TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sự Trở Lại Của Đệ Nhất Tông Sư
Chương 670: Thủy Nhược Lan.

Nhóm dịch: black - Biên: NguyenDuy84

Nữ tử áo vàng đó chính là thiên tài kiệt xuất nhất trong lứa đệ tử trẻ tuổi của Nga Mi Đạo Trường, Nhược Bình Tiên Tử.

Gương mặt Nhược Bình Tiên Tử như bị bao phủ bởi một lớp sương lạnh, nét mặt vô cùng nghiêm trọng. Còn những nữ tử bên cạnh, bao gồm cả Tiểu Xán, ai cũng không dám nhìn thẳng vào Đại sư tỷ Nhược Bình Tiên Tử.

- Cửu Biến Thiên Yêu Bạch Hổ thức giấc rồi, nhưng Thần Đạo Quả lại biến mất. Các ngươi còn mặt mũi nào mà về gặp các vị Chưởng môn?

Ánh mắt sắc lẹm, Nhược Bình Tiên Tử quát:

- Nếu không phải ta kịp thời khởi động cấm chế Vạn Hoa Cốc thì các ngươi vẫn chẳng biết gì hết. Chỉ hy vọng khi cấm chế được khởi động vẫn chưa muộn, nếu không, để kẻ lấy được Thần Đạo Quả thoát khỏi Vạn Hoa Cốc thì các ngươi cứ đợi mà chịu hình phạt với các vị Chưởng môn nhân đi!

Lần này, Nga Mi Đạo Trường đều phái những đệ tử trẻ tuổi đến Vạn Hoa Cốc. Nga Mi Đạo Trường cũng có ý rèn luyện cho đệ tử trẻ tuổi. Nghĩ đến thần thông mạnh mẽ của Thần thú Cửu Biến Thiên Yêu Bạch Hổ, Nga Mi Đạo Trường vốn không hề lo lắng các đệ tử này sẽ không khống chế được cục thế, nhưng không ngờ lại xảy ra việc không mong muốn.

Thần Đạo Quả sinh ra từ Cửu Biến Thiên Yêu Bạch Hổ, mỗi một nghìn năm chưa chắc đã xuất hiện một lần, Nga Mi Đạo Trường cực kỳ coi trọng thứ Thần Đạo Quả này. Nếu không thì cũng không sắp đặt vô số cấm chế cộng với Cửu Biến Thiên Yêu Bạch Hổ trấn thủ như vậy. Nga Mi Đạo Trường chưa từng nghĩ lại xảy ra biến cố này.

Các đệ tử nhìn nhau, miệng Tiểu Xán khẽ động:

- Đại sư tỷ, bọn muội chỉ phụ trách bên ngoài. Việc trấn thủ Thần Đạo Quả là của Hổ Thánh đại nhân. Việc này không thể trách bọn muội được. Hơn nữa không phải tiểu sư muội đang tu luyện ở dưới vực sâu phía trước Thần Đao Quả sao? Muội ấy cũng chẳng có phản ứng gì, trách bọn muội hình như không thích hợp lắm!

Tính cách của Tiểu Xán vẫn khá mạnh mẽ, dám nghĩ dám làm, nhưng cũng không phải thích cãi mà là có gì nói nấy.

Nhược Bình Tiên Tử cười lạnh:

- Muội nói vậy có nghĩa là các muội không có chút trách nhiệm gì sao?

Tiểu Xán nói đầy tủi thân:

- Bọn muội phủ trách trấn giữ những nơi trọng yếu, ra ra vào vào đều không phát hiện ra sự cố gì. Muốn nói đến trách nhiệm thì trách nhiệm của tiểu sư muội nhiều hơn bọn muội.

Nhược Bình Tiên Tử lại không nổi giận, khẽ thở dài:

- Mọi người đều biết tiểu sư muội rất được Nhị Chưởng môn cưng chiều. Dù đó có là trách nhiệm của tiểu sư muội thì các muội cho rằng muội ấy sẽ phải chịu phạt hay sao?

Tiểu Xán không phục nói:

- Vậy bọn muội làm đúng chức trách, không thể nào vì thế mà chịu phạt được!

Khi nhắc đến tiểu sư muội, Nhược Bình Tiên Tử có phần bất lực, trước mặt tiểu sư muội này, Đại sư tỷ như cô cũng không thể không hạ bớt sự cao ngạo xuống.

Nói thật lòng, cô cũng thấy không phục, nhưng Chưởng môn nhân lại cưng chiều tiểu sư muội mà tiểu sư muội quả thực cũng có thiên phú đáng kinh ngạc.

Nhập môn chưa được mấy năm đã từ một người hoàn toàn không biết tu luyện là gì đã trở thành một Hư Võ Đại viên mãn. Tuy tất cả đều là nhờ vào bí thuật truyền thừa từ thời Thái cổ của Nga Mi Đạo Trường, nhưng nếu không có thiên phú đó, có huyết mạch đủ sức chịu đựng được, đổi lại là người bình thường, bí thuật sẽ khiến cho đứt gân đoạn cốt mà chết.

