Nhóm dịch: black - Biên: NguyenDuy84
Giọng nói này chẳng khác gì u hồn, trong lúc Mộ Dung Nhạn nghĩ là nó đã rời đi thì nó lại đột nhiên văng vẳng bên tai.
- Mộ Dung tiểu thư, nếu không tin những lời này thì sáng sớm mai có thể ra trước cửa sổ kiểm tra, mọi chuyện sẽ trở nên rõ ràng.
Mộ Dung Nhạn bỗng trở nên buồn bã, biến cố bất ngờ này khiến cô nhất thời rơi vào cảm giác do dự. Cô vốn dĩ định lên Thiên Đế Sơn gặp mặt Thiên Đế đại nhân, trần thuật lại mọi chuyện đã xảy ra ở Chi Tế Sơn, tố giác đám tán tu đã vi phạm hiệp ước, quá cảnh rất nhiều.
Nhưng mà, giọng nói này lại nói với cô là La Đĩnh đã biết được hành tung của cô và đang dùng chuyện đó để ép phụ thân cô là Mộ Dung Thiên Cực, nếu như cô cứ tiếp tục đi tiếp, rất có thể nửa đường sẽ gặp phải phụ thân, như vậy, cô sẽ đẩy phụ thân vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Nhưng nếu cô nửa đường buông tay mặc kệ vận mệnh của các quốc gia nhân loại biến chuyện này thành họa ngầm thì người nhà và tông môn của Tần Vô Song sẽ bị tấn công, chuyện này Mộ Dung Nhạn không muốn nhìn thấy.
- Tiểu thư, tên La Đĩnh đó xấu xa như vậy sao?
Giọng nói của Tiểu Trúc đã thấp hơn trước rất nhiều, đôi mắt nhìn quanh bốn phía hình như bị làm cho kinh sợ, sợ rằng La Đĩnh sẽ chui ra từ một góc nào đó.
Mộ Dung Nhạn quả không hổ là khuê tú đại gia, nên những cảnh này đã gặp nhiều, tâm trạng mặc dù do dự nhưng không hề bị rối loạn, chỉ đang nghĩ:
- Người lên tiếng cảnh báo mình là ai? Hắn nói La Đĩnh đang ở Thiết Mộc Châu Thành là thật hay giả?
Nhưng giọng nói đó nghe rất trịnh trọng, còn nói rõ sáng sớm mai phải rời đi. Mộ Dung Nhạn cũng không cân nhắc nhiều, quay sang nói với Tiểu Trúc:
- Tiểu Trúc, đừng lo lắng, người này không có ác ý, xem ra, từ lúc chúng ta bước vào Thiết Mộc Châu Thành người đó đã để ý đến chúng ta rồi.
Tiểu Trúc nói:
- Tiểu thư, cô ở Phiêu Tuyết Lâu hiếm khi xuất đầu lộ diện, vậy mà người này lại biết cô là Mộ Dung tiểu thư, khẳng định là có quen biết trước với cô. Liệu có phải thuộc hạ của Tần công tử không?
Mộ Dung Nhạn lắc lắc đầu:
- Tuyệt đối không phải, nếu như là Tần công tử, huynh ấy nhất định không phái thủ hạ đi làm chuyện này, đây không phải phong cách của huynh ấy.
- Cũng đúng, Tần công tử làm việc quang minh chính đại, huynh ấy cũng không phải là không dám gặp ai, nếu muốn nói cho tiểu thư chuyện này thì sẽ nói rõ thân phận.
Tiểu Trúc nói đến đây, đột nhiên nói:
- Tiểu thư, liệu có phải là thủ hạ tâm phúc của lão gia luôn ngầm bảo vệ chúng ta không?
Mộ Dung Nhạn cười không thành tiếng:
- Nha đầu, người thật là biết tưởng tượng.
- Vậy có thể là ai?
Tiểu Trúc xoa xoa cằm, miệng than thở, chua mày ủ ê suy nghĩ.
