Nhóm dịch: black - Biên: NguyenDuy84
Tần Vô Song dù sao cũng là trải qua bách chiến, luận số lần chiến đấu sinh tử, mấy kẻ này có cộng vào, chỉ sợ cũng không bằng một mình Tần Vô Song.
Cho nên thời điểm Tần Vô Song khí thế thực sự thôi phát đi ra, khí chất trải qua sinh tử, lập tức liền chuyển hóa thành một loại sát khí dâng trào lên. Loại sát khí này, kẻ nào chưa trải qua tôi luyện sinh tử, là không thể có.
Tần Thiếu Hồng vốn là loại cảm xúc kiêu ngạo, ở thời điểm Tần Vô Song vận đạo sát khí lạnh thấu xương dâng lên toát ra, lập tức sản sinh một loại dao động, cảm xúc bên trong, xuất hiện một vết rạn. Trong sự tự tin vô cùng của hắn, ẩn ẩn xuất hiện một chút bất an và nôn nóng.
- Tần Vô Song, ngươi đừng có ở đó mà dọa dẫm ta đi, sinh tử quyết đấu? Ai sợ ai chứ?
Tần Thiếu Hồng hãy còn mạnh miệng, hắn nghĩ thấy Tần Vô Song này, rõ ràng chỉ là đang lừa gạt hắn.
Tần Vô Song khẩu khí lãnh liệt:
- Một khi đã như vậy, giờ này ngày mai, ta liền ở đây đợi ngươi. Sinh tử chiến, không chết không thôi.
Tần Vô Song nói xong, hạ lệnh nói:
- Tử Đồng, tiễn khách. Không đi đánh cho đi! Không đi thẳng thì nằm đi!
Tử Đồng Kim Ngưu cười to:
- Được! Cút mau! Bằng không thì đừng trách ta không khách sáo.
Tần Vô Song ra mệnh lệnh này, Tử Đồng Kim Ngưu đương nhiên sẽ không khách khí. Lớn tiếng thét to tới.
Bọn người Tần Thiếu Hồng thấy Tử Đồng Kim Ngưu thực sự hành động rồi, hảo hán không chịu thiệt trước mắt, đưa mắt nhìn nhau, chụp lấy Tần Thiếu Hồng, như ong vỡ tổ lủi mất.
- Tần Thiếu Hồng, nhớ kỹ, ngày mai không đến, ngươi chính là tên nhát gan!
Bao Bao nổi giận chửi.
Bao Bao tính cách hiền hoà, bình thường ít khi chán ghét kẻ nào. Trừ phi là gặp đối thủ một mất một còn, còn riêng tên Tần Thiếu Hồng này, lại khiến hắn cảm thấy vô cùng căm ghét.
Quay đầu lại khuyên nhủ:
- Lão Đại, đừng cùng cái loại đó mà tức giận. Một cánh rừng lớn, chim loại gì cũng đều có. Tần Thiếu Hồng chính là ghen tỵ với ngươi. Đừng tưởng rằng ta nhìn không ra.
Tần Vô Song bình phục một chút tâm tình, lúc này mới nói:
- Loại người thế này, việc quái gì ta phải tức giận vì hắn. Ta chỉ là vì Tần gia mà cảm thấy xót xa. Tần gia Thiên Đế Sơn, tại sao lại rơi xuống đến loại nông nỗi này, chỉ sợ cũng cùng với cái loại bầu không khí này của Tần gia không phải không có quan hệ. Nếu tâm tư Đệ tử Trung tâm trong tông môn đều phí sức nghĩ đến những cái này thì có muốn không bị kẻ khác khi dễ ức hiếp cũng rất khó!
Đối với việc này, Tần Vô Song là tràn đầy cảm xúc.
- Được rồi, chuyện ngày mai để ngày mai nghĩ. Chúng ta xuất phát trước!
Bao Bao gật đầu:
- Đúng, Mộ Dung tỷ tỷ còn đang chờ ngươi. Lão Đại, như ta nói, ngươi liền hung hăng đánh tan cái dáng vẻ kiêu ngạo của tên Tần Thiếu Hồng. Ta thấy bầu không khí tại Thăng Long Pha thật không tốt. Kéo bè kết phái, muốn làm tiểu đoàn thể. Nào có giống phong cách của Tần gia! Nếu là như thế, chúng ta chi bằng chẳng tới nữa.
Cô Đơn cũng nói:
- Quả thực cũng không giống như Tinh La Điện các ngươi. Trong các Đệ tử Trung tâm, mặc dù có cạnh tranh, nói như thế nào cũng là cạnh tranh tốt. Lão Đại, có đúng không?
