Mặt Tô Tổng quản càng biến sắc:
- Cửu Phương gia ngươi cũng tham gia vào việc này sao?
Cửu Phương Vân Phi ngạo nghễ nói:
- Tô Tổng quản rốt cục vẫn không biết vài điều, nên biết rằng ba ngàn năm trước, không có Tần gia Thiên Đế Sơn thì càng không thể có truyền thừa Cửu Phương gia. Hôm nay Tần gia Thiên Đế Sơn gặp nguy, Cửu Phương gia không thể bàng quan không xen vào.
Sắc mặt Tô Tổng quản càng thêm khó coi, lúc đầu vốn hung hãn nay trở trên cứng đờ như cây trúc, không còn bình tĩnh, thậm chí có phần lo lắng trong lòng.
Nhưng mà, dù sao Tô Tổng quản cũng là người đã quen với trường hợp như vậy, nhìn thấy cảnh này, lạnh lùng cười nói:
- Cửu Phương gia ngươi và Tần gia Thiên Đế Sơn có quan hệ gì ta không cần biết. Đệ tử Tần gia châu Bách Diệp này là tù binh của chúng ta, hôm nay ngươi muốn đưa hắn đi, thì phải trả giá.
- Vậy sao? Dựa vào ngươi?
Cửu Phương Vân Phi có chút khinh thường.
Tô Tổng quản cười lớn:
- Chẳng lẽ ngươi không biết, chúng ta trói hắn thị chúng ở đây chính là thả mồi câu bắt con cá lớn như ngươi? Ngươi cho rằng, ngươi có thể ung dung đưa hắn ra khỏi Hắc Nha Vương Thành này sao?
Cửu Phương Vân Phi lạnh lùng cười:
- Coi như ngươi bày thiên la địa võng ở Hắc Nha Vương Thành này, Cửu Phương Vân Phi ta phải sợ sao?
- Vậy sao?
Miệng Tô Tổng quản có chút lạnh lùng.
- Không phải sao?
Cửu Phương Vân Phi cười một tiếng, toàn thân đột nhiên phi lên không trung, múa thanh kiếm trong tay thành một đường quang kiếm thanh sắc.
Cửu Phương Vân Phi nhón chân một cái, lập tức thuận gió bay lên phía kiếm quang thanh sắc, tốc độ cực nhanh, động tác dứt khoát, gây ra một tiếng nổ vang, làm chấn động cả quảng trường lớn.
- Sao có thể? Ngự kiếm phi hành! Tên tiểu tử này rốt cục là từ đâu đến?
Tô Tổng quản thấy Cửu Phương Vân Phi này vừa ra tay đã là ngự kiếm phi hành, hơn nữa nhìn khí thế ngự kiếm của hắn, hiển nhiên không phải là một kẻ mới học bình thường! Tốc độ của hắn quá nhanh làm Tô Tổng quản không thể nhìn theo kịp. Dậm chân một cái, thân thể liền biến thành ánh sáng mờ nhạt bay thẳng lên trời mà đuổi theo.
Nhưng mà, tốc độ của Tô Tổng quản chậm hơn Cửu Phương Vân Phi rất nhiều. Thế kiếm của Cửu Phương Vân Phi xoay nhanh một vòng, tốc độ tăng lên, sau đó bay thẳng lên trời xanh nhanh như hỏa tiễn.
Tô Tổng quản bay đến một độ cao nhất định lại bất lực không thể bay cao hơn được nữa, chỉ có thể bay lượn ở độ cao đó, hơn nữa tốc độ vẫn như cũ, không thể bay nhanh như chớp giống Cửu Phương Vân Phi.
Tần Vô Song ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn sự việc diễn ra quá đột ngột, ngầm chắc lưỡi. Mãi đến lúc này, hắn mới cảm nhận được ưu thế của việc ngự không phi hành.
Nắm chắc được kỹ năng này, cho dù chiến đấu trên mặt đất có lâm vào trạng thái gian nan đến đâu đi nữa, chỉ cần có thể bay lên không trung, khiến cho địch thủ bên dưới chỉ biết ngẩng đầu nhìn theo, thật sự là chuyện oai phong cỡ nào a.
- Kỹ năng phi hành!
Tần Vô Song tự nhủ trong lòng:
- Cho dù là Vân Thường Vũ Y Thuật hay là Âm Dương Tử Vân Dực, đều phải là cấp bậc Hư Võ Cảnh mới có thể làm được.
Đặc biệt là Vân Thường Vũ Y Thuật phải là Hư Võ Cảnh mới có thể làm được, Tần Vô Song cũng có chút hiểu biết về Hư Võ Cảnh, nên vô cùng cảm khái đối với loại kỹ năng này.
