TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sự Trở Lại Của Đệ Nhất Tông Sư
Chương 665: Tân Vô Kỵ đột ngột xuất hiện.

Nhóm dịch: black - Biên: NguyenDuy84

Tần Vô Song không do dự dùng tấm Thần đạo Hộ Thuẫn bảo vệ mọi bộ phận quan trọng của cơ thể, đón lấy dòng khí lưu Thần đạo không chút nhân nhượng, ánh mắt kiên định quan sát sự thay đổi của thạch đài.

Bích Lục Tiễn bị luồng ánh sáng trắng bao lấy, Thần Đạo Ngũ Hành Phù bỗng nổ tung, lập tức làm đám ánh sáng trắng bị tan đi nhiều.

Tiếng nổ không ngừng vang lên, khí lưu xung quanh vẫn đang chuyển động không ngừng, còn mũi tên được khí tức Thần đạo của Thần Tú Cung thúc đẩy cũng đang không chống chọi với sức mạnh của cấm chế.

Uỳnh!

Theo sau một tiếng nổ làm rung chuyển trời đất, việc khiến Tần Vô Song phải nhíu mày đã xảy ra. Bích Lục Tiễn, dưới sự chèn ép của cấm chế Thần đạo đã bị nổ tung thành vô số mảnh nhỏ.

Còn cơn lốc xoáy hình thành bởi cấm chế Thần đạo cũng đang nhanh chóng tan đi. Tần Vô Song thấy có cơ hội, liền hét nhỏ, khởi động Thần đạo Hộ Thuẫn, bảo vệ quanh người bay thẳng về phía thạch đài.

Giờ là lúc cấm chế yếu nhất, lúc này không lấy Thần Đạo Quả thì còn chờ đến bao giờ?

Với sự bảo vệ của Thần đạo Hộ Thuẫn, Tần Vô Song không hề do dự lao đến trung tâm cấm chế. Cấm chế bốn bề tuy bị sự công kích của Thần Tú Cung làm giảm đi phần lớn nhưng khi tấm Thần đạo Hộ Thuẫn va vào thì ánh sáng trắng lại tiếp tục bùng phát!

Cũng may uy lực của thứ ánh sáng đó đã không còn được như trước. Sức mạnh cấm chế là thứ sức mạnh không thể tái sinh được. Tiêu hao bao nhiêu thì giảm đi bấy nhiêu. Trừ phi xung quanh cấm chế có nguồn linh lực lớn, hơn nữa phải đảm bảo nguồn linh lực đó có thể cung cấp linh lực bất cứ lúc nào.

Hiển nhiên là trong một thời gian ngắn, nguồn linh lực đó không thể bổ sung được nhanh như thế. Trừ phi có người dùng trận pháp nếu không thì sau khi cấm chế đã bị tiêu hao thì chắc chắn uy lực sẽ giảm đi.

Nhưng mà, dù là sức mạnh đã bị giảm sút, dù Tần Vô Song có sự bảo vệ của Thần đạo Hộ Thuẫn, khi lao đi được khoảng hai phần ba con đường vẫn bị luồng ánh sáng trắng kia chặn lại. Bất luận Tần Vô Song có xung kích thế nào vẫn cách mục tiêu một khoảng.

Tần Vô Song tận mắt nhìn thấy Thần Đạo Quả ngay trước mặt mà không thể lấy được! Cái cảm giác này thật khiến người ta phát điên!

- Lẽ nào phải hao phí một mũi tên, một tấm Ngũ Hành Phù nữa sao?

Tần Vô Song không nỡ, Thần Đạo Ngũ Hành Phù thì thôi, nhưng mũi tên kia là vũ khí tất sát mà Tần Vô Song sử dụng khi đánh địch. Trước khi có được Xạ Nhật Tiễn thì hông thể thiếu Bích Lục Tiễn được.

Ba mũi tên Bích Lục Tiễn giờ đã mất một mũi, nếu lại mất thêm mũi nữa thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến uy lực của Thần Tú Cung.

- Thần Tú Cung?

Nghĩ đến Thần Tú Cung, tim Tần Vô Song bỗng rung lên, lấy Thần Tú Cung ra cầm trên tay.

Thần Tú Cung có thể mở ra hay gập lại được, nó có độ dài khiến người ta kinh ngạc. Tần Vô Song cầm cây cung, vung lên thành một đường vòng cung tuyệt hảo.

- Vừa hay!

Tần Vô Song mừng rỡ, những vũ khí khác không thể phá vỡ cấm chế, nhưng Thần Tú Cung sức mạnh của một lần vung lên đã phá vỡ khí thế của cấm chế, còn dễ dàng hơn hắn tưởng!

Thần Tú Cung đã phá vỡ bức vách cấm chế, trực tiếp móc vào cây dây leo. Dây cung của Thần Tú Cung còn lợi hại hơn cả thần binh lợi khí thông thường, kéo nhẹ một cái là thân cây đứt, thuận tay kéo cái là cái cây ngả về phía Tần Vô Song.

Cầm Thần Tú Cung kéo nhẹ, cái cây đã nằm trong tay Tần Vô Song.

