Nhóm dịch: black - Biên: NguyenDuy84
Đệ tử Trung tâm, hiển nhiên cũng nhận được những lệnh triệu tập này, đều ồn ào hướng đến Chính Khí Đường mà đến. Tần Lam mỉm cười đi tới trước sân của Tần Vô Song, gọi:
- Lão đệ, tới Chính Khí Đường thôi. Ngươi không nhận được thông báo sao?
Tần Vô Song ngây người ngạc nhiên:
- Tới Chính Khí Đường sao?
- Ngươi không nhận được Linh phù Truyền thức của Chưởng môn sao?
Tần Lam ngây người.
Tần Vô Song lúc này mới nhớ tới, thân phận Đệ tử Trung tâm của mình vẫn chưa được phê chuẩn. Linh phù Truyền thức, đương nhiên cũng không biết nói từ đâu.
Cười khổ sờ sờ mũi, đúng lúc đang định kêu Tần Lam đi trước một bước, đột nhiên trên sườn núi thân ảnh của Trưởng lão Quan Kỳ đã hạ xuống, sải bước đi tới:
- Vô Song, ta đang lo lắng không biết ngươi đã quay về chưa. Chưởng môn nhân phát linh phù triệu tập, tất cả tộc nhân Tần gia từ cấp bậc Đệ tử Trung tâm trở lên, toàn bộ tập trung.
- Trưởng lão Quan Kỳ?
Tần Lam có chút giật mình nhìn Trưởng lão Quan Kỳ, tựa hồ không ngờ rằng, Trưởng lão Quan Kỳ lại có thể đích thân tới Thăng Long Pha này?
Trưởng lão Quan Kỳ mỉm cười nói:
- Tần Lam, ngươi và Vô Song ở cạnh nhau, sau này phải quan tâm chiếu cố lẫn nhau một chút.
Tần Lam cười nói:
- Điều này là đương nhiên, ngươi không thấy ta đang mời hắn cùng tới Chính Khí Đường sao?
- Vô Song, đi thôi, Chưởng môn nhân đang chờ rồi.
Tần Vô Song lúc này mới biết, bản thân mình cũng có phần. Gật gật đầu, cùng đi với bọn Quan Kỳ.
o0o
Tới Chính Khí Đường, rất nhiều Đệ tử Trung tâm đều đã đến. Ngoài một số ít bộ phận đang ở bên ngoài không cách nào quay về, tựa hồ tất cả đều đã tập hợp đầy đủ.
Lần này, trận doanh to lớn thần kỳ. Mười hai Tôn giả, toàn bộ đều đến. Trên trăm gã Trưởng lão, hai đến ba trăm Đệ tử Trung tâm.
Mấy trăm người này, cấu thành tầng lớp trung tâm của Tổng bộ Tần gia Vấn Đỉnh Sơn, cũng chính là kim tự tháp tinh anh cao cấp. Đến nỗi hạng Hộ pháp bên dưới, thậm chí ngay cả tư cách bước vào Chính Khí Đường cũng không có.
Quan Kỳ sau khi sắp xếp cho Tần Vô Song ở bên trận doanh Đệ tử Trung tâm, lúc này mới quay về trong trận doanh Trưởng lão của hắn. Quan Phong cũng ở trong trận doanh Trưởng lão, nhìn thấy Tần Vô Song tiến vào, khẽ mỉm cười với hắn, gật gật đầu. Sau đó lại theo bản năng nhìn về phía Trưởng lão Quan Hà.
Ánh mắt của hai bên, đều có vẻ hàm xúc sâu xa như vậy.
Tần Vô Song mặc dù biết ở đây có chút điển cố, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh, làm bộ giống như không nhìn thấy.
Trưởng lão Quan Kỳ hiển nhiên có chút giống như thân phận quản gia của Chính Khí Đường, sau khi đợi mấy người cuối cùng tới, Quan Kỳ kiểm kê một chút đầu người, đến giữa phòng, cất cao giọng nói:
- Chư vị, mọi người hầu như đã đến đủ rồi. Nhị vị Chưởng môn, cũng sắp tới. Mọi người yên lặng một chút.
