Nhóm dịch: black - Biên: NguyenDuy84
Vấn Đỉnh Sơn, Xá Thân Cốc.
Đây là nơi chôn cất của tất cả anh hùng chết trận vì Tần gia Thiên Đế Sơn, Tần Thì Tốn và các dũng sĩ chết trận của Đan Hà Phủ, đều đã được mai táng ở đây.
Xá Thân Cốc, đọc tên là biết ý nghĩa, chính là quên mình vì đại nghiệp Tần gia, được chôn cất ở Xá Thân Cốc, chính là khen ngợi lớn nhất đối với những dũng sĩ này.
Thần tình của tất cả mọi người đều vô cùng trang nghiêm, loại tình hình này đối với Tần Vô Song mà nói, là lần đầu tiên, nhưng đối với những người khác mà nói, lại là chuyện vô cùng thông thường.
Hàng năm, đều sẽ có mấy lần nghi thức nhập táng như vậy. Và mỗi lần, đều sẽ đưa tiễn hết nhóm này đến nhóm khác đệ tử Tần gia.
Trong lòng Tần Vô Song chỉ cảm thấy vô cùng áp lực, từ đáy lòng có một loại cảm giác như thủy triều. Nhìn từng tấc đất của Xá Thân Cốc, sắp xếp những bia mộ dày đặc, không biết bao nhiêu anh kiệt của Tần gia, đã chôn xương vùi thân ở nơi này, hồn về nơi đây.
- Chư vị, chúng ta hãy gửi gắm niềm thương nhớ cuối cùng đến những đồng bào đã chết đi.
Tần Trọng Dương tự mình chủ trì nghi thức nhập táng lần này, là người đầu tiên quỳ gối xuống.
Tất cả mọi người phía sau, đều quỳ gối theo.
- Cái chết, không phải là điểm kết thúc của bọn họ. Chúng ta nên tin rằng, thân thể của bọn họ mặc dù đã bị hủy diệt, nhưng linh hồn của bọn họ, nhất định sẽ giống như ngôi sao trên bầu trời, canh giữ cho Vấn Đỉnh Sơn, sẽ là người canh giữ cho Tần gia nhất tộc…
Thanh âm của Tần Trọng Dương âm trầm, nhưng vô cùng kiên định:
- Huyết mạch của Tần gia, sẽ không vì cái chết của bọn họ mà đoạn tuyệt, ngược lại, sẽ vì đạo lý người trước hy sinh, người sau tiếp bước của những dũng sĩ này mà trở nên cường đại hơn. Có thể, ngày mai, hoặc một lúc nào đó trong tương lai, mỗi người trong chúng ta đều có thể giống như bọn họ, táng thân ở Xá Thân Cốc. Nhưng mà, ta và tất cả mọi người trong các ngươi, đều sẽ thản nhiên đối mặt. Bất kể là ai, chỉ cần là hy sinh cho đại nghiệp Tần gia, ở Xá Thân Cốc đều sẽ lập nên một tấm bia mộ. Bất luận là ai, đều đối xử bình đẳng!
Nói cách khác, cho dù là Thần đạo cường giả, nếu vì Tần gia mà hiến thân, nghi thức đạt được, cũng chỉ giới hạn ở một tấm bia mộ ở Xá Thân Cốc mà thôi.
Nhưng mà cả Tần gia Thiên Đế Sơn, ai ai cũng coi đây là niềm vinh dự.
Biểu tình của tất cả mọi người, đều nhất trí thần kỳ, trong đau thương, lộ ra vẻ dứt khoát thản nhiên. Không có một ai nhãn thần hiện ra cho dù là một tia lùi bước.
Vì Tần gia, niềm vinh dự từ khy sinh ra đã có, sự tôn nghiêm từ khy sinh ra đã có, không chút sợ chết!
- Vô Song!
Tần Trọng Dương bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Tần Vô Song.
Tần Vô Song không ngờ lúc này, Tần Trọng Dương lại gọi tên một mình hắn, đứng dậy:
- Tam Chưởng môn.
