TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sự Trở Lại Của Đệ Nhất Tông Sư
Chương 510: Thiên đàng có đường ngươi không đi

Nhóm dịch: black - Biên: NguyenDuy84

Biên cảnh Chi Tế Sơn, một thân ảnh nhanh nhẹn chạy tới từ Hiên Viên Khâu, Khiếu Nhật Thiên Phượng từ xa đã nhìn thấy thân ảnh ấy.

- Chủ nhân, là Ứng Long đã trở về!

Khiếu Nhật Thiên Phượng sáng mắt nói.

Quả nhiên, Ứng Long ngự không bay đến, dừng lại chỗ sườn núi nơi bọn Tần Vô Song đang đứng. Tâm trí và thân thể Ứng Long lúc này đã hoàn toàn bị cổ độc khống chế, trở thành một con khôi lỗi thật sự.

- Ứng Long bái kiến chủ nhân!

Tần Vô Song thản nhiên nói:

- Đứng lên, ngươi đi đã ba ngày, tình hình thế nào?

Ứng Long nói:

- Mộ Dung tiểu thư đã tới Thiết Mộc Châu Thành. Những gì chủ nhân dặn dò ta đã làm ổn thỏa. Hơn nữa, đám tán tu có vẻ rất tin ta. Bây giờ cả Thiết Mộc Châu Thành đều đang bàn tán chuyện này. Cho dù mọi người không lấy được bằng chứng thì cũng bắt đầu nghi ngờ.

- Làm tốt lắm!

Tần Vô Song gật gật đầu.

Vẫn chưa nói hết câu thì Yển Thử đã chui lên:

- Chủ nhân, có người theo dõi!

Ứng Long nghe thấy lời này, từng giọt mồ hôi lớn như hạt đậu bắt đầu lấm tấm trên trán. Sao hắn ngờ được bản thân lại bị người ta theo dõi.

- Thuộc hạ đáng chết!

Ứng Long hổ thẹn.

Tần Vô Song thì vẫn bình thản, khoát tay hỏi Yển Thử:

- Mấy người? Thực lực thế nào?

- Hồi chủ nhân, chỉ có một người. Tu vi vẫn chưa rõ nhưng có lẽ cũng là Động Hư Cảnh!

Tần Vô Song nói với Ứng Long:

- Ngươi đứng dậy, chuyện này không liên quan gì đến ngươi. Động Hư Cảnh muốn theo dõi ngươi, hơn nữa còn không ngự không mà dùng Địa Hành Thuật, tu vi hơn ngươi rất nhiều. Đây không phải là lỗi của ngươi!

Ứng Long cảm kích đứng dậy, gật đầu lùi sang một bên.

Tần Vô Song nói:

- Được, ngươi tiếp tục chú ý, đợi hắn vào phạm vi phòng ngự của chúng ta rồi tính tiếp.

Yển Thử nhận lệnh bỏ đi, một lúc sau lại chui lên:

- Chủ nhân, hắn đã đến rồi và đã thâm nhập vào phạm vi của chúng ta.

- Được, Bảo Trư, ngươi đi xử lý hắn.

Tần Vô Song biết, thế trận này thích hợp nhất với Tịnh Đàn Bảo Trư.

Quả nhiên, Tịnh Đàn Bảo Trư xuất mã, cơ thịt toàn thân không ngừng luật động, rồi đột nhiên kêu lớn một tiếng, hai chân dẫm mạnh.

Một dẫm này khiến cả mặt đất lập tức nứt ra như mạng nhện, toàn bộ địa mạch bị một dẫm của Tịnh Đàn Bảo Trư phá vỡ hết.

Người đang địa hành dưới đất đột nhiên cảm thấy một trận rung động với dao động cường đại, địa mạch ba động kịch liệt, sự ba động này chẳng khác gì sóng biển mênh mông, thế đầu vô cùng mạnh, ngăn cản hắn tiến lên phía trước.

