Nhóm dịch: black - Biên: NguyenDuy84
Gần đây, Tần Liên Sơn thường xuyên nằm mơ thấy ác mộng, trong giấc mơ luôn có những điềm báo chẳng lành. Lúc thì Tần Vô Song huyết nhục mơ hồ xuất hiện trước mặt ông, lúc lại thấy Tần gia Thiên Đế Sơn hoàn toàn diệt môn, lúc lại thấy có cường địch tấn công Thiên Tứ Vương Phủ.
Những cơn ác mộng này cứ quấy nhiễu Tần Liên Sơn khiến ông trường kỳ tâm thần không yên.
Cũng bởi vậy mà Tần Liên Sơn mới mang theo toàn bộ già trẻ trong nhà đến tổ đường Tần gia cầu nguyện, xin tổ thượng anh linh phù hộ, nói cho cùng trong lòng vẫn là nhớ thương con trai.
- Minh nhi, gần đây con cảm thấy thế nào?
Tần Liên Sơn hỏi Đạt Hề Minh.
Đạt Hề Minh thong dong nói:
- Từ sau khi ăn Thúy Ngọc Băng Tâm Quả, tu luyện tiến triển, có thể nói một ngày tiến ngàn dặm. Tiểu tế ở cảnh giới Trung Linh Võ Cảnh đã vô cùng vững chắc.
- Ừ, Minh nhi, con phải cố gắng lên đấy. Ta cũng đã nghĩ, Vô Song bây giờ đột phi mãnh tiến, Tần gia ta không thể chỉ dựa vào một mình nó. Thực lực của chúng ta càng nâng cao thì địa vị của Thiên Tứ Lĩnh càng được củng cố. Chuyện đối phó với kẻ thù xâm lược cũng nắm chắc hơn một chút.
- Tiểu tế hiểu, thưa phụ thân, các quốc gia nhân loại bây giờ, kẻ dám đến đánh Thiên Tứ Lĩnh chúng ta có lẽ không còn nhiều nữa. Cái chúng ta phải đề phòng bây giờ là những tai họa ngầm đến từ Cấm địa của Thần.
Vẫn là Đạt Hề Minh biết nhìn xa trông rộng.
- Minh nhi, con nói không sai. Vô Song thanh danh đại phóng, càng nổi bật thì càng dễ chuốc lấy tai vạ. Chúng ta không thể ở phía sau làm vướng víu chân tay nó.
Đạt Hề Minh đang định nói gì thì Tần Tụ đã lên tiếng:
- Phụ thân, Vô Song nếu nghe thấy những điều này thì sẽ không vui đâu. Đều là người một nhà sao lại nói vướng víu chân tay hay không.
Tần Vô Song nghe vậy cũng xúc động, xoay người bước vào trong tổ đường.
- Phụ thân, tỷ phu. Tỷ tỷ nói đúng đấy, người một nhà sao lại nói mấy lời khách khí ấy?
Tần Vô Song cảm động vô cùng.
Sự xuất hiện của hắn khiến cả nhà kinh ngạc. Ngay cả Đạt Hề Minh cũng đứng ngẩn ra nhìn Tần Vô Song, rõ ràng là rất ngạc nhiên trước sự xuất hiện bất ngờ của hắn.
- Vô Song!
Ánh mắt Tần Liên Sơn không giấu nổi tia sáng của sự vui mừng. Gia đình đoàn viên đương nhiên nói không hết chuyện.
Chỉ có điều Tần Vô Song biết tung tích của mình tạm thời không được bại lộ. Dù sao đã có một vài người biết Tần Vô Song hắn vào được Hiên Viên Khâu rồi, nếu như lúc này hắn xuất hiện ở các quốc gia nhân loại đương nhiên sẽ khiến người ta hoài nghi hắn vượt qua cả lộ trình dài bằng cách nào. Như vậy, bí mật Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận có khả năng sẽ bị bại lộ.
Từ Hành Sơn Phủ đến các quốc gia nhân loại, một Luyện Hư Cảnh cường giả cũng phải mất thời gian mười, mười lăm ngày mới đi được.
Về tới trọng địa Vương phủ, Tần Vô Song mới nói nguyên do quay về, chỉ thấy Tần Liên Sơn nghe rồi, nét mặt trở nên ngưng trọng, thở dài:
- Minh nhi, Tụ nhi, xem ra giấc mơ của phụ thân đúng là có chút dự cảm.