Trưởng lão Quan Kỳ vừa nói xong, ngoài Chính Khí Đường, đã truyền đến tiếng nói chuyện sang sảng của Tần Vân Nhiên:
- Ha ha, lâu rồi không quay lại Chính Khí Đường, xem ra tinh thần mọi người đều rất phấn chấn, tốt lắm tốt lắm.
Tần Vân Nhiên và Tần Trọng Dương hai đại thủ lĩnh, dắt tay nhau cùng tiến vào.
Hai đại Thần đạo cường giả, cho dù khí tức thần lực của bọn họ đã hoàn toàn áp chế, nhưng khí thế bọn họ dắt tay nhau mà đến cũng đủ để tẩy trừ nơi này rồi.
Tất cả mọi người đang thì thầm nói chuyện trước đó, đều chủ động tự giác dừng lại câu chuyện của mình, nhìn theo hai đại Chưởng môn đi lên bảo tọa Chưởng môn.
Sau khi ngồi vào chỗ của mình, Tần Vân Nhiên khoát khoát tay:
- Mọi người đều ngồi xuống đi, không cần câu nệ.
Tất cả mọi người lúc này mới ngồi xuống. Tần Trọng Dương từ khi mới bước vào, lông mày vẫn ở trạng thái hơi cau lại, đứng lên nói:
- Chư vị, lần này triệu tập chư vị đến đây, một là có một vấn đề cần mọi người biểu quyết. Thứ hai, cũng là thông báo một chút hoạt động quan trọng của Thiên Đế Sơn gần đây.
Tần Trọng Dương lời ít mà ý nhiều, ánh mắt nhìn về phía Tần Vô Song, vẫy vẫy tay:
- Vô Song, ngươi ra đây.
Tần Vô Song đi lên.
- Vô Song, ngươi vừa mới đến, ở đây có rất nhiều đồng môn, vẫn chưa biết ngươi. Hôm nay vừa vặn mượn cơ hội này, làm quen một chút.
Tần Vô Song cung tay làm lễ.
Người có vai vế cao, đều gật đầu biểu thị, còn người cùng vai vế, cũng đều cung tay làm lễ.
Tần Trọng Dương cười nói:
- Cái tên Tần Vô Song, phỏng chừng rất nhiều người trong các ngươi đều biết rồi. Còn sự tích của hắn, tin tức linh thông, có thể cũng nghe nói rồi. Hôm nay triệu tập các ngươi đến, chính là muốn mọi người biểu quyết một chút, về chuyện trao tặng Tần Vô Song danh hiệu Đệ tử Trung tâm. Chư vị có đề nghị gì, đều có thể nói ra. Nhất mạch Tần gia chúng ta, tuyệt đối không độc đoán, ai cũng có tư cách phát biểu ý kiến.
Nói xong, mỉm cười đưa đề tài chuyển cho mọi người.
- Tam Chưởng môn, ta thấy ý kiến của mọi người đối với chuyện này đều không sai biệt lắm, công lao mà Tần Vô Song làm nên, sợ rằng đại đa số mọi người trong chúng ta đều không thể hoàn thành. Cho nên, hắn tiến nhập vào Đệ tử Trung tâm, cá nhân ta hoàn toàn tán thành. Cho dù đặc biệt đề bạt lên vị trí Tôn giả, địa vị ngang hàng với ta, ta cũng không phản đối, ha ha.
Người nói câu này, là Tôn giả Tri Tùng, là một Tôn giả có tính cách ngay thẳng.
Lời nói của Tôn giả Tri Tùng, nhận được rất nhiều lời tán đồng. Rất nhiều Đệ tử Trung tâm, còn chưa nhận được tình báo kịp thời, đều sôi nổi hỏi thăm. Sau khi nghe giải thích, mới biết Tần Vô Song đã làm được chuyện yêu nghiệt lớn cỡ nào, tất cả đều hít một ngụm lãnh khí, biểu tình nhìn Tần Vô Song tuyệt nhiên khác nhau.
- Tam Chưởng môn, ta thấy không cần phải trưng cầu ý kiến gì cả? Ý kiến lần này của mọi người, tương đối là nhất trí.
Một gã Tôn giả Tri Dương khác, cũng kêu lên.
Tần Trọng Dương cười cười:
- Không có ý kiến khác sao?
Trên khóe miệng Trưởng lão Quan Hà mặc dù ẩn chứa nụ cười, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Tôn giả Tri Hòe.
