TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sự Trở Lại Của Đệ Nhất Tông Sư
Chương 471: Thần Chỉ Sơn, Nguyên Nguyên Tông.

Nhóm dịch: black - Biên: NguyenDuy84

Một khắc trước, giữa không trung, Tô Tổng quản vẫn còn nghênh ngang tự đắc, bắt đầu nghĩ xem làm thế nào để đánh thắng đầu linh thú này. Một khắc sau, ba đường lục mang bằng không xạ xuất khóa chặt tất cả sinh cơ của hắn.

Trước đây Tần Vô Song đã từng gặp được người kịp có phản ứng trước khi Thần Tú Cung khởi động nhưng vẫn chưa có ai tránh kịp. Lần này, Tô Tổng quản còn phản ứng sau khi khởi động Thần Tú Cung vậy sao có thể may mắn sống sót?

Ba mũi tên này, bất luận là góc độ hay lực đạo đều có thể nói hoàn mỹ vô khuyết. Chít ít với một Linh Võ Đại viên mãn đỉnh phong như Tần Vô Song mà nói đây là ba mũi tên cường đại nhất, thành công nhất mà hắn ra kể từ sau khi có Thần Tú Cung.

Ba đường lục mang bá đạo mà trực tiếp, lưu quang cường đại nháy mắt phá tan khí trường xung quanh Tô Tổng quản, làm vỡ vụn khí trường hộ thể quanh người hắn.

Lưu quang xanh lục bắn nhanh vào người Tô Tổng quản.

Trong nháy mắt, lục quang vỡ ra, biến xé cơ thể Tô Tổng quản thành vô số mảnh nhỏ, mạn thiên phi vũ.

Tô Tổng quản ngay cả cơ hội kêu lên một tiếng cũng không có, một khắc trước còn là một Tô Tổng quản không ai sáng được, một khắc sau đã trở thành bia bắn cho liên châu tiễn.

Thanh trường kiếm bạch lam của hắn lúc nãy còn phát ra quang mang màu lam trắng chói mắt, bây giờ bị lục quang chiếu rọi, nhất thời ảm đạm thất sắc, từ giữa không trung rơi xuống đất, uể oải nằm im trên mặt đất.

Cô Đơn mừng rỡ, nắm thanh trường kiếm bạch lam trong tay, cười lớn:

- Lão Đại, thanh kiếm này thưởng cho đệ nhé?

Tần Vô Song sau khi bắn chết Tô Tổng quản, tinh thần đại chấn, vẫy gọi Cô Đơn:

- Lên tiếng cảnh báo Lão Tam! Bảo đệ ấy quay về bên này.

Tử Điện Phần Diệm Thú nhận được lệnh, ngửa cổ kêu nhỏ ba tiếng. Khoảng cách giữa ba tiếng này rất ngắn, đây là tín hiệu tụ tập đồng bọn. Bao Bao lúc này đang cùng Đổng Hùng chơi trò trốn tìm, nghe thấy thanh âm của Tử Điện Phần Diệm Thú, mừng thầm trong lòng, biết bọn Tần Vô Song đã thành công, bật cười ha hả, chui ra từ địa mạch thâm sâu, quay sang làm mặt quỷ với Đổng Hùng:

- Có giỏi thì đuổi theo ta!

Đổng Hùng cũng không phải kẻ ngốc, khoảng khắc vừa rồi, dù hắn không nhìn thấy tình hình chiến sự cụ thể của bên kia, nhưng hắn có thể cảm nhận được một khí thế cường đại vừa bùng nổ, tiếp đó, hắn đã nỗ lực kết nối thần thức nhưng vẫn không thể cảm nhận khí tức của đồng bọn.

Đổng Hùng vã mồ hôi lạnh, ngầm hiểu tình hình bất ổn, hắn truy đuổi Bao Bao lâu như vậy, trong lòng ba phần đã có chút bất an. Mà khí tức của đồng bọn lại đột nhiên biến mất, mọi thứ lại càng trở nên quỷ dị. Bây giờ, nghe thấy khẩu khí của Bao Bao cố ý dụ hắn đuổi theo, sao hắn còn dám đuổi?

Thân thể lăng không một cái, kiếm khí trùng thiên, quay đầu ngự không bỏ chạy.

