Nhóm dịch: black - Biên: NguyenDuy84
- Đến rồi!
Bên tai là giọng nói hèn mọn đúng chiêu bài của Lý Bố Y, Tần Vô Song mở mắt ra thì thấy mình đã ở một nơi bồng lai tiên cảnh. Cảnh vật hài hòa, mỹ miễu đến mức khiến Tần Vô Song như quên mất chính mình.
- Đã đến Côn Luân Tiên Tông rồi. Ở đây không có kẻ nào dám truy sát ngươi đâu. Cứ yên tâm vào đi!
Thần thức của Tần Vô Song bỗng được kích thích, cả người chợt bừng tỉnh, nhìn xung quanh thì không thấy Lý Bố Y đâu nữa.
Tần Vô Song do dự bước lên bậc thang đá của sơn đạo. Hai bên đường xanh biếc những khóm hoa tán lá, con người như chìm đắm trong phong cảnh thanh tịch.
Tần Vô Song cảm nhận tiên cảnh tuyệt diệu, nhất thời quên mất chính mình. Bỗng nhớ ra hoàn cảnh lúc này, hắn dẹp đi tâm trạng thưởng ngoạn mỹ cảnh, tiến lên trên những bậc thang.
Chưa đi được mấy bước, phía trước bỗng vụt ra một tu luyện giả mặc áo đạo bào:
- Bằng hữu, xin hỏi ngươi đến từ tông phái nào?
Tần Vô Song nói:
- Tại hạ là đệ tử tám môn Thiên Đế Sơn.
- Tám môn Thiên Đế Sơn, trong danh sách mời. Xin mời!
Tu luyện giả đó lại không hề hỏi thân phận mà dẫn Tần Vô Song vào thẳng trong.
Đi qua những bậc thang đá, qua chiếc cầu đá, qua đường hào tự nhiên, cuối cùng đến một khu quần thể kiến trúc mang đậm khí tức Thái cổ.
Quần thể này tuy rất lớn nhưng không hào hoa hùng vĩ giống như thế tục Đế cung mà ngược lại nó lại đem lại một cảm giác thoát tục.
Đồ Đằng Tộc nghe nói đều là tông môn ẩn thế, cơ bản đã không quan tâm đến hư danh thế tục nữa. Nếu không phải xảy ra chuyện lớn thì hầu như sẽ không hỏi đến ngoại giới.
Côn Luân Tiên Tông ở Mộng Huyễn Thiên Trì cũng giống như Hiên Viên Tộc ở Hiên Viên Khâu, là tông môn ẩn thế, đứng đằng sau khống chế cả Mộng Huyễn Thiên Trì.
Tần Vô Song đi qua đại điện, rất nhanh đã được dẫn đến nơi ở của Tần gia. Tần Vân Nhiên thấy Tần Vô Song thì rất kinh ngạc.
- Vô Song, sao ngươi lại đến đây?
Tần Vân Nhiên buột miệng hỏi.
- Nhị Chưởng môn, ta đến rồi!
Tần Vân Nhiên hỏi mơ hồ, Tần Vô Song trả lời cũng mơ hồ. Hai ngươi đều bật cười. Tần Vân Nhiên nói:
- Đến cũng tốt, ở Côn Luân Tiên Tông tuy các thế lực kia có muốn tranh thủ cơ hội thì cũng không dám làm bừa trước mặt thế lực Đồ Đằng!
Thật ra Tần Vân Nhiên muốn Tần Vô Song lập tức trở về Vấn Đỉnh Sơn Hiên Viên Khâu, nhưng đã đến rồi thì cũng không thể nói gì nữa.
Tần Vô Song thở dài:
- Nhị trưởng môn, tên Tân Vô Kỵ cứ làm phiền mãi không thôi, giờ hắn đã chết rồi!
Nét mặt Tần Vân Nhiên trở nên kỳ quái, nhìn Tần Vô Song với ánh mắt không thể tin nổi, nhất thời không nói được gì.
- Tân Vô Kỵ bị ngươi giết rồi?
Tần Vân Nhiên cố kìm nén sự kích động, hỏi.
- Bị ép vào đường cùng, tự phát nổ tự sát rồi.
Tần Vô Song nói lại tình hình lúc đó.
Tần Vân Nhiên cảm thán:
- Vô Song à, xem ra Thiên Đế Sơn không còn ai có thể so sánh với ngươi được nữa rồi. Tốt, tốt!
