TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sự Trở Lại Của Đệ Nhất Tông Sư
Chương 598: Thần đạo tập hợp.

Nhóm dịch: black - Biên: NguyenDuy84

Mộ Dung Nhạn từ trong sự tự tin của Tần Vô Song, cảm nhận được một loại tín niệm kiên định, khiến nàng càng thêm tràn ngập tự tin đối với Tần Vô Song. Cũng không còn lo lắng đối với con đường phía trước của trận chiến đầm hắc thủy.

Người đầu tiên tới Phiêu Tuyết Lâu, ngược lại là hai đại thủ lãnh của Bách Kiếm Tông và Hồ Khâu Sơn. Thủ lãnh của Bách Kiếm Tông, tên là Ngô Tuyên Hổ, cũng giống như gia chủ Hồ Khâu Thụy của Hồ Khâu Thế gia, đều là cường giả Kỳ Diệu Huyền Cảnh, cấp bậc Thông Huyền Cảnh. Thực lực này, ở Hiên Viên Khâu, cũng thuộc về tồn tại vô cùng tài giỏi rồi. Thế lực hai nhà này, không sai biệt lắm so với La Thiên Đạo Trường và Phiêu Tuyết Lâu, cũng có thể xếp vào hàng ngũ mười hai thế lực đứng đầu.

Sau khi hai Đại cao thủ đến, tiếp sau, Lôi Minh và Yến Quy Nam quả nhiên dắt tay nhau mà đến. Hai người này, nghiễm nhiên là bạn nối khố nhiều năm, bất cứ trường hợp gì, tựa hồ đều thích kết bạn mà đi.

Phiêu Tuyết Lâu lập tức trở nên náo nhiệt, có bốn đại cường giả đến, toàn bộ Phiêu Tuyết Lâu nhất thời có vẻ tinh quang sáng lạn. Xưa nay Phiêu Tuyết Lâu vốn được người ta gọi là nơi lạnh lẽo, có nhiều đại nhân vật đến như vậy, đối với Phiêu Tuyết Lâu mà nói, là vui mừng và áp lực cùng tồn tại.

Hiện giờ, chỉ còn thiếu thủ lãnh của Tần gia Thiên Đế Sơn còn chưa đến.

Trong đại điện Phiêu Tuyết Lâu, thanh âm của Lôi Minh giống như sấm sét, nói:

- Mộ Dung lão đệ, người của Tần gia Vấn Đỉnh Sơn, biết ta và Quy Nam huynh ở đây, chắc không dám đến. Ta thấy, chúng ta có lẽ bắt đầu đi. Dù sao sự tình cũng chỉ là chuyện như vậy, đều là so đấu giữa các tiểu bối, những trưởng bối chúng ta, cũng sẽ không đi ức hiếp tiểu bối. Cho dù Vấn Đỉnh Sơn không có người tới, cũng không quan hệ gì.

Mộ Dung Thiên Cực mỉm cười nói:

- Lôi huynh, bây giờ cách kỳ hạn cuối cùng vẫn còn hai ngày, cũng không vội vàng vào lúc này được. Là thắng hay là thua, cũng cần phải nói chuyện rõ ràng, để tất cả mọi người đều tâm phục khẩu phục. Bất cứ nhà nào trong các ngươi, Phiêu Tuyết Lâu chúng ta đều không muốn đắc tội. Nhờ có sự yêu mến của các vị, cũng không hy vọng đem chuyện này làm ra mâu thuẫn mới được. Bằng không, Phiêu Tuyết Lâu nhỏ bé ta, sẽ mạo phạm đến các ngươi.

Yến Quy Nam mỉm cười nói:

- Mộ Dung lão đệ, việc này nói ra, chỉ là mọi người vì góp vui mà đến, người trẻ tuổi so đấu sức mạnh, những lão đầu tử chúng ta, chẳng qua là tới góp thêm náo nhiệt mà thôi.