Mộ Dung Nhạn nói:
- Người đó nói sáng sớm mai có thể nhìn thấy rõ ràng mọi chuyện, không lẽ hắn có thể đoán được ngày mai La Đĩnh sẽ đi qua đây? Nếu như đúng là vậy thì hành tung của người này càng có vẻ kỳ quái, người có thể biết được hành tung của La Đĩnh thì chỉ có thể nhân tài bên cạnh hắn thôi.
Tiểu Trúc nghĩ đến to đầu, thở dài:
- Tiểu thư, đừng suy nghĩ nữa, đầu của em ong ong hết cả rồi. Sáng sớm mai chúng ta sẽ cùng xem kết quả. Tiểu thư, nếu như mọi chuyện đều là sự thật thì người còn muốn đi Thiên Đế Sơn không?
Đây là một câu hỏi rất hiện thực.
Vẻ mặt Mộ Dung Nhạn không hề có chút do dự, ánh mắt kiên định nhìn bóng đêm mờ mịt, ngữ khí không chút hoài nghi:
- Đi, Thiên Đế Sơn, chúng ta nhất định phải đi!
Tiểu Trúc cũng nói:
- Đúng vậy, tiểu thư, em nghĩ nếu như chúng ta đã quyết định vậy thì nhất phải làm được. Ha ha, tiểu thư, kỳ thực em rất hy vọng rằng chuyện này đúng là do La Đĩnh bày ra.
- Ồ?
Mộ Dung Nhạn ngạc nhiên.
- Người nghĩ mà xem, nếu như đúng là do La Đĩnh làm thì cho dù hắn không chết cũng phải mất một lớp da. Đến lúc đó, hắn sẽ là công địch của giới tán tu. Kết quả hay nhất là, Thiên Đế đại nhân nổi giận lôi đình, đưa hắn vào địa ngục tội ác của Thiên Đế Sơn.
Địa ngục tội ác của Thiên Đế Sơn là nơi chuyên giam giữ trọng phạm. Tiểu Trúc là một nha đầu không có tâm cơ và mà cũng có oán niệm lớn như vậy với La Đĩnh, rõ ràng đã ghét La Đĩnh tới mức độ không thể nhiều hơn được nữa.
Đương nhiên, người thông báo cho Mộ Dung Nhạn là Hắc Báo.
Hắc Báo cũng không tưởng tượng nổi, bản thân một ngày trước còn giúp La Đĩnh xuất mưu làm sao đối phó với Mộ Dung Nhạn. Một ngày sau, bản thân lại phải đi thông báo cho Mộ Dung Nhạn biết điều đó. Sự thay đổi trước sau này đương nhiên có liên quan rất nhiều đến thay đổi lập trường của hắn.
Hắn hôm nay không làm việc cho La Đĩnh, đương nhiên không thể để Mộ Dung Nhạn rơi vào ma trảo của La Đĩnh, đây là một cách để Hắc Báo thể hiện sự trung thành với Tần Vô Song.
Trở lại bên cạnh La Đĩnh, La Đĩnh thấy Hắc Báo quay về, hỏi:
- Sao, bên ấy có động tĩnh gì không?
Hắc Báo chau mày, nói:
- Thiếu gia, hoàn cảnh trước mắt vô cùng khó khăn, xung quanh nơi Mộ Dung tiểu thư sống có mấy cường giả lai lịch bất minh. Thuộc hạ lo rằng, những người lai lịch bất minh này phải có liên quan gì đến đám người trên Chi Tế Sơn.
La Đĩnh cứ phải nghe liên tục mấy tin xấu, giận đến nổi nghiến răng ken két:
- Hắc Báo, ngươi không thể mang về tin tức nào phấn chấn hơn một chút sao?
Hắc Báo làm bộ hoảng sợ, khẩu khí thành khẩn nói:
- Thiếu gia, thuộc hạ nghĩ là trước mắt không nên đánh rắn động cỏ.
La Đĩnh nghiến răng nói:
- Không nên đánh rắn động cỏ? Chẳng lẽ đợi con tiện nhân đó bỏ trốn rồi mới đi tìm? Hắc Báo, nếu như ngươi để con tiện nhân đó ra khỏi tầm nhìn, thì ngươi cứ liệu đấy!
