Nhóm dịch: black - Biên: NguyenDuy84
Tần Vô Song cười nhạt một tiếng:
- Không hổ là Quy Vương Sơn, ngay cả tiều phu đốn củi cũng lợi hại thế này?
Gã tiều phu bị Tần Vô Song chạm nhẹ một cái, mặc dù không đánh trúng nhưng vẫn khiến cho khí huyết trong người hắn quay cuồng, rõ ràng hắn cũng đang nghĩ người đối diện là ai, sao lại lợi hại đến vậy.
Lúc nãy hắn giơ tay là muốn làm một vài động tác công kích nhỏ, ai ngờ mới làm được một nửa đã bị đối phương phá giải chỉ bằng một khuỷu tay.
- Ngươi rốt cục là ai?
Gã tiều phu nhìn Tần Vô Song, hai mắt như muốn tóe lửa.
Tần Vô Song lại hỏi ngược lại:
- Vậy ngươi là ai?
Gã tiều phu ác thanh ác khí:
- Ta là ai ngươi không cần biết. Quy Vương Sơn này bây giờ là địa bàn của chúng ta, bằng hữu, nếu như ngươi từ nơi khác đến thì cũng nên biết chút quy củ.
- Địa bàn của các ngươi? Quy Vương Sơn này là nơi có chủ sao?
- Dù trước đây không có thì bây giờ cũng có rồi. Bằng hữu, xem ngươi thân thủ bất phàm, có lẽ cũng là nhân vật xuất thân không nhỏ, Quy Vương Sơn này cũng chẳng phải phong thủy bảo địa. Có cần phải tranh giành với chúng ta không?
Lời của gã tiều phu nghe thì có vẻ như yếu thế nhưng sao Tần Vô Song lại không nghe ra khẩu khí oán độc trong đó?
- Nói vậy, Quy Vương Sơn này là địa bàn của các ngươi? Vậy xin được thỉnh giáo, các ngươi là tông gì, môn gì?
Tần Vô Song lạnh lùng hỏi.
- Bằng hữu, ngươi hỏi hơi nhiều rồi đấy?
Từ ánh mắt gã tiều phu lóe ra một tia hung hãn, giọng nói rin rít hăm dọa.
Tần Vô Song mặt đanh lại, cũng không lùi bước, nắm chặt thanh Bá Vương Phá Trận Thương trong tay, sải từng bước lớn lên núi, không thèm để ý đến gã tiều phu.
Gã tiều phu đứng bên dưới, hằn học nhìn theo bóng dáng Tần Vô Song đang xa dần, răng nghiến chặt. Đột nhiên hắn giơ tay, hai tia sáng hắc ám bắn ra từ lòng bàn tay hắn rồi biến thành một đám mây mù u lam, tỏa dần sau lưng Tần Vô Song.
Nhưng Tần Vô Song như có con mắt thứ ba phía sau, hắn nhanh nhẹn xoay mình, lộn một vòng trên không đồng thời giơ hai ngón tay trỏ và giữa, điểm liền ba cái. Thương Dương Kiếm và Trung Xung Kiếm của Thiên Mạch Ngưng Kình Kiếm cùng được xuất ra.
Kiếm khí lóe lên, bắn thẳng vào hai bên ngực gã tiều phu. Kiếm khí xuyên thẳng từ ngực sang lưng, trực tiếp găm chặt gã tiều phu vào vách núi bên đường. Gã tiều phu chưa kịp phản ứng đã bị kiếm khí nhanh như quỷ mị lấy đi tính mạng.
Thiên Mạch Ngưng Kình Kiếm này lúc nào cũng là công kích mạnh nhất của Tần Vô Song. Bây giờ đã luyện tới Luyện Hư Cảnh, đương nhiên uy lực của Thiên Mạch Ngưng Kình Kiếm cũng phải mạnh hơn. Mà hình như lâu lắm rồi Tần Vô Song mới phải vận dụng lại bộ kiếm thuật này.