Kẻ đó không dám chậm trễ, bảo vệ hết mọi vị trí yếu hại, nổi nhanh lên mặt đất, chỉ thấy một con linh thú lớn như quả núi, uy vũ vô cùng chắn ngang trước mặt.

Rồi hắn lại ngẩng đầu nhìn, xa xa trên triền núi, một gã thanh niên trẻ tuổi tiêu sái khoanh tay đứng nhìn thần thái vô cùng thoải mái. Còn người mà hắn theo dõi thì đang đứng sau gã thanh niên ấy.

Tần Vô Song vừa nhìn thấy người này, nhất thời sản sinh một cảm giác vô cùng quen thuộc chỉ là vẫn chưa nghĩ ra đó là ai.

Người này toàn thân hắc y, đề phòng nhìn về phía trước, lạnh lùng nói:

- Ngươi là ai? Là ngươi mai phục ở Chi Tế Sơn ngăn không cho tu luyện giả quá cảnh đúng không?

Người này vừa lên tiếng, Tần Vô Song lập tức nhận ran gay. Đồng thời, nộ hỏa trong lòng hắn cũng bùng cháy. Người này, chính là thủ hạ đồng mưu của La Đĩnh, Tần Vô Song nhớ hình như La Đĩnh gọi hắn là Hắc Báo.

Giọng nói của người này, Tần Vô Song đương nhiên không thể nào quên được, mà khí chất trên người hắn, Tần Vô Song cũng thấy quen thuộc. Ngày đó ở Cuồng Diễm Nhai, Tần Vô Song không trực tiếp nhìn thấy Hắc Báo nhưng khí chất và giọng nói của hắn thì Tần Vô Song tuyệt đối không nhớ nhầm.

- Người này, ngươi quen chứ?

Tần Vô Song quay đầu hỏi Ứng Long.

Ứng Long nhìn một lúc, lắc lắc đầu:

- Thuộc hạ không quen.

Tần Vô Song khẽ gật đầu, cao giọng nói:

- Tiểu tử này ngang nhiên đi theo thủ hạ ta đến đây, có âm mưu gì?

Hắc Báo cười lạnh nói:

- Thủ hạ của ngươi? Tên này tuyên truyền tin đồn ở Thiết Mộc Châu Thành, tán tu bọn ta nghi ngờ hắn có dụng tâm khác nên mới theo dõi xem sao. Xem ra, tất cả mọi âm mưu, bao gồm cả chuyện ở Chi Tế Sơn đều do ngươi sắp xếp.

Tần Vô Song cười lạnh mấy cái, dùng ánh mắt giễu cợt dò xét Hắc Báo:

- Tán tu? Các hạ, ngươi nói vậy mà không thấy xấu hổ à? Ngươi dám tự nhận mình là tán tu?

Hắc Báo trong lòng hơi run, gã thanh niên này tu vi xem ra không cao nhưng ánh mắt thì lại rất sắc bén. Nhất là những lời hắn nói, sao nghe có chút ẩn ý bên trong.

Không lẽ? Hắc Báo lập tức nói với chính mình tuyệt đối không được để loạn trận tuyến, nên thản nhiên nói:

- Gã thanh niên, ngươi ở Chi Tế Sơn giết chóc bừa bãi rốt cuộc là có âm mưu gì? Ngươi có biết làm như vậy là đã trở thành kẻ thù với tất cả tán tu của Hiên Viên Khâu không?

Tần Vô Song đương nhiên biết Hắc Báo cố ý nói vậy để Tần Vô Song thừa nhận chuyện ở Chi Tế Sơn là do hắn làm, nhưng Tần Vô Song cũng không hề có ý định phủ nhận.

Khóe miệng lại xuất hiện một tia chế nhạo:

- Các hạ, những kẻ thông minh giả bộ hồ đồ ta gặp nhiều rồi, nhưng kẻ luôn giả bộ hồ đồ như các hạ thì ta mới gặp lần đâu. Người đáng lẽ phải rõ hơn ta, rằng kẻ thù của tất cả tán tu Hiên Viên Khâu không phải ta, mà là ngươi!