Trong bốn cảnh giới của Hư Võ Cảnh, Luyện Hư Cảnh là cảnh giới nhập môn mà thôi, chỉ có thể chân không luyện ảnh, thay đổi hình dạng, nhập hư không, biến ảo thân hình.
Khi tiến nhập vào cảnh giới thứ hai, Hóa Hư Cảnh, trên cơ sở Luyện Hư Cảnh, nhưng lại có thêm một số năng lực phi thường hơn, có thiên phú siêu tuyệt hơn. Hóa Hư Cảnh cường giả, liền có được kỹ năng phi hành nhất định. Dù là ngự kiếm phi hành hay là kỹ năng tự dùng sức bay lên cũng vậy, đến cấp bậc Hóa Hư Cảnh, thân thể hòa nhập Hóa Hư, hoàn toàn có thể Hóa Hư đến cảnh giới thân thể nhẹ như cánh chim. Đến cấp bậc cảnh giới này, tuy không nói phi thăng lên cửu thiên, nhưng bay lượn trên không trung không phải là việc không thể làm được.
Nói cách khác, Hóa Hư Cảnh, kỳ thực là giai đoạn nhập môn của kỹ năng phi hành.
Đến Động Hư Cảnh, cảnh giới thứ ba của Hư Võ Cảnh, ngoài kỹ năng phi hành, còn có thể hoàn toàn độn nhập hư không, nắm chắc các loại độn pháp.
Nếu có thể nắm chắc các loại độn pháp, sẽ có ưu thế hơn kỹ năng phi hành, thậm chí còn có thể hoàn thiện kỹ năng, khiến cho kẻ khác không thể nào phát hiện ra được. Độn pháp, quỷ không biết thần không hay, nếu không có đại hành gia trong lĩnh vực đó, đừng nói là lần theo dấu vết, đến hơi gió cũng không bắt kịp. Rốt cục độn đến nơi nào, độn như thế nào cũng không thể biết được.
Đương nhiên, kỹ năng phi hành và độn pháp cũng không thể phân ra ưu khuyết, chỉ là ở những trường hợp khác nhau, thì vận dụng khác nhau, đặc điểm không giống nhau.
Cảnh giới cao nhất của Hư Võ Cảnh, Hư Võ Đại viên mãn, là cảnh giới đại thành của Hư Võ Cảnh. Các kỹ năng, lô hỏa thuần thanh, vận dụng kỳ diệu, đến giai đoạn Hư Võ Đại viên mãn, khi thi đấu là so sánh về chi tiết, về các bản lĩnh trấn môn của mình. Luận theo cảnh giới mà nói, trừ những người có kỳ ngộ đặc biệt, nếu không luyện đến cảnh giới này, trình độ cảnh giới hai bên sẽ không có khác biệt gì lớn.
Đang suy nghĩ, Tô Tổng quản đã biến thành một luồng ánh sáng mờ hạ xuống mặt đất, ánh sáng tan đi, Tô Tổng quản mặt hầm hầm, tức giận đi ra.
- Tô Tổng quản, thế nào?
Hai tên tùy tùng ân cần niềm nở, thân thiết hỏi.
Tô Tổng quản hừ một tiếng:
- Kỹ năng ngự kiếm của tên tiểu tử đó không phải là tầm thường. Hơn nữa thanh kiếm đó hẳn là truyền thừa Thái cổ, kiếm quang quá nhanh, tốc độ bay lượn của ta không thể theo kịp hắn. Cửu Phương gia đó, ngày đó cũng đã từng là một trong tám môn Thiên Đế Sơn, có chút truyền thừa cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
- Đáng tiếc, nếu các Tổng quản khác cũng đều ở đây, sẽ không để hắn ung dung bỏ chạy như vậy.
Tô Tổng quản lắc đầu:
- Cứ cho là đích thân Trần Thống lĩnh đến, với tu vi của ông ấy, còn có thể thắng được tên tiểu tử này, nhưng đuổi kịp hắn, e rằng hơi khó.
- Trần Thống lĩnh cũng không đuổi kịp hắn?
Hai tên tùy tùng đều ngạc nhiên.
Lần treo giải thưởng này truyền đến Bài Sơn Phủ lập tức có người tiếp nhận, người tiếp nhận nhiệm vụ này chính là Trần Thống lĩnh mà bọn họ vừa nhắc tới.