Tần Vô Song cười khổ, Tần gia tự nhiên về phương diện này cũng không bằng Tinh La Điện. Nhưng Đệ tử Trung tâm Tinh La Điện, tuy rằng cũng có lúc có những cạnh tranh nhỏ với nhau, nhưng nói tổng thể, cạnh tranh kia là tích cực, là tốt, là có thể đẩy mạnh sự phát triển của tông môn.
Nhưng mà Tần Thiếu Hồng này, bao gồm cả những kẻ mà hắn dẫn tới khiến cho bầu không khí của Thăng Long Pha, lại lâm vào nguy hiểm rồi.
Nếu loại không khí rối loạn này chính là quy củ tại Thăng Long Pha này, Tần Vô Song tuyệt không ngại, dùng toàn bộ lực lượng của hắn, đem mấy cái quy củ này nghiền thành tro bột.
o0o
Mộ Dung Nhạn thập phần tinh tế, nhìn thấy trong ánh mắt của Tần Vô Song lúc đó ẩn ẩn có chút không vui, liền biết đã xảy ra chuyện gì, nhịn không được tới hỏi. Tần Vô Song cũng không giấu diếm, nói tóm tắt đơn giản một lần.
Mộ Dung Nhạn lại không ngờ rằng, Tần gia Vấn Đỉnh Sơn nổi tiếng thiên hạ, lại còn có nhiều kẻ yêu nghiệt như vậy. Nhịn không được ân cần hỏi:
- Tần đại ca, huynh cùng với Tần Thiếu Hồng kia thật sự quyết đấu sinh tử à?
- Nếu như vậy có thể thay đổi một chút bầu không khí này, ta nguyện ý thử một lần.
Mộ Dung Nhạn có chút lo lắng:
- Nhưng mà, huynh không phải nói hắn là Hư Võ Đại viên mãn sao chứ?
- Nhạn nhi, Hư Võ Đại viên mãn, đối ta mà nói, cũng không là cái gì. Nếu ta muốn tấn cấp lên Hư Võ Đại viên mãn, tùy thời tùy chỗ lúc nào cũng có thể. Nhưng ta mặc dù không có tiến vào cấp bậc Hư Võ Đại viên mãn, đối phó Tần Thiếu Hồng kia, cũng đã đủ rồi.
Này tuyệt đối không phải là nói khoác, Tần Vô Song hiện tại, trên người có hai kiện vũ khí Thần đạo. Công là Thần Tú Cung và thủ thì có Thần đạo Hộ Thuẫn.
Tần Thiếu Hồng kia tuy rằng rất cao, tu vi cảnh giới thắng hắn một bậc, nhưng mà Tần Vô Song trải qua sự tẩy lễ của Thần đạo chi lực, luận cảnh giới, cũng không kém so với Tần Thiếu Hồng bao nhiêu.
Cho nên phương diện thực chiến, cho dù không cần tới vũ khí Thần đạo, sức chiến đấu của Tần Vô Song cũng đã không thua kém Hư Võ Đại viên mãn.
Hơn nữa Tần Vô Song đã trải qua nhiều đại chiến sinh tử như vậy, trải qua nhiều kinh nghiệm thực chiến như vậy, tuyệt đối là so kẻ như Tần Thiếu Hồng lúc nào cũng ấm áp ở trong chăn êm nệm ấm kia đều mạnh hơn gấp trăm lần.
Nhìn thấy Tần Vô Song phát ra sự tự tin mạnh mẽ như thế, Mộ Dung Nhạn cũng liền thấy yên tâm phần nào, ngẫm nghĩ, lại nói:
- Tần đại ca, Nhạn nhi là lo lắng, ngươi mới đến, nếu gây chuyện quá lớn. Có khi nào đắc tội với các cao tầng của Tần gia hay không?
Tần Vô Song cười khổ nói:
- Ta cho dù cái gì cũng không làm, thì e có những kẻ vẫn thấy chướng tai gai mắt. Đây chính là mâu thuẫn có từ lịch sử xa xưa rồi.
Sau đó đem chuyện mâu thuẫn giữa tổ tiên Tần Vũ năm xưa cùng Tôn giả Tri Hòe đơn giả nói qua một chút, Mộ Dung Nhạn giật mình nói:
- Nói như vậy, Tần Thiếu Hồng là cố ý đến tìm phiền phức!
