TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sự Trở Lại Của Đệ Nhất Tông Sư
Chương 564: La Thông Thiên bại hoại.

Nhóm dịch: black - Biên: NguyenDuy84

Tần Vô Song vốn âm thầm cảm thấy may mắn, quả nhiên đúng như Bao Bao đã nói vậy, bề mặt này kiên cố vô cùng. Tần Vô Song chỉ là không ngờ, bọn Bao Bao phá hủy không được, ngay cả cường giả Kỳ Diệu Huyền Cảnh như La Thông Thiên cũng không phá hủy được. Xem ra bản thân muốn đi ra, chỉ có thể hy sinh một tấm Thần Đạo Ngũ Hành Phù mà thôi.

Nghĩ đến đây, Tần Vô Song lập tức trấn định lên rất nhiều. Không có Thần khí, La Thiên Đạo Trường cũng không mở được bề mặt đất. La Thiên Đạo Trường có Thần khí sao? Tần Vô Song căn bản không tin.

La Thông Thiên và La Hoành Dã trao đổi ánh mắt, hai bên đều nhìn thấy vẻ bất đắc dĩ trong mắt đối phương. Vũ khí Thần đạo, món đồ chơi này La Thiên Đạo Trường căn bản không có!

Chẳng lẽ lại mở miệng đi mượn?

Ánh mắt của hai người đều nhìn về hướng Thiên Phạt Chi Ưng. Thiên Phạt Chi Ưng mỉm cười nói:

- Các ngươi đừng nhìn ta, ta cũng không có Thần khí gì cả.

- Nhưng tông môn của ngươi, có lẽ có?

Lời này của La Hoành Dã cảm thấy mất hết sức lực.

- Đó là chuyện của tông môn, các ngươi sẽ không trông cậy ta đi mở miệng nói chứ? Ha ha.

Thiên Phạt Chi Ưng có chút đùa cợt nhìn bọn người La Thông Thiên, hiển nhiên, đây là chuyện không có khả năng.

- Đại Đạo tôn…

La Hoành Dã truyền âm nói:

- Nơi này là ngọn nguồn linh lực của La Thiên Đạo Trường chúng ta, cho dù mượn được Thần khí, chúng ta cũng chưa chắc có dũng khí đi phá hủy. Vạn nhất làm bị thương linh nguyên địa mạch, vậy chẳng khác nào tự tuyệt đường lui. Chúng ta đều trở thành tội nhân thiên cổ của La Thiên Đạo Trường.

La Thông Thiên thở dài:

- Lão Nhị, làm sao ta không nghĩ đến chuyện này chứ. Nhưng ngươi đã nghĩ đến chưa, tiểu tử đó bị cuốn vào bên trong địa mạch, rõ ràng còn có thể không chết. Hắn lúc này, có lẽ đang ở bên trong vui vẻ tu luyện rồi. Chúng ta tiếp tục kéo dài như vậy, cũng không phải là cách. Đừng quên, trong tay hắn có một bộ cung tên, luôn được gọi là vũ khí Thần đạo. Hắn có thực lực phá hủy tấm Trấn Ma Thạch Bia, chưa biết chừng, hắn còn có thực lực thoát khỏi vòng vây.

Đây thật sự là cục diện tiến thoái lưỡng nan, nếu không làm gì cả, ở đây chờ đợi, cũng không phải là cách. Xem bộ dạng, muốn tiêu diệt khẳng định là tiêu diệt không được tên tiểu tử đó.

Chủ động xuất kích, mượn Thần khí phá vỡ bề mặt đất, giết chết tên tiểu tử này, lại khiến bọn họ cảm thấy đau lòng, dù sao đây cũng là nơi nền móng của La Thiên Đạo Trường.

Địa mạch một khi bị phá hủy, vậy chẳng khác nào vốn liếng cuối cùng bị trôi mất. Vạn nhất La Thiên Đạo Trường không thể có được chiếc ghế ở Thiên Đế Sơn, vậy chẳng khác nào mất đi căn cứ địa, không cách nào tránh rơi vào tình cảnh bi thảm trôi giạt khắp nơi.

Đúng vào lúc này, hai mắt của Thiên Phạt Chi Ưng đột nhiên chuyển động, bắn ra quang mang dày đặc, phảng phất như nhìn xuyên thấu qua phế tích.

- Hắn ở phía dưới, ta cảm nhận được rồi!

Thiên Phạt Chi Ưng đột nhiên rít lên một tiếng, hưng phấn vỗ cánh:

- Chính ở vị trí này, đi xuống, ước chừng ở độ sâu trên trăm trượng!

