Nhóm dịch: black - Biên: NguyenDuy84
Nghe một tiếng hoan hô reo vui của Yến Truy Dương như vậy, trong lòng Tần Vô Song vốn đang bình tĩnh lập tức nổi lên một đợt sóng nhỏ, giật mình thầm nghĩ, chẳng lẽ tên Yến Truy Dương kia lại thực sự lựa chọn đúng cây cầu sinh rồi?
Yến Truy Dương đắc ý cười lớn:
- Tần Vô Song, nhìn thấy chưa, ta bình an vô sự. Ha ha ha, Tần Vô Song, so về vận khí, ngươi rốt cục cũng không qua nổi ta. Hiện tại ngươi vẫn còn muốn đuổi theo ta không? Ha ha ha.
Yến Truy Dương vô cùng hả hê, hắn hiện tại có thể nói là không chút sợ hãi, mà ngược lại là vô cùng cuồng ngạo. Tần Vô Song bây giờ thì cũng chỉ có thể đứng nhìn bóng ảnh của hắn mà tức giận thôi. Bởi vì hắn bình an vô sự, đồng nghĩa với việc, cây cầu mà hắn đã đi qua là cây cầu sinh.
Nếu đã như vậy, lúc này bất luận là Tần Vô Song có lựa chọn như thế nào thì cũng không có khả năng sống sót. Cho nên, Tần Vô Song cũng chỉ có sự lựa chọn thức thời nhất chính là mau mau cút khỏi nơi này.
Nghĩ tới việc Tần Vô Song đuổi theo mình lâu đến như vậy, cuối cùng cũng chỉ có thể giương mắt đứng nhìn mình chạy thoát, trong lòng Yến Truy Dương vô cùng sảng khoái, quả thật không thể dùng ngôn ngữ gì để có thể hình dung nổi.
Tần Vô Song thở dài một tiếng, chẳng lẽ thực sự để cho Yến Truy Dương này trốn ngay dưới mí mắt mình hay sao? Nói thật, hắn không cam lòng.
Nhưng mà hai tấm bia đá này, cùng với tòa Bàn Long Điện, khí thế vô cùng, hiển nhiên không phải Yến Truy Dương trong khoảng thời gian ngắn ngủi có thể biến hóa ra được. Cũng có thể nói là, nếu nội dung của hai tấm bia đá này là chân thật thì Tần Vô Song bây giờ vốn dĩ không thể có một sự lựa chọn nào khác, chỉ có thể đành rời khỏi đây.
Đang lúc trong đầu Tần Vô Song suy nghĩ miên man, âm thanh đắc ý của Yến Truy Dương lại vang lên:
- Tần Vô Song, có một cách lựa chọn khác là ngươi cứ ngồi ở đó, đừng đi. Chờ một lát tiểu thiếu gia ta ra tiếp đãi ngươi!
Yến Truy Dương hiển nhiên không phải là kẻ ngốc, hắn biết nếu như mình thực sự có thể khống chế được cái Bàn Long Điện này thì muốn giết Tần Vô Song thực sự là dễ như trở bàn tay.
Trước đây hắn lo lắng Tần Vô Song giống như âm hồn mãi mà không tan đi theo sát hắn, giờ phút này, lo được lo mất, suy tính thiệt hơn, sợ rằng Tần Vô Song sẽ xoay mình bỏ chạy, cho nên mới dùng mấy từ ngữ đó mà khích bác Tần Vô Song.
- Hắc hắc, Tần Vô Song, ta thật muốn xem xem, Tần gia Thiên Đế Sơn các ngươi vốn luôn xưng là thà rằng chết đứng còn hơn sống quỳ, khẩu hiệu mạnh mẽ này thì có ứng nghiệm trên người ngươi hay không. Nếu ngươi chạy trốn, vậy chứng minh Tần gia Thiên Đế Sơn các ngươi chính là kẻ nhu nhược, là kẻ bại hoại, chứng minh các ngươi chỉ là ngụy quân tử mua lấy cái danh hão, là một đám lâm trận sợ chết đào tẩu.
Những ngôn ngữ kích động của Yến Truy Dương, còn chỗ nào giống là một kẻ tu luyện giả trẻ tuổi tài hoa phong nhã? Mà khẩu khí này lại hệt như là mấy thằng ranh con đang đứng giữa chợ mà chửi bóng chửi gió kẻ khác.
Liền vào lúc này, Tần Song trong lòng vừa động, một loại trực giác tự nhiên nào đó khiến cho trong lòng Tần Vô Song dâng lên một loại cảm giác kỳ diệu.
