Nhóm dịch: black - Biên: NguyenDuy84
Giật mình nhìn về phía người công kích bọn họ, là một người thanh niên ăn mặc giản dị, vẻ mặt lạnh lùng đang nhìn chăm chú vào bọn họ, thời khắc đó, giống như thiên thần hạ phàm, uy phong lẫm liệt.
Người giật mình nhất, ngược lại chính là là Tần Dực. Hắn nhìn người thanh niên này mà trong lòng chấn động kịch liệt, giống như không tin nổi vào mắt mình, xoa xoa nhãn thần, hắn tựa hồ nghĩ rằng bản thân đang nằm mơ.
Đúng vậy, hắn không nhìn lầm!
Bá Vương Phá Trận Thương! Cách đây đã rất lâu, cây thương này chính là niềm kiêu ngạo của Tần gia trấn Bình Nguyên hắn, là vinh quang của Tần gia trấn Bình Nguyên hắn, và chủ nhân của cây thương này, chính là thiên tài kiệt xuất nhất từ khi Tần gia trấn Bình Nguyên có sử sách đến nay, cũng chính là huynh trưởng Tần Vũ của Tần Dực hắn.
Người thanh niên này, mặt mày, cũng có mấy phần rất giống với huynh trưởng Tần Vũ!
Hắn là ai? Hắn là ai? Trong mắt Tần Dực lóe lên quang mang vô cùng nóng bỏng, chấn động trong lòng càng không thể ức chế. Nhãn thần nhìn Tần Vô Song, đã xuất ra mấy phần mơ mơ màng màng.
Hàng con cháu của Tần Dực, hiển nhiên cũng nhìn thấy phản ứng kỳ lạ của Lão tổ tông, thân thiết đi tới, thấp giọng hỏi:
- Lão tổ tông, người không sao chứ?
- Lão tổ tông, không bị thương chứ?
Tất cả thân thiết ân cần hỏi thăm, nhưng Tần Dực căn bản không nghe thấy, mà giống như hóa đá, nhìn chằm chằm vào thân ảnh của Tần Vô Song, nhìn chuyên chú như vậy, chân thành như vậy, biểu lộ trong mắt lộ ra một vẻ quang mang nóng bỏng.
Các loại cảm xúc ngạc nhiên, nghi ngờ, vui mừng khôn xiết… như đan xen vào nhau.
Tình hình này, khiến những tộc nhân của Tần gia trấn Bình Nguyên, đều cảm thấy không hiểu được thủ lãnh của mình, nhưng bọn họ thấy phản ứng này của Lão tổ tông, có lẽ không phải có chuyện gì xấu. Lẽ nào người thanh niên xuất thế ngang trời này, có gì cổ quái?
Phía bên Tần Uy phản ứng trước, hổn hển tức giận nói:
- Các hạ là người nào? Ngang tàng xuất hiện, là có ý tứ gì?
Hai tộc đệ khác, cũng đứng ra, một trái một phải, bảo vệ hai bên của Tần Uy. Trận địa sẵn sàng, loại thần thái khoa trương này, khiến tất cả những người có mặt ở đây đều cảm thấy giật mình.
Tộc nhân của trấn Bình Nguyên, luôn quen nhìn thấy Tần Uy bạo ngược, chuyên quyền, lúc này thấy bộ dạng miệng hùm gan sứa của hắn, không tránh khỏi có chút giật mình, người thanh niên này tướng mạo không dọa người, sao có thể khiến loại ác nhân như Tần Uy phải kiêng nể.
Tần Vô Song lạnh lùng nhìn Tần Uy đánh giá, ngữ khí lãnh đạm:
- Vừa rồi ngươi nói cái gì?
- Ta…
Tần Uy mặc dù nhanh nhẹn, dũng mãnh, nhưng bị ánh mắt lạnh lùng của Tần Vô Song nhìn chăm chú, không kìm được giật mình một cái, những lời cương quyết trên miệng, cố gắng nuốt xuống:
- Ta… Ta nói cái gì, ta… Các hạ rốt cuộc là người ở đâu, Tần gia trấn Bình Nguyên không thân quen với ngươi đúng không?
- Ha ha, ngươi tên là Tần Uy sao?
Bao Bao đột nhiên cười rộ, ngông nghênh đi tới phía trước:
- Con mắt của ngươi sinh trưởng trong đũng quần sao?