Tần Tụ giận dữ bất bình:
- Vô Song, La Thiên Đạo Trường ấy đúng là khinh người quá đáng, nhất là tên La Đĩnh đó, cho dù đệ có thù oán với Cửu Cung Phái thì cũng là chuyện đã qua. La Thiên Đạo Trường chúng có muốn trút giận giúp Cửu Cung Phái cũng không nên bỉ ổi như vậy.
Đạt Hề Minh thì ngược lại vẫn không tỏ ra ngạc nhiên:
- La Đĩnh đó tự nhận mình là thiên tử kiêu tử của Hiên Viên Khâu, nhìn người của các quốc gia nhân loại chúng ta chẳng khác nào con sâu cái kiến, muốn bóp thế nào thì bóp thế ấy sao? Loại người này, không phạm thì thôi, một khi đã phạm vào thì nhất định là không chút cố kỵ, làm đến tận cùng.
Tần Vô Song thở dài:
- Bây giờ, nguyên nhân gì cũng không còn quan trọng nữa rồi, chuyện quan trọng bây giờ là Thiên Tứ Vương Phủ chúng ta sau này nhất định sẽ bị đám tán tu đến từ Hiên Viên Khâu quấy rầy. Nếu như con không về kịp thì thế cục sẽ vô cùng gian nan.
Bọn người Tần Liên Sơn đương nhiên rất hiểu, nếu như cường giả Hiên Viên Khâu đến các quốc gia nhân loại thì chẳng khác gì ác mộng.
- Đúng rồi, Vô Song, hai người bạn của đệ đâu?
Tần Tụ đột nhiên nhớ ra.
Tần Vô Song trong lòng âu sầu, nhớ tới Bao Bao và Cô Đơn, không khỏi bi thương:
- Tỷ tỷ, trên đường tới Hiên Viên Khâu đã xảy ra rất nhiều chuyện. Bao Bao và Cô Đơn vì muốn yểm trợ cho đệ mà đã rơi xuống miệng núi lửa.
- Bọn họ… chết rồi?
Tần Tụ mặt mày thất sắc, thập phần kinh ngạc. Tần Vô Song dứt khoát lắc đầu:
- Bọn họ vẫn chưa chết! Đệ tin, bọn họ vẫn chưa chết! Đây là dự cảm của đệ, đệ cảm thấy bọn họ vẫn còn sống!
Nhưng bất luận thế nào, lần này, Tần Vô Song cũng phải một mình đối mặt với sự tấn công của kẻ thù bên ngoài mà không có sự trợ giúp của Bao Bao và Cô Đơn, thế cục có lẽ sẽ rất gian nan.
Có điều, hiện tại Tần Vô Song vẫn còn con át chủ bài chưa lật, đó là mười hai cuốn Phong ấn Đồ quyển. Hắn có thể triệu hoán năm con linh thú cả thảy. Theo lời nhắn mà chủ nhân Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận để lại thì trong mười hai cuốn Phong ấn Đồ quyển ấy có mười hai con linh thú, được sắp xếp theo thứ tự mười hai con giáp.
Trong đó có hai con là Hóa Hư Cảnh, ba con là Động Hư Cảnh. Ngoài ra còn có ba con Hư Võ Đại viên mãn, hai con Động Huyền Cảnh, hai con Thông Huyền Cảnh.
Tần Vô Song bây giờ là Luyện Hư Cảnh, theo điều kiện triệu hoán vượt quá hai cấp, hắn có thể triệu hoán được linh thú cấp bậc Động Hư Cảnh. Như vậy, chuyện đối phó với đại bộ phận cục diện có lẽ không thành vấn đề.
Đám tán tu, cường giả luyện đến Động Hư Cảnh đã là lợi hại lắm rồi. Hư Võ Đại viên mãn ở Hiên Viên Khâu cũng được coi là cường giả tương đối nổi bật, đương nhiên không thể dễ dàng mà vào các quốc gia nhân loại. Về điểm này thì Tần Vô Song hiểu rất rõ.