Mộ Dung Thiên Cực chân thành nói:

- Quy Nam huynh, những lời Thiên Cực nói đều là thật lòng. Vì vậy, mới mời chư vị đại giá đến, đồng thời cũng xin Thiên Đế bệ hạ phái người xuống giám sát. Mục đích chính là để biểu đạt rõ ràng lập trường của Phiêu Tuyết Lâu ta. Bất luận như thế nào, Phiêu Tuyết Lâu ta cũng không muốn vì tranh giành khí phách của người trẻ tuổi mà bị cuốn vào bên trong thị phi.

- Mộ Dung lão đệ, yên tâm đi, chuyện này chưa đến mức gây họa cho Phiêu Tuyết Lâu ngươi đâu.

- Đúng rồi, nghe nói lần này, con của Thiên Đế, Tân Vô Kỵ Điện hạ sẽ tự mình tới đây chủ trì đại cục? Mộ Dung lão đệ, ngươi rất có thể diện rồi!

Mộ Dung Thiên Cực thở dài:

- Có thể Thiên Đế bệ hạ, tương đối coi trọng chuyện này. Bệ hạ khẳng định không muốn vì chuyện này, ảnh hưởng đến đại cục ổn định của Hiên Viên Khâu.

Giữa lúc đang nói, đột nhiên bên ngoài Hiên Viên Khâu, lại truyền đến tiếng hót quen thuộc của chim hạc.

Lôi Minh và Yến Quy Nam đều là thần tình khẽ động:

- Điện hạ tới rồi!

Mộ Dung Thiên Cực cũng nghe ra động tĩnh, vội vàng dẫn theo cao tầng liên quan của Phiêu Tuyết Lâu ra ngoài nghênh đón. Bốn thủ lãnh đám người Yến Quy Nam cũng không dám chậm trễ, đều ra ngoài nghênh đón.

Tân Vô Kỵ vẫn giữ trận thế như lần trước xuất hiện ở Thiên Phạt Sơn Trang, ở sau người hắn, vẫn là một đám tử sĩ cao thâm khó lường.

- Bái kiến Tân Điện hạ!

Tất cả mọi người đều cung kính tiến lên hành lễ.

Tân Vô Kỵ khí độ bất phàm, mỉm cười xua tay:

- Chư vị, bản Điện hạ có phải đến có chút muộn không?

Lôi Minh cười nói:

- Đương nhiên không phải, so với Điện hạ đến muộn, còn có người chưa đến nữa. Đương nhiên, cũng có thể không đến.

- Ồ? Còn có người muộn hơn sao?

Tân Vô Kỵ lóe lên một tia nghi ngờ, lập tức hiểu ra gì đó, mỉm cười nói:

- Là Tần gia Vấn Đỉnh Sơn sao?

Trong khẩu khí của Lôi Minh có chút khinh thường nói:

- Không phải bọn họ còn có thể là ai. Ta thấy Vấn Đỉnh Sơn quyết tâm là rùa rụt đầu rồi. Hơn nữa, Tần Vô Song đối với Tần gia Vấn Đỉnh Sơn mà nói, căn bản không quan trọng gì. Mấy lão hồ ly đó không thấy thỏ thì không thả chim ưng. Khẳng định sẽ không đến.

Lời này còn chưa nói hết, trong hư không một thanh âm giống như sấm sét cuồn cuộn quát lên:

- Lôi Minh tiểu nhi, sau lưng người khác ngươi ngấm ngầm nói xấu như vậy sao?

Thanh âm này, tựa như tiếng sấm cuồn cuộn, chói tai vô cùng, chấn động lòng người. Khiến người ta tựa hồ cảm thấy hô hấp khó khăn. Chỉ thấy trong không trung hồng quang lóe lên, lập tức rơi xuống trên mặt đất.

Một nam nhân toàn thân trang phục đỏ đậm, đi chân trần, đạp trên mây đỏ đi tới, cười lạnh nhìn Lôi Minh đánh giá, dùng nhãn thần giống như khiêu khích, trừng mắt lườm Lôi Minh.