Bao Bao bước tới nói:
- Đúng vậy, Mộ Dung tỷ tỷ, cho nên nói Lão Đại nếu không ra tay, bọn chúng khẳng định sẽ càng được đằng chân lân đằng đầu. Loại người như thế, nên hung hăng đánh trả. Đánh hắn một cái vĩnh viễn không dậy lại được, nhìn thấy Lão Đại cũng không dám lên tiếng!
Tần Vô Song không muốn Mộ Dung Nhạn lo lắng nhiều, mỉm cười nói:
- Nhạn nhi, yên tâm đi, một chuyện nhỏ này ta vẫn xử lý được.
Mộ Dung Nhạn đối với năng lực của Tần Vô Song vẫn là vô cùng tự tin, khẽ cười nói:
- Tần đại ca, phụ thân đã tới bên ngoài Thiên Đế Sơn rồi, chiều nay là tới.
- Ừm, chúng ta liền xuất phát nghênh đón một chút!
Tần Vô Song đối với Mộ Dung Thiên Cực vẫn là tràn ngập tôn kính.
Bao Bao cười nói:
- Lão Đại, ta thấy ngươi nói có chút không ổn à. Về sau cũng không thể luôn gọi là Mộ Dung Lâu chủ chứ?
Tần Vô Song tâm tình tốt cười nói:
- Vậy gọi là gì?
- Đương nhiên là theo như Mộ Dung tỷ tỷ mà kêu, hoặc là kêu nhạc phụ đại nhân cũng có thể mà.
Bao Bao cười ha ha nói.
Mộ Dung Nhạn đỏ mặt, chuyển đề tài nói:
- Tần đại ca, lần này phụ thân đến, đem cả Tiểu Trúc tới nữa, phụ thân sợ ta ở một mình buồn chán.
Tần Vô Song mỉm cười nói:
- Vậy tốt rồi, tiểu cô nương Tiểu Trúc này, thông minh lanh lợi, có nàng ta ở bên cạnh nàng, thì càng tốt rồi.
Mộ Dung Thiên Cực lần này tới Vấn Đỉnh Sơn bái phỏng, vô cùng ít giao tiếp, hành sự không ai biết. Ngoại giới cũng không hay biết. Toàn bộ hành trình tự nhiên đều là Tần Vô Song cùng Mộ Dung Nhạn hai người đi ra đón tiếp.
Vào tới Chính Khí Đường, Trưởng lão Quan Kỳ phụ trách tiếp đãi, Tam Chưởng môn Tần Trùng Dương đích thân tiếp khách. Tần Vô Song vừa bước tới cửa, đã thấy Trưởng lão Quan Phong từ Chính Khí Đường đi ra.
Trưởng lão Quan Phong khẽ nháy mắt với Tần Vô Song, Tần Vô Song biết ý tứ của Trưởng lão Quan Phong, cùng Mộ Dung Nhạn thấp giọng nói hai câu, liền theo Trưởng lão Quan Phong hướng đi ra sau vách núi mà đi.
Trưởng lão Quan Phong cùng tổ tiên Tần Vũ giao hảo thân tình nhất, lúc này tìm hắn, tất nhiên có việc.
Quả nhiên Trưởng lão Quan Phong mở miệng nói thẳng:
- Vô Song, ta nghe nói, hôm nay năm người bọn Tần Thiếu Hồng đi gây sự với ngươi? Còn ước định sinh tử chiến?
Tần Vô Song cũng không giấu diếm, gật đầu:
- Đúng là có chuyện như vậy!
Trưởng lão Quan Phong không khỏi có chút khó thở, râu cũng tức giận đến run run lên, quở trách nói:
- Hồ đồ! Vô Song, ngươi thật sự rất hồ đồ! Ngươi mới đến bao lâu, so đấu với Tần Thiếu Hồng? Quá sớm rồi!
Lời này ý tứ thực rõ ràng, ngươi cho dù cùng với Tôn giả Tri Hòe trở mặt, hiện tại cũng không phải thời điểm tốt.
Tần Vô Song thật ra rất bình tĩnh:
- Trưởng lão Quan Phong, loại sự tình này, ta ngược lại nghĩ thấy càng sớm càng tốt.
Trưởng lão Quan Phong nóng nảy:
- Càng sớm càng tốt? Ngươi đừng quên, ngươi hiện tại là người mới, là người mới từ các quốc gia nhân loại tới! Các Chưởng môn đối với ngươi khá là yêu mến, nhưng tạm thời cũng chỉ là yêu mến mà thôi. Ngươi hiện tại một là không có chỗ dựa vững chắc, hai không có phạm vi giới hạn, nói khó nghe chút chính là tay trắng mà muốn dựng cơ đồ. Ngươi đấu cùng Tần Thiếu Hồng, ngươi có phải là có điểm xem nhẹ năng lực của Tôn giả Tri Hòe rồi không?