Tuy rằng lần này hắn đến Hiên Viên Khâu chỉ đi qua Bài Sơn Phủ và Hành Sơn Phủ, nhưng nếu xét theo thực lực của cả Hiên Viên Khâu thì chí ít hắn cũng chỉ nhìn thấy được một phần của tảng băng chìm mà thôi. Số lượng tán tu ở Hiên Viên Khâu là đông nhất, nhưng thành tự tu vi cao thì rất ít gặp. Những cường giả Cấm địa của Thần của Hiên Viên Khâu đại đa số đều xuất thân từ các tông môn.
Lấy Bài Sơn Phủ làm ví dụ, tông môn mạnh nhất là Thương Vân Đạo Trường, không thua kém Nguyên Nguyên Tông của Hành Sơn Phủ là mấy, đều là trong khoảng thế lực từ tam lưu đến nhị lưu. Những thế lực này, thủ lĩnh mạnh nhất tu vi mới chỉ là Hư Võ Đại viên mãn.
Nếu có tu vi Kỳ Diệu Huyền Cảnh thì trên cơ bản đều là thủ lĩnh của những thực lực nhị lưu thực sự. Ví dụ những nhân vật như Mộ Dung Thiên Cực, ở Hiên Viên Khâu đã được coi là chư hầu một phương rồi. Dù không phải là nhân vật của thế lực nhất lưu nhưng cũng được xếp vào danh sách cường giả nổi bật của Hiên Viên Khâu.
Danh nghĩa là nhị lưu, nhưng cả Hiên Viên Khâu chỉ có tám môn của Thiên Đế Sơn mới được gọi là thế lực nhất lưu, cộng thêm mấy thế lực nhất lưu đủ tư cách cạnh tranh với tám môn Thiên Đế Sơn mà thôi.
Chung quy cộng lại, thế lực nhất lưu không vượt quá mười lăm nhà. Liền sau đó đều là thế lực nhị lưu. Những thế lực nhị lưu này ở Hiên Viên Khâu không vượt quá năm mươi nhà.
La Thiên Đạo Trường và Phiêu Tuyết Lâu là những thế lực nổi bật trong thế lực nhị lưu. Mà thủ lĩnh của những thế lực nhị lưu này khẳng định vượt quá Hư Võ Đại viên mãn. Thuộc loại cường giả phá toái hư không, tiến nhập Kỳ Diệu Huyền Cảnh.
Điểm này, Tần Vô Song đã kiểm chứng được trên người Mộ Dung Thiên Cực. Ngày đó, dù Tần Vô Song có Thần Tú Cung thì căn bản cũng không sờ vào được bóng dáng Mộ Dung Thiên Cực đừng nói chuyện công kích hắn.
Hay nói đúng hơn, Kỳ Diệu Huyền Cảnh đối với Tần Vô Song mà nói là một sự tồn tại không thể với tới.
Có những giới hạn tâm lý này nên Tần Vô Song phải sắp xếp kế hoạch tác chiến thật là chặt chẽ chu đáo.
Đương nhiên, Tần Vô Song không thể cứ ngang ngạnh đấu bừa với những những thế lực ngoại lai này mà chuẩn bị dời toàn bộ người nhà và tâm phúc ra khỏi Thiên Tứ Vương Phủ. Cả Thiên Tứ Vương Phủ sẽ cùng thực hiện chiến lược rút lui toàn diện.
Chỉ có đưa tất cả người nhà đi, Tần Vô Song mới yên tâm tác chiến. Còn nơi ẩn náu đương nhiên sẽ là sơn động bí mật bên trong Đại Thương Sơn, Đệ nhị hoàn của Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận.
Đương nhiên, Tần Vô Song vẫn chưa yên tâm hẳn. Sơn động đó có một lối vào dưới vách đá, cường giả bình thường có thể không tìm được. Nhưng với những Hóa Hư Cảnh cường giả có thể phi hành trên không thì nếu như vô tình bay qua đó, không chừng sẽ tìm thấy chút manh mối nho nhỏ. Vì vậy, Tần Vô Song phải làm thế nào để không có một chút sơ hở.
Nghĩ đến đây, Tần Vô Song quay sang nói với Tần Liên Sơn:
- Phụ thân, con cần phải đưa mọi người rời khỏi đây một khoảng thời gian. Trong khoảng thời gian đó, con sẽ tạm thời sắp xếp cho mọi người trong sơn động Đại Thương Sơn. Không cần quá nhiều người, chỉ cần mang theo tất cả tâm phúc là đủ rồi.