- Xem ra, ba tên này đúng là bọn Tần Vô Song…

Đổng Hùng ngự không phi hành, còn chưa đi xa, hư không đã truyền tới tiếng huýt sáo chói tai từ Thần Chỉ Sơn, tiếp đó, ba thân ảnh khoái tốc tuyệt luân trực tiếp vòng qua trước mặt hắn, chặn hắn lại giữa không trung.

- Ngự không phi hành ở Thần Chỉ Sơn ta, dừng lại đi!

- Đi xuống!

Ba đường kiếm quang lóe lên, chĩa thẳng về phía Đổng Hùng, kiếm quang này không phải là đùa, mỗi đường đều tràn ngập sát khí bá đạo, căn bản không để cho hắn chần chừ.

Đổng Hùng mặc dù là Hóa Hư Cảnh cường giả, nhưng ở địa bàn của Nguyên Nguyên Tông cũng không dám lỗ mãng. Càng không có dũng khí lấy một đánh ba. Cúi người, đáp xuống mặt đất.

Người này xuất kiếm là muốn ép hắn đáp xuống. Bây giờ thấy thân thể Đổng Hùng hạ xuống, liền bám sát, cũng đáp xuống theo.

Lúc này, Bao Bao đã hội họp lại với bọn Tần Vô Song. Nhìn thấy Đổng Hùng bị ba đường kiếm khí bức bách đáp xuống, biết lại có người hoành không xuất hiện, nhìn nhau gật đầu, phóng chạy ra ngoài.

- Đừng đi vội!

Từ rừng cây trước mặt bay ra một thanh hồi toàn phiêu, vút một cái đã chắn đứng đường đi của bọn Tần Vô Song. Tiếp đó, từ rừng cây cũng xoạt xoạt xoạt nhảy ra vài thân ảnh, mọi người đều vận trang phục như nhau, rõ ràng là người của cùng một tông môn.

Lúc này, Đổng Hùng cũng đã bị ba người kia ép buộc đáp xuống bãi cỏ bên cạnh. Ba đội nhân mã, lập trường đều không giống nhau, cục diện nhất thời có vẻ vô cùng quỷ dị.

Đổng Hùng tự rủa thầm trong bụng, hắn còn căng thẳng hơn bọn Tần Vô Song nhiều. Bởi vì hắn biết, bản thân mình là tu luyện giả của Thương Vân Đạo Trường, bị người của Nguyên Nguyên Tông bắt được gần Thần Chỉ Sơn, mười phần là sẽ không có kết quả tốt đẹp, may mà lúc này hắn đang ăn vận bình thường, không mặc trang phục của Thương Vân Đạo Trường, nếu không e rằng ngay bây giờ sẽ bị vây công. Hắn lúc này chỉ còn biết hi vọng đám người của Nguyên Nguyên Tông không nhận ra hắn thì hắn mới lừa qua được.

Chỉ huy của bên Nguyên Nguyên Tông chính là người dùng hồi toàn phiêu chặn bọn Tần Vô Song lại, người này ước chừng khoảng hơn ba mươi tuổi, mục quang sáng ngời, có vẻ thập phần lanh lợi.

Người này chính là một Trưởng lão của Nguyên Nguyên Tông, tên gọi Hàn Thanh.

Hàn Thanh còn chưa nói gì, hai người tùy tùng đứng bên cạnh hắn vừa nhìn thấy Đổng Hùng, mặt khẽ biến sắc, thì thầm vào tai Hàn Thanh mấy câu gì đó.

Đồng Hùng nhìn thấy cảnh này, biết rắc rối đã đến. Đổng Hùng hắn sống ở Bài Sơn Phủ, rất nhiều người không biết hắn là đệ tử của Thương Vân Đạo Trường. Nhưng Nguyên Nguyên Tông và Thương Vân Đạo Trường luôn bất đồng quan điểm, trở thành những thế lực đối địch với nhau, rất giỏi trong việc bới móc lẫn nhau. Bởi vậy, Đổng Hùng bị Nguyên Nguyên Tông nhận ra cũng không phải là điều gì kỳ lạ.