- Ai…
Tần Vô Song thở dài một tiếng, Trưởng lão Quan Phong thuộc thế hệ trước, lão thành cẩn thận là khẳng định có, Tần Vô Song cũng khó mà nói được cái gì, dù sao người ta cũng là vì suy nghĩ tốt cho mình.
- Ngươi than thở cái gì? Có phải là nghĩ thấy ta nói đúng rồi?
Trưởng lão Quan Phong có chút thở phì phì.
- Đứng ở trên góc độ của ngài, lời này cũng không có gì không đúng. Nhưng tình hình ngay lúc đó, ta nếu lùi bước, Thăng Long Pha càng không có nơi yên ổn cho ta dung thân. Trưởng lão Quan Phong, ta không phải là không muốn sống yên ổn với bọn chúng? Sao lại muốn cùng đệ tử Tần gia trở mặt? Nhưng Tần Thiếu Hồng này, cho hắn thể diện, hắn lại căn bản không biết xấu hổ. Một khi hắn đã thích mất mặt, ta đây liền thỏa mãn hắn là được rồi.
- Hắn là Hư Võ Đại viên mãn, ngươi địch nổi sao?
Trưởng lão Quan Phong không phải nói nhiều lời. Tên Thiếu Hồng kia, ngay cả bản thân Quan Phong hắn, cũng không nắm chắc phần thắng.
- Các Tôn giả cùng Trưởng lão khác có ý kiến gì không?
Tần Vô Song không có trả lời ngay, ngược lại là hỏi trước hỏi sau, chuyển đề tài khác.
- Ngoài sư trưởng trong số đám người đó, những người khác tự nhiên là từ chối cho ý kiến. Cho dù trong lòng ủng hộ ngươi, cũng sẽ không đứng ra lên tiếng. Vô Song, ngươi hiện tại nhân mạch còn chưa ổn định, chưa tới thời điểm ngươi xuất đầu lộ diện đâu. Ngươi thật sự có điểm vội vàng. Với thiên phú và tuổi tác của ngươi, đợi năm năm mười năm, hoàn toàn có thể càng trưởng thành hơn một chút!
Trưởng lão Quan Phong có chút thất vọng, nhưng lại không thể không quan tâm:
- Hiện tại nói mấy cái này cũng đã muộn rồi, ta trở về tìm Chưởng môn nhân nói một chút. Nếu có thể hòa giải được đôi bên, đem hủy bỏ trận quyết chiến này, cũng vẫn có thể xem là một cái biện pháp. Hai bên cũng không mất mặt!
- Ngàn vạn lần đừng!
Tần Vô Song vội vàng ngăn cản nói:
- Trưởng lão Quan Phong, ta biết ngài là suy nghĩ tốt cho ta. Chỉ là trận chiến này, trừ phi Tần Thiếu Hồng hắn chủ động từ bỏ, nếu không nhất định phải chiến!
- Vô Song, ngươi vẫn rất cố chấp!
Trưởng lão Quan Phong hờn giận nói.
- Không phải ta cố chấp, Trưởng lão, ngươi sớm hay muộn sẽ hiểu dụng ý của ta. Một trận chiến này, tuyệt đối không phải vì hư danh và ân oán cá nhân. Nếu chỉ là ân oán cá nhân, ta cười lớn cho qua cũng chẳng sao. Dù gì thì cũng đều là tộc nhân của Tần gia, ta không đến mức không nhẫn nhịn được như vậy.
Tần Vô Song nói chính là lời nói thật, hắn nội tâm xác thực có một dòng suy nghĩ khác.
Trưởng lão Quan Phong nhìn thấy Tần Vô Song khẩu khí kiên định như vậy, thở dài một hơi, lẩm bẩm nói:
- Ta thật sự không hy vọng ngươi đi con đường trước đây của tổ tiên Tần Vũ ngươi. Không dễ dàng gì mới có một cái hạt giống tốt như ngươi. Ai, Tôn giả Tri Hòe, thủ đoạn của hắn ngươi không biết hết đâu.
Tần Vô Song nhún nhún vai, cũng không nói gì. Hiện tại nói gì cũng đều là mạnh miệng, Trưởng lão Quan Phong khẳng định nghe không lọt.
Chỉ có dùng thực chiến, thực chiến mới nói lên tất cả.