Đây là một loại tiềm thức, giống như đột nhiên xẹt qua trước mắt Tần Vô Song. Trong nháy mắt này, trong đầu hắn lại dâng lên một ý niệm rằng Yến Truy Dương này đã đắc ý quá sớm.
Quả nhiên, ý niệm này trong đầu Tần Vô Song còn chưa kịp rời đi hết thì cả Bàn Long Điện đột nhiên phát ra hào quang mãnh liệt. Một đạo huyết quang từ trong đó lan tràn ra ngoài, đảo nhanh một vòng ra ngoài đại điện, đúng lúc Yến Truy Dương kia đang đắc ý mắng chửi thì cả thân hình hắn nhất thời bị cuốn vào trong luồng huyết quang đó.
Huyết quang kia giống như một đầu yêu thú đang gào thét phẫn nộ, chỉ vặn mạnh một cái, máu thịt của Yến Truy Dương đã bị vặn xoắn cho tung bay tán loạn, hóa thành tinh phong huyết vũ, rơi vào bên trong vực sâu huyết sắc bên dưới.
Mà cây trường đao Thần đạo của hắn cũng là ‘bủm’ một tiếng, rơi thẳng xuống vực sâu huyết sắc kia, bốc lên một đợt bọt khí, cuối cùng chìm hẳn xuống.
Vực sâu huyết sắc kia bốc lên một luồng sương mù, nhìn thì vô cùng dữ tợn, thật giống như một đầu mãnh thú ngủ say chợt bừng tỉnh, nhảy chồm lên một cái, sau đó lẳng lặng chảy xuôi trở lại.
Tần Vô Song trong lòng nhất thời cảm khái, cũng không biết là nên vui hay nên buồn. Lẽ ra tên Yến Truy Dương làm hại hắn phải đuổi giết lâu đến như vậy, hôm nay cuối cùng đã gặp phải bất trắc, lẽ ra hắn phải vui mới đúng. Mà trên thực tế, Tần Vô Song đối với cái chết của Yến Truy Dương cũng cảm thấy cũng vô cùng khoái trá, nhưng đồng thời, luồng áp lực cực mạnh bên trong Bàn Long Điện kia, cũng khiến hắn bên cạnh sự vui sướng nhưng cũng có vài phần lo lắng.
Nhìn thấy vực sâu huyết sắc kia, Tần Vô Song có chút ngẩn người. Ngẩng đầu nhìn qua hai cây cầu kia, trong đó có một cây còn lưu lại một đoàn máu tươi mà Yến Truy Dương lưu lại trong lúc đi qua.
Mà một cây cầu còn lại thì lại lẳng lặng đứng sững ở nơi đó, không chút độnh tĩnh.
- Cây cầu này chính là cây cầu sinh hay sao?
Tần Vô Song nhìn cây cầu mà Yến Truy Dương đã bỏ qua, trong lòng cười khổ nói.
- Yến Truy Dương tự đánh trống tự thổi kèn, xưng là vận khí tốt, kết quả cũng là bước lên con đường không có đường về. Xem ra, nói tới vận khí, trong cõi mơ hồ, thực sự bên trong cũng đã có thiên ý. Tên Yến Truy Dương kia tự đắc quá sớm, vui quá hóa buồn.
Tuy rằng Yến Truy Dương đã chọn một cây cầu khác, chứng minh đó là con đường chết. Nhưng Tần Vô Song cũng không có dễ dàng bước lên cây cầu trước mắt.
Không biết vì sao mà trong lòng Tần Vô Song trước sau đều không có cách gì vững tâm muốn bước lên cây cầu này. Trong lòng dường như luôn có một âm thanh nói với hắn rằng cây cầu này cũng đồng dạng không phải là một con đường sống.
Trực giác của Tần Vô Song trước giờ luôn luôn vô cùng chuẩn. Lúc này đây cũng không ngoại lệ. Tuy biết rằng bí mật trong Bàn Long Điện này có lẽ sẽ mang tới cho hắn một chút kỳ ngộ, nhưng mà Tần Vô Song vẫn có thể khống chế được một chút sự ham muốn trong lòng. Hắn cảm thấy cây cầu thứ hai này, một khi đã đem đến cho hắn nhiều sự lo lắng không thể giải thích như vậy, thì biện pháp tốt nhất chính là không nên đặt chân lên nó.
Bỏ đi, chính là sự lựa chọn tốt nhất!
Tần Vô Song nghĩ tới đây, quyết định dứt khoát, cho dù cây cầu kia có thật sự là cây cầu sinh, nhưng hắn cũng không đi. Hắn không thể đem tính mạng của hắn ra để đặt cược được. Bởi vì ván bài trước mắt không đủ phải khiến hắn đem cả tính mạng ra đánh cược.
