Nhóm dịch: black - Biên: NguyenDuy84
Tần Vô Song hơi giật mình, rõ ràng là bất cứ đại tông môn nào trong Cấm địa của Thần đều không dễ động vào. Nga Mi Đạo Trường là một trong sáu đại Đạo Trường của Mộng Huyễn Thiên Trì mà hành sự lại ác độc như vậy.
Có điều Tần Vô Song cũng không cảm thấy bất ngờ, giới tu luyện trước nay vẫn là cá lớn nuốt cá bé, Nga Mi Đạo Trường làm vậy có lẽ không thể coi là quang minh chính đại nhưng người khác cũng rất khó nắm được đằng chuôi.
Lúc này Tần Vô Song đã xác định được thân phận của cung trang phụ nhân, quả nhiên là người của Nga Mi Đạo Trường, như thế hắn càng không có thiện cảm với Nga Mi Đạo Trường.
Tần Vô Song bất ngờ biết được âm mưu này nhưng cũng không vội lật tẩy. Những người này như con thiêu thân lao vào lửa đi tìm bảo vật, đó là tự mình tìm đến cái chết. Tuy là Tần Vô Song là người chân thành nhiệt tình nhưng cũng không đến mức hết lòng vì những kẻ tham lam kia.
Hắn nín thở chăm chú quan sát nhất cử nhất động của hai nữ tử kia.
Thiếu nữ áo tím có phần sợ sệt Tiểu Xán, thấy Tiểu Xán có phần không vui, cũng không nói gì nữa. Tiểu Xán đang như nghĩ ngợi điều gì bỗng bừng tỉnh, nói:
- Không nói linh tinh nữa, mau vào trong đi. Cũng sắp đến lúc rồi.
Thiếu nữ áo tím ừm một tiếng rồi chạy theo Tiểu Xán vào trong Vạn Hoa Cốc.
Thân pháp hai người này vô cùng nhanh nhẹn, lại toàn đi những con đường nhỏ kín đáo, nếu không phải Tần Vô Song vừa hay ở đây thì căn bản là họ sẽ không sợ bị phát hiện.
Tần Vô Song đề phòng với Nga Mi Đạo Trường nhưng vẫn không rút lui. Không thấy bọn Điền Minh Sơn bị giết chết, hắn không thấy yên tâm.
Lặng lẽ tiến vào trong thâm cốc, suốt dọc đường, các tu luyện giả từ bốn phương tràn vào, xem ra thông tin đã truyền khắp Vạn Hoa Cốc rồi.
Bên dưới một cái thâm cốc lớn là một cái vực sâu, vực sâu này thông thẳng đến trung tâm của ngọn núi lớn. Hiển nhiên, bên trong đó là một sơn động khổng lồ.
Lúc này đã có rất nhiều tu luyện giả tụ tập ở cửa sơn động.
Con trai của Thiên Đế, Tân Vô Kỵ cũng có mặt ở đó, Tần Vô Song khẽ lắc đầu, không ngờ con trai của Thiên Đế mà cũng tin lời đồn mà đến.
Ở cửa sơn động có ít nhất là hai trăm tu luyện giả tụ tập thành từng nhóm, đa số là tán tu, một bộ phận là đệ tử tông môn từ các nơi khác nhau.
Tần Vô Song không phải đệ tử của Mộng Huyễn Thiên Trì nên không quen biết nhiều. Nhưng trong tình hình này hắn cũng không muốn tìm hiểu nhiều.
Ba người bọn Điền Minh Sơn đứng ở phía nam cửa động theo thế kiềng ba chân. Còn bốn gã áo đen thì đứng hình rẽ quạt quanh ba người bọn chúng.
Điền Minh Sơn muốn vào bên trong sơn động cũng không thể, bên ngoài đã bị bốn gã áo đen chặn đứng đường rồi.
Điền Minh Sơn trừng mắt với bốn gã áo đen, hỏi hằn học:
- Bốn vị, ta e là bốn vị đã nhận nhầm người rồi!
Điền Minh Sơn có nhãn lực rất tốt, sớm đã nhìn thấy bọn Tân Vô Kỵ và Yến Thiên Tùy, có ý định muốn xin trợ giúp nhưng thấy chúng nét mặt thản nhiên, dường như không có ý định tham dự vào, biết chúng không muốn ra tay giúp đỡ, tuy trong lòng phẫn nộ nhưng cũng không dám nói gì.
Nữ tử duy nhất trong bốn gã áo đen nói:
- Nhận nhầm? Nếu các ngươi không phải người của La Thiên Đạo Trường thì bọn ta đã nhận nhầm rồi.
Điền Minh Sơn khựng lại, xem ra đối phương đã có chuẩn bị từ trước.
Nữ tử đó nói với gã áo đen cao to bên cạnh vài câu, ánh mắt hắn lóe lên sát ý, gật gật đầu.
- Các ngươi đừng hiếp người quá đáng! Tưởng bọn ta sợ các ngươi thật sao?
Điền Minh Sơn phẫn nộ nói.