Ngoài ra còn có bốn vị Tổng quản khác, năm người này là người chịu trách nhiệm chính thực hiện nhiệm vụ lần này. Trần Thống lĩnh đó cũng là Động Hư Cảnh cường giả duy nhất của nhiệm vụ lần này, bốn vị Tổng quản còn lại chỉ là những Hóa Hư Cảnh cường giả.
Giải thưởng một triệu hoàng tinh thạch có thể mời được Động Hư Cảnh cường giả cũng đã là cực hạn rồi. Những người đạt đến cấp bậc Hư Võ Đại viên mãn bình thường đều chỉ chuyên tâm tu luyện, cầu mong đạt đến cảnh giới kỳ diệu hơn. Ai muốn vì một triệu hoàng tinh thạch mà hao tâm tổn trí chứ?
Nhưng mà, đối với Tần gia châu Bách Diệp mà nói, cường giả cấp bậc Động Hư Cảnh đã là giới hạn mà bọn họ có thể chống đỡ được rồi. Nếu thật sự có một Hư Võ Đại viên mãn e rằng Tần gia châu Bách Diệp không thể chống cự nổi, e rằng tòa thành Tần gia châu Bách Diệp có kiên cố đến mấy cũng phải chấp nhận số phận, trừ phi điều kỳ diệu xảy ra.
Con tin bị cứu đi, Tô Tổng quản cũng không cảm thấy bị mất mặt, dù sao mọi người đều đã tận mắt thấy thực lực của Cửu Phương Vân Phi, căn bản không cần hắn phải giải thích. Sự thực thắng mọi hùng biện.
Những người xung quanh bàn tán xôn xao.
Tô Tổng quản nhíu mày dặn dò:
- Bảo những người này đi hết đi, cũng không còn gì đáng xem nữa.
Tên mặc áo đen vâng lệnh, bước lên trước, nói to:
- Đi hết đi, đi hết đi, ai muốn tham gia thì hãy nhanh nhanh đến Công hội Liên minh Tán tu báo danh.
- Xin hỏi, tham gia nhiệm vụ này có thể được bao nhiêu hoàng tinh thạch?
- Đúng vậy, có thể được chia bao nhiêu? Có tiền có thể sai khiến được quỷ thần. Nếu thù lao cao, anh em chúng tôi sẽ đi báo danh xem sao, nếu không có tiền, cũng chẳng thèm dẫm chân xuống vũng nước bẩn này. Dù sao, đắc tội với Tần gia Thiên Đế Sơn cũng không phải việc gì vui vẻ.
- Hắc hắc, công bố thù lao đi!
Tô Tổng quản lạnh lùng cười:
- Tiền thì có thể thương lượng, chỉ sợ các ngươi không có năng lực. Có năng lực sợ gì không có tiền.
- Tổng quản, hay là để thuộc hạ công bố tiêu chuẩn?
Tên mặc áo đen thì thầm.
- Ba vị Tổng quản khác đều đã thu nạp người gần xong hết rồi, bên phía chúng ta cũng không thể chậm trễ.
Tô Tổng quản vốn không vội, theo hắn, tuyển người, quý tinh chứ không quý nhiều, do vậy, hắn rất cẩn thận trong việc tuyển người ở Hắc Nha Vương Thành. Mỗi một người đều phải cẩn thận xét duyệt, sợ có gian tế trà trộn, lại sợ có người thả lỏng nhận bậy cho đủ quân số.
Tô Tổng quản gật nhẹ đầu:
- Công bố cũng được.
Tên mặc áo đen được sự cho phép, bước lên trước, hắng giọng nói:
- Nghe kỹ đây, những người tấn công tòa thành Tần gia châu Bách Diệp lần này khác với lần tuyển người lâm thời lần trước. Yêu cầu rất cao, ít nhất cũng phải là Cao Linh Võ Cảnh, nếu là Linh Võ Đại viên mãn thì càng tốt, nếu là Luyện Hư Cảnh thì càng hoan nghênh. Phạm vi thu nạp trong ba loại cảnh giới này. Luyện Hư Cảnh chỉ cần tham gia tấn công, bỏ công sức là có thể có thấp nhất là năm ngàn hoàng tinh thạch. Sau đó xét công lao thưởng thêm. Nếu công lao lớn, những Luyện Hư Cảnh cường giả có thể đạt được hai mươi ngàn hoàng tinh thạch. Linh Võ Đại viên mãn sẽ được một nửa của Luyện Hư Cảnh, thấp nhất là một ngàn hoàng tinh thạch, cao nhất cũng có thể được ba ngàn hoàng tinh thạch.
Thù lao như vậy không phải là thấp. Đối với những cường giả cấp thấp mà nói, giá như vậy là vô cùng công bằng, những người này lập tức vui mừng hẳn lên.