Trên trăm trượng? La Thông Thiên và La Hoành Dã đều trừng mắt há miệng. Độ sâu như vậy, độ dày như vậy, lại kiên cố như vậy, trên trăm trượng, thật sự chỉ có vũ khí Thần đạo mới có thể phá vỡ được.

Vốn là, sau khi Tần Vô Song ở dưới mặt đất phát hiện đối phương không thể nào phá vỡ bề mặt, càng thêm yên tâm, tiếp tục bắt đầu hành trình tu luyện của hắn.

Hắn không có thời gian dây dưa với bọn La Thông Thiên, nhất định phải nắm chặt thời gian, tranh thủ từng phút từng giây.

La Thông Thiên Tức giận thở hổn hển, rõ ràng biết kẻ địch đang cách mình trong vòng trăm trượng, lại không thể làm gì được hắn, loại cảm giác thất bại này, xác thực khiến hắn cảm thấy vô cùng phẫn nộ, rít gào nói:

- Tần Vô Song, bổn tọa biết ngươi đang ở dưới mặt đất. Thiên đường có đường ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại xông vào! Hủy diệt sơn môn ta, ta cũng vừa lúc muốn đào cho ngươi phần mộ!

Nghe thấy La Thông Thiên chửi bới không có chút tôn nghiêm như vậy, Tần Vô Song căn bản không để ý. Trên thực tế, có thể khiến một tông sư đường đường tức giận như vậy, trong lòng Tần Vô Song ngược lại cảm thấy rất vui vẻ.

La Thông Thiên càng thất thố, hắn càng khoái trá.

- Tiểu tử họ Tần, có phải lão bất tử Lỗ Tiên Lâu dạy ngươi chiêu này không? Cả đời ngươi rụt cổ dưới mặt đất, bổn tọa xem ngươi có thể chịu đựng được bao lâu!

Thiên Phạt Chi Ưng cười giễu cợt nói:

- Đại Đạo tôn, ngươi không định dùng nước miếng dìm hắn chết đuối chứ? Ngươi có chửi thế nào đi nữa, người ta cũng không thèm để ý đến ngươi đâu.

La Thông Thiên trong lòng vô cùng tức giận, nhưng lại không tiện phát tác với Thiên Phạt Chi Ưng, chỉ là nổi giận mắng:

- Họ Tần kia, ngươi còn nhỏ tuổi mà đã nham hiểm như vậy, hủy diệt sơn môn, đây là thủ đoạn thiên lôi đánh xuống. Ngươi nhớ kỹ, đây chính là báo ứng của ngươi.

Tần Vô Song nghe đến đây, trong lòng một luồng nộ khí xông lên, lạnh lùng nói:

- La Thông Thiên, ngươi tốt xấu gì cũng là một nhân vật tông sư, ở đây dùng nước bọt chửi bới là có ý tứ gì chứ? Chỉ cho phép ngươi đuổi giết ta, chỉ cho ngươi hủy sơn môn ta, không cho phép ta hủy diệt sơn môn ngươi sao?

La Thông Thiên sửng sốt, lập tức giận dữ nói:

- Tông môn bất nhập lưu các quốc gia nhân loại ngươi, mà cũng đòi so sánh với La Thiên Đạo Trường ta sao? Không sai, ta không những muốn hủy diệt sơn môn ngươi, ta còn muốn đem gia tộc thế tục ngươi, giết sạch không còn một ai. Trước khi giết các ngươi, ta sẽ nói cho các ngươi, tất cả chuyện này, đều là tội ác do Tần Vô Song ngươi tạo nên!

Khẩu khí của La Thông Thiên, tràn ngập điên cuồng.

Tần Vô Song cười lạnh nói:

- La Thông Thiên, ngươi làm điều ngang ngược, trời đất sẽ không tha cho ngươi, Tần Vô Song ta thay trời hành đạo, sẽ có một ngày, lưỡi kiếm công lý sẽ chém xuống cái đầu chó nhà ngươi.

La Thông Thiên cười to ha ha:

- Tiểu tử, nói to mồm cũng không nhìn trước ngó sau. Ngươi tưởng rằng lão bất tử Lỗ Tiên Lâu cho ngươi chút bảo bối, là có thể đối kháng với La Thông Thiên ta sao? Nếu những thứ đó có thể đối kháng với La Thông Thiên ta, Lỗ Tiên Lâu cần gì phải giao phó cho ngươi? Không sợ nói với ngươi, Lỗ Tiên Lâu đã bị ta một kiếm giết chết rồi. Thủ cấp của hắn, đang được treo trên cửa Đô thành Đan Hà Phủ Phủ. Đây chính là kết cục khi đối nghịch với La Thông Thiên ta!