Tần Vô Song nói:
- Tân Vô Kỵ chết, chỉ e Tân gia Thiên Đế Môn sẽ có hành động ngay, không thể không đề phòng.
Tần Vân Nhiên trầm ngâm gật đầu:
- Vô Song, ngươi nói không sai. Với Tân gia, Tân Vô Kỵ chính là mọi hy vọng tương lai. Hy vọng này bị tiêu diệt, với sự điên cuồng của Tân gia, chúng ta không thể không phòng bị!
- Nhị Chưởng môn, đây là hai Thần Đạo Quả. Vô Song nghĩ rồi, để Nhị Chưởng môn bảo quản sẽ an toàn hơn.
Tần Vô Song đưa hai Thần Đạo Quả cho Tần Vân Nhiên. Nhưng Tần Vân Nhiên lại xua tay:
- Vô Song, Thần Đạo Quả này là tạo hóa của cá nhân ngươi, ngươi không cần giao nộp. Hơn nữa ngươi đã giết được Tân Vô Kỵ, tuy chưa đạt cảnh giới Thần đạo nhưng kỳ thực cũng không cách cảnh giới Thần đạo bao xa nữa. Cũng coi là cốt cán của Tần gia, phân chia Thần Đạo Quả thế nào tự ngươi quyết định đi!
- Vô Song vẫn muốn cống hiến Thần Đạo Quả, chia sẻ nỗi lo cho đại nghiệp của Tần gia. Tam Chưởng môn đã từng nói, nếu lập đại công cho Tần gia thì sẽ cho phép tổ tiên của Tần Vũ nhập tự quy sơn, mai táng ở Xá Thân Cốc.
Mai táng ở Xá Thân Cốc là sự khẳng định tốt nhất đối với đệ tử Tần gia, là di nguyện của Tần Vũ. Từ khi Tần Vô Song gia nhập Tần gia, nhìn thấy nghi thức nhập táng của Tần Thời Tốn bọn họ thì Tần Vô Song đã kiên định quyết định này.
Dù thế nào cũng phải sớm cho thi thể tổ tiên Tần gia trở về Thiên Đế Sơn, mai táng ở Xá Thân Cốc.
Tần Vân Nhiên cười:
- Một Thần Đạo Quả chính là một Thần đạo cường giả. Công lao này thật sự đủ lớn rồi. Có điều Vô Song à, Tần gia vẫn không thể lấy hết được. Như thế này đi, ngươi giữ lại một quả, quả kia giao cho Tổng bộ Tần gia, được không?
Tần Vô Song biết Nhị Chưởng môn nghĩ cho hắn, nên cũng không từ chối nữa:
- Được, Vô Song nghe theo Nhị Chưởng môn!
Đang định lấy Thần Đạo Quả ra thì Tần Vân Nhiên ra hiệu Tần Vô Song đừng động đậy, nhướng mày nhìn xung quanh xong mới nói:
- Vô Song, ở đây là Côn Luân Tiên Tông, đừng lấy Thần Đạo Quả ra. Việc này về Vấn Đỉnh Sơn rồi nói. Ngươi cứ giữ trước đã, ta tin ngươi có thể bảo vệ chu toàn.
Nói rồi Tần Vân Nhiên cười:
- Thái Trùng mấy người bọn họ đang đi thưởng ngoạn phong cảnh Côn Luân Tiên Tông, lãnh hội sức hấp dẫn của Đồ Đằng Tộc. Vô Song, ngươi cũng đừng sợ, nếu muốn thì đi dạo vài nơi. Không có kẻ nào dám gây chuyện ở thánh địa Đồ Đằng Tộc đâu, trừ phi chúng không muốn sống nữa.
o0o
Ba ngày sau, cuối cùng đệ tử Nga Mi Đạo Trường cũng đến Côn Luân Tiên Tông. Nga Mi Đạo Trường được coi là tông phái đứng đầu ở Mộng Huyễn Thiên Trì sau Đồ Đằng Tộc.
Nhược Xán Tiên Tử dẫn theo theo các đệ tử thảm hại đến Côn Luân Tiên Tông.
Nga Mi Đạo Trường có ba vị Chưởng môn, là Diệu Phong, Diệu Vân Tiên Cô, Diệu Vũ, được gọi là Nga Mi Tam Tiên Cô. Cung trang phụ nhân kia, kẻ đã sỉ nhục Tần Vô Song ở Oản Tử Cốc lần đó chính là Nhị Tiên Cô Diệu Vân Tiên Cô, xếp vị trí thứ hai ở Nga Mi Đạo Trường, thực lực không kém Diệu Phong Tiên Cô là mấy.
