Nhóm dịch: black - Biên: NguyenDuy84
Hắc Tử Hải này tuy rằng là một vùng cấm địa bên trong Phiêu Tuyết Lâu, bên trong quả thực là vô cùng nguy hiểm, nhưng những linh thú có cấp bậc Kỳ Diệu Huyền Cảnh, vẫn là vô cùng hiếm hoi.
Đương nhiên, cũng không phải là không có. Nhất là ở trong vùng nước sâu vô hạn từ năm trăm trượng trở xuống, nghe đồn là có loại linh thú Thần đạo đang ngủ say ở dưới.
Đương nhiên, vùng nước dưới năm trăm trượng này đã không phải là nơi có khả năng để tu luyện giả bình thường có khả năng đi xuống nữa rồi. Thủy vực sâu dưới năm trăm trượng đó, chính là một cái cực hạn của Hắc Tử Hải.
Mặc dù là mạnh như Lâu chủ Phiêu Tuyết Lâu, hắn có năng lực có thể xuống được dưới đó nhưng cũng không thể nào chống đỡ được thủy áp ở dưới năm trăm trượng được, loại này cơ hồ là giống như áp lực của một quả núi lớn đang áp ở trên lưng vậy, mặc dù là Mộ Dung Thiên Cực tu vi cấp bậc Thông Huyền Cảnh đỉnh phong cũng không có cách gì có thể chống đỡ được, chứ đừng nói đến những người khác tu vi thấp hơn trong Phiêu Tuyết Lâu.
Vào lúc này, Tần Vô Song ở trong độ sâu khoảng ba trăm đến bốn trăm trượng. Ở vị trí này, cũng đúng là vị trí của mấy tên gia hỏa kia đang hoạt động.
Hắc Tử Hải này là một mảnh thủy vực bề rộng cũng chừng ngàn dặm, cần tìm người, tuy rằng không phải nói là mò kim đáy bể, nhưng cũng là vô cùng khó khăn.
Nhất là trong tình huống dưới đáy hạ của thủy vực, vô cùng phức tạp, là khái niệm hoàn toàn bất đồng với lục địa.
Tần Vô Song lấy Quan Thức Chỉ Linh Ngọc Bàn ra thúc giục, chậm rãi điều chỉnh, đột nhiên, Tần Vô Song cảm giác được một tia thần thức xuất hiện, ở trong Ngọc Bàn không ngừng rõ ràng lên, hơn nữa còn đang hướng theo phương hướng của hắn mà phóng tới.
Cái thần thức này, Tần Vô Song cũng nhận ra, chính là Ngô Đỉnh Nguyên của Bách Kiếm Tông. Tần Vô Song lại nhìn ba đạo thần thức khác, cũng không có ý tứ vây tới đây.
Nói tới như vậy, lần này vừa khéo đúng là một lần tiếp cận ngẫu nhiên. Đương nhiên, Tần Vô Song không dám khinh suất làm ẩu, mà là xác định tới hai ba lần, kết luận cuối cùng, xác thực là chỉ có một mình Ngô Đỉnh Nguyên phóng đến.
Tần Vô Song suy nghĩ một lát, trong lòng toát lên một cái ý tưởng vô cùng lớn gan. Đem Phong ấn Đồ quyển kia xuất ra, triệu hồi Thiềm Cung Ngọc Thố tới.
- Chủ nhân, lại muốn tạo ra khôi lỗi sao?
Ngọc Thố cười hắc hắc nói, vẻ mặt có chút bộ dáng gian xảo.
Tần Vô Song hỏi:
- Ngọc Thố, có biện pháp gì, có thể dưới tình huống không phát sinh chiến đấu mà khiến đối phương bị cổ độc điều khiển không?
- Biện pháp rất nhiều.
Thiềm Cung Ngọc Thố nói về dụng độc, rõ ràng vô cùng thành thạo:
- Ví dụ như, chúng ta có thể khống chế một đám linh thú ở dưới đáy nước này, ở trên răng nanh của chúng nó, bôi lên một chút cổ độc, chỉ cần cắn vào một lần, thì đối phương sẽ phải ngoan ngoãn nghe theo lời của chúng ta. Còn có, ví dụ như đâm lén sau lưng này, mê hoặc này, biện pháp nào cũng đều làm được cả.