Hắc Báo bất đắc dĩ nói:
- Thiếu gia, thuộc hạ đã tận tâm tận sức rồi, nếu như người vẫn không yên tâm, sáng sớm mai, người có thể đích thân đi thăm dò.
La Đĩnh tức giận nói:
- Ta sớm đã nói đích thân đi, ngươi cứ năm lần bảy lượt ngăn cản, bây giờ lại nói ta đích thân đi xem. Ngươi làm ăn kiểu gì vậy?
- Nếu thiếu gia nghi ngờ khả năng làm việc của thuộc hạ thì thuộc hạ cũng chẳng còn biết nói gì? Thiếu gia đích thân đi điều tra, đích thân làm mới yên tâm nhất.
La Đĩnh liếc nhìn Hắc Báo, ánh mắt lộ rõ vẻ lạnh lùng. Rõ ràng, hắn rất bất mãn với sự chống chế của Hắc Báo.
Hắc Báo thì ngược lại, thản nhiên vô cùng, nhủ thầm trong bụng:
- Tiểu tử, muốn trở mặt thì ngươi cứ trở mặt đi. Bây giờ mà trở mặt, ta sẽ tranh thủ cơ hội này, công bố âm mưu của ngươi cho khắp thiên hạ!
Khí tức sâm hàn trong mắt La Đĩnh phải mất một lúc lâu mới giảm bớt, khoát tay, quát:
- Ngươi lui đi, ta muốn yên tĩnh một mình!
Hắc Báo rút lui với một chút thất vọng, kỳ thực hắn chỉ đợi La Đĩnh bạo phát, tìm cơ hội chọc tức La Đĩnh, có như vậy hắn mới tạo ra được thời cơ tốt nhất.
Sự thất vọng của Hắc Báo với La Đĩnh bây giờ đã lên tới cực điểm, hắn không muốn đi cạnh La Đĩnh dù chỉ một khắc. Hắn hy vọng Tần Vô Song lập tức ra tay, tiêu diệt cái tên tự cao tự đại này. Mắt không thấy tâm không phiền. Thời gian vừa qua, hắn đã phải chịu quá đủ miệng lưỡi của La Đĩnh.
o0o
Sáng sớm ngày hôm sau, Hắc Báo đi tới trước cửa phòng La Đĩnh.
- Thiếu gia, nếu như người muốn đích thân đi thì bây giờ là thời cơ tốt nhất. Nếu không, một lúc nữa cô ta sẽ xuất thành mất.
Hắc Báo nhắc nhở.
La Đĩnh giận dữ nói:
- Không cần ngươi nhắc nhở, tự ta biết phải làm thế nào! Ngươi nên nghĩ cách làm thế nào để nhổ cái đinh trong mắt ở Chi Tế Sơn đi.
Nói đến đây, La Đĩnh đột nhiên nghĩ ra điều gì, hắn ngay cả Mộ Dung Nhạn ở đâu cũng không biết, lập tức quát:
- Chuẩn bị dẫn đường!
Tất cả những điều này đều nằm trong sự dự đoán của Hắc Báo. Bước ra khỏi Công hội Liên minh Tán tu, Hắc Báo dẫn La Đĩnh đi về phía khách điếm mà Mộ Dung Nhạn đang ở.
Còn Mộ Dung Nhạn từ lúc trời sáng đã ngồi bên cửa sổ, vừa thấy Hắc Báo dẫn theo La Đĩnh xuất hiện trên đường lớn, Mộ Dung Nhạn đã giật bắn mình, vội vàng nấp sau cửa sổ, ép sát vào tường, hơi thở cũng đột nhiên trở nên dồn dập, ánh mắt không khỏi hiện lên vẻ căm ghét.
Người đó tuyệt đối là La Đĩnh, căn bản không thể nhìn nhầm. Khí chất ngạo mạn đó chỉ một mình La Đĩnh có, thần thái tự cao tự đại ấy không phải ai muốn bắt chước cũng được.
- Tiểu thư…
Tiểu Trúc đang định lên tiếng.
Mộ Dung Nhạn liền giơ tay ra hiệu, bảo cô im lặng.