- Đại sư tỷ, trước mặt Chưởng môn nhân tỷ phải nói giúp bọn muội mấy câu đó. Lần này bọn muội đã dẫn dụ được ít nhất hàng vạn tu luyện giả, nhưng động huyệt Thần thú thất thủ không thể trách bọn muội được. Đó căn bản không nằm trong phạm vi trách nhiệm của bọn muội, đúng không nào?

Nhược Bình Tiên Tử xua tay:

- Các muội cũng đừng quá lo lắng, việc này vẫn chưa đến kết luận cuối cùng. Nếu kẻ trộm Thần Đạo Quả vẫn còn trong Vạn Hoa Cốc thì chúng ta nhất định sẽ bắt được hắn. Nhưng nếu hắn đã thoát khỏi đây thì không hay rồi.

Tiểu Xán nói:

- Đại sư tỷ, sau khi thức giấc, Hổ Thánh đại nhân chưa truy sát được bao lâu, tỷ đã khởi động cấm chế. Muội tin là chắc chắn kẻ đó không vào động huyệt được nhanh như thế. Mọi tầng cấm chế muốn vượt qua đều cần thời gian, mà cấm chế cuối cùng không thể dễ dàng mà phá vỡ được. Dù có phá được hết, rời khỏi Vạn Hoa Cốc cũng cần thời gian. Tính ra thì hắn không thể ra kịp được.

Nhược Bình Tiên Tử cũng đã tính qua rồi, gật đầu nói:

- Ta cũng tin chắc chắn hắn chưa thoát được.

Phân tích của Tiểu Xán rất có lý nhưng cô ta lại không biết rằng Tần Vô Song vào động huyệt căn bản không vướng phải bất cứ cấm chế nào. Vì trước đó Thâu Thiên Yển Thử đã thám thính địa hình cả rồi, lại cộng thêm với bọn La Nghị đã mở đường từ trước. Tần Vô Song vào động huyệt căn bản không phải phí chút sức lực nào, nhưng vòng cấm chế cuối cùng đúng là mất chút thời gian.

Nhưng nếu không phải Tân Vô Kỵ giở trò thì Tần Vô Song đã có thể dễ dàng thoát khỏi Vạn Hoa Cốc trước khi cấm chế được khởi động rồi.

Tiểu Xán hậm hực nói:

- Đại sư tỷ, theo bọn muội quan sát, trong số những người vào Vạn Hoa Cốc lần này, ít nhất có mười mấy kẻ là Hư Võ Đại viên mãn, thậm chí có cả cường giả Kỳ Diệu Huyền Cảnh, nhưng Thần đạo cường giả thì chắc chắn là không có.

Nhược Bình Tiên Tử thở dài:

- Cái này đương nhiên ta biết, nếu có Thần đạo cường giả vào thì Thần đạo cấm chế của Vạn Hoa Cốc sẽ tự động khởi động trước.

- Như vậy thì kẻ trộm Thần Đạo Quả nhất định là Hư Võ Đại viên mãn trở lên.

Tiểu Xán nói.

- Ừm, dưới Hư Võ Đại viên mãn không thể phá vỡ được cấm chế trong động huyệt.

Nhược Bình Tiên Tử gật đầu, hỏi:

- Tiểu Xán, muội phụ trách giám sát, trong những kẻ đến gần động huyệt, muội biết bao nhiêu?

Tiểu Xán nói:

- Tán tu ở Mộng Huyễn Thiên Trì không ít, muội cũng không biết nhiều. Nhưng có vài kẻ đặc biệt muội rất có ấn tượng.

- Là những ai?

Tiểu Xán nói:

- Có ấn tượng sâu nhất chính là Tân Vô Kỵ, con trai của Thiên Đế Thiên Đế Môn ở Hiên Viên Khâu. Từ khi hắn xuất hiện ở Vạn Hoa Cốc, muội đã chú ý đến hắn. Hắn còn có ba người đi theo.

- Tân Vô Kỵ?

Nhược Bình Tiên Tử kinh ngạc:

- Tân Vô Kỵ cũng đến góp vui sao?

- Đại sư tỷ, tên Tân Vô Kỵ đó thực lực chắc chắn rất mạnh. Đi trong đám người hắn có một cảm giác nổi bật hơn người.

Nói đến Tân Vô Kỵ, Tiểu Xán cũng có phần khâm phục.

Nhược Bình Tiên Tử cảm thán:

- Tân Vô Kỵ đâu chỉ có mạnh? Sáu đại Đạo Trường chúng ta, chẳng có một ai có thể so sánh được với Tân Vô Kỵ.

- Đại sư tỷ cũng không bằng hắn sao?

Tiểu Xán ngạc nhiên.

- Hiện tại ta cũng chỉ là Động Huyền Cảnh đỉnh phong, còn Tân Vô Kỵ đã là Thông Huyền Cảnh đỉnh phong, bất cứ lúc nào cũng có thể tiến lên cảnh giới Thần đạo! Muội nói xem hắn mạnh hay ta mạnh?

- Thông Huyền Cảnh đỉnh phong?

Tiểu Xán kinh ngạc, lầm bầm:

- Chả trách khí trường lại mạnh mẽ như vậy. Tân Vô Kỵ đúng là lợi hại!