Tần Vô Song hít một hơi thật sâu, chỉ là cười lạnh một tiếng, không đấu võ mồm với La Thông Thiên nữa. Hắn biết, đây là La Thông Thiên cố ý quấy nhiễu hắn.

La Thông Thiên thấy Tần Vô Song không phản ứng lại hắn, không ngừng tìm đề tài, liên tục khiêu khích Tần Vô Song.

Tần Vô Song mắt mù tai điếc, bộ dạng làm ngơ, để La Thông Thiên kêu gào một hồi lâu, cũng không thèm trả lời lại một câu, khiến La Thông Thiên Tức giận tựa hồ muốn ói máu.

- Tần gia tiểu tử, ngươi có bản lĩnh phá hủy tấm Trấn Ma Thạch Bia của ta, ngươi có bản lĩnh thì ra đây! Trốn ở bên trong, làm rùa đen rụt cổ làm gì chứ? Ngươi không ra, vậy chúng ta xem xem, là ngươi chết trước, hay chúng ta chết trước!

Thiên Phạt Chi Ưng lúc này lại hắt một chậu nước lạnh tới:

- La Đại Đạo tôn, không giấu gì ngươi, phía dưới địa mạch này, cho dù ở bốn năm năm, cũng sẽ không buồn chết. Hơn nữa, căn cứ vào dò xét của ta, linh lực dưới mặt đất sung túc. Chẳng khác nào là một nơi tu luyện tự nhiên. Các ngươi ở đây chửi bới, ngoài tác thành cho hắn ra, căn bản không thể có kết quả gì. Chờ thêm mười mấy năm, vạn nhất để hắn luyện được cảnh giới Thần đạo, chui từ đất lên, La Thiên Đạo Trường các ngươi lúc đó thật sự xong đời rồi.

Lời này cũng không phải nói chuyện giật gân, mặc dù mười mấy năm nghe có vẻ rất nhiều, nhưng trong tu luyện giới, thời gian mười mấy năm cũng chỉ là một cái phất tay mà thôi.

Vạn nhất để Tần Vô Song luyện đến cảnh giới Thần đạo, đối với La Thiên Đạo Trường mà nói, tuyệt đối là tai họa. Điều này tuyệt đối không phải là lời nói khoa trương.

Với tâm trí và thủ đoạn thời gian qua của Tần Vô Song, trước đó chỉ là một nhân tài mới xuất hiện của Hư Võ Cảnh, đã khiến La Thiên Đạo Trường bọn chúng trầy da tróc vảy, nếu người này có sức mạnh Thần đạo, hình dung hắn là kiếp họa, tuyệt đối không quá.

Nghĩ đến đây, trong mắt La Thông Thiên và La Hoành Dã đều lóe lên một sắc thái vô cùng sợ hãi. Vừa nghĩ đến loại khả năng này, bọn họ quả thực là hãi hùng khiếp vía.

Với cừu hận hôm nay của La Thiên Đạo Trường và Tần Vô Song, Tần Vô Song một khi đạt được cảnh giới Thần đạo, việc làm đầu tiên, tất nhiên là đem La Thiên Đạo Trường đuổi tận giết tuyệt.

Cừu hận này, là cừu hận không chết không hết, tuyệt đối không thể có khả năng hòa giải.

Hai người lại một lần nữa trao đổi ánh mắt, hiển nhiên hai bên đều quét sạch do dự trước đó. Cùng sản sinh ra một ý niệm trong đầu, Thần khí, nhất định phải mượn!

Bất luận như thế nào, không thể để Tần Vô Song có cơ hội luyện đến cảnh giới Thần đạo, nhất định phải đem tên tiểu tử này bóp chết trong quá trình trưởng thành, bằng không, hậu họa vô cùng. Vì tốc độ trưởng thành của tiểu tử này thực sự quá nhanh, và thủ đoạn mà hắn biểu hiện ra cũng thực sự quá yêu nghiệt!

- Lão Nhị, ngươi còn phải vất vả đi một chuyến.

La Thông Thiên truyền thức nói.

