Nhóm dịch: black - Biên: NguyenDuy84
Chuyến viếng thăm bất ngờ của Mộ Dung Thiên Cực cùng lời nhắc nhở cuối cùng khiến Tần Vô Song cảm thấy nguy cơ bốn phía đều đang tăng lên. Rõ ràng, câu cuối cùng Mộ Dung Thiên Cực muốn nhắc nhở bọn họ rằng có người tố mật thì ông mới có thể tìm ra bọn họ dễ dàng như vậy, cũng như xác định được thân phận của Tần Vô Song.
- Lão Đại, xem ra tên đồng bọn của Tô Tổng quản đã khai ra bí mật của chúng ta rồi. E rằng người của Nguyên Nguyên Tông cũng sẽ tìm đến đây nhanh thôi?
- Lão Đại, hay là chúng ta rút luôn bây giờ?
Tần Vô Song dứt khoát lắc đầu:
- Rút lui bây giờ? Không, chúng ta sẽ ở lại đây, không đi đâu hết.
- Vậy chúng ta thay đổi trang phục.
Bao Bao đề nghị:
- Không, chi bằng ta và Lão Tam hồi phục lại nguyên dạng, đỡ phải biến đi biến lại, chúng ta đều là ba người, rất dễ thu hút sự chú ý của người khác.
Tử Điện Phần Diệm Thú không có ý kiến gì.
- Tùy hai đệ, xét cho cùng Kê Quan Sơn này rất thích hợp cho việc tu luyện. Ta có dự cảm, ta ở Kê Quan Sơn này sẽ có đột phá mang tính thực chất.
Bao Bao và Cô Đơn đồng loạt gật đầu, bọn họ đương nhiên không phải là những kẻ biết sợ. Nghe Tần Vô Song nói vậy cũng huyết khí quay cuồng:
- Được, Lão Đại, vậy bọn đệ sẽ ở đây với huynh cho đến khi huynh đột phá mới thôi.
- Nhưng ta cảm thấy chúng ta phải thâm nhập sâu hơn một chút. Kê Quan Sơn này thập phần hiểm trở, nếu chúng ta thâm nhập sâu hơn, biết đâu bên trong Kê Quan Sơn lại còn có kỳ ngộ nào khác?
Cô Đơn vô cùng hào hứng nói.
Bao Bao đang chuẩn bị phản bác thì đã thấy Tần Vô Song mỉm cười nói:
- Ta cũng đang nghĩ vậy. Chúng ta nên thâm nhập sâu hơn một chút. Các đệ xem, tòa sơn phong này từ xa nhìn lại như được quấn bởi một rặng mây đỏ. Nơi đó nghe nói là miệng núi lửa của Kê Quan Sơn, tên gọi Cuồng Diễm Nhai.
- Cuồng Diễm Nhai? Cái tên nghe oai quá. Nhưng xem ra tòa sơn phong đó lúc nào cũng có thể phun lửa, thật giống như một cái hỏa lò lớn. Lão Đại, chúng ta sẽ không đi đến đó chứ?
- Đi, chính là đi đến đó!
Cô Đơn có vẻ rất hưng phấn, hai tay chà sát, chạy nhanh lên trước dẫn đầu:
- Lão Tam, không phải là đệ không có gan đi theo ta chứ?
Bao Bao bị Cô Đơn khích, miệng đương nhiên sẽ không chịu thua:
- Ai không có gan!
Tần Vô Song thấy hai tên nhóc này tranh cường háo thắng, vì một chuyện cỏn con mà cũng phải đấu khẩu thì chỉ còn biết cười khổ, chạy theo hai người bọn họ.
Kê Quan Sơn không có tông môn nào khai tông lập phái ở đây cũng là có đạo lý. Với tu vi của bọn Tần Vô Song, càng tiến lại gần Cuồng Diễm Nhai thì da thịt trên toàn cơ thể càng cảm nhận được rõ từng đợt nhiệt khí bay lên, dường như có thể bốc cháy bất cứ lúc nào.