Thiên Mạch Ngưng Kình Kiếm cũng có rất nhiều tầng cảnh giới, cảnh giới thứ nhất là Hư kiếm, cảnh giới thứ hai là Thực kiếm, cảnh giới thứ ba là Cương kiếm. Cả ba cảnh giới này, sau khi Tần Vô Song vào Linh Võ Đại viên mãn thì đều đã lô hỏa thuần thanh.
Nhưng bây giờ tu vi của Tần Vô Song đã luyện tới Luyện Hư Cảnh nên ngay cả cảnh giới Cương kiếm của Thiên Mạch Ngưng Kình Kiếm cũng không còn phù hợp với tu vi cảnh giới của Tần Vô Song nữa. Mà Tần Vô Song nhớ, cảnh giới thứ tư của Thiên Mạch Ngưng Kình Kiếm là Kiếm phách.
Cũng may là dù cảnh giới của Thiên Mạch Ngưng Kình Kiếm có nâng lên thế nào thì phương pháp cùng lộ số tu luyện đều không có gì thay đổi, chỉ là những cảnh giới khác nhau trong cùng một vòng tuần hoàn. Bởi vậy, tu luyện cảnh giới thứ tư này cũng không mất quá nhiều công sức, chỉ cần luyện tập tâm pháp cũ bằng một tu vi cảnh giới hoàn toàn mới, mấy ngày sau là đã luyện thành Kiếm phách.
Kiếm phách này một khi hình thành có thể tưởng tượng ra lực công kích của nó sẽ lớn như thế nào. Quan trọng nhất là Thiên Mạch Ngưng Kình Kiếm rất có lợi trong chiến đấu cận thân, so với chuyện dùng binh khí để chém giết thì môn kiếm pháp dùng ngón tay để phóng thích này linh hoạt, tự do, biến hóa nhanh và khả năng giành chiến thắng cũng cao hơn nhiều.
Bất cứ kiếm thuật nào, kiếm cũng đều là vật ngoại thân, dù có nói nhân kiếm hợp nhất thì cũng chỉ là một cách gọi khoa trương. Xét về kết cấu sinh lý thì ngón tay là một phần của thân thể, trực tiếp đón nhận sự điều khiển của thần thức. Còn binh khí thì dù thế nào cũng là một bộ phận bên ngoài cơ thể, có luyện thuần thục cỡ nào, phối hợp ăn ý đến mấy, dung hòa hoàn hảo đến mấy cũng không thể so sánh với một bộ phận của cơ thể. Đây cũng là ưu điểm lớn nhất của Thiên Mạch Ngưng Kình Kiếm.
Hôm nay Tần Vô Song lại sáng tạo ra một kiểu mới, dung nhập tâm pháp kiếm ý của Thiên Mạch Ngưng Kình Kiếm vào binh khí để thực chiến.
Ví dụ như Bá Vương Phá Trận Thương, ví dụ như Tử Dương Kiếm đều có thể mượn dùng kiếm ý của Thiên Mạch Ngưng Kình Kiếm mà phóng thích Kiếm phách, hiệu quả vô cùng tốt.
Giờ phút này Tần Vô Song cũng đã lĩnh ngộ được sự huyền ảo của chiêu thức, cầm thanh Bá Vương Phá Trận Thương trong tay, nhẹ nhàng nhấc người, bay nhanh lên núi.
Tiếng kêu thảm thiết của người tiều phu lập tức làm kinh động đám người trong Quy Vương Sơn, người không biết từ đâu ùn ùn đổ ra từ bốn phương tám hướng.
Tần Vô Song trợn mắt nhìn tứ phía, không hề tỏ ra bối rối, đám người này đúng là đông thật nhưng tu vi thì vẫn chưa đủ để uy hiếp được Tần Vô Song.
Chí ít, đám người này cũng không có khả năng ngự không phi hành, nói cách khác, đám người này mạnh nhất cũng chỉ là cấp bậc Luyện Hư Cảnh. Đối với Tần Vô Song mà nói, mặc dù mới vào Luyện Hư Cảnh chưa được bao lâu, nhưng hiện tại những cường giả cấp bậc Luyện Hư Cảnh đều không phải đối thủ của hắn.