Lôi Minh hừ một tiếng:

- Bày ra bộ dạng đáng tởm gì vậy?

Nam tử trong mây đỏ, đương nhiên chính là người quyền lực thứ hai, Tần Vân Nhiên của Tần gia Vấn Đỉnh Sơn, biệt hiệu bên ngoài là Nhiên Phong Tử, cái tên này không phải là nói suông.

Tần Vân Nhiên này, có đôi khi hành sự vô cùng điên cuồng, hơn nữa tựa hồ từ trước đến nay không hiểu cái gọi là khắc chế cảm xúc. Điều này khiến hắn ở Hiên Viên Khâu, có thanh danh độc đáo.

Lôi Minh rất là giật mình, không ngờ người đến lại không phải là Tần Trọng Dương, mà là Tần Vân Nhiên. Trước mặt Tần Vân Nhiên, Lôi Minh không dám làm càn quá mức, vì tu vi của Tần Vân Nhiên, có lẽ ở trên hắn.

Tần Vân Nhiên nhìn đám người Lôi Minh giống như không khí, ha ha chào hỏi, nói với Tân Vô Kỵ:

- Điện hạ, ngươi tự mình tới chủ trì đại cục cũng tốt, để đám trộm cắp này muốn giở trò ma quỷ cũng không được, rất tốt!

Tân Vô Kỵ có vẻ vô cùng sắc sảo, nhàn nhạt cười:

- Vân Nhiên Chưởng môn lâu nay ít khi xuất hiện, lần này lại đích thân tới Phiêu Tuyết Lâu, xem ra, Tần gia đối với việc của Tần Vô Song vẫn là tương đối quan tâm.

Tần Vân Nhiên cười nói:

- Phàm là đệ tử Tần gia ta, ta đều vô cùng quan tâm. Đương nhiên, Tần Vô Song này dù sao cũng có chút đặc thù. Ha ha, Điện hạ, chúng ta vào trong nói chuyện đi. Lão phu có mang theo một chút mỹ tửu, vốn là chuẩn bị làm quà sính lễ, bây giờ xem ra, sính lễ này, lần sau đại khái chuẩn bị một phần khác rồi.

- Ha ha, Mộ Dung lão đệ, lâu ngày không gặp, ngươi tựa hồ hao gầy đi rất nhiều. Thế nào, nghĩ đến chuyện hôn sự của nữ nhi, đau đầu không ngủ được sao?

Tần Vân Nhiên không hổ là Nhiên Phong Tử, những lời nói của hắn, có vẻ có chút điên điên khùng khùng, khiến người ta cảm thấy rất chấn động. Nhưng Tần Vô Song lại biết rõ, Nhị Chưởng môn căn bản không giống như biểu hiện bên ngoài.

Lôi Minh cười lạnh nói:

- Nhiên Phong Tử, lần sau đại khái ngươi cũng không cần chuẩn bị đâu.

- A?

Tần Vân Nhiên trừng mắt liếc nhìn Lôi Minh.

- Bởi vì Tần Vô Song của các ngươi, không có khả năng thoát ra đâu. Thiên kim tiểu thư Phiêu Tuyết Lâu cũng không thể gả cho một tên nhà giàu mới nổi của các quốc gia nhân loại được.

- Ha ha, Lôi huynh, trên thế giới có rất nhiều chuyện cười cóc mà đòi ăn thịt thiên nga. Ngươi không thể nói những đó ra quá thẳng, tổn thương tự tôn của người ta.

Lôi Minh và Yến Quy Nam, giống như hai con chó điên chiến đấu cực mạnh, nhìn thấy Tần Vân Nhiên, lực chiến đấu trong máu cũng bắt đầu kích phát.