Nghĩ tới đây, Tần Vô Song không hề do dự, xoay người. Nhưng mà mới đi được vài bước, trong lòng Tần Vô Song lại có chút lĩnh ngộ, giống như ma xui quỷ khiến, lại quay trở lại lại bên cạnh vực sâu huyết sắc kia, nhìn xuống bên dưới, vẫn thấy từ sâu bên dưới vực sâu huyết sắc, từ tia bọt nước nguy hiểm không ngừng dâng lên.
Nhìn nhìn lại hai tấm bia đá kia, Tần Vô Song trong đầu chợt hiện lên một cái ý niệm to gan lớn mật, mà ý niệm này một khi nảy sinh trong đầu không ngờ lại là vô cùng điên cuồng, không ngừng dâng trào lên, không có cách nào áp chế xuống.
Như có một bàn tay vô hình thôi động, Tần Vô Song thúc dục Thần đạo Hộ Thuẫn, giống như khống chết một con tàu cao tốc vậy, cả người cùng với Thần đạo Hộ Thuẫn lao đi biến thành một đạo quang đoàn hình chùy trực tiếp tiến sâu vào bên trong vực sâu huyết sắc kia.
Một cú lao xuống này, lực lượng và kỹ xảo nắm chắc vô cùng hoàn mỹ, một lần lao xuống, vực sâu huyết sắc giống như một tấm màn đỏ khổng lồ, bị tách ra hai phần.
Hồng quang đột nhiên vọt lên, đoàn quang đoàn hình chùy này cư nhiên đã phóng thẳng xuống dưới vực sâu. Quang đoàn này giống như một lưỡi dao sắc bén do thiên địa tạo hóa sinh ra, đem một tầng nước đỏ như máu bên dưới vực sâu này bổ ra làm hai mảnh, không ngừng xâm nhập, không ngừng chui xuống phía dưới.
Đúng vậy, tại một khắc, bên trong mơ hồ giống như có một thanh âm nào đó nói cho hắn biết hai cây cầu kia đều không phải là con đường sống.
Tần Vô Song rất ít khi xúc động, nhưng tại thời điểm mơ hồ vừa rồi, giống như có một thứ âm thanh mê hoặc nào đó, lại khiến cho hắn không hề băn khoăn mà lao vọt xuống dưới.
Mà theo thân hình không ngừng xâm nhập của hắn, Tần Vô Song càng không ngừng kiên định với ý niệm trong đầu mình. Hắn cảm thấy sự lựa chọn của chính mình khẳng định sẽ không sai.
Một sự lựa chọn nhìn qua như là đặt cược hên xui thế này, kỳ thực là giống như là bên trong mơ hồ đã có sự an bày của tạo hóa. Bọt nước hai bên giống như không ngừng hướng lên trên mặt nước mà phóng đi. Còn thân thể của Tần Vô Song còn lại là không ngừng chui sâu xuống bên dưới vực sâu, tốc độ cực nhanh.
Mà trước mắt Tần Vô Song chỉ có một đám hồng quang thuần túy, phảng phất như cả thế giới đột nhiên biến thành một thế giới Tu La tràn ngập huyết tinh vậy.
Trong lúc Tần Vô Song đang có chút do dự thì thế chìm xuống này rốt cục cũng dừng lại. Tần Vô Song không dám chậm trễ, Thần đạo Hộ Thuẫn mở ra chắn ở phía trước, hai mắt mở ra.
Trước mắt Tần Vô Song là một thế giới kỳ diệu khiến cho Tần Vô Song gần như là quên cả hít thở.
Trong một tầng bảo hộ làm bằng bạch ngọc thuần khiết, một cây cầu lót bằng gạch hoàng kim, dẫn thẳng đến một tòa đại điện không ngừng phát ra hào quang sáng rực. Còn có các loại san hô vô cùng cao lớn, những bức tượng điêu khắc các loại động vật biển tạo hình cổ quái, cùng với các loại ngọc trai khổng lồ rãi rác, khiến cho người ta hồ nghi nơi đây có phải chính là bồng lai tiên cảnh trong truyền thuyết hay không.
Tần Vô Song trong lòng giật mình thầm nghĩ:
- Lẽ nào đây là điện trong điện?