Tần Vô Song nghe tới đây, trong lòng đã có chút quyết định. Bắt đầu tìm kiếm địa thế có lợi, chờ đợi Ngô Đỉnh Nguyên kia mắc câu.
o0o
Lại nói Ngô Đỉnh Nguyên cẩn thận tìm tòi. Hắn giờ phút này, trong lòng kỳ thật đã đem mười tám đời tổ tiên của Tần Vô Song đều gửi lời hỏi thăm rồi. Tìm hơn nửa tháng, đến nay vẫn không có tin tức gì, điều này làm cho Ngô Đỉnh Nguyên cảm thấy vô cùng uể oải.
Hắn thậm chí cảm thấy gia tộc của mình căn bản là không nên cùng với Lôi Đình Tông hoặc là Thiên Phạt Sơn Trang hợp tác, đối phó với Tần Vô Song, thực sự đó là một việc rất cực khổ.
Nửa tháng vất vả khổ sở này cũng đã đủ chứng minh điểm này rồi.
Đột nhiên, cước bộ của Ngô Đỉnh Nguyên dừng lại, vận dụng thần thức, bắt đầu hướng tới phía trước mà thăm dò. Trên thủy vực ở phía trước, một đoàn rong biển ở chung quanh, đang có một cái vỏ sò vô cùng lớn có chút khẽ mở ra, bốn phía xung quanh vỏ sò đều là một đoàn ánh sáng chói lọi thần thánh, khiến cho trong lòng của Ngô Đỉnh Nguyên nhất thời rung lên.
- Thường nói bên trong vỏ sò này sản sinh ra ngọc trai, ngọc trai của Hắc Tử Hải này, ở trong địa thế biển sâu như thế này chắc chắn chất lượng không thể kém được, không ngại qua đó xem xem.
Tuy rằng là có cái quyết định này, nhưng Ngô Đỉnh Nguyên cũng không dám khinh suất. Hắn biết, qua nửa tháng cũng chưa có thấy tin tức của Tần Vô Song, trận săn bắn này, còn không biết là kẻ nào đang săn bắn kẻ nào.
Ngô Đỉnh Nguyên vô cùng cẩn thận, ở phía sau vỏ sò vĩ đại kia, dừng ở trên một chút, đứng quan sát phía xa xa, cái vỏ sò này to lớn vô cùng, nếu mở ra hoàn toàn, cho dù là bốn năm người vào đó nằm thì cũng tuyệt đối là rộng rãi.
Mà cái vỏ sò kia giờ phút này cũng đang khép hờ, bên trong vỏ sò kia lại phát ra hào quang rực rỡ, bắn ra quang mang hỗn loạn làm cho người ta hoa mắt.
Ngô Đỉnh Nguyên nói:
- Ngọc trai do con sò này sản sinh ra, chắc chắn là tuyệt phẩm vô cùng tốt.
Ngô Đỉnh Nguyên, thuận tay sờ mó, lấy ra một cái phù phong ấn linh thú, trực tiếp bắn ra, triệu hồi ra một đầu linh điểu toàn thân màu lam, con linh điểu này có kích cỡ giống như một con chim sơn ca, hướng theo vỏ sò kia mà bắn vào.
Con linh điểu nhỏ màu lam đó tuy nhỏ nhưng tốc độ cực nhanh, giống như mũi tên, bắn vào vỏ sò kia.
Ngô Đỉnh Nguyên này cùng linh cầm trao đổi, từ xa điều khiển. Linh cầm này quan sát bốn phía xung quanh, lại đảo lượn vài vòng, lúc này mới nói với Ngô Đỉnh Nguyên:
- Chủ nhân, bốn phía xung quanh vỏ sò này, không có cơ quan gì, xin yên tâm mà vào.
Ngô Đỉnh Nguyên lúc này mới yên tâm, rất nhanh tiến tới trước vỏ sò kia, hướng bên hé mở kia mà vào, đã thấy một viên ngọc trai ở bên trong, lớn nhỏ chừng một nắm tay, đang nằm bên trong vỏ sò, tỏa ra một đạo quang mang rực rỡ.
Trong lòng Ngô Đỉnh Nguyên chợt chấn động:
- Ngọc trai này, rất kỳ dị. Các viên ngọc trai bình thường nào có loại lớn như thế này.
Trong lòng Ngô Đỉnh Nguyên đột nhiên nhớ tới một cái tên mỹ miều.
- Chẳng lẽ lại là trứng của Yêu long? Ha ha, không biết vận khí của Ngô Đỉnh Nguyên ta từ lúc nào mà lại tốt như thế này?
Nhưng nhìn thấy một viên ngọc trai lớn như vậy, nếu nói hắn tâm không động một chút nào thì đó là điều không thể nào. Ý niệm đầu tiên trong đầu hắn chính là làm thể nào để mình có được nó.