Hắn lại thúc động tấm Thần đạo Hộ Thuẫn, kéo nửa trên của cái cây ra.

Thần Đạo Quả, Thần Đạo Quả!

Nhìn thấy thứ quả óng ánh như ngọc, hơi thở Tần Vô Song trở nên gấp gáp không kiềm chế nổi. Biết nó là thứ tốt, hắn không dám chậm trễ, vội lấy cái hộp đựng Thần Anh Quả ra để vào, để tránh việc linh lực bị mất đi.

Khi có được thứ quả đó rồi Tần Vô Song vẫn cảm thấy không thể tin được, hắn gọi Thâu Thiên Yển Thử trở về, rồi lập tức ra khỏi sơn động.

Giờ không đi ngay thì còn đợi đến bao giờ?

Cũng là con linh thú Thần đạo kia gây chuyện lớn nên Tần Vô Song ra ra vào vào như vậy mà không gặp bất cứ trở ngại nào, nhẹ nhàng đến cửa động.

Đúng lúc định nhảy ra thì bỗng một cảm giác đề phòng xuất hiện, Thần đạo Hộ Thuẫn chắn ngay trước ngực.

Dường như đồng thời với lúc đó, một cây trường đao sáng loáng chém xuống tấm Thần đạo Hộ Thuẫn, nếu không phải Tần Vô Song kịp thời chặn đứng thì đã đầu một nơi thân một nẻo rồi.

Dù sức phòng ngự của tấm Thần đạo Hộ Thuẫn gần như đến mức biến thái nhưng vẫn khiến Tần Vô Song cảm thấy khí huyết đảo lộn, lực công kích này thật quá lợi hại!

Từ khi xuất đạo đến nay Tần Vô Song đã giao đấu với rất nhiều cường giả, sự công kích cấp Hư Võ Đại viên mãn dường như không gây uy hiếp gì với hắn, nhưng đòn tấn công này lại có thể xuyên qua được tấm Thần đạo Hộ Thuẫn khiến khí huyết hắn đảo lộn, sức công phá này tuyệt đối đã vượt qua phạm vi Hư Võ Cảnh!

Tần Vô Song không nghĩ ngợi gì, lập tức rút lui vào trong sơn động, định thần lại nhìn ra bên ngoài, vừa nhìn Tần Vô Song đã giật thót.

Hắn chính là Tân Vô Kỵ vừa rồi còn đang chạy trốn!

Con trai của Thiên Đế, cường giả mạnh nhất trong những người trẻ tuổi ở Hiên Viên Khâu, Tân Vô Kỵ!

Nếu không phải Tần Vô Song đang đeo mặt nạ thì e là Tân Vô Kỵ sẽ nhìn thấu được phản ứng từ sắc mặt.

- Giao bảo vật Thần đạo ra đây ta sẽ tha cho ngươi đi!

Tân Vô Kỵ cầm kiếm đứng ở cửa động, khóa chặt mọi đường rút lui.

Tần Vô Song không nói gì, chỉ chăm chăm nhìn Tân Vô Kỵ với ánh mắt bình thản không chút sợ hãi. Nói thực là Tần Vô Song không hề sợ Tân Vô Kỵ.

Nếu không phải ở trong tình hình nguy hiểm này thì thậm chí Tần Vô Song còn có tự tin để cùng chơi với Tân Vô Kỵ. Nhưng giờ hắn đang có bảo vật Thần đạo trong tay, không có tâm trạng chơi với Tân Vô Kỵ.

Có điều, dù có nghĩ vậy nhưng hắn không hề để lộ điều gì ra ngoài.

- Sao ngươi biết ta có bảo vật Thần đạo?

Tần Vô Song thay đổi giọng.

- Nếu ngươi không có thì sao lại ra khỏi động huyệt nhanh thế?

Tân Vô Kỵ suy nghĩ rất đơn giản, thậm chí có phần cả vú lấp miệng em.

Tần Vô Song biết Tân Vô Kỵ đang dọa hắn, bật cười ha ha:

- Ngươi nói thật đơn giản! Cấm chế Thần đạo đó ngươi thử đi xem có thể phá vỡ được không?

Tân Vô Kỵ cũng là kẻ có đầu óc, không bị lời của Tần Vô Song mê hoặc, hắn cười nhạt:

- Các hạ, nếu ngươi muốn thuyết phục ta rằng bảo vật Thần đạo không có trong tay ngươi thì bỏ cuộc đi! Ta sẽ không tin đâu.

Tần Vô Song nhướng mày:

- Nói vậy thì ngươi chắc chắn rằng nó đang trong tay ta?

Tần Vô Song nói:

- Lẽ nào không phải sao? Ta không những tin chắc mà còn nhất định phải lấy được nó!

Quả nhiên Tân Vô Kỵ không dễ đối phó!

Tần Vô Song chửi thầm trong bụng. Tân Vô Kỵ có ưu thế về mặt chiến cục, muốn phá vỡ phòng ngự của hắn quả thực rất khó khăn.