Nữ tử đó bật cười:
- Không sợ thế sao phải chạy? Đáng tiếc, lẽ nào La Thiên Đạo Trường các ngươi hết người rồi sao mà lại phái đám tiểu tử các ngươi đến? La Thông Thiên chết rồi à?
- Ngươi… ngươi biết Đại Đạo tôn?
Điền Minh Sơn kinh ngạc.
- Biết hắn? Hắn là cái thá gì? Hắn xứng được biết bản tiểu thư sao?
Nữ tử đó nói đầy vẻ châm biếm.
Điền Minh Sơn tím mặt lại:
- Rốt cuộc ngươi muốn gì, nói thẳng ra đi!
Tên to cao hét lên lạnh lùng:
- Rất đơn giản, muốn ngươi chết, muốn toàn bộ người của La Thiên Đạo Trường các ngươi chết!
- Ngươi… ngươi là đệ tử của Tần gia?
Điền Minh Sơn bỗng kêu lên.
- Đệ tử Tần gia?
Tên cao to cười lớn:
- Ta là đệ tử Tần gia? Ngươi cho rằng kẻ thù của La Thiên Đạo Trường các ngươi chỉ có Tần gia thôi sao?
- Ai da, ca ca tốt của muội, đừng phí lời với hắn nữa, động thủ đi!
Cô ta dậm chân, cánh tay ngọc ngà vung lên, một thanh bảo kiếm sáng loáng hiện ra, quét một đường trên đất bắn ra một đạo kiếm khí.
Điền Minh Sơn vội vàng nhảy lên tránh đòn.
- Hừ, có chút bản lĩnh đấy!
Nữ tử đó ném thanh bảo kiếm lên, dang hai tay làm một vài thủ quyết, thanh bảo kiếm lập tức biến ra mười mấy phân thân, phát ra ánh sáng rực rỡ chói lòa. Cô ta hét lên:
- Đi!
Mười mấy ảnh ảo đồng loạt lóe sáng, bắn thẳng về phía Điền Minh Sơn và hai Pháp vương kia.
Điền Minh Sơn hét:
- Vào trong động!
Lời này vừa thốt ta, đừng nói bốn gã áo đen, ngay các tu luyện giả khác cũng đồng loạt hét lên:
- Không được vào trong!
Những tu luyện giả này dừng lại ở đây, không ai giành vào sơn động trước là vì họ khống chế lẫn nhau, không ai chiếm được tiên cơ. Nếu ai đó mà vào trước thì sẽ chọc giận tất cả, lập tức tiếng chửi bới sẽ ồ ạt vang lên.
Đúng lúc đó, gã áo đen thân hình cao to kia bỗng như con rồng khổng lồ vươn mình, hai cánh tay giương cung lên.
Từ khai cung đến lắp tên dường như chỉ một chớp mắt là hoàn thành.
Tần Vô Song nhìn thấy cây cung thì tim bỗng đập mạnh, cây cung này nhìn rất quen! Trí nhớ của Tần Vô Song nhanh chóng hoạt động, rồi bỗng dừng lại ở một khe núi sâu ở Đế quốc Thiên Trì. Cảnh tượng lần đầu tiên gặp Thương Dạ đại ca lập tức hiện lên trong đầu.
Cây cung này chính là Xuyên Vân Cung mà Thương Dạ đại ca sử dụng.
Lẽ nào là huynh ấy? Tim Tần Vô Song run lên, nhìn dáng người cao to đó, ánh mắt cô đơn đó, còn cả khí thế khi khai cung, tất cả đều phù hợp với Thương Dạ đại ca.
Chỉ có điều, Thương Dạ đại ca khi đó chỉ là một Sơ Linh Võ Cảnh, còn lúc này, người khai cung lại có tu vi của một Động Hư Cảnh, thậm chí còn là Hư Võ Đại viên mãn.
Mới có mấy năm mà tu vi của Thương Dạ đại ca lại tăng nhanh vậy sao?
Vũ khí của các tu luyện giả từ bốn phương tám hướng biến thành những đường lưu quang đánh về phía sơn động, hiển nhiên là để ngăn không cho đám người Điền Minh Sơn vào trong.
Gã áo đen thân hình cao to hô lên một tiếng lớn:
- Xuyên Vân Cung, bắn!
Vút! Vút! Vút!
Ba mũi tên liên tiếp được bắn ra.
Ba mũi tên khí thế như quái thú xổ lồng, gầm thét, đem theo dòng khí lưu hình thành nên ba đạo ánh sáng, ngưng tụ lại thành hình cự long nhe nanh múa vuốt xông tới.
Ngay cả Tân Vô Kỵ đứng bên ngoài, nhìn thấy tiễn thuật như vậy cũng hơi biến sắc mặt.
Gần như đồng thời, thân hình Tân Vô Kỵ biến thành một quầng sáng biến mất trong hư không, trong khoảnh khắc ánh sáng lóe lên, Tân Vô Kỵ đã hiện ra phía trước ba mũi tên. Ống tay áo vung lên, một đạo kình khí được biến ra vững chãi như bức tường.