Còn trên đường lớn, Hắc Báo dẫn La Đĩnh dừng lại ở cửa khách điếm đối diện. Hắc Báo đi vào một lúc, rồi lại đi ra, sắc mặt ngưng trọng, nói với La Đĩnh mấy câu.
Sắc mặt La Đĩnh thay đổi nhanh chóng:
- Đi rồi?
Hắc Báo chán nản nói:
- Đúng vậy, đã hỏi qua, họ vừa mới đi. Thiếu gia, người yên tâm, thuộc hạ đã phái người theo dõi cô ta. Cô ta đi đến đâu đều không thể thoát khỏi tầm mắt chúng ta.
La Đĩnh giận dữ, trừng mắt nhìn Hắc Báo, đi vào khách điếm, hỏi ngay tên tiểu nhị đầu tiên vừa nhìn thấy:
- Có phải có hai cô nương sống ở khách điếm của ngươi không?
- Đúng vậy, khách quan, ngài cũng quen hai cô nương đó ạ? Chậc chậc, hai cô nương đó là hai người có dung mạo đẹp nhất mà ta gặp ở Bài Sơn Phủ này.
La Đĩnh trừng mắt:
- Vậy bọn họ rời đi từ lúc nào?
- Chắc phải được một lúc rồi?
Tên tiểu nhị gãi đầu gãi tai suy nghĩ, nói:
- Nếu như bọn họ đi nhanh thì có lẽ bây giờ đã xuất thành rồi.
La Đĩnh đấm mạnh lên quầy, sải từng bước lớn ra khỏi khách điếm, nhìn Hắc Báo rồi lại quay trở về Công hội Liên minh Tán tu.
Hắc Báo nhìn theo bóng dáng La Đĩnh, khóe miệng chợt xuất hiện một nụ cười quái dị. Hắn biết, La Đĩnh đã thực sự nổi giận rồi, người này một khi đã nổi giận thì đầu sẽ nóng lên, một khi hắn đã nóng lên thì càng dễ dối phó.
Đương nhiên, mọi chuyện, bao gồm cả tên tiểu nhị ở quầy đều là tai mắt và mối quan hệ của Hắc Báo ở Thiết Mộc Châu Thành. Đây chính là thủ đoạn của một người xuất thân từ tán tu như Hắc Báo, hắn muốn lừa La Đĩnh, quả thực dễ như trở bàn tay.
La Đĩnh cùng Hắc Báo, một trước một sau quay trở lại Công hội Liên minh Tán tu. La Đĩnh vừa mới đặt chân vừa cửa Công hội thì đã gặp ngay một người từ bên trong bước ra. Khoảnh khắc lướt qua nhau, vai người này khẽ chạm vào vai La Đĩnh.
Đúng lúc tâm trạng đang không tốt, La Đĩnh lớn tiếng quát:
- Tên kia, không có mắt à?
Người nọ cũng nổi giận, nhưng vừa nhìn thấy mặt La Đĩnh biểu cảm chợt chuyển thành vẻ khó tin, hét lớn:
- La Đĩnh công tử, đây không phải là La Đĩnh công tử sao? Ài, đúng là ngài rồi. La Đĩnh công tử, ta là người rất sùng bái ngài! Không ngờ lại có thể gặp được La Đĩnh công tử ở nơi nhỏ bé này! Thật ngạc nhiên.
Người này vẫn líu lo không ngừng.
La Đĩnh quả thực không tưởng tượng nổi, miệng lẩm bẩm than thầm. Hắn tựa hồ vừa ý thức được mình đã mắc bẫy của người khác, toàn thân như vừa rơi xuống một cái giếng sâu hun hút. Khiến hắn cảm thấy cơ bắp toàn thân run lên từng chập.
Đúng là gặp quỷ, một tán tu hắn không hề quen biết lại có thể thản nhiên vạch trần thân phận của hắn! Câu nói này thu hút sự chú ý của tất cả tán tu đang có mặt trong Công hội. Vài trăm cặp mắt dán chặt lên người La Đĩnh, khiến La Đĩnh chỉ muốn đeo mặt nạ, chui tọt xuống đất.