TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sự Trở Lại Của Đệ Nhất Tông Sư
Chương 613: Khải hoàn trở về.

Nhóm dịch: black - Biên: NguyenDuy84

Tần Vô Song tập hợp nhân mã, đem tất cả các Linh thú Phong ấn triệu hồi về Phong ấn Đồ quyền. Lần này, mấy đầu Linh thú Phong ấn cũng không phản đối trở về đó nữa, bởi vì chúng nó tuy rằng không có trải qua khổ chiến, nhưng chống lại thủy áp gần một tháng trời, cũng tiêu hao không ít linh lực.

Mà Phong ấn Đồ quyển lúc trước ở bên trng địa mạch của La Thiên Đạo Trường đã quán chú vào đó không ít linh lực, vì vậy lúc này linh lực có thể nó tràn đầy vô cùng, bởi vậy quay trở về đó để bổ sung phục hồi chính là một sự lựa chọn vô cùng sáng suốt.

Tần Vô Song đem tất cả những thứ mà thu thập lại, lúc này mới thảnh thơi định thần. Tính toán lại một chút, cách thời điểm mà hắn xuất phát cho tới giờ cũng đã qua hơn hai tháng.

Mặc dù cách kỳ hạn ba tháng vẫn còn hơn nửa tháng, nhưng thời gian trôi qua cực nhanh vẫn là khiến cho hắn cảm thấy vô cùng cảm khái, sợ những người quan tâm tới mình lo lắng. Tần Vô Song không lưu lại đây nữa, di chuyển nhanh lên trên mặt nước Hắc Tử Hải. Lên trên đối với lặn xuống mà nói, thoải mái hơn rất nhiều.

Hơn nữa, trên người Tần Vô Song toát ra khí tức cường đại, linh thú dưới đáy nước này cũng không có con nào chạy đến khiêu khích trêu chọc Tần Vô Song, bởi vậy dọc đường Tần Vô Song đi đi lên đều vô cùng thông suốt.

o0o

Lúc này ở trên bờ Hắc Tử Hai thời gian đã là sau giờ ngọ rồi, những kẻ chờ đợi ở trên sườn núi tâm tình so với hơn một tháng trước cũng hoàn toàn khác nhau. Từ sau khi tên Ngô Đỉnh Nguyên kia lâm trận đào thoát, không khí liền thay đổi hoàn toàn.

Thiên Phạt Sơn Trang cùng với Lôi Đình Tông lúc trước vốn là vô cùng dương dương tự đắc, lúc này lại bắt đầu cảm nhận được cảm giác lo lắng bất an. Nhất là theo thời gian trôi qua, vẫn như trước không hề có tin tức, khiến cho cảm giác bất an của bọn chúng càng ngày càng thêm mãnh liệt.

Tính toán ngày tháng thì kỳ hạn ba tháng còn lại cũng không nhiều lắm. Mỗi ngày mang theo hy vọng mà đến, cuối cùng thất vọng mà về.

Liên tục trong hai tháng trời, khiến cho thần kinh của bọn chúng như bị tra tấn liên tục.

Nhất là Lôi Minh, đã hai lần ba lượt muốn phá bỏ hiệp ước, tự mình xuống Hắc Tử Hải điều tra. Nhưng hắn làm như vậy thì quả quyết là giống như đập thẳng vào mặt của Thiên Đế Môn, có Tân Vô Kỵ ở đây thì Lôi Minh cho dù có ý nghĩ này thì cũng không có gan dám làm, cho nên chỉ có thể tự sốt ruột.

Tên Yến Quy Nam kia thì ngược lại trấn định hơn một chút, ngăn chặn sự lo lắng trong đầu. Bất luận thế nào thì về mặt khí thế cũng không thể bại trước mặt Tần gia, để cho tên Nhiên Phong Tử kia chê cười bọn chúng.

Tần Vân Nhiên vẫn là bình tĩnh tự nhiên như trước, mỗi ngày nụ cười trên môi vẫn sáng lạn như ánh mặt trời mùa xuân, hơn nữa còn thường xuyên cùng Tân Vô Kỵ bắt chuyện, cùng với Mộ Dung Thiên Cực tâm sự chuyện phiếm. Mỗi một hành động nhấc tay giơ chân của hắn dường như là căn bản không có lo lắng một chút nào.

Tuy rằng Tân Vô Kỵ không biết sự tự tin của Tần Vân Nhiên từ đâu tới nhưng đối với sự quan sát của hắn với Tần Vô Song thì cũng biết Tần Vô Song kia là một nhân vật không tầm thường.