- Chư vị, Tần Vô Song tới từ các quốc gia nhân loại, cách Hiên Viên Khâu mấy trăm vạn dặm. Hắn vốn có thể ngồi yên không quan tâm, vốn có thể chỉ lo thân mình. Nhưng hắn không làm vậy, không chối từ niềm tin vững chắc, không sợ sinh tử, tới Tần gia Thiên Đế Sơn. Điều này nói rõ cái gì? Nói rõ rằng huyết mạch của Tần gia ta, sẽ không vì không ngừng tách ra phân nhánh, mà mờ nhạt đi. Huyết mạch của Tần gia, là khí tiết trào dâng trong xương cốt, là cương trực công chính thay trời hành đạo. Tần gia, vì thiên mệnh mà sinh ra, trời không diệt Tần gia, ai có thể diệt được Tần gia ta chứ? Ai có thể?
Tần Trọng Dương nói đến đây, tinh mang trong mắt cũng đại phát.
- Bất cứ ai cũng không thể!
Tất cả mọi người đều không trả lời, nhưng biểu tình và nhãn thần của bọn họ, đều đã xuất ra đáp án chính xác, bất cứ ai cũng không thể!
Trong lòng Tần Vô Song nhộn nhạo, sự hoài nghi đối với Tổng bộ Tần gia trước khi đến Hiên Viên Khâu, đến lúc này đã quét sạch toàn bộ. Chỉ khi cơ thể lâm vào cảnh giới kỳ lạ mới biết, tại sao tổ tiên Tần Vũ mãi cho đến lúc chết già, vẫn nhớ mãi không quên Tổng bộ Tần gia, điểm này, từ bức thư hắn để lại, có thể nhìn ra.
Tổ tiên Tần Vũ mặc dù ở các quốc gia nhân loại, nhưng đối với Tần gia Thiên Đế Sơn, chung quy là nhớ thương. Loại bận lòng này đã không phải là gửi gắm tình cảm cá nhân, không phải là loại tình tự cá nhân lá rụng về cội, mà xuất phát từ một loại quan tâm, chăm sóc tối cao đối với vận mệnh Tần gia.
Đây là niềm yêu thương lớn lao trong thế gian, vượt qua cảnh giới yêu thương thế tục thường thấy.
- Vô Song, ta hỏi ngươi, tổ tiên Tần Vũ ngươi, đã từng truyền lại tổ huấn của Tần gia chưa?
Tần Trọng Dương nhàn nhạt hỏi.
Tổ huấn Tần gia? Tần Vô Song gật gật đầu, cao giọng nói:
- Có một tổ huấn. Mưu đoạt tài sản Tần gia ta, phản kích gấp năm lần. Mưu đoạt địa vị của Tần gia ta, phản kích gấp mười lần. Mưu đồ diệt vong Tần gia ta, toàn lực phản kích, ngọc đá cùng tan, tuyệt không hối tiếc.
Thanh âm của Tần Vô Song, nói năng có khí phách, vô cùng có khuynh hướng cảm xúc. Lời vừa dứt, tất cả mọi người đều gật gật đầu.
Tần Trọng Dương cũng cảm thấy vui mừng:
- Đã nghe thấy rồi chứ? Cho dù là các quốc gia nhân loại xa xôi nhất, chi mạch của Tần gia, cũng vĩnh viễn không bị lãng quên, tổ huấn của Tần gia, truyền thừa huyết mạch của Tần gia! Vô Song, ngươi thân là đệ tử Tần gia, là vận mệnh kiêu ngạo, nhưng cũng không thể là vận mệnh bi ai. Bởi vì, thân là đệ tử Tần gia, ngươi có khả năng sẽ vì cơ nghiệp của Tần gia, vì thế mà phiền phức bám vào người, thậm chí là bản thân mất mạng. Nhưng ngươi cũng có thể, trở thành niềm kiêu ngạo của Tần gia, trở thành hy vọng ký thác tương lai của Tần gia, thậm chí trở thành anh hùng ngăn cơn sóng dữ của Tần gia. Ngươi có nghĩ kỹ chưa? Là lùi bước, hay là đối mặt với khó khăn tuyệt không lùi bước?
Trong ánh mắt của Tần Trọng Dương, có một tia cảm xúc thầm trầm, trịnh trọng nói:
- Trước mặt anh linh của vô số tiên nhân Tần gia, ngươi hãy đưa ra chọn lựa của ngươi, nếu ngươi chọn lựa lùi bước, Tần gia cũng quả quyết không làm khó dễ ngươi. Nếu ngươi chọn lựa đối mặt với khó khăn tuyệt không lùi bước, hôm nay, chính là ngày mọi người hoan nghênh ngươi gia nhập vào Tần gia Thiên Đế Sơn.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều chăm chú nhìn vào Tần Vô Song, muốn xem xem người thanh niên tới từ các quốc gia nhân loại, người thanh niên khiến La Thiên Đạo Trường thảm hại không chịu nổi này, sẽ đưa ra chọn lựa như thế nào.
Tần Vô Song mặc dù rất vững vàng, nhưng lúc này, vẫn không cách nào ức chế được huyết dịch trong xương cốt sôi trào, lộ vẻ xúc động nói:
- Chưởng môn, Vô Song đã là đệ tử Tần gia, đây là niềm tự hào trong vận mệnh bản thân ta. Ta cũng từng nghe nói, sơn môn bị mất thì chẳng còn gì. Cho nên, không riêng gì ta, mà tất cả đệ tử của chi mạch Tần gia trong thiên hạ, kỳ thực đã gắn bó chặt chẽ với Tần gia Thiên Đế Sơn. Chỉ là, ta may mắn hơn rất nhiều đệ tử chi mạch, có thể tới được thánh địa của Tần gia nhất mạch, có thể thấy được nhiều hiền giả của Tần gia như vậy. Dù sống, hay chết… Vô Song chỉ muốn nói, thiên mệnh nếu đã an bài vận mệnh này, Vô Song chỉ có gắng sức đuổi theo, vì vận mệnh mà chiến đấu, vì Tần gia mà chiến đấu! Cho dù thịt nát xương tan, có thể cùng rất nhiều những bậc hiền triết đã mất cùng táng thân ở Xá Thân Cốc này, cũng không uổng công sinh ra trên đời!
Câu trả lời âm vang, mạnh mẽ, khiến tất cả những người có mặt ở đây, đều bị thuyết phục. Không có tiếng vỗ tay như thủy triều, nhưng trong ánh mắt của tất cả mọi người, đều tràn đầy khen ngợi.
Tần Vô Song này, quả nhiên tài năng tuyệt mỹ, quả nhiên danh bất hư truyền.
Tần Trọng Dương cũng vô cùng vui mừng, khẩu khí ngưng trọng nói:
- Vô Song, tổ tiên Tần Vũ của ngươi, nhất định sẽ vì chọn lựa hôm nay của ngươi, mà cảm thấy ngậm cười nơi chín suối.
Tần Vô Song nhớ tới lá thư tổ tiên Tần Vũ để lại, và loại tình cảm ôm ấp truyền thừa lại mấy trăm năm nay, đối với sự quyến luyến không muốn xa rời với Tần gia Thiên Đế Sơn, đối với khát khao vô hạn với quê hương, đối với quan tâm sâu sắc với vận mệnh Tần gia, tình yêu thương rộng lớn vô tư, khiến tâm tình của Vô Song phảng phất như quay về mấy trăm năm trước, cùng với tổ tiên Tần Vũ hình thành giao lưu linh hồn.
- Tam Chưởng môn, Vô Song có một yêu cầu muốn nói.
- Ngươi nói đi.
Tần Trọng Dương nói.
- Tổ tiên Tần Vũ ta, từ khi rời khỏi Hiên Viên Khâu của Vấn Đỉnh Sơn, từ đầu đến cuối, đều vì vận mệnh của Tần gia mà bôn ba, vì muốn đưa Tần gia thoát khỏi nguy cơ mà phấn đấu. Ngay cả không phải vì đại nghiệp Tần gia mà chết trận, nhưng sự trung thành, trời đất chứng giám. Vô Song to gan thỉnh cầu, để di cốt của tổ tiên Tần Vũ ta, quay về Thiên Đế Sơn, nhập táng ở Xá Thân Cốc.
Yêu cầu này, kỳ thực cũng không quá đáng. Tần Vô Song nhớ tới tình cảm sâu lắng trong lá thư của tổ tiên Tần Vũ, biết hồn về Thiên Đế Sơn, là tâm nguyện cả đời của tổ tiên Tần Vũ. Hắn mong đợi và ký thác của hắn đối với Tần gia trấn Đông Lâm, cũng chính là vì sẽ có một ngày như vậy, con cháu đời sau có thể mang theo di nguyện của hắn, quay về Tần gia Thiên Đế Sơn, quay về Vấn Đỉnh Sơn, làm rạng rỡ tổ tông.
Hôm nay, bản thân nếu đã tuân theo di nguyện của tổ tiên mà đến, sao có thể vô tâm đứng nhìn di nguyện của tổ tiên Tần Vũ được?
Tần Trọng Dương thở dài một tiếng:
- Vô Song, Xá Thân Cốc này, xưa nay chỉ có anh linh của những người vì Tần gia chết trận, mới có tư cách táng thân nơi này. Ngay cả Thần đạo cường giả như ta, nếu không chết trận vì Tần gia, cũng không có tư cách tiến vào Xá Thân Cốc, cũng chính vì như vậy, Xá Thân Cốc chính là nơi trở về thần thánh của tất cả đệ tử Tần gia! Tổ tiên Tần Vũ ngươi mặc dù trung thành tận tâm, nhưng Xá Thân Cốc này…
Tần Vô Song trong lòng khẽ chấn động, lập tức biết, sợ rằng tâm nguyện này của bản thân, không thể nào đạt thành.
- Tam Chưởng môn, thật sự không có bất cứ con đường châm chước nào sao?
- Vô Song, quy củ Tần gia, thiên thu vạn năm, không phải vì một cá nhân mà thiết lập, cũng không có ai, có thể phá vỡ quy cũ. Cũng chính vì công bằng công khai tuyệt đối, mới có thể khiến đệ tử của Tần gia tâm phục khẩu phục, mới khiến chiêu bài của Tần gia, cho dù không quang huy rạng rỡ như trước đây, cũng trước sau sừng sững không ngã.
Trong lòng Tần Vô Song có chút tiếc nuối, nhưng hắn cũng có thể hiểu được. Tổ tiên Tần Vũ, rốt cuộc không đạt được điều kiện táng thân nơi Xá Thân Cốc. Ngay cả Thần đạo cường giả cũng không cách nào có được sự châm chước, vậy hắn cũng không có gì oán hận. Chỉ là, không thể đạt được di nguyện của tổ tiên, trong lòng Tần Vô Song cuối cùng vẫn vô cùng hụt hẫng.
- Vô Song, điều kiện cũng không phải không có. Nhập táng Xá Thân Cốc, cũng có ngoại lệ. Ví dụ người vì Tần gia mà lập nên đại công hiển hách, cho dù không phải trực tiếp chết trận, nhưng công lao được viết rõ ràng trên sách. Sau khi chết cũng có tư cách nhập táng Xá Thân Cốc. Tổ tiên Tần Vũ ngươi, xét công lao cũng không hề ít công lao, nhưng có thể đạt được tư cách táng thân ở Xá Thân Cốc, còn cần tập thể các cao tầng thương nghị mới được.
Công lao của Tần Vũ, đã trải qua mấy trăm năm, không phải lão nhân của Tần gia Thiên Đế Sơn, đều đã quên lãng, thậm chí không biết có một người như vậy.
Dù sao, mặc dù là Tần gia Thiên Đế Sơn, thay đổi triều đại cũng vô cùng nhanh. Người nối tiếp người, tre già măng mọc. Một Đệ tử Trung tâm mấy trăm năm trước, bị người ta quên lãng cũng là chuyện bình thường. Huống hồ hắn nửa đường còn rời khỏi Vấn Đỉnh Sơn, không thấy tung tích.
Vì vậy, đối với Tần gia Thiên Đế Sơn mà nói, nếu không phải là Tần Vô Song xuất thế ngang trời, Tần Vũ bị quên lãng trong bụi bặm của lịch sử, cũng là khó tránh khỏi.
Nhìn thấy Tần Vô Song thần tình ảm đạm, Tần Trọng Dương mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng không thể làm gì được, lực bất tòng tâm. Cho dù hắn là Thần đạo cường giả, là Chưởng môn của Tần gia, cũng không cách nào riêng tư.
Lúc này, đột nhiên có một Trưởng lão đi ra:
- Tam Chưởng môn, Tần Vũ trước đây là Đệ tử Trung tâm cùng một nhóm với ta, nhất mạch của hắn có mấy huynh đệ. Ta nhớ hắn có một ca ca, chính là người đã chết trong một lần chiến đấu với Lôi Đình Tông. Di cốt cũng được táng ở Xá Thân Cốc này!
Lời này nói ra, Tần Vô Song nhất thời lộ vẻ xúc động