Không cần dùng đến Thần Tú Cung hắn cũng đủ tự tin đối phó với những người này.
- Là tên nhãi ranh từ đâu đến mà không biết Quy Vương Sơn đã bị chúng ta chiếm lĩnh?
- Đã đến rồi thì đừng đi nữa!
Đám người này cứ từng người từng người chui ra từ các khe núi, nhất loạt tiến về phía Tần Vô Song. Đương nhiên, Tần Vô Song cũng không vội vàng chiến đấu luôn mà nhanh nhẹn ẩn mình, nấp vào một chỗ tối quan sát lai lịch chi tiết từng người.
Mười mấy tu luyện giả tụ tập từ bốn phía sơn đạo, ngó đông ngó tây rõ ràng là đang tìm manh mối của Tần Vô Song.
- Lúc nãy không phải Lão Bát lên tiếng cảnh báo sao? Lão Bát đâu?
- Không hay rồi, mọi người xem!
- Đó là Lão Bát, bị giết rồi sao?
Những giọng nói lúc này đã dần trở nên ồn ào.
- Đi thông báo cho Đại ca và Nhị ca đi, có kẻ địch lớn đến rồi!
- Đúng vậy, Tam ca, đi thông báo cho Đại ca và Nhị ca đi.
Nhìn thấy xác đồng bọn treo ở đó, đám tu luyện giả tỏ ra lo lắng thấy rõ, không biết thế cục này cuối cùng rồi sẽ đi đến đâu.
Nhóm người này được cấp trên cắt cử, chiếm cứ Quy Vương Sơn, vốn dĩ đã không tự nguyện lắm, nhưng mệnh lệnh của cấp trên, không thể không chấp hành.
Tần Vô Song tránh khỏi đám tai mắt này, xuyên qua một đường, một lúc sau đã đến được lưng của con rùa khổng lồ. Quy Vương Sơn này quả nhiên chẳng khác gì một con rùa khổng lồ. Ngay cả đỉnh núi cũng giống hệt như chiếc lưng với từng mảng từng mảng mai rùa. Chỉ có điều, tạo hình của từng mảng này, nếu như không ở từ trên cao thì sẽ không thể nhìn thấy được.
Tần Vô Song đang đi thì đột nhiên, phía đối diện một luồng quang mang đâm ra từ trong hư không, quang mang chợt động, một đường kiếm khí lành lạnh bổ thẳng xuống trước mặt Tần Vô Song.
Cũng may Tần Vô Song không phải cây đèn hết dầu, từ nãy đến giờ vẫn tập trung toàn bộ tinh thần. Hắn giơ Bá Vương Phá Trận Thương lên đỡ, thuận thế chĩa luôn mũi thương về phía trước. Thúc một cái, ba phát Kiếm phách liên tiếp đã được trực tiếp bắn ra.
Ba phát Kiếm phách này đã trực tiếp phá vỡ luồng quang mang vừa mới đâm ra. Quang mang vừa tắt, một bóng người lăng không phi khởi, xoay một vòng trên không trung, một kiếm đón gió, bổ xuống rất nhanh.
Tần Vô Song thấy đối phương đằng không phi hành, biết cũng là Hóa Hư Cảnh cường giả, nhưng cũng chẳng hề run sợ, mũi thương lại nghếch lên, không ngừng phóng thích Kiếm phách. Bụp, bụp, bụp, phát này nối tiếp phát kia tạo nên một phong mang công kích chẳng khác gì băng chùy liên tục phóng ra giữa không trung.
Rồi gần như đồng thời, tay trái Tần Vô Song xuất ra sợi roi Nộ Giao Chi Hồn, sợi roi bắt đầu run rẩy uốn éo như một con độc xà điên cuồng cuốn theo từng luồng hắc khí tạo thành từng vòng từng vòng gợn sóng, lan nhanh ra phía đối diện. Hai tay đồng thời sử dụng hai binh khí nhưng chiêu số công kích thì lại hoàn toàn khác nhau.