Lời này thiếu chút nữa khiến Hắc Báo run rẩy. Hai lời này rõ ràng đều có ám chỉ, mà chỉ hướng thì như hiểu rõ âm mưu của hắn và La Đĩnh lắm.

Liên tưởng đến chuyện thủ hạ của gã thanh niên này lúc nãy đến Thiết Mộc Châu Thành tuyên truyền tin tức, Hắc Báo thấy toàn thân lạnh cứng, rồi đột nhiên nghĩ ra:

- Không lẽ người này đã biết hết kế sách của ta và thiếu gia? Thủ hạ của hắn sao ở Thiết Mộc Châu Thành miêu tả linh hoạt sống động như đích thân tham dự vậy?

Nghĩ đến đây, Hắc Báo chợt thấy ớn lạnh toàn thân, lạnh lùng nói:

- Đừng có ở đó cố ý mê hoặc nữa, ngươi giết nhiều tán tu như vậy, cường giả trong giới tán tu của Hiên Viên Khâu sẽ không tha cho ngươi đâu!

Tần Vô Song cười ha hả:

- Tốt lắm, các hạ, vậy ngươi nói cho ta biết, bây giờ tán tu của Hiên Viên Khâu đang tụ tập ở đâu đông nhất, để ta đi gặp họ.

Tịnh Đàn Bảo Trư rung rung thân mình đầy thịt, nói:

- Chủ nhân, đừng phí lời với tên này, để ta nuốt chửng hắn là xong chuyện.

Tần Vô Song xua tay, ra hiệu cho Bảo Trư lui về phía sau. Tịnh Đàn Bảo Trư đương nhiên không dám phản kháng nửa lời, than thở mấy câu, lui ra sau một đoạn, nhưng hai con mắt to như hai cái chuông đồng thì vẫn nhìn chằm chằm vào Hắc Báo với bộ dạng hung thần ác sát.

Hắc Báo hít vội một ngụm không khí, sao hắn không nhìn ra con heo mập này là một linh thú với khí trường thập phần mạnh mẽ. Khí trường cực mạnh khiến một Động Hư Cảnh cường giả gặp nhiều biết nhiều như Hắc Báo cũng phải cảm thấy áp lực.

Và thứ mà hắn thấy, chỉ là một góc của núi băng, Hắc Báo cảm nhận rất rõ, xung quanh gã thanh niên này, vẫn còn vài con linh thú nữa chưa xuất hiện, nhưng vẫn đang dùng khí thế để áp chế hắn.

Hắc Báo cuối cùng cũng hiểu được, vì sao đối phương có thể thong dong giết chóc ở Chi Tế Sơn như vậy. Có tổ hợp thực lực này, cho dù ở Hiên Viên Khâu thì cũng là thực lực vô cùng mạnh.

- Người này là ai? Người này là ai?

Hắc Báo thầm thắc mắc, hắn dò qua một lượt danh sách những thế lực thanh niên tài tuấn nhất lưu trong Hiên Viên Khâu, cứ một cái tên hiện ra rồi lại bị phủ quyết. Cho đến khi hắn nghĩ đến Tần gia Thiên Đế Sơn, trong đầu Hắc Báo mới nảy ra một cái tên.

Đúng giờ phút đó, sắc mặt Hắc Báo dần thay đổi, hắn giống như linh đài đột nhiên thanh minh, bỗng nhiên nghĩ ra người đó là ai.

- Ngươi! Ngươi…

Hắc Báo dùng ánh mắt cảnh giác cao độ, nhìn chằm chằm vào Tần Vô Song, mắt như bắn ra liệt hỏa.

- Ngươi rất thông minh, xem ra, ngươi đã nhận ra ta là ai rồi.