Hàn Thanh nghe thủ hạ nói, bật cười đầy thú vị, dùng ánh mắt rất cổ quái liếc nhìn Đổng Hùng, mỉm cười nói:

- Quả là ngạc nhiên, ngạc nhiên!

Đổng Hùng liều mạng, tiến lên phía trước nói:

- Bằng hữu, xin hãy nghe ta nói!

Hàn Thanh cười nhạo nói:

- Người của Thương Vân Đạo Trường mà dám gọi người của Nguyên Nguyên Tông là bằng hữu à? Ngươi không cảm thấy cách xưng hô này rất thú vị sao?

Đổng Hùng sắc mặt lộ vẻ sầu thảm, lùi lại mấy bước, đột nhiên trong mắt lóe lên vài tia kỳ quang, nói lớn:

- Vị các hạ này, hôm nay ta đến đây có chút lỗ mãng, nhưng cũng không tự ý xông vào cấm địa của Nguyên Nguyên Tông các ngươi.

- Cả năm tòa sơn phong của Thần Chỉ Sơn đều là cấm địa của Nguyên Nguyên Tông chúng ta.

Hàn Thanh lớn giọng nói.

Đứng dưới mái nhà của người ta, không thể không cúi đầu. Đổng Hùng biết lúc này đứng trong địa bàn Nguyên Nguyên Tông, nói gì cũng vô ích, chỉ nghĩ cách rời đi là hay nhất.

- Được, coi như ta không hiểu chuyện. Nhưng mà…

- Được, ngươi thừa nhận ngươi không hiểu chuyện là được rồi, bây giờ chúng ta sẽ đem ngươi tới Thương Vân Đạo Trường để hỏi Đạo tôn các ngươi tội quản giáo bất nghiêm.

Hàn Thanh khoát tay, ba cao thủ Nguyên Nguyên Tông đang đứng sau Đổng Hùng lập tức vây quanh hắn.

Đổng Hùng không dám phản kháng, giơ cao hai tay nói:

- Các hạ, nghe ta nói một lời có được không?

Hàn Thanh thấy hắn năm lần bảy lượt có lời muốn nói, cười nhạt làm mấy ký hiệu tay, trợn mắt nhìn Đổng Hùng:

- Ngươi muốn nói gì thì hãy giới thiệu rõ ràng lai lịch của mình đã.

Đổng Hùng biết thời điểm này hắn có muốn từ chối cũng không được, nói:

- Ta tên Đổng Hùng, đúng là người của Thương Vân Đạo Trường. Nhưng hôm nay ta đến đây tuyệt đối không phải để khiêu khích Nguyên Nguyên Tông, càng không cố ý đối địch. Vị các hạ này, chuyện hôm nay, ta cũng là bị bằng hữu lôi kéo mới tới chốn này. Bây giờ chỉ muốn an toàn rút lui nên xin được bẩm báo một bí mật động trời.

Hàn Thanh ngửa cổ cười lớn, khấu khí đầy vẻ khinh thường:

- Bí mật động trời? Cho dù ngươi có bí mật động trời thì cứ bắt ngươi trước đã. Chỉ cần ngươi nằm trong tay Nguyên Nguyên Tông chúng ta, dù có là bí mật lớn thế nào thì ngươi cũng phải nói.

Hàn Thanh khẩu khí lạnh nhạt rõ ràng là không muốn thương lượng. Đổng Hùng than thầm trong bụng, sắc mặt không ngừng biến hóa, hung hăng nói:

- Các hạ, ngươi đừng ép người quá đáng. Kẻ sĩ có thể giết chứ không thể chịu nhục. Định bắt ta về để làm nhục, đừng có mơ!

- Đừng có mơ sao?

Hàn Thanh lạnh lùng cười lớn, quát:

- Ta đúng là đang mơ vậy đấy. Bắt!

Một tiếng ‘bắt’ vừa xuất ra, ba người bên cạnh Đổng Hùng lập tức quây chặt lại. Ba đường kiếm quang từ ba vị trí khác nhau cùng chiêu hô tới.