- Trời, nhiệt độ này chẳng khác gì một cái lò nướng.
Bao Bao kêu lên.
Cô Đơn cũng thập phần mừng rỡ:
- Đúng là nhiệt độ này, ta thích lắm.
Cô Đơn am hiểu trong việc dùng lửa, rất có hứng thú với những gì có Hỏa thuộc tính nên với hắn mà nói vẫn chưa có gì kỳ lạ.
Tục ngữ có câu: nhìn thấy núi nhưng chết con ngựa vẫn chưa đi tới. Ngọn núi nhìn thì như có vẻ ở ngay trước mặt, vậy mà ngay cả những người có cước bộ nhanh như bọn Tần Vô Song cũng phải đi một lúc lâu. Kỳ lạ là trên cả quãng đường, Tần Vô Song chẳng nói câu nào, chỉ chuyên chú bước đi. Nếu như không phải hắn vẫn đang rảo bước tiến lên thì vẻ mặt của hắn lúc này chẳng khác gì một cái tượng đá trầm ngâm.
Đột nhiên, cặp mắt của Tần Vô Song nhất động, toàn thân đột nhiên cảm thấy nóng bừng như có gì đang điên cuồng bốc cháy bên trong cơ thể. Nhất là vị trí bên dưới đan điền thì càng giống như một ngọn lửa đang thiêu đốt hừng hực.
Toàn bộ chân khí trong cơ thể hắn bắt đầu chậm rãi quấy động rồi bắt đầu chuyển động với tốc độ cực nhanh như như long quyển phong trong đan điền. Tình hình này khiến trong lòng Tần Vô Song nhất thời tỉnh ngộ ra điều gì đó.
- Lão Nhị, Lão Tam, giúp ta hộ pháp!
Tần Vô Song quát lên khe khẽ, trường thương phóng ra, nhưng lại sử dụng thương pháp ngay tại chỗ. Bá Vương Phá Trận Thương, Tần Vô Song đã tự tạo ra ba thương pháp, hay nói chính xác hơn là hai thương pháp rưỡi.
Thương thức thứ nhất, Giác Tỉnh Thức là khởi thủ thức. Một thương này khởi phát bản tâm, tinh diệu nằm trong tâm pháp, nằm trong sự biến hóa. Chưa kịp đề phòng thì bất ngờ một thương phóng ra, như thiểm điện xuất kích.
Mà Tụ Hạch Thức thì đã thăng lên tới bộ phận tinh hoa. Tần Vô Song thi triển giờ này phút này đương nhiên là một thương Hỏa thuộc tính. Điều hắn mẫn cảm nhất bây giờ không phải những thuộc tính khác, mà đương nhiên chính là Hỏa thuộc tính. Nơi này gần Cuồng Diễm Nhai, không có thuộc tính tự nhiên nào có thể sinh động hơn Hỏa thuộc tính.
Chiêu thức này của Tần Vô Song đương nhiên là vô cùng thành thục, thuận tay mà phóng. Một thương đáng ra, hỏa quang ngưng đọng, phóng xuất thương mang, bay lượn rít gào trong không trung giống như một con hỏa long đang nhảy múa giữa không trung, biến nửa bầu trời thành một màu đỏ rực.
Tiếp theo, Tần Vô Song thương thức phóng ra, thương mang dẫn động hỏa quang, mãnh nhiên phóng thích. Hỏa quang lúc đầu còn hồng nhạt, một lúc sau đã biến thành lửa hồng hừng hực.
Hỏa quang trùng thiên như có mấy vạn con chim hỏa tụ tập lại, kéo vòng thái dương về, hình thành nên một quả cầu lửa khổng lồ. Bên ngoài quả cầu lửa, mầm lửa không ngừng đâm ra, bay loạn trong không trung như có thể chui ra ngoài cuồng bạo bất cứ lúc nào.
Một thức này chính là diễn biến chính của Tụ Hạch Thức, thức thứ ba, Thâm Hạch Thức!