Uỳnh!
Khí lưu va chạm, ba mũi tên đâm vào bức tường khí, khí thế đột ngột bị chặn lại, ánh sáng dần tan đi, ba mũi tên không thể bay tiếp, ỉu xìu rơi xuống.
Tân Vô Kỵ làm vậy lập tức chấn động tất cả.
Ánh mắt gã áo đen cao lớn kia sắc lạnh nhìn Tân Vô Kỵ, cao giọng hỏi:
- Ngươi là ai? Muốn ra mặt sao?
Tần Vô Song nghe giọng nói thì càng chắc chắn, đúng là Thương Dạ đại ca! Tần Vô Song mừng rỡ, không ngờ lại gặp được Thương Dạ đại ca ở đây!
Điều khiến Tần Vô Song vui hơn đó là Thương Dạ đại ca rõ ràng đã gặp được kỳ ngộ gì đó, tu vi đã nâng cao rõ rệt, không hề thua kém Tần Vô Song hắn.
Chỉ có điều, thân thủ của Tân Vô Kỵ thì còn bá đạo hơn, Thông Huyền Cảnh đỉnh phong, quả nhiên danh bất hư truyền!
Tần Vô Song không vội ra tay. Tân Vô Kỵ ra tay hiển nhiên là định bảo vệ ba kẻ Điền Minh Sơn. Lúc này Tần Vô Song mà lộ diện thì chẳng có tác dụng gì, chi bằng cứ quan sát đợi thời cơ.
Quang minh chính đại giao chiến với Tân Vô Kỵ, một Thông Huyền Cảnh đỉnh phong, cao thủ vô địch dưới Thần đạo, tuyệt đối không có bất cứ cơ hội thắng nào. Trừ phi Tần Vô Song có thể triệu hồi ngay lập tức hai đầu Linh thú Phong ấn cuối cùng.
Tân Vô Kỵ hiển nhiên là muốn uy hiếp Thương Dạ, khí tức mạnh mẽ phát ra từ trên người không ngừng lan tỏa về phía Thương Dạ.
Nữ tử phía sau Thương Dạ tiến lên trước, bỗng tóm lấy cánh tay Thương Dạ kéo mạnh, lùi ra sau mười mấy bước, cánh tay ngọc ngà vung lên biến ra một tấm lá chắn hình tròn kỳ quái chắn trước mặt hai người.
- Ngươi là ai?
Nữ tử đó trừng mắt đề phòng nhìn Tân Vô Kỵ. Tân Vô Kỵ lạnh lùng nói:
- Vậy các ngươi là ai? Che mặt muốn làm gì?
- Ngươi quản được bản tiểu thư là ai sao? Ta nói cho ngươi biết, đừng tưởng thực lực mạnh là muốn chõ mũi chuyện người khác. Người của La Thiên Đạo Trường ngươi không bảo vệ nổi đâu!
Nữ tử đó rõ ràng chẳng phải người hiền lành gì.
Tần Vô Song nhởn nhơ:
- Ồ, khẩu khí không nhỏ đâu nhỉ? Xin hỏi cô nương có phải người của Đồ Đằng Tộc?
- Không liên quan gì đến ngươi!
Tân Vô Kỵ mặt lạnh tanh:
- Nếu ngươi quả thật là người của Đồ Đằng Tộc thì chuyện hôm nay đúng là bản Điện hạ không quản được. Nếu không phải thì xin dừng tay. Ba người này là tu luyện giả Hiên Viên Khâu ta, thuộc sự quản lý của Thiên Đế Sơn. Ngươi giết người trước mặt bản Điện hạ, lẽ nào ta lại mặc kệ?
Thương Dạ nhướng mày:
- Ngươi là con trai của Thiên Đế Thiên Đế Sơn, Tân Vô Kỵ?
Tân Vô Kỵ sắc mặt không hề thay đổi:
- Chính ta đây!
Thương Dạ bình thản nói:
- Con trai của Thiên Đế không đến Côn Luân Tiên Tông mà ở đây làm cái gì? Lẽ nào cũng tham lam muốn cướp đoạt bảo vật Thần đạo?
Tần Vô Song nhếch mép:
- Hình như các hạ cũng quản nhiều việc quá nhỉ?
- Ngươi thì không sao? Đây là ân oán giữa bọn ta và La Thiên Đạo Trường, ngươi ngươi quản làm gì?
Thương Dạ khẩu khí cũng đầy bực tức.
Ba tên bọn người Điền Minh Sơn bị chết cứng ở cửa động, tiến không được, lùi cũng không xong, thấy Tân Vô Kỵ ra mặt cũng bình tĩnh hơn phần nào. Lúc đó, các tu luyện giả bên ngoài nhao nhao kêu lên:
- Các ngươi muốn giải quyết ân oán riêng thì ra chỗ rộng rãi ngoài kia mà giải quyết!
- Đúng thế, đừng có chặn trước cửa, định mượn gió bẻ măng hả?
- Chính thế, ta thấy rõ ràng chúng đang diễn kịch, ai nhanh chân thì lên trước thôi!