Tôn giả Tri Hòe khẽ ho một tiếng:
- Tam Chưởng môn, ta thật sự có mấy câu muốn nói.
- A? Cứ nói đừng ngại.
Tri Hòe sau khi nhận được sự cho phép của Tần Trọng Dương, trịnh trọng kỳ lạ nói:
- Tên tuổi của Tần Vô Song, ta đã nghe nói rồi. Những việc hắn đã làm, nếu là thật sự, xác thực cũng vô cùng khó có được. Nhưng nếu trao tặng danh hiệu Đệ tử Trung tâm, theo lệ cũ từ xưa đến nay, nên có thời gian khảo sát thực tế. Mặc dù năng lực của Tần Vô Song không có gì đáng nghi ngờ, nhưng xuất thân của hắn, lai lịch của hắn, nội tình của hắn, đều phải hoàn toàn trải qua khảo nghiệm mới được. Bằng không trao tặng danh hiệu Đệ tử Trung tâm, vạn nhất xảy ra sơ sót, đả kích đối với nhất mạch Tần gia ta là vô cùng lớn.
Những lời này của Tri Hòe, khiến cho mấy Tôn giả lão luyện thành thục khẽ gật đầu. Mấy Trưởng lão khác, cũng đều gật đầu.
Mặc dù số người tán đồng Tri Hòe không nhiều, nhưng dù sao cũng có một bộ phận như vậy.
Một gã Trưởng lão đứng bên cạnh Quan Hà cũng mở miệng nói:
- Tôn giả Tri Hòe nói rất có lý. Ta cũng cảm thấy, mọi người không nên bị một loại tình tự cuồng nhiệt chi phối. Theo tiêu chuẩn thu nạp Đệ tử Trung tâm của Tổng bộ Tần gia trước đây, cần phải khảo sát ít nhất ba năm, nhiều chí ít cũng là mười năm hai mươi năm. Dù sao, đệ tử chi mạch Tần gia, không ở dưới mí mắt của Vấn Đỉnh Sơn, phương diện nền tảng, vẫn không rõ lắm.
- Đúng vậy, Tần Vô Song tới từ các quốc gia nhân loại, là một nơi càng thêm hẻo lánh. Từ trước đến nay vốn không có tin tức qua lại với Tổng bộ Tần gia, đột nhiên xuất hiện, ít nhiều cũng có chút đột ngột. Cẩn thận khảo sát một chút, ta cảm thấy vẫn vô cùng cần thiết.
Tần Vô Song im lặng không lên tiếng, hắn thân là người liên quan, lúc này đương nhiên không tiện tự biện hộ. Mấu chốt nhất là, hắn đối với danh hiệu Đệ tử Trung tâm, cũng không phải vô cùng ham thích.
Lúc này, cái mà hắn nghĩ đến nhiều nhất, ngược lại là những lời dặn dò của Trưởng lão Quan Phong và những lời của Tần Lam, xem ra, Tần gia Thiên Đế Sơn, xác thực không đoàn kết hài hòa như biểu hiện bên ngoài nhìn thấy.
Tần Trọng Dương đang muốn nói câu gì đó, Trưởng lão Quan Phong đột nhiên đứng lên, trực tiếp bước tới bên cạnh Tần Vô Song, sắc mặt kìm nén có chút đỏ lên.
- Tôn giả Tri Hòe, còn có mấy vị Trưởng lão, nếu các ngươi muốn nói đến quy củ thu nhận Đệ tử Trung tâm, theo lý nên khảo hạch một thời gian, ta thật ra không phản đối. Nhưng nếu nói về xuất thân, lai lịch, nguồn gốc gì đó, Quan Phong ta không thể không đứng lên nói một câu. Tổ tiên Tần Vũ của Tần Vô Song, năm đó là người có giao tình tốt nhất với Quan Phong ta. Lòng trung thành của Tần Vũ đối với Tần gia Thiên Đế Sơn, trời đất chứng giám. Hôm nay con cháu đời sau của hắn quay về Thiên Đế Sơn, nếu lấy chuyện lai lịch và xuất thân ra nói, vậy không khỏi có chút khiến người ta đau lòng.