La Hoành Dã trong lòng cũng cười khổ, hắn thực sự có chút không muốn đi. Vì chuyện tồi tệ này căn bản không phải dễ làm. Trong thời gian hắn tới Thiên Đế Sơn thăm hỏi, trăn trở giữa thế lực hai nhà Thiên Phạt Sơn Trang và Lôi Đình Tông, có thể nói là ở đâu cũng chịu sự ghẻ lạnh, người khác đối với đề nghị của hắn cũng lãnh đạm, thờ ơ. Thái độ căn bản không thể gọi là nhiệt tình, đối với một người ở vị trí hiển hách của La Thiên Đạo Trường như hắn, vẫn phải tới Thiên Đế Sơn chịu nhục, cảm giác trái ngược trong lòng, thực sự không phải người bình thường có thể chống đỡ được.

Quan trọng nhất là, chịu chút sỉ nhục cũng được rồi. Có một số chuyện căn bản làm không được, ví dụ mời Thần đạo cường giả ra mặt, người ta căn bản không giúp đỡ bọn họ.

- Lão Nhị, ta biết chuyện này không dễ làm. Nhưng ngoài ngươi ra, hai người bọn họ đều không có bản lĩnh làm chuyện này. Ngươi cũng biết rồi đấy.

La Thông Thiên cũng không còn cách nào khác.

Điền Minh Sơn và Tả Lãnh Sương ở phương diện năng lực ngoại giao, chêch lệch với La Hoành Dã quả thực không cách nào so sánh được. Ngay cả La Thông Thiên ở phương diện này cũng biết bản thân không bằng Lão Nhị La Hoành Dã.

La Hoành Dã cười khổ nói:

- Đại Đạo tôn, lần trước ta đi, những gì nên nói ta đều nói cả rồi, chỉ còn thiếu chưa quỳ xuống cầu xin bọn họ. Nhưng bọn họ vẫn không thèm để ý. Bọn họ ngay cả Thần đạo cường giả cũng không muốn phái đi, chứ đừng nói là đem Thần khí cho chúng ta mượn. Ta cảm thấy bọn họ khẳng định sẽ không cho mượn.

- Lão Nhị, bất kể như thế nào, ngươi cũng phải đi.

La Hoành Dã lại nói:

- Đại Đạo tôn, Thần đạo chi lực, không nhất định phải mượn dùng Thần khí. Nếu ngươi có thể đột phá được cảnh giới Thần đạo, phá vỡ bề mặt này cũng có thể làm được. Thậm chí có thể tiến nhập vào chỗ sâu trong địa mạch, trực tiếp treo cổ đối phương. Tần Vô Song đó hiện tại đi vào được, không đi ra được, chỉ có thể thúc thủ chịu trói.

La Thông Thiên thở dài:

- Lão Nhị, ngươi tưởng rằng ta không muốn đột phá sao? Cảnh giới Thần đạo và Kỳ Diệu Huyền Cảnh hoàn toàn khác nhau, ta đã thử qua bao nhiêu năm như vậy, cuối cùng vẫn không có thành công. Ta căn bản không cách nào dự đoán được bản thân lúc nào có thể đột phá. Tiếp tục chờ đợi như vậy, thực sự không phải là cách. Trong lòng ta có tâm kết, không cách nào chuyên tâm tiến sâu vào cảnh giới Thần đạo.

Đây là lời nói thật, La Thông Thiên bị tâm kết này vây khốn, nghiễm nhiên đã phát triển theo phương hướng tâm ma, nếu không giải được, có thể trở thành cánh cửa định mệnh cả đời của hắn.

- Đại Đạo tôn, vậy ngươi nói ta nên mở miệng như thế nào?

La Hoành Dã thật sự rất bất đắc dĩ:

- Ta xác thực nghĩ không ra cách gì có thể thuyết phục bọn họ.

- Ngươi có cách!

Sắc mặt La Thông Thiên đột nhiên trầm xuống, kề tai truyền thức nói:

- Lão Nhị, lần trước ngươi đi, nói toàn những lời nói hay, những người đó nghe không vào là điều tất nhiên. Lần này đi, ngươi đem quan hệ lợi hại trần thuật cho bọn họ nghe. Hãy nói, chi mạch của Tần gia Thiên Đế Sơn xuất ra một đại yêu nghiệt, rất có thể trong mười mấy năm tiến nhập vào hàng ngũ Thần đạo cường giả. Mang những lời này đi, ta bảo đảm bọn họ không thể không xem trọng!

La Hoành Dã nghe xong lời dặn dò này, ánh mắt cũng có chút sáng ngời.

Đọc truyện chữ Full