Tần Vô Song sâm nhiêm, khẩu khí đột nhiên thay đổi:

- Nhưng mà, trước khi ngươi biết ta là ai thì ta đã biết ngươi là ai rồi. Bởi vậy, ván cờ này các ngươi sẽ thua rất thảm!

Hắc Báo mặt tái như tro tàn, nhìn Tần Vô Song, ánh mắt tràn đầy vẻ khó tin. Hắn có nghĩ thế nào cũng nghĩ không thông, sao Tần Vô Song lại biết hết mọi chuyện? Không lẽ hắn có thiên lý nhãn và thuận phong nhĩ? Không lẽ hắn có thể đọc được ý niệm của người khác ở khoảng cách vài chục vạn dặm? Sao có thể như thế được? Cho dù là Thần đạo cường giả cũng không thể có thần thông cường đại như vậy.

- Hắc Báo…

Khẩu khí của Tần Vô Song không hề có bất cứ cảm tình nhân loại nào. Hai chữ Hắc Báo thốt ra từ miệng hắn làm phòng tuyến cuối cùng trong lòng Hắc Báo như tan chảy.

Tần Vô Song giơ tay ra hiệu, Khiếu Nhật Thiên Phượng và Độc Giác Thần Mã lập tức chui ra từ bóng tối, cùng Tịnh Đàn Bảo Trư hình thành nên thế trận tam giác, dồn Hắc Báo vào giữa.

Tần Vô Song ngữ khí thản nhiên:

- Cái này gọi là thiên đàng có lối ngươi không đi, địa ngục vô môn ngươi xông tới! Nói đi, ngươi muốn chết thế nào?

Hắc Báo nhìn xung quanh, biết ba con linh thú này, không con nào có thực lực thua kém hắn. Một chọi một, Hắc Báo muốn thoát thân cũng không vấn đề gì. Nhưng một chọi hai, muốn thoát thân phải xem phát huy của hắn lúc đó. Còn một chọi ba, hy vọng thoát thân vẫn còn rất nhỏ. Huống hồ, Hắc Báo ngầm cảm giác rằng, vẫn còn cường giả ẩn nấp dưới đất, cho dù hắn có muốn chui xuống đất bỏ trốn thì thông đạo nhất định cũng bị khóa chặt. Nói không chừng xuống đất rồi còn chết nhanh hơn!

Hắc Báo mặt lộ vẻ sầu thảm, biết lần này đã rơi vào vòng vây của địch. Vẻ mặt sầu thảm, thì thào hỏi:

- Ngươi đúng là Tần Vô Song chứ?

Tần Vô Song cười nhạt:

- Sao? Ngươi và La Đĩnh một lòng muốn tìm ta, bây giờ ta đứng trước mặt ngươi, ngươi lại không nhận ra sao?

Hắc Báo sắc mặt tái nhợt, thở dài:

- Ta quả thực không tài nào nghĩ ra làm sao ngươi lại có thể làm được! Kế sách này, trong quá trình thực thi, một chút sơ hở cũng không có, sao ngươi lại phát hiện ra? Sao lại có thể như vậy?

Tần Vô Song cười lạnh nói:

- Kế sách của ngươi đủ độc, đủ mạnh! Nhưng nói cho cùng, ngươi vẫn không tin là ta biết âm mưu của các ngươi. Trong sự mơ hồ chính là số trời đã định. Không phải kế hoạch của ngươi không hoàn hảo chỗ nào, cũng không phải ở đâu có sơ hở. Tất cả những chuyện này đều là do cái miệng của ngươi, tự ngươi nói cho ta biết.

- Tự ta nói cho ngươi biết?

Hắc Báo cười với vẻ hoang đường, nghĩ là Tần Vô Song đang cố ý trêu chọc hắn, nhưng càng ngày nụ cười càng trở nên ngường ngùng, lắc đầu không ngừng.

Đọc truyện chữ Full