Tần Vân Nhiên giống như ngốc nghếch nhìn hai người này:

- Điện hạ, ngươi nói con người một khi không cần thể diện nữa, thật sự là vô địch sao? Cái tên nhà giàu mới nổi này, tựa hồ rất thích hợp với các ngươi? Các ngươi ở tám môn Thiên Đế Sơn được bao lâu rồi mà có thể dám cười nhạo đệ tử Tần gia. Nếu lão phu nhớ không lầm, nhất mạch Tần gia ta, đã được truyền thừa từ thời đại Thái cổ rồi. Cho đến nay vẫn sống ở Thiên Đế Sơn. Chi mạch của Tần gia ta mặc dù trải rộng khắp thiên hạ, nhưng nội tình của đệ tử Tần gia, lúc nào cũng tồn tại. Nhà giàu mới nổi gì chứ, ta thấy nó thích hợp với các ngươi hơn đấy.

Quả nhiên là lão oan gia, bất luận là trường hợp gì, đều không quên bài xích lẫn nhau.

Tân Vô Kỵ liền mở miệng, nháy mắt đã bình ổn một trận chiến nước miếng vô vị.

Tiến vào đại điện, Mộ Dung Thiên Cực đi thẳng vào vấn đề, đem suy nghĩ và chủ trương của hắn kể lại chi tiết một lượt. Lúc này mới nói:

- Chư vị, Thiên Cực lần này mời các vị đến, thực sự cũng là vạn bất đắc dĩ. Nếu Thiên Cực có năm nữ nhi, thì không cần phải hao tâm như vậy. Đáng tiếc, tiểu nữ chỉ có một người. Mà tài tuấn đến, lại có năm người. Cho nên chỉ có thể đưa ra hạ sách này khảo nghiệm. Người nào có thể bộc lộ tài năng, thì đó chính là người xứng đôi với nữ nhi của ta.

Tân Vô Kỵ mỉm cười nói:

- Hiếm khi Mộ Dung Lâu chủ có nhã hứng như vậy, chư vị, các ngươi có ý kiến gì khác lúc này đều có thể đề ra. Nếu không có ý kiến thì theo những gì Mộ Dung Lâu chủ nói mà làm.

Mộ Dung Thiên Cực nói:

- Ở đây ta đã chuẩn bị năm bản hiệp ước, cần có chữ ký đại diện của năm thế lực. Dù sao, khảo nghiệm này vẫn có chút nguy hiểm.

- Ở Hiên Viên Khâu, bất kể làm cái gì, đều sẽ có những nguy hiểm. Nếu chút nguy hiểm này không chịu nổi, vậy chứng tỏ bọn chúng căn bản không xứng làm tấm gương cho những người trẻ tuổi của Hiên Viên Khâu. Mộ Dung lão đệ, Thiên Phạt Sơn Trang ta, không có dị nghị gì, hiệp ước này có thể lập tức ký.

- Ý tứ của ta cũng giống Quy Nam huynh.

- Đều giống nhau, vậy ký đi.

Hai nhà khác, đương nhiên cũng không có ý kiến gì khác.

Khi đến lượt Tần Vân Nhiên, Tần Vân Nhiên cười tủm tỉm liếc nhìn Yến Quy Nam và Lôi Minh, cười nói:

- Các ngươi nhất định là vô cùng hy vọng ta nhanh chóng ký vào. Lẽ nào suy nghĩ của các ngươi và ta giống nhau, ta cũng vô cùng hy vọng các ngươi nhanh chóng ký tên.

Nói xong, ha ha cười lớn, ký tên xuống bản hiệp ước đó.

Mộ Dung Thiên Cực thấy bọn họ vô cùng phối hợp, biết chuyện lần này đạt đến bước này, đã là tên treo trên cung, không thể không phát. Thấy bọn họ ký tên xong, đưa tới trước mặt Tân Vô Kỵ:

- Xin Điện hạ xem qua một chút.

Tân Vô Kỵ tiến tới, cẩn thận phê duyệt, xác định không có thiếu sót gì, lúc này mới nhận lấy.

Tần Vô Song đem tất cả việc này thu hết trong đáy mắt, còn tâm tình của Mộ Dung Nhạn cũng theo tất cả việc này, bắt đầu khẩn trương.

Đọc truyện chữ Full