Xem ra nơi này có lẽ mới thực sự là khu vực trung tâm của Bàn Long Điện, là không gian tách biệt của Bàn Long Điện. Tần Vô Song thật sự cũng không thấy ngạc nhiên. Chủ nhân của Bàn Long Điện có thể ở trong Hắc Tử Hải này mà xây dựng được một không gian độc lập như Bàn Long Điện, thì cũng đủ chứng minh rằng năng lực của chủ nhân này lớn bao nhiêu. Bên trong Bàn Long Điện lại xây dựng một không gian độc lập nữa, tuyệt đối không phải là một việc khó.
Nghĩ tới đây, trong lòng Tần Vô Song càng thấy tò mò. Hắn hiện tại thực rất muốn biết rốt cuộc Bàn Long Điện này rốt cuộc có quan hệ hay không với Thái cổ Yêu long.
Đi qua cây cầu ngắn ngủn kia, Tần Vô Song cảm nhận được một loại cảm giác vô cùng thoải mái, một chút dấu hiệu nguy hiểm trong lòng cũng không có, cùng với cảm giác lúc trước khi xuyên qua đoạn lốc xoáy, tiến vào Bàn Long Điện quả thật là tâm tình không giống nhau. Khi đó, hắn ở chỗ nào cũng đều cảm thấy vô cùng áp lực, mà nay thì chỗ nào cũng cảm thấy vô cùng an nhàn.
Nếu nói nơi này là một cái cung điện, còn không bằng hãy nói đây là một biệt viện nhỏ của Bàn Long Điện. Quy mô không lớn nhưng kiến trúc thì vô cùng khác biệt.
Tần Vô Song đi từng bước từng bước nhỏ xung quanh tòa biệt viện này, vòng vo một vòng, đột nhiên ánh mắt hướng tới một cái ao rất sâu ở trong vườn. Cái ao này sâu kín, tản ra ánh lam quang vô cùng yêu dị. Ao này không lớn, nhưng tràn ngập một loại khí tức cổ quái.
Khí tức này đúng là loại khí tức huyết mạch Thái cổ quen thuộc, cùng với huyết mạch Thái cổ của Bao Bao tuy rằng không giống lắm, nhưng cũng có điểm tương tự.
- Lẽ nào, ở đây đúng là nơi Thái cổ Yêu long chiếm cứ?
Nhìn cái ao này, cũng không tính là lớn, nhưng nếu như chứa đựng một thân thể to lớn của Thái cổ Yêu long thì như vậy cũng đủ rồi. Tần Vô Song trong lúc nhất thời cảm thấy ngây ngẩn cả người.
Cái ao này quả thật là có một loại khí tức vô cùng thần kỳ, không hề nghi vấn một chút nào, cái ao này tuyệt đối là có quan hệ với Thái cổ Yêu long.
Bởi vì Tần Vô Song nhận thấy cỗ hơi thở toát ra từ cái ao này vô cùng nồng đậm.
- Nếu thực sự là trứng rồng do đích thân Thái cổ Yêu long hạ sinh thì ta cũng không ngại chi mà không lấy. Đem chúng giao cho Mộ Dung Lâu chủ, coi như là hoàn thành nhiệm vụ của lần này. Đến lúc đó, đám cao tầng của Phiêu Tuyết Lâu càng không còn gì để nói? Cho dù ta có thể không nhìn sắc mặt của đám cao tầng loa, nhưng cũng không thể khiến cho Nhạn nhi cảm thấy khó xử.
Tần Vô Song nghĩ tới đây, thân mình giống như một con cá, liền hướng cái ao kia mà phóng xuống.
Cái ao này cũng chỉ nhỏ cỡ một cái hồ nước phẳng lặng mà thôi, Tần Vô Song vừa mới rơi xuống, toàn thân nhất thời rùng mình một cái. Nước trong ao này, không ngờ lại là lạnh như băng, lạnh đến thấu xương. Quả thực là một cái lạnh xâm nhập tới tận cốt tủy.
Tần Vô Song có áo giáp Trạm Lam bảo vệ, hơn nữa đã trải qua thần quang tẩy lễ, thân thể không thể nói là không cường đại. Nhưng mặc dù là như thế, toàn thân hắn vẫn là lạnh tới thấu xương, đủ để thấy được nước ao này lạnh đến thế nào.
Càng lặn xuống thì loại sức lạnh kỳ dị này lại càng mãnh liệt hơn, khiến cho cơ thể Tần Vô Song giống như bị đông cứng toàn thân vậy. Điều khiến cho Tần Vô Song cảm thấy vô cùng khó hiểu chính là, cái ao này lạnh lẽo đến như vậy thì đáng phải kết thành băng mới đúng. Nhưng mà cái ao có độ lạnh còn thấp hơn điểm đóng băng không biết bao nhiêu lần thế này, vậy mà cũng không có kết băng