Đối với Yến Truy Dương và Lôi Tiêu mà nói, hắn tuyệt đối là một khúc xương khó gặm. Trận chiến này, Tân Vô Kỵ tuy rằng đánh giá cao một chút sự liên thủ của Yến Truy Dương và Lôi Tiêu nhưng từ lúc Ngô Đỉnh Nguyên hốt hoảng bỏ trốn quay về, nội tâm của Tân Vô Kỵ liền sinh ra một loại dự cảm mãnh liệt.

Lôi Đình Tông cùng với Thiên Phạt Sơn Trang lần này chỉ sợ phải thua cuộc thê thảm rồi.

Thời gian hơn hai tháng trôi qua, đối với Mộ Dung Nhạn mà nói thì cũng vô cùng gian nan. Đối với Thiên Phạt Sơn Trang và Lôi Đình Tông có lẽ chỉ là một lần đánh giá rèn luyện đám đệ tử trẻ tuổi. Nhưng đối với Mộ Dung Nhạn mà nói thì liền mang ý nghĩa cả đời của nàng.

- Tiểu Trúc, còn có mười ba ngày, ngươi nói Tần đại ca có thể trở về trong thời gian ước định không?

Mộ Dung Nhạn nhẹ nhàng hỏi.

Tiểu Trúc rất rõ ràng tính tình của tiểu thư. Biết tiểu thư tuy rằng là hỏi nhưng chưa chắc là hỏi ý kiến của Tiểu Trúc thật, chỉ là một loại thói quen tự hỏi tự trả lời, tự trấn định bản thân mà thôi. Nhìn thấy thân hình mỏng manh gầy yếu của tiểu thư, trong lòng Tiểu Trúc rất cảm động, trong lòng thầm nói:

- Tần công tử à Tần công tử, ngươi không thể bỏ mặc tiểu thư như thế này được. Một mảnh tâm ý của tiều thư, ngươi không thể phụ bạc được.

Ngẩn ngơ nhìn Hắc Tử Hải, Tiểu Trúc nhịn không được hỏi:

- Tiểu thư, trên lịch sử của Phiêu Tuyết Lâu chúng ta có bao nhiêu người đã tiến vào Hắc Tử Hải thí luyện?

- Mỗi đời đều có rất nhiều kẻ có tư cách tiến vào. Chỉ có điều, tu vi phải đạt tới Hóa Hư Cảnh, mới có tư cách mà thôi. Đệ tử trẻ tuổi bình thường, nhiều nhất thì cũng chỉ có thể hoạt động trong khu vực ba bốn trăm trượng.

- Hóa Hư Cảnh?

Tiểu Trúc chớp chớp ánh mắt:

- Tiểu thư, người không phải là Hóa Hư Cảnh sao chứ?

Mộ Dung Nhạn gật gật đầu:

- Đúng vậy, nhưng phụ thân ta nói, ta muốn đi vào đó, thì ít nhất cũng phải đạt tu vi tới Hư Võ Đại viên mãn.

- Tại sao?

Tiểu Trúc thấy điều này không công bằng, kêu lên.

- Hư Võ Đại viên mãn rất xa xôi. Tiểu thư, chờ đến khi người tấn chức lên cảnh giới đó thì còn cần bao nhiêu năm nữa?

- Nha đầu ngốc, cái này ta đâu có nói trước được? Chỉ là, tới Hư Võ Đại viên mãn thì cũng chẳng để làm gì. Phụ thân nói, thủy vực dưới năm trăm trượng của Hắc Tử Hải mới là khu vực nguy hiểm nhất. Hư Võ Đại viên mãn nếu không có vũ khí Thần đạo mở đường thì khẳng định là cũng không thể nào thâm nhập được. Ngay cả cha ta cũng rất khó khăn ở trong khu thủy vực năm trăm trượng muốn làm gì thì làm.

Tiểu Trúc lè lưỡi, rất lo lắng hỏi:

- Bọn Tần công tử nếu tùy tiện thâm nhập vào thủy vực năm trăm trượng không phải là rất nguy hiểm sao? Tiểu thư, người nói Tần công tử có thâm nhập vào thủy vực năm trăm trượng không?

- Hẳn là vậy.

Mộ Dung Nhạn vô cùng khẳng định, muốn có được huyết mạch của Thái cổ Yêu long thì lặn xuống thủy vực năm trăm trượng là điều tất nhiên. Với tính cách của Tần Vô Song thì không thể nào lùi bước. Điều nàng lo lắng nhất không phải là Tần Vô Song có lấy được huyết mạch của Thái cổ Yêu long hay không mà là lo lắng đến an nguy của hắn.