Kiểu công kích phức tạp này khiến đối phương không khỏi tròn mắt ngạc nhiên. Điều này quả thực đã vượt quá tầm tưởng tượng của hắn.
Người đó vội vàng rút lui, tàn ảnh ẩn hiện giữa không trung, rồi lại nhanh chóng lao về, lớn tiếng quát:
- Ngươi là ai?
Tần Vô Song cười nhạt nói:
- Còn ngươi là ai?
Người này đánh lén hắn, rõ ràng không phải bằng hữu. Trong tình huống này, sao Tần Vô Song phải khách khí, mũi của Bá Vương Phá Trận Thương lại giơ lên, hắn lao người theo hướng rút lui của người kia. Rồi mượn tốc độ đó, trường thương trong tay đâm mạnh ra.
Ầm!
Trường thương đái động, mặt đất xung quanh nứt ra làm đôi, gió xoáy cuộn lên như một con trường long, lăng không quyền khởi, cuộn tàn ảnh của người đó vào bên trong.
Thâm Hạch Thức!
Đây là thương pháp Tần Vô Song tự nghĩ ra, chiêu thứ ba, Thâm Hạch Thức!
Lần này, diễn dịch của Tần Vô Song không phải Thủy thuộc tính, cũng không phải Hỏa thuộc tính mà là Đại Địa thuộc tính. Dùng sự huyền ảo của Đại địa Mạch động để hình thành một loại uốn vặn từ trường đại mạch, từ đó khống chế tốc độ bay và phương hướng bay của đối phương, tạo nên một đòn đả kích chí mạng.
Lúc này, Tần Vô Song đã nhận được ưu thế thần quang tẩy lễ nên mọi thứ với hắn chẳng hề hấn gì.
Đối phương dường như không tin nổi vào mắt mình. Từ hình thức công kích và phương thức chiến đấu của đối phương, hắn cảm nhận được Tần Vô Song cũng chỉ là một Luyện Hư Cảnh cường giả. Mặc dù công kích của Luyện Hư Cảnh này vô cùng mạnh nhưng cũng chỉ có vậy thôi. Ai ngờ kỹ năng công kích nhiều tầng của Tần Vô Song khiến Hóa Hư Cảnh cường giả như hắn phải chống đỡ chật vật, vội vàng rút lui bởi đã biết có điều không ổn.
Người này dù đã bị Tần Vô Song đánh trúng nhưng vẫn cố liều mạng, bay nhanh lên không trung như một con rồng, rõ ràng là định mượn ưu thế trên không để đánh Tần Vô Song một đòn chí mạng.
Ầm! Một tiếng vang trời, một thương Thâm Hạch Thức của Tần Vô Song đã bắn trúng lưng người đó, hoàng quang đột nhiên đại trướng, một lực đẩy cực mạnh trực tiếp ném người đó lên trời.
Người này chỉ cảm thấy khí huyết quay cuồng từng hồi, cơ hồ không thể khống chế được, miễn cưỡng giữ cho thân hình ổn định mới không khiến bản thân rơi từ trên không xuống.
Đòn công kích của một Luyện Hư Cảnh lại có thể trực tiếp đả thương hắn, khiến hắn tổn hại nguyên thần? Người này đứng giữa không trung, rống lên một tiếng lớn:
- Lão Đại, mau ra đây, có rắc rối rồi!
Tần Vô Song nhìn thấy rõ tất cả, Thần Tú Cung đã kịp mở ra. Soạt! Mũi tên này căn bản không có chút trì hoãn, vọt lên giữa không trung, tốc độ cực nhanh, khí thế cực mạnh, khiến đối phương không còn kịp phản ứng.
Lục quang lóe lên, không trung nổ tung một tiếng lớn, quang mang tán khai bắn ra bốn phía, một chùm huyết vũ rơi xuống xung quanh, người đó đã bị Tần Vô Song tiêu diệt hoàn toàn.
Cánh tay của hắn lại giơ lên, lục quang phản hồi, mũi tên màu bích lục lại trở về trong tay Tần Vô Song!