Bất kể đây có phải là một viên ngọc trai hay không, nhưng nhất định không phải là một vật gì đó bình thường. Màu ngân bạch giống như ngọc thạch, lẳng lặng nằm ở nơi đó, chỉ cần dùng một tay liền có thể lấy nó đi.
Nhưng Ngô Đỉnh Nguyên cũng không có vội vã ra tay, hắn thủy chung vẫn chưa hết băn khoăn. Thậm chí vào lúc này, con linh cầm màu lam kia đột nhiên nói:
- Chủ nhân, hình như có kẻ đã đột nhập vào khu thủy vực này.
Cơ hồ cũng đồng thời lúc đó, Yến Truy Dương cũng truyền âm thần thức hỏi:
- Đỉnh Nguyên lão đệ, ngươi có cái phát hiện gì mới không? Có động tĩnh gì sao?
Ngô Đỉnh Nguyên cố gắng bình phục lại loại tình cảm kích động ở trong nội tâm, gặp viên ngọc trai lớn như vậy, tất nhiên là báu vật, là tinh hoa của trời đất, tự nhiên không thể nào đem chia sẻ cùng kẻ khác, lập tức trả lời một câu:
- Truy Dương huynh, bên này của ta tạm thời là không có động tĩnh gì!
Nghĩ tới đây, Ngô Đỉnh Nguyên không hề do dự, thân thủ trực tiếp đem cầm viên ngọc trai kia từ trong cái vỏ sò kia ra, đặt ở trong lòng bàn tay, không hề buông ra.
Vỏ sò kia bị lấy mất ngọc trai, cũng không có biểu hiện gì khác thường, chỉ là đóng lại như hình dáng lúc đầu.
Ngô Đỉnh Nguyên đem hạt ngọc trai cất vào trong người, không hề lưu lại, chính là hắn không muốn cho kẻ khác biết hắn nhặt được viên bảo bối này ở nơi đây.
- Đỉnh Nguyên huynh, sao lại vội vàng như vậy, lại muốn đi đâu?
Ngô Đỉnh Nguyên còn chưa đi vài bước thì bên tai truyền tới một thanh âm du dương, thanh âm trong trẻo như vậy, khoan thai như vậy. Ngô Đỉnh Nguyên nghe thấy thanh âm như thế, trong lòng lại chấn động. Thanh âm này chính là kẻ mà hắn tìm bấy lâu nay, Tần Vô Song. Không ngờ hắn lại ở gần khu thủy vực này?
Ngô Đỉnh Nguyên đang muốn dùng thần thức truyền âm cảnh báo, đột nhiên trong đầu trở nên mơ hồ, ý thức của cả người, nhất thời trở nên hỗn loạn không chịu nổi, dường như chung quanh thần thức đều bị một luồng lực lượng cường đại nào đó bao vây lại.
- Tần Vô Song… chuyện…
Trong đầu Ngô Đỉnh Nguyên một mảnh hỗn loạn, ý thức trong nháy mắt dường như mất hết đi tri giác, chờ khi hắn khôi phục lại lần nữa thì Tần Vô Song đã đứng ở bên cạnh hắn.
Trong đầu Ngô Đỉnh Nguyên một khoảng không trống rỗng, có chút hình dáng ngu ngốc, kêu lên một tiếng:
- Chủ nhân!
Hóa ra, cái gọi là ngọc trai kia, chỉ là một khối tinh thạch do chính Tần Vô Song dùng linh lực tiến hành chế luyện lại, truyền vào trong đó một chút linh lực, khiến cho nó nhìn qua thì thấy linh lực tràn trề, quang mang vô cùng rực rỡ.
Hiện trường, chỉ có cái vỏ sò kia là thật, nhưng lại bị Tần Vô Song lợi dụng, thu hút lòng tham của Ngô Đỉnh Nguyên, đem cổ độc thuận lợi đưa vào bên trong đan điền của Ngô Đỉnh Nguyên.
Con cổ độc này không phải là một thứ bình thường. Một khi xâm nhập bên trong cơ thể, trừ phi có thuốc giải, nếu không cả đời sẽ khó mà thoát được. Ngô Đỉnh Nguyên này làm sao mà có thể phản kháng được? Tự nhiên là bị Tần Vô Song cùng với Thiềm Cung Ngọc Thố tiến hành bào chế, thành vật hy sinh đầu tiên của Tần Vô Song.