Có thể lấy được huyết mạch Yêu long vào tay hay không, trong lòng Mộ Dung Nhạn vẫn vững như bàn thạch, trong lòng cũng chỉ có một mình Tần Vô Song.

Huyết mạch của Thái cổ Yêu long không thể nào có ở trên thủy vực năm trăm trượng. Điểm này cả Phiêu Tuyết Lâu đều biết.

Các đời thủ lãnh của Phiêu Tuyết Lâu cũng từng xuống Hắc Tử Hải thăm dò qua, cũng có người mạo hiểm vào đó, vào đến thủy vực năm trăm trượng, thừa nhận áp lực mãnh liệt của thủy vực, nguy hiểm tìm tòi, mạo hiểm phá thoát nguyên thân để tìm lối vào động phủ của Yêu long kia, nhưng mấy ngàn năm trôi qua đều là hoàn toàn không có thu hoạch gì.

Nếu không phải là có lịch sử ghi chép lại, trên trên dưới dưới mấy ngàn năm của Phiêu Tuyết Lâu cơ hồ đều luôn hoài nghi, rốt cuộc phía dưới của Hắc Tử Hải thật sự là có động phủ của Thái cổ Yêu long hay không. Nói thật, ngoài điển tích lịch sử ghi chép lại thì chưa từng có kẻ nào gặp qua.

Chưa nói đến sự lo lắng hiện tại của Mộ Dung Nhạn, ngay cả kẻ đứng đầu Phiêu Tuyết Lâu là Mộ Dung Thiên Cực, giờ phút này cũng đang hoài nghi chủ ý trước kia của mình là đúng hay là sai.

Thời gian hơn hai tháng trôi qua, ngoài việc Ngô Đỉnh Nguyên trở về thì Tần Vô Song cùng Lôi Tiêu, Yến Truy Dương cũng đều không ai có bất cứ tin tức gì cả. Hắc Tử Hải giống như đang trầm lắng ngủ thiếp đi, bất kỳ một phản ứng nào cũng đều là không có.

- Các ngươi nhìn kìa!

Đột nhiên có kẻ hô to.

- Cái gì?

Ánh mắt của mọi người cũng hướng tới mặt nước. Mặt nước vẫn lặng yên như cũ, không hề có động tình, phản ứng gì. Theo ngón tay của kẻ chỉ, mọi người đều chằm chằm nhìn về một điểm nào đó ở nơi xa xa, một đạo phi ảnh xẹt tới bên này với tốc độ vô cùng nhanh chóng.

Tốc độ cực nhanh, thật giống như một đầu linh cầm có tốc độ phi hành cực nhanh vậy.

Người này chính là Tần Vô Song đang ngự không mà đến. Mặt nước nơi hắn nổi lên lúc này, cách nơi xuất phát ban đầu cũng cả ngàn dặm đường.

Giờ phút này ngự không bay trở về, cũng không có thúc dục Âm Dương Tử Vân Dực, tự nhiên là không muốn quá hiển lộ lực lượng.

- Là Tần Vô Song!

Lôi Minh trong lòng trầm xuống, thất vọng nói.

Nhãn lực của Yến Quy Nam so với Lôi Minh không hề kém, hiển nhiên là thấy được bóng ảnh của Tần Vô Song, trong lòng nháy lên, chẳng lẽ… Một luồng dự cảm xấu nhất thời cũng xông lên trong đầu.

Tần Vân Nhiên ha ha cười lớn:

- Tiểu tử giỏi, tiểu tử giỏi.

Ngay cả Tân Vô Kỵ cũng là có chút giật mình khi nhìn thấy Tần Vô Song. Có thể lấy một đánh được bốn mà còn sống bình an trở về, không thể không thừa nhận, Tần Vô Song này thực không hề đơn giản.

Mộ Dung Thiên Cực cùng các cao tầng của Phiêu Tuyết Lâu trong lòng cũng là vô cùng áp lực. Nhất là Mộ Dung Thiên Huyễn cùng với Mộ Dung Thiên Sơn, hai kẻ luôn phản đối Tần Vô Song này, giờ phút này càng có vẻ khiếp sợ hơn.

Dù sao thì bọn chúng ngay từ đầu căn bản đã không xem trọng Tần Vô Song. Lấy một địch bốn, muốn thoát ra quả thực là điều quá khó khăn.

Vậy mà tên Tần Vô Song này lại làm được.