Đây là chiêu thức mà Tần Vô Song sáng tạo ra khi còn ở Hầu Vương Sơn nhưng vẫn còn chưa hoàn thiện. Lúc này trong điều kiện có lợi, linh quang nhất thiểm trong đầu, lại diễn dịch thành công.
Hoàn mỹ!
Sự sáng tạo của chiêu thức này nếu như từ sự quá độ của chiêu thức trước cũng biến hóa thì có thể dùng hai chữ “hoàn mỹ” để hình dung. Mũi thương của Tần Vô Song ngưng tụ một quả cầu lửa, ngưng mà không phát. Chỉ cần thương mang của hắn đẩy lên là đã có thể nâng nhiệt độ lên cao, thôi động toàn bộ sự huyền ảo của Hỏa thuộc tính. Nếu như đòn công kích này hướng vào một mục tiêu thì thì quả cầu lửa này sẽ trực tiếp nổ tung, hình thành luồng lửa chí mạng.
Và trong khoảng khắc ngưng kết Thâm Hạch Thức này, chân khí trong đan điền của Tần Vô Song cũng từ từ dừng tốc độ vận chuyển lúc nãy xuống.
Giờ này phút này, Tần Vô Song chỉ cảm thấy trong đan điền có một khối nóng rực, giống như một con chuột nhỏ, chạy tới chạy lui bên trong đan điền. Khói lửa nóng rực này giống như một cái trứng đang thai nghén trong mình một sinh mệnh mới.
- Hư Võ Cảnh!
Trong đầu Tần Vô Song chợt lóe lên ba chữ này. Ba chữ này nhất thời khiến Tần Vô Song vui mừng vô cùng. Cuối cùng cũng đến, đợi lâu như vậy, ấp ủ lâu như vậy, cánh cửa Luyện Hư Cảnh cuối cùng cũng mở ra. Tần Vô Song biết, khối nóng rực ấy chính là nguyên thần của hắn.
Mặc dù nguyên thần vẫn chưa hoàn toàn kết hợp được với thần thức. Nhưng rõ ràng nguyên thần này đã bắt đầu hoạt động, bắt đầu quen với trạng thái cơ thể của hắn, tìm kiếm thần thức để kết hợp.
Hư Võ Cảnh, luyện thực hóa hư, ngưng kết nguyên thần. Nguyên thần này kỳ thực phải sinh mệnh thể độc lập mà là nguyên thần của một hư hóa, chỉ là hình thức ban đầu của thần.
Chỉ cần vào được Thần đạo, mới thực sự có sinh mệnh lực. Thành tựu lực lượng thần hồn. Giờ này khắc này, nguyên thần, mới chỉ là hình dạng ban đầu, cần không ngừng luyện hóa, mới có thể tấn thăng làm hạt giống thần hồn.
Nhưng dù như thế, với Tần Vô Song mà nói, Luyện Hư Cảnh đã là một trải nghiệm chưa từng có, một độ cao mà ngay cả kiếp trước hắn cũng chưa bao giờ tưởng tượng ra.
Tần Vô Song cứ thế chìm ngập trong niềm vui sướng cực độ mà hoàn toàn quên mất biến hóa lịch liệt xung quanh mình. Một sự biến hóa cây cỏ khô quắt, mặt đất khô cằn.
- Lão Đại, huynh thành công rồi?
Bao Bao là người đầu tiên nhảy lên.
- Chúc mừng Lão Đại, Luyện Hư Cảnh, ha ha ha, bây giờ ba huynh đệ ta đều đã là Luyện Hư Cảnh rồi.
Cô Đơn cũng bật cười đắc ý.
Bao Bao nhìn địa hình xung quanh:
- Hay nhất là chúng ta lại có Cuồng Diễm Nhai này làm nơi tu luyện. Những dấu hiệu đột phá của Lão Đại đều đã bị hỏa quang trùng thiên của Cuồng Diễm Nhai che phủ. Lão Đại, thật không thể không bái phục huynh. Ngay từ đầu huynh đã nghĩ tới vấn đề này rồi đúng không?