Tần Uy cảm thấy khó hiểu, nhưng bị một tên gia hỏa có bộ dạng tiểu thiếu niên là Bao Bao quát mắng, không khỏi có chút thẹn quá hóa giận, quát lên:
- Các hạ, ân oán giữa trấn Xích Thủy chúng ta và Tần gia trấn Bình Nguyên, có vẻ không cần những người ngoài như các ngươi can dự vào?
- Ai nói với ngươi ta là người ngoài?
Tần Vô Song nhàn nhạt hỏi:
- Trên đời này, cũng chỉ có ngươi họ Tần thôi sao?
- Ngươi… ngươi cũng họ Tần?
Tần Uy hít một ngụm lãnh khí, nếu đối phương họ Tần, tu vi lại mạnh như vậy, lẽ nào là đến từ Vấn Đỉnh Sơn.
Bao Bao lầm bầm nói:
- Nếu không tại sao ta lại nói nhãn thần của ngươi sinh trưởng trong đũng quần chứ. Cho dù ngươi không nhận ra Lão Đại nhà ta, cũng nên nhận ra cây thương trong tay hắn chứ!
- Cây thương? Cây thương này làm sao?
Trong lòng Tần Uy còn có chút mơ hồ, nhưng không dám thất lễ:
- Các hạ cũng họ Tần? Lẽ nào là đến từ Vấn Đỉnh Sơn?
- Không sai!
Tần Vô Song nhíu mày nói:
- Ta vừa từ Vấn Đỉnh Sơn tới, nhưng không ngờ, bên ngoài Tần gia Thiên Đế Sơn nổi tiếng, lại có loại môn đồ xấu xa giống như ngươi. Loại nhân phẩm thấp kém như ngươi, mà cũng xứng mang họ Tần sao?
Cuộc đời Tần Vô Song bình sinh hận nhất chính là loại người thích tranh giành nội bộ, Tần Uy, hiển nhiên chính là loại người này. Tần Vô Song lúc này nhớ tới những lời nhắc nhở của Trưởng lão Quan Phong, trong lòng đã có chút hiểu ra. Xem ra, Tần gia Thiên Đế Sơn, xác thực không thực sự đoàn kết giống như biểu hiện bên ngoài. Các loại thế lực đấu đá lẫn nhau, luôn luôn sẽ có một chút phiền toái và lực cản mà ngươi không nghĩ ra được.
Tần Uy tức giận nói:
- Các hạ, cho dù ngươi tới từ Vấn Đỉnh Sơn, cũng đừng ngạo mạn quá mức! Ta hỏi ngươi, ở Vấn Đỉnh Sơn ngươi phò tá cho ai, người che chở phía sau là ai?
Tần Vô Song cười lạnh nói:
- Ta một mình cô độc lẻ loi, chẳng qua là mấy ngày trước vừa tới Vấn Đỉnh Sơn, người che chở phía sau, người ta phò tá sao? Nếu nói ta có chỗ dựa lưng phía sau, thế thì sự ngông nghênh của Tần gia, sự cương trực cuộn trào của Tần gia, chính là chỗ dựa lưng của ta.
Lời này của Tần Vô Song, ngầm có đạo lý. Nhưng theo như Tần Uy thấy, đây là những lời để Tần Vô Song tăng thêm lòng dũng cảm cho bản thân mình, không khỏi cười rộ lên nói:
- Ngươi thật khéo ăn khéo nói, nói những lời này, là muốn tâng bốc ai chứ? Đáng tiếc ở đây cách xa Vấn Đỉnh Sơn, các cao tầng không nghe thấy đâu.
Tần Vô Song không thèm chú ý đến trò hề của Tần Uy, cũng không muốn dây dưa quá lâu, lạnh lùng nói:
- Tần Uy, tính tình đạo đức của ngươi như vậy mà cũng tự xưng là đệ tử Tần gia sao? Lúc trước ngươi nói như thế nào chứ?
- Ta nói như thế nào?
Khẩu khí của Tần Uy, đã không còn nhút nhát giống như trước đó. Nếu tiểu tử này không có chỗ dựa lưng thực chất, vậy thì hắn đã tự tìm phiền phức cho bản thân mình rồi!
Trưởng lão Quan Hà ở Vấn Đỉnh Sơn, có thể nói là Trưởng lão được xếp vào những Trưởng lão đứng đầu. Muốn trị một người trẻ tuổi vừa mới tiến nhập Vấn Đỉnh Sơn, chắc chắn không thành vấn đề.