Trước đó, chỉ cần kẻ đầu óc không có hỏng thì cũng có thể nhìn ra, nói là cạnh tranh công bằng, kỳ thật là âm mưu lấy bốn chống một.

Nhưng mà ngay cả Chưởng môn Tần gia Vấn Đỉnh Sơn cũng không có nói điều gì thì tự nhiên cũng chẳng có kẻ nào đứng ra kêu bất công. Cũng bởi vậy mà mọi người đều biết, kết quả này, hoặc là Tần Vô Song đi lên, hoặc là những kẻ khác còn sống đi lên, không có khả năng tồn tại kết quả nào khác.

Lúc này, nhìn thấy Tần Vô Song thì trong lòng mọi người cũng nhất thời hiểu ra rằng, Lôi Tiêu cùng Yến Truy Dương chỉ sợ là dữ nhiều lành ít.

- Tần đại ca!

Mộ Dung Nhạn trong hơn hai tháng vừa qua luôn một mực khống chế cảm xúc, giờ phút này thấy Tần Vô Song trở về, trong lòng vui sướng là điều có thể hiểu rõ. Với khí chất vốn lâm nguy không loạn của nàng, giờ phút này cũng không nhịn được, chạy nhanh lên đón.

Tần Vô Song hai tay cầm lấy hai bàn tay của Mộ Dung Nhạn, vui mừng cực độ kêu lên:

- Nhạn nhi, khiến nàng chờ lâu phải không?

Mộ Dung Nhạn vui mừng vô hạn, vui mừng nói không nên lời, gật gật đầu, cảm thấy không đúng, lại lắc lắc đầu. Trong mắt đã ướt đẫm giọt lệ.

- Hắc hắc, tiểu thư, ta đã nói mà. Tần công tử nhất định sẽ bình an trở về!

Mộ Dung Nhạn trong lòng tràn đầy vui mừng, cần chặt bàn tay của Tần Vô Song, cẩn thận cẩn thận nhìn, như sợ Tần Vô Song mất đi một sợi tóc nào.

Tần Vân Nhiên lúc này cũng không còn bộ dáng quan sát phong cảnh nữa, cười to nói:

- Vô Song, con làm được lắm. Còn mấy tên gia hỏa kia đâu?

Tần Vô Song cũng ý thức được, có hàng trăm ánh mắt đang nhìn về phía bọn họ. Hướng về phía Mộ Dung Nhạn có chút khẽ cười, tay phải khẽ nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay mềm mại xinh đẹp của Mộ Dung Nhạn, ý bảo nàng chờ hắn một chút.

Mộ Dung Thiên Cực cũng đi tới, cười tủm tỉm hỏi:

- Vô Song hiền chất, nhìn biểu hiện của ngươi, tựa hồ đã mã đáo thành công rồi à?

- Mộ Dung Lâu chủ chê cười rồi!

Tần Vô Song trong lòng cảm khái, nhưng cũng không có trả lời trực tiếp câu hỏi của Mộ Dung Thiên Cực, hắn tự nhiên ngầm hiểu là Mộ Dung Thiên Cực đang ám chỉ hỏi hắn về chuyện của huyết mạch Thái cổ Yêu long.

Nhưng Tần Vô Song trong lòng lại có một cái nhìn khác, cũng không có định công bố ra ngoài. Huyết mạch của Thái cổ Yêu long chính là huyết mạch Thần đạo, khó tránh khỏi ở đây có kẻ sẽ đỏ mắt mà nhìn vào.

- Vô Song, một khi ngươi đã lên tới đây thì mau qua phục mệnh Điện hạ đi.

Tần Vân Nhiên nhắc nhở.

Tần Vô Song lúc này mới nhớ tới, việc này vẫn còn đích thân Điện hạ đại nhân của Thiên Đế Môn chủ trì, bản thân nếu như đã lên rồi thì cũng nên đi qua phục mệnh Tân Vô Kỵ, đây cũng là điều thường tình.

Chẳng biết tại sao, Tân Vô Kỵ này dù có phong độ chính trực, khí chất hơn người, nhưng trong đầu Tần Vô Song đối với Tân Vô Kỵ vẫn là lưu lại vài phần đề phòng.

- Tần Vô Song bái kiến Điện hạ!

Tân Vô Kỵ có chút khẽ cười, một chút cũng không nhìn ra bộ dạng đã chờ đợi hơn hai tháng trời, dường như hắn chỉ là vừa mới ghé qua mà thôi, không có một chút tâm tình nôn nóng nào

Đọc truyện chữ Full