Diệu Phong Tiên Cô có tính cách khá điềm nhiên, thuộc loại khổ tu, rất ít khi hỏi sự vụ của tông phái. Vì thế quyền lực lớn nhất ở Nga Mi Đạo Trường lại nằm trong tay Nhị Tiên Cô Diệu Vân Tiên Cô.
Diệu Vân Tiên Cô tính tình cổ quái, cay nghiệt, căm phẫn nam nhân trong thiên hạ. Trong tính cách có những nhân tố rất biến thái nên ấn tượng của người khác về Diệu Vân Tiên Cô vô cùng đáng sợ. Ở ngoại giới, rất nhiều nam tu luyện giả đều nhìn Diệu Vân Tiên Cô như Bà La Sát.
Diệu Vân Tiên Cô thấy Nhược Xán Tiên Tử cùng môn hạ thảm hại trở về thì trong lòng không vui, cau mày nói:
- Tiểu Xán, các đệ tử khác đến rất ung dung tiêu sái, các ngươi thì cuống cuồng, lẽ nào không biết thế nào là đệ tử của Nga Mi Đạo Trường sao? Mọi hành động của ngươi đều đại diện Nga Mi Đạo Trường, lẽ nào trước mặt Đồ Đằng Tộc các ngươi không biểu hiện tốt một chút được sao?
Diệu Vân Tiên Cô, không hỏi gì vội mà trách mắng trước.
Nhược Xán Tiên Tử tủi thân nói:
- Sư phụ, Vạn Hoa Cốc xảy ra chuyện rồi. Suýt chút nữa thì đệ tử không thể đến đây bẩm báo.
- Ừm, những lời này ngươi đã nói nhiều trong Ngọc bài Truyền thức rồi. Đừng có tìm nhiều cớ như thế, thất bại thì là thất bại. Dù có tìm lý do gì thì cũng không thể phủ nhận sự thực là các ngươi để người ta lấy mất Thần Đạo Quả. Đại sư tỷ các ngươi đâu? Không có tin tức gì sao?
Nhược Lan Tiên Tử cũng chính là Tiểu Xán áo xanh hồi đó, cũng là ‘hồng nhan tri kỷ’ mà Cửu Phương Vân Phi vẫn thường nhớ nhung, lúc này cảm thấy rất tủi thân.
Chuyện này từ đầu chí cuối cô cảm thấy mình chẳng có nhiều trách nhiệm. Việc thành ra thế này là do Đại sư tỷ và tiểu sư muội, chẳng liên quan gì đến cô cả. Nhưng người nghe trách mắng lại là cô, đương nhiên là sẽ rất tủi thân.
Nghe sư phụ hỏi đến Nhược Bình Tiên Tử, cô hậm hực nói:
- Sau khi cấm chế được mở, Đại sư tỷ đuổi theo tên đạo tặc kia. Ban đầu còn có liên lạc nhưng từ sau khi tỷ ấy nói Tân Vô Kỵ đã bị giết thì không còn tin tức gì nữa. Hổ Thánh đại nhân hình như cũng chẳng có tin gì.
Diệu Vân Tiên Cô giận dữ:
- Nhược Bình Tiên Tử rốt cuộc làm cái trò gì vậy?
- Còn cả Hổ Thánh đại nhân cũng thế, không biết đi đâu rồi. Dù con có liên lạc thế nào cũng chẳng có tín hiệu!
Tiểu Xán cúi đầu không nói gì nữa, dù sao có nói gì thì cũng thành nơi trút giận của sư phụ, chi bằng không nói gì hết.
- Tiểu Xán, rốt cuộc là ngươi, Đại sư tỷ hay tiểu sư muội khởi động cấm chế?
Diệu Vân Tiên Cô hỏi gay gắt.
- Đại sư tỷ nói là tiểu sư muội, tiểu sư muội cũng không phủ nhận. Nhưng mấy ngày nay Đại sư tỷ cũng rất thần bí, con cứ cảm thấy tỷ ấy như đang giấu chuyện gì.
Tiểu Xán lẩm bẩm.
Sắc mặt Diệu Vân Tiên Cô cực kỳ không tốt