- Thiên Đế Sơn ngươi, không có thực lực, cũng phải có giác ngộ của kẻ yếu, đúng không?
Tần Uy cười lạnh nói:
- Thế thì thế nào? Không phải ngươi cảm thấy, thực lực của ngươi mạnh hơn chúng ta, hôm nay muốn tiêu diệt chúng ta, đúng không?
- Tiêu diệt ngươi thì thế nào?
Bao Bao lười biếng hỏi:
- Đối với loại người sa cơ thất thế nhà ngươi, Lão Đại nhà ta không cần ra tay, một tát của ta là có thể chụp chết ngươi rồi, có tin hay không?
Tần Uy mặc dù có chút kiêng kỵ, nhưng hắn vẫn không tin đối phương có lá gan này, dương dương tự đắc nói:
- Ngươi cũng không hỏi thăm xem, trấn Xích Thủy chúng ta ở Vấn Đỉnh Sơn, dựa vào ngọn núi lớn nào.
Tần Vô Song hít một hơi thật sâu, hắn vừa mới đến Tần gia Thiên Đế Sơn, vốn không muốn đem chuyện này làm cho to chuyện, hơn nữa chút tranh chấp khoáng sản này, tạm thời còn chưa ồn ào đến mức làm chết người, hắn vẫn muốn áp chế xuống tạm xử lý thì hơn.
- Ta không có hứng thú nghe người chống lưng cho ngươi là ai, ta chỉ hỏi ngươi, khu mỏ này, ngươi dự định xử lý như thế nào?
- Khu mỏ này, đều là của trấn Xích Thủy chúng ta. Kêu người của trấn Bình Nguyên lập tức cút khỏi, ta có thể suy xét bỏ qua chuyện cũ!
Thái độ của Tần Uy, vẫn vô cùng ngang ngược, hắn thấy khẩu khí của Tần Vô Song có chút yếu đi, đương nhiên là thừa thắng xông lên.
- Không thương lượng sao?
Tần Vô Song vẫn không mắc chứng cuồng loạn, khẩu khí vẫn bình thản như cũ.
- Thương lượng cái gì? Đây là kết quả mà Trưởng lão Quan Hà đã quyết định, nếu ngươi muốn thương lượng, thì tìm Trưởng lão Quan Hà mà thương lượng, ngươi có lá gan đó sao?
Tần Uy cười lạnh, biểu thị nhìn Tần Vô Song, trong nhãn thần tràn đầy sự khiêu khích và giễu cợt.
Tần Vô Song trong lòng cười khổ, thật sự còn có loại ngu xuẩn lấy lông gà làm thẻ lệnh sao, Trưởng lão Quan Hà? Lần này Tần Vô Song mặc dù không nhìn thấy Trưởng lão Quan Hà ở Vấn Đỉnh Sơn, nhưng hắn cũng biết, Trưởng lão mặc dù địa vị tôn sùng, nhưng ở trên Trưởng lão, còn có ba đại Chưởng môn, mười hai Tôn giả nữa.
Mặc dù cấp bậc Trưởng lão này, cũng có phân biệt mạnh yếu, cao thấp. Huống hồ, Đệ tử Trung tâm cùng cấp bậc với Trưởng lão, còn có một chút địa vị ngang hàng.
Có một Trưởng lão làm chỗ dựa, mà đã thật sự tưởng rằng bản thân có thể đội trời đạp đất sao! Nhưng những đạo lý này, đối với một chủ đất nhỏ bé mà nói, sao có thể nghe vào được chứ?
Tần Dực lúc này cũng đi tới, thấp giọng nói với Tần Vô Song:
- Tiểu huynh đệ, Quan Hà đó ở Vấn Đỉnh Sơn cực kỳ cường thế, chuyện hôm nay, hãy để bọn chúng chiếm được thế thượng phong trước. Quay về nghĩ cách rồi tính.
Tần Dực nói như vậy, kỳ thực cũng là tỉnh táo, suy nghĩ tới kế sách lùi mà tiến. Đương nhiên, cũng là cố ý tỏ vẻ yếu kém trước mặt Tần Uy, khiến đối phương lơ là.
Nhưng Tần Vô Song không muốn đem chuyện này làm to chuyện, cũng không phải vì sợ Trưởng lão Quan Hà gì cả, mà vì hắn không muốn vừa mới đến, mà đã gây chuyện ồn ào không đáng nói.