Tần Vô Song khẽ mỉm cười, gật gật đầu:
- Đúng vậy, khi đệ đột phá, Lão Nhị đột phá đều có động tĩnh lớn. Kê Quan Sơn này chính là nơi thích hợp nhất. Nó có thể khiến sự đột phá của ta không ảnh hưởng gì tới ngoại giới.
Tần Vô Song thu lại Bá Vương Phá Trận Thương, ngẩng đầu nhìn về phía sơn phong, đằng sau sơn phong, hỏa quang vẫn trùng thiên.
- Cuồng Diễm Nhai nằm ngay sau sơn phong này đúng không?
Tần Vô Song cảm khái nói:
- Có hứng thú đi tiếp không?
Cô Đơn đương nhiên chỉ mong có vậy. Bao Bao đứng ở đây một lúc, cũng đã thích ứng được với nhiệt độ chí mạng này nên đều theo Tần Vô Song trèo lên đỉnh núi.
Tòa sơn phong này thập phần trơn tuột, may mà cũng không dốc lắm nên đường cũng khá dễ đi. Bởi vì thường xuyên ở nhiệt độ cao nên thực vật bình thường không sinh trưởng được. Những thực vật có thể sinh trưởng ở đây đều là những thực vật có thể chịu được nhiệt độ cao, hầu như không có lá.
- Lão Tam, đệ không thấy là Cuồng Diễm Nhai này là nơi rất tốt để đệ luyện tập Phụ Đồng Thuật sao? Đệ đi đâu có thể tìm được một nơi mà cả hai mươi tư tiếng trong ngày đều tràn ngập ánh sáng?
Được Tần Vô Song nhắc nhở, Bao Bao cũng lập tức tỉnh ngộ, vui mừng nói:
- Nói đúng lắm, Lão Đại, vẫn là huynh thông minh. Không lẽ huynh cũng muốn luyện Phụ Đồng Thuật?
- Ta tạm thời chưa có thời gian luyện Phụ Đồng Thuật. Hai đệ có thể tranh thủ cơ hội này luyện tập.
Việc chờ Tần Vô Song giải quyết vẫn còn nhiều lắm, dù có sắp xếp thế nào thì cũng không thể tìm ra thời gian luyện Phụ Đồng Thuật.
Vừa mới vào được Luyện Hư Cảnh, hắn muốn củng cố một chút cảnh giới mới, làm quen một chút với những thay đổi mà cảnh giới mới mang lại cũng như năng lực đã có.
Quan trọng nhất là hắn nhất định phải củng cố thêm sự ăn ý giữa mình và Thần Tú Cung. Thất bại trước Mộ Dung Thiên Cực khiến Tần Vô Song nhận thức được nếu chỉ có một món binh khí cường đại thì chưa đủ, còn phải mang binh khí đó ra tế luyện đến trạng thái mạnh nhất.
Vào Luyện Hư Cảnh, tu vi của Tần Vô Song đương nhiên cũng nâng lên rất nhiều. Đương nhiên cũng phải cần một công phu mới để kết hợp với Thần Tú Cung.
Trước mắt, hắn dùng sức chiến đấu mạnh mẽ của mình để tu luyện Bá Vương Phá Trận Thương. Còn Thần Tú Cung là viễn trình công kích, sẽ quyết định giới hạn chiến đấu của Tần Vô Song hắn.
Bởi vậy uy lực khai phá của Thần Tú Cung ở giai đoạn này là quan trọng nhất trong những việc quan trọng!
Ngoại trừ Thần Tú Cung, Tần Vô Song đương nhiên vẫn còn nhớ ngày trước ở Hầu Vương Sơn, Ngân Hầu Vương đã từng tặng hắn Tử Vân Thần Quả làm lễ vật.
Thứ kỳ quả này có thể giúp hắn luyện ra Âm Dương Tử Vân Dực khi đã vào được Luyện Hư Cảnh, khiến hắn có thể bay lượn trong không trung giống hư Hóa Hư Cảnh!