Tôn giả Tri Hòe thản nhiên nói:
- Tần Vũ, ở đây có rất nhiều người đương nhiên đều nhớ. Nhưng Tần Vũ rời khỏi Tần gia Thiên Đế Sơn, không phải cũng không đường đường chính chính rời đi sao? Không ai có thể nói rõ, hắn rốt cuộc đã đi đâu, xuất phát từ động cơ gì mà rời khỏi Vấn Đỉnh Sơn.
Khuôn mặt của Quan Phong càng đỏ, gân xanh trên trán đều nhanh chóng nổi lên, thở phì phì nói:
- Tôn giả Tri Hòe, chức vụ của ngươi cao hơn ta, không phải ta muốn chống đối ngươi. Tần Vũ lúc trước tại sao rời khỏi Vấn Đỉnh Sơn, người khác không rõ, Tôn giả Tri Hòe ngươi không thể không biết rõ chứ. Tần Vũ đối với Tần gia Thiên Đế Sơn như thế nào, vuốt lương tâm nói một câu. Là Tần gia phụ hắn, hay là Tần Vũ hắn phụ Tần gia?
- Nói như vậy, ngươi cảm thấy Tần gia Thiên Đế Sơn có lỗi với Tần Vũ?
Quan Phong lớn tiếng nói:
- Ta chỉ biết, đệ tử Tần gia, nếu có được khí phách của Tần gia hãy nói chuyện làm người, nếu có được lương tâm thiên địa. Quan Phong ta bản lĩnh không lớn, nhưng vẫn có lương tâm. Nếu Tần Vũ có vấn đề, Tần Vô Song có vấn đề, ta nguyện lấy tính mạng ra để bảo đảm.
Lời này đã có chút hỏa khí, cũng có chút bộ dạng tranh cãi.
Nhưng hai đại Chưởng môn cũng không ngăn cản, không phân biệt ai đúng sai. Bọn họ từ trước tới giờ đều không ngăn cản bất cứ thanh âm nào.
Mấy Trưởng lão đi lại tương đối thân thiết với Quan Phong, đều đi lên, làm người hòa giải:
- Trưởng lão Quan Phong, chuyện cũ đã trôi qua mấy trăm năm rồi, không cần nhắc đến chứ? Tránh làm tổn thương hòa khí.
Tính cách của Quan Phong vô cùng ôn hòa thành thật, có thể khiến người thành thật như hắn phát hỏa, có thể thấy cơn tức giận mà hắn tích tụ mãnh liệt cỡ nào.
Tần Vô Song hít một hơi thật sâu, nói:
- Chư vị, xin cho Vô Song nói một câu. Ta không quản ngại vất vả mệt nhọc, từ xa tới Tần gia Thiên Đế Sơn, chính là vì ngưỡng mộ khí khái của Tần gia. Hôm nay nếu vì chuyện của Vô Song, khiến mọi người phân tranh, thực sự không phải là điều ta muốn. Danh hiệu Đệ tử Trung tâm này, Vô Song cũng không nhất định phải có. Ta thấy, chỉ cần trong phạm vi năng lực của ta có thể đạt được, vì Tần gia mà bỏ ra hết thảy cống hiến, một chút hư danh, căn bản không đáng nói đến. Lòng dạ của Tần Vô Song ta cũng không đến nỗi không dung nạp được danh hiệu Đệ tử Trung tâm. Xin mọi người dừng tranh cãi ở đây. Thời gian sẽ chứng minh tất cả, không phải sao?
Dáng vẻ này của Tần Vô Song, thực sự đều nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người.
Tần Vân Nhiên nãy giờ không nói gì, đột nhiên cười lớn:
- Tất cả các ngươi, tranh cãi đến đỏ mặt tía tai, thật sự là không bằng sự độ lượng của một người trẻ tuổi. Được rồi, ta muốn nói một câu. Danh hiệu Đệ tử Trung tâm của Tần Vô Song, có thể hoãn lại một thời gian. Nhưng ta lấy thân phận Chưởng môn nhân, đặc biệt ban thưởng cho hắn quyền lực đồng đẳng với Đệ tử Trung tâm, ra vào Chính Khí Đường và Thăng Long Pha, như nhau không trở ngại.
Lời này nói ra, chẳng khác nào mở ra giấy thông hành cho Tần Vô Song, không ai có tư cách hoài nghi. Nhị Chưởng môn Tần Vân Nhiên có tư cách này.