Tâm phúc của Thiên Tứ Lĩnh đương nhiên chính là những tử sĩ mà Tần Vô Song một tay huấn luyện ra, cộng thêm mấy quản gia và đám người của Tần Liên Sơn.
Tần Liên Sơn biết thế cục. Gật gật đầu:
- Chuyện này thì đơn giản, ta chỉ cần tuyên bố là gia đình ra ngoài săn bắn chừng nửa năm, đương nhiên không vấn đề gì.
Tần Vô Song mỉm cười nói:
- Được, lý do này không tệ. Vậy cứ quyết định như vậy.
- Tỷ phu, huynh phụ trách vận chuyển những thứ cần thiết vào trong sơn động. Chí ít cũng phải đủ cho vài trăm người dùng trong vòng nửa năm.
- Chuyện này đơn giản, cứ giao cho ta, trong vòng ba ngày sẽ giải quyết ổn thỏa.
Tần Vô Song nói:
- Được, vậy cứ quyết định như vậy. Phụ thân, mấy hôm nữa người nhớ tuyên bố ra ngoài săn bắn.
Tần Liên Sơn vẫn không khỏi lo lắng:
- Vô Song, ngộ nhỡ đám cường đạo đến, tìm không ra chúng ta, liệu có ra tay với đám hạ nhân vô tội của Thiên Tứ Vương Phủ không?
- Phụ thân, chuyện này không cần lo lắng. Nhưng tán tu này bọn họ còn giảo hoạt hơn hồ ly nhiều. Chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm, bọn họ rõ hơn ai hết. Bọn họ bị những lời đồn mê hoặc dẫn tới đây. Chí hướng nằm hết trong những bảo vật Thần đạo. Lạm sát người vô tội, bọn chúng không có cái gan ấy. Nếu không, sau này chuyện bại lộ, đương nhiên sẽ có người xét xử bọn chúng.
Hiệp ước vạn năm đã nói rất rõ, tu luyện giả Cấm địa của Thần tuyệt đối không được hạ độc thủ với nhưng thường dân vô tội của các quốc gia nhân loại.
Tần Vô Song nói những lời này xong, Tần Liên Sơn mới thấy yên tâm.
- Phụ thân, con vẫn còn phải đi một chuyến đến Tinh La Điện. Đám cuồng đồ đó đến đây mục tiêu hạ thủ chỉ có hai cái, một là Thiên Tứ Vương Phủ chúng ta, hai là Tinh La Điện.
Tần Liên Sơn đương nhiên hiểu rõ điều này, gật đầu nói:
- Vô Song, đây là điều đương nhiên. Tinh La Điện là nơi khởi đầu cho con sự nghiệp, con không thể quên điều này. Được rồi, Vô Song. Chuyện không nên trì hoãn, con đi Tinh La Điện luôn đi. Ta ở đây sẽ chuẩn bị tuyên bố kế hoạch đi săn.
- Cậu ơi, cậu phải mau về nhà. Thành Thành đợi cậu về kể chuyện Hiên Viên Khâu cho Thành Thành nghe.
Tiểu Thành Thành cũng góp lời.
Tần Liên Sơn nói:
- Đúng vậy, Vô Song. Phụ thân cũng đợi con về nghe chuyện Hiên Viên Khâu.
- Được, phụ thân, tỷ tỷ, tỷ phu, con sắp xếp xong chuyện bên Tinh La Điện rồi sẽ về ngay!
Sau khi cáo biệt người nhà, Tần Vô Song lặng lẽ rời khỏi Thiên Tứ Vương Phủ, đi nhanh về phía Tinh La Điện.
Lộ trình từ Bách Việt Quốc tới Tinh La Điện cũng không phải gần. Tần Vô Song trước đây sẽ phải mất cả một khoảng thời gian, nhưng Tần Vô Song bây giờ chỉ cần xòe cánh, chỉ hai ba canh giờ sau đã tới.
Cả quãng đường, Tần Vô Song cũng rất cẩn thận. Điều khiến hắn vui nhất là mọi chuyện ở Tinh La Điện vẫn ổn, chí ít tạm thời vẫn chưa hề có dấu vết đột nhập của kẻ thù bên ngoài!