Tuy rằng Tần Vô Song có vũ khí Thần đạo nhưng lẽ nào Tân Vô Kỵ lại không có sao? Thanh kiếm trong tay Tân Vô Kỵ chính là thứ vũ khí Thần đạo hàng đầu, nếu không thì sao có thể khiến Tần Vô Song khí huyết đảo lộn dù đã qua một lớp Thần đạo Hộ Thuẫn?

Điều chết người nhất là Tần Vô Song chỉ là Động Hư Cảnh còn Tân Vô Kỵ đã là Thông Huyền Cảnh đỉnh phong, hơn Tần Vô Song cả ba cấp!

Dù là Linh thú Phong ấn, hai con Tử Đồng Kim Ngưu và Phần Thiên Bạo Hổ mạnh nhất hiện nay có thể triệu hồi được cũng chỉ là linh thú Động Huyền Cảnh. So với Thông Huyền Cảnh đỉnh phong thì cũng kém một cấp!

Muốn phá vỡ lớp phòng ngự này thật sự là rất khó!

Tần Vô Song nghĩ nhanh, trong đầu đã có tính toán. Vậy là hắn nhếch mép, lạnh lùng nói:

- Vậy chúng ta quyết định thế này, hoặc là ngươi xông vào động huyệt cướp, hoặc là cứ ở ngoài đó, cũng lắm là ta không ra ngoài!

Tân Vô Kỵ lạnh lùng nói:

- Nếu ngươi muốn thành điểm tâm của Thần thú thì ngươi đừng ra là được!

Tần Vô Song cười lạnh:

- Nếu con Thần thú đó quay lại thật thì ngươi cho rằng mình có thể thoát sao?

Tân Vô Kỵ ăn miếng trả miếng nói:

- Nếu ta không thoát được thì đã không quay lại. Tiểu tử, bảo vật Thần đạo quan trọng hay tính mạng quan trọng, ngươi tự mình lựa chọn đi! Người mà chết thì bảo vật Thần đạo giữ lại còn có tác dụng gì?

Tần Vô Song thản nhiên nói:

- Yên tâm đi, nếu Thần thú quay lại, việc đầu tiên ta sẽ làm sẽ là dốc toàn lực giữ chân ngươi. Muốn chết thì cũng phải có cái đệm lưng chứ không phải sao?

Tân Vô Kỵ sắc mặt lạnh băng:

- Ngươi thấy mình đủ khả năng sao?

- Không thử thì sao ngươi biết ta không có khả năng đó? Chẹp chẹp, đường đường là Điện hạ Thiên Đế Sơn, vì tham mà chôn thân nơi Vạn Hoa Cốc, tin này mà truyền ra ngoài, có lẽ cũng là một chuyện cười không nhỏ đâu nhỉ?

Tần Vô Song châm chọc

Lời nói này lập tức khiến Tân Vô Kỵ hơi biến sắc mặt. Tên tiểu tử này tự tin như vậy lẽ nào có vũ khí bí mật gì?

- Không đủ tự tin rồi à? Chột dạ rồi à? Ha ha ha ha…

Tần Vô Song bật cười:

- Con trai của Thiên Đế, danh tiếng lớn thật. Nhưng con trai của Thiên Đế Hiên Viên Khâu cũng muốn ra lệnh ở đây sao? Nằm mơ đi! Ta nghĩ Nga Mi Đạo Trường nhất định sẽ rất vui lòng dâng lên Thần thú trấn sơn của mình một bữa thịnh soạn đấy. Chẹp chẹp, Thông Huyền Cảnh đỉnh phong cường giả, nguyên thần đó mà nuốt được thì hơn mười Hư Võ Đại viên mãn ấy chứ!

- Hắc hắc…

Tân Vô Kỵ sắc mặt dần lạnh tanh, nụ cười cũng lạnh băng băng:

- Tiểu tử, ngươi đã biết thân phận của ta mà còn không bó tay chịu trói thì ta chỉ có thể nói cho người rằng, ta sẽ khiến ngươi phải hối hận!

Tần Vô Song cười:

- Tân Vô Kỵ, ngươi có thể xem là miệng hùm gan sứa không? Vừa rồi ngươi còn ra mặt giúp La Thiên Đạo Trường, Thần thú vừa ra sao ngươi lại bỏ cả đồng bọn mà chạy thoát thân một mình thế? Việc này mà truyền ra ngoài, đối với thân phận của ngươi mà nói thì cũng là một sự sỉ nhục nhỉ?

Lời này đã nói trúng điểm yếu của Tân Vô Kỵ. Bất luận thế nào, cảnh tượng hắn vứt bỏ đồng bọn chạy tháo thân ai ai cũng nhìn thấy. Mà đại danh Tân Vô Kỵ của hắn đã được công khai trước mặt tất cả mọi người vào lúc ra mặt cho La Thiên Đạo Trường rồi.

Đây cũng là sự thật hắn không thể che giấu!

Lúc này nghe Tần Vô Song nhắc đến, Tân Vô Kỵ thẹn quá hóa giận, chỉ thẳng kiếm ra:

- Tiểu tử, xem ra ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!

Đọc truyện chữ Full