Tần Vô Song không phải là không muốn giết Ngô Đỉnh Nguyên, hắn sở dĩ vẫn để cho tên này sống, chế tác thành khôi lỗi, tự nhiên là có dụng ý riêng.
Bất kỳ thời điểm nào, kẻ đã chết thì cũng không bằng một kẻ còn sống nhưng thần thức đã bị khống chế.
Hành động này của Tần Vô Song là muốn đem Ngô Đỉnh Nguyên làm mồi dụ, dụ cho ba kẻ kia cùng nhau đi tới, một mẻ giết hết bọn chúng. Nếu đem giết chết Ngô Đỉnh Nguyên thì dù cho Tần Vô Song có mạnh thêm nữa thì cũng không có khả năng khống chế Ngọc bài Truyền thức của Ngô Đỉnh Nguyên. Ngọc bài Truyền thức, chính là đồ vật của riêng biệt của mỗi người, dù cho thủ đoạn của ngươi có thông thiên đến thế nào thì cũng không thể nào dùng Ngọc bài Truyền thức của kẻ khác, trong lúc truyền thức có thể bắt chước được hoàn toàn giống hệt như thần thức của đối phương.
Cái lý luận này trên cơ bản là không thể thực hiện được. Bắt chước thần thức dù cho có giống nhau đến thế nào rốt cuộc cũng là có sơ hở. Tần Vô Song muốn chính là một kết quả không có bất cứ vết tích sơ hở nào.
Mà khống chế khôi lỗi, lại là một lựa chọn khả thi nhất. Khôi lỗi ngoài ý chí và sự tự do bị khống chế, còn tất cả những cái khác đều không có sự biến hóa, bởi vậy trong lúc sử dụng Ngọc bài Truyền thức của bản thân để liên hệ đồng bọn cũng tự nhiên không có bất kỳ điểm hoài nghi nào cả.
Chỉ cần Ngô Đỉnh Nguyên có thể lợi dụng tốt, mỗi kẻ đều bị thu hút đi tới, diệt trừ từng tên một, cũng không phải là không thể.
Tần Vô Song biết tên Ngô Đỉnh Nguyên cùng với tên Hồ Khâu Lan kia còn đỡ hơn một chút, Yến Truy Dương và Lôi Tiêu nhất định là trong tay có vũ khí Thần đạo.
Đối phương nếu có vũ khí Thần đạo, dùng cứng đối cứng tuyệt đối không phải là sự lựa chọn sáng suốt nhất. Bởi vì dùng lực lượng, hắn rất có thể vị rơi vào cục diện bị bao vây triền đấu.
Thần Tú Cung chỉ có sở trường công kích tầm xa. Đánh giáp lá cà, nếu như đối phương có một kiện vũ khí Thần đạo trong tay thì đối với Tần Vô Song hắn mà nói sẽ thực là một cơn ác mộng.
Cho nên, một trận chiến này, chỉ có thể dùng trí, không thể dùng lực. Vẫn may, con át chủ bài của Tần Vô Song vào giờ phút này cũng còn lại nhiều. Còn có những tầng kỹ năng bất tận của hắn nữa, muốn đánh tan bốn kẻ này thì cũng không thể không có khả năng.
Ít nhất, Ngô Đỉnh Nguyên này cũng đã bị rơi vào bẫy, rơi vào sự khống chế này của hắn. Bước đầu tốt nghĩa là thành công một được nửa. Tần Vô Song dù biết một chiêu này không thể sử dụng hiệu quả mãi, nhưng có Ngô Đỉnh Nguyên một con khôi lỗi sống này, tất cả cũng sẽ dễ dàng hơn.
- Ngô Đỉnh Nguyên, nhanh truyền thức tới Hồ Khâu Lan, nói ngươi ở trong ba trăm dặm phía Tây trong thủy vực, thấy được hành tung của ta, để hắn tức tốc nhanh chóng đuổi tới hiện trường.
Tần Vô Song quyết định, đem hai tên Ngô Đỉnh Nguyên và Hồ Khâu Lan này một phen khống chế lại, như vậy thì sẽ dễ dàng đối phó với hai kẻ còn lại hơn rất nhiều. Chỉ cần tiêu diệt được một trong hai kẻ kia, thì tên còn lại cũng sẽ không sống được thêm bao lâu nữa.
Tần Vô Song kiêng kỵ nhất chính là bọn chúng liên thủ lại. Nếu như có thể đánh tan được sự hợp lực của hai tên này, như vậy Hắc Tử Hải này, chính là nơi táng thân của bốn tên hỗn đản này.