Nói đến đây, ánh mắt Tiểu Xán hiện lên sự kỳ lạ, hỏi:

- Đại sư tỷ, tên trộm Thần Đạo Quả liệu có phải Tân Vô Kỵ?

- Không phải là không thể. Tân Vô Kỵ là con trai của Thiên Đế, chắc chắn có vũ khí Thần đạo, ít nhiều cũng có một vài pháp tắc công kích Thần đạo có thể phá vỡ cấm chế.

Khẩu khí Nhược Bình Tiên Tử bỗng nhiên trịnh trọng:

- Truyền lệnh ta, rải ra toàn cốc tìm kiếm Tân Vô Kỵ, phát hiện tung tích hắn lập tức truyền thức thông báo!

- Đại sư tỷ, chúng ta đều không phải đối thủ của hắn đâu!

Tiểu Xán nói:

- Lẽ nào phái Hổ Thánh đại nhân đi sao?

Nhược Bình Tiên Tử thản nhiên hỏi:

- Sao, muội không nỡ à?

Tiểu Xán đỏ mặt:

- Muội với hắn chẳng có quan hệ gì, có gì mà nỡ với không nỡ? Có điều, sư tỷ à, Tân Vô Kỵ đó là đối tượng tốt cho tỷ tiến hành vượt qua tình kiếp đó. Nếu tỷ có thể thông qua cửa này thì sẽ rất có hy vọng xung kích cảnh giới Thần Đạọ, không phải sao?

Nhược Bình Tiên Tử cười khổ:

- Ta không dám!

Tiểu Xán thấy lạ:

- Tại sao lại không dám?

Nhược Bình Tiên Tử thở dài:

- Hắn mặt nào cũng mạnh hơn ta, tìm hắn để vượt qua tình kiếp, vạn nhất rơi sâu vào đó không ngóc đầu lên được thì thảm rồi!

Tiểu Xán cười hì hì:

- Nếu muội cũng là Thông Huyền Cảnh đỉnh phong thì tốt biết bao. Chơi với Tân Vô Kỵ ở Vạn Hoa Cốc, xung kích cảnh giới Thần đạo.

- Đừng có nằm mơ giữa ban ngày đi, nên nghĩ làm sao mà xung kích Kỳ Diệu Huyền Cảnh đi. Hư Võ Đại viên mãn của muội hiện nay đã rất vững vàng rồi. Nếu không nỗ lực, bỏ qua mất thời cơ tốt nhất thì không tốt cho sự phát triển sau này đâu. Muội không muốn để tiểu sư muội bắt đầu sau nhưng lại lên Kỳ Diệu Huyền Cảnh trước đó chứ?

Tiểu Xán nhếch mép:

- Đương nhiên là không. Nhất định muội sẽ ở phía trước tiểu sư muội cho coi!

Nhược Bình Tiên Tử nói:

- Thôi được rồi, đi truyền lệnh đi. Không được có sai sót gì. Thấy hành tung của Tân Vô Kỵ lập tức thông báo cho ta. Ta phụ trách liên lạc với Hổ Thánh đại nhân.

Nói rồi bỗng một tia sáng xanh nhạt lóe lên, Nhược Bình Tiên Tử hóa thành hư ảnh, rồi biến mất.

Chốc lát sau, Nhược Bình Tiên Tử đã xuất hiện ở trước động huyệt Thần thú, khẽ nhíu mày quan sát xung quanh một lúc mới đi vào trong.

Dễ dàng đi vào trong, đến trước vực sâu, Nhược Bình Tiên Tử nhìn thạch đài, trên đó là một đoạn cây héo khô. Sau khi Thần Đạo Quả bị hái, cái cây cũng héo đi.

Nhược Bình Tiên Tử giận dữ cực điểm, ánh mắt nhìn chằm chằm xuống dưới vực, thầm nghiến răng:

- Thủy Nhược Lan à Thủy Nhược Lan, có phải ngươi cố ý không?

Lời này Nhược Bình Tiên Tử chỉ có thể nghĩ trong bụng thế chứ không dám nói ra. Chần chừ một lúc lâu, dường như có một quyết định khó khăn, vung ống tay áo lên, bề mặt nước bỗng tách ra hai bên như tấm rèm được kéo lên, hình thành hai màn nước không ngừng đổ xuống, mở ra một khoảng không gian ở giữa.

Vực nước này sâu đến vài chục trượng, bỗng từ đáy bắn lên một tia sáng trắng, một đám khí từ từ phun lên với hình một đóa sen trắng, ở giữa là một người đang ngồi.

Nếu Tần Vô Song mà ở đây thì chắc chắn sẽ thốt lên kinh ngạc. Người này chính là tiểu thần y Thủy Nhược Lan ở Oản Tử Cốc.

Cô gái tâm địa hiền lành mà đơn giản này, nay vẫn như xưa, dường như không có chút dấu vết nào của thời gian để lại trên người cô.

- Đại sư tỷ tìm muội có chuyện gì vậy?

Thủy Nhược Lan bình thản lên tiếng.

Đọc truyện chữ Full