Ba đường kiếm quang này có những đặc điểm khác nhau, nhưng đều không phải kiểu hời hợt. Chỉ cần nhìn thủ đoạn ngự không lúc nãy của bọn họ là đã biết ba người này đều là Hóa Hư Cảnh cường giả. Mà ba Hóa Hư Cảnh cường giả này đều nghe theo mệnh lệnh của người khác. Vậy thì người lúc nãy tra hỏi hắn thực lực còn cường hoành hơn.

Nghĩ đến đây, Đổng Hùng hoảng loạn vô cùng, sợ thì sợ thật, nhưng lúc này cũng chẳng còn đường rút nữa, chỉ có thể liều một phen. Vượt qua tử địa mới có con đường hồi sinh, chỉ dùng thủ đoạn liều mạng thì mới có thể tìm ra một con đường sống.

Đổng Hùng than thầm trong bụng, đồng thời cũng chuẩn bị sẵn tinh thần chịu chết. Thủ chưởng nhất trảo, một đường hồng quang màu đỏ bùng cháy giữa lòng bàn tay hắn. Song thủ quơ lên, hỏa quang nhất thời cháy thành một mảng lớn, khuếch tán ra tứ phía.

Hỏa thế này giống như một con mãnh thú hung hăng, phun mạnh ra ngoài. Đồng thời, cơ thể Đổng Hùng xông nhanh ra ngoài, đại đao trong tay chém ngang một cái.

Khí thế của đao mang mãnh liệt này giống như gió thu thổi lá rơi, nhắm thẳng vào vị trí của người đang đứng chặn ở hướng chính Nam. Một đao này, không phải liều mạng mà còn hơn cả liều mạng.

Cơ hồ đúng thời khắc này, cánh tay Hàn Thanh nhẹ nhàng nhấc lên, một luồng sức mạnh vô hình thôi động hồi toàn phiêu trong tay hắn, xoạt một tiếng, giống như lưu tinh cản nguyệt, trực tiếp xoay trên đao khẩu.

Dinh dong!

Tiếng kim loại va chạm vang lên lanh lảnh khiến Đổng Khiết miệng khô lưỡi rát, tâm phiền ý loạn.

Hồi toàn phiêu này của đối phương giống như bị buộc bởi một sợi dây thừng vô hình, là vũ khí loại mềm. Nhưng vũ khí loại mềm này va chạm với túc sát đại đao của hắn lại khiến hắn hổ khẩu đau nhức.

Hành gia tuy tiện ra tay, là có thể biết thực lực cao thấp thế nào. Nhất là cao thủ đối chiến, cao hơn một bậc, thấp hơn một bậc chênh lệch rất rõ ràng. Khoảnh khắc chấn động này của Đổng Hùng mang đến những phản ứng dây chuyền vạn kiếp bất phục.

Và trong khoảng khắc binh khí của Đổng Hùng bị quấn chặt, ba người Tần Vô Song dưới sự dẫn dắt Địa Hành Thuật của Bao Bao, lao ra ngoài vòng vây. Đây là cơ hội duy nhất của bọn họ!

Bên Nguyên Nguyên Tông chỉ có Hàn Thanh và ba Hóa Hư Cảnh cường giả là đủ thực lực ngăn bọn Tần Vô Song lại, nhưng lúc này, bọn chúng đều đang tập trung lại đối phó với Đổng Hùng.

Chỉ một khoảng khắc cơ hội thôi, bọn Tần Vô Song đã chạy được hơn mười dặm.

Giờ này khắc này, Tần Vô Song đương nhiên cũng không cần phải tiếc rẻ trang bị nữa, một lần nữa thôi động linh phù. Linh phù này không phải Thổ Độn Phù, chỉ là Địa Hành Phù bình thường. Kết hợp với Địa Hành Thuật của Bao Bao, linh phù này có thêm hiệu quả linh lực, trong nháy mắt, đạt tới tốc độ cực hạn.

Lần bỏ chạy này của ba người thuận lợi một cách kỳ lạ, sau khi địa hành ngàn dặm, mới chui ra khỏi lòng đất, quay trở về hình dạng ban đầu khi mới vào Hiên Viên Khâu. Bây giờ Tô Tổng quản đã chết, Phụ Đồng Thuật đương nhiên cũng không còn phải sợ, còn người của Nguyên Nguyên Tông không hề biết hình dạng này của họ.

Đọc truyện chữ Full