Nhưng ở dưới thế cục như vậy, gặp phải loại người cậy thế khinh người như vậy, Tần Vô Song bình sinh cứng cỏi, không có lý do mà lùi bước.
Sợ? Tần Vô Song từ trước đến nay chưa biết sợ cái gì!
Đối mặt với thiên la địa võng của La Thiên Đạo Trường, chín phần chết một phần sống, hắn còn không sợ. Trước mặt một Tộc trưởng chi tộc, sao lại có thể sợ hãi được chứ?
Thong dong xua xua tay, ý bảo Tần Dực không cần lo lắng. Quay đầu lại nhìn Tần Uy, cười lạnh nói:
- Ta vốn nghĩ, tất cả mạo phạm trước kia của ngươi, bất kính với người đã chết đáng bị trừng trị, nhưng cùng là thân phận nhất mạch Tần gia, tha thứ cho ngươi một lần. Nhưng xem ra, ngươi vốn không có giác ngộ của kẻ yếu! Đúng không?
- Tiểu tử, ngươi phải nói cho rõ ràng, ai là kẻ yếu, ai là kẻ mạnh!
Tần Uy cười nhạo một tiếng.
- Vậy ta để ngươi biết cho rõ ràng.
Nói xong, Tần Vô Song thân ảnh chợt lóe, giống như một đạo lưu quang, dung nhập vào trong hư không.
Trong lòng Tần Uy căng thẳng, ngay sau đó, trên mặt truyền đến một tiếng tát thanh thúy!
Một cái bạt tay nóng rát, trực tiếp đập lên mặt hắn. Sau đó, Tần Vô Song lại quay về chỗ cũ, vẫn bình thản đứng ở đó, phảng phất từ đầu đến cuối, hắn không có di chuyển.
Tần Uy vuốt vuốt hai má nóng rực, khàn tiếng quát:
- Ngươi… hảo tiểu tử, ngươi đánh ta!
Tần Vô Song ánh mắt như đao, sắc bén vô cùng, điềm nhiên nói:
- Ngươi phí lời thêm một câu, tiếp theo, sẽ không chỉ là một cái tát đâu.
Sắc mặt Tần Uy đại biến, thực lực của đối phương, quá đáng sợ! Không nghi ngờ gì cả, thực lực này, nhất định là cao hơn hắn! Đáng sợ nhất là, trên người người thanh niên này khí tức phát ra từ trên xuống dưới, loại người này, hiển nhiên không phải đe dọa suông, mà khẳng định là nhân vật nói được làm được!
Khóe miệng Tần Uy giật giật, cuối cùng không dám phí lời thêm một câu, trầm giọng hỏi:
- Các hạ, nếu ngươi đã muốn ra mặt, thì hãy để lại tên tuổi, lần sau chúng ta lại tranh luận.
Tần Vô Song thản nhiên nói:
- Lần sau tranh luận, đó là chuyện của lần sau. Hôm nay, ngươi tưởng rằng như vậy là xong sao?
Tần Uy toàn thân như rơi xuống kẽ nứt:
- Vậy ngươi còn muốn thế nào nữa?
Sự tức giận của Tần Vô Song đã phát tác, khóe miệng lộ ra một nụ cười vô cùng tà ác:
- Vừa rồi không phải ngươi đã nói sao? Không có thực lực, thì phải có giác ngộ của kẻ yếu. Hôm nay, ta sẽ để ngươi lĩnh hội một chút giác ngộ của kẻ yếu là như thế nào?
- Tiểu tử, ngươi đừng quá ngông cồng. Ta đã truyền thức cho Trưởng lão Quan Hà rồi, không đến nửa ngày hắn có thể đến được đây, cho dù ngươi giết chết tất cả chúng ta, ngươi tưởng rằng ngươi có thể trốn được sao?
Tần Vô Song cười lạnh, thản nhiên hỏi lại:
- Ai nói với ngươi là ta muốn trốn?
Bao Bao cũng cười to, trợ uy nói:
- Trước tiên phải đánh cho con chó dữ nhà ngươi một trận, sau đó mới hỏi tội chủ nhân nhà ngươi quản giáo không nghiêm!
Đừng nói là phía bên trấn Xích Thủy, ngay cả Tần Dực cũng ngây người, hắn cũng bị hành động cố tình làm bậy này của Tần Vô Song hù dọa đến ngây người.
Người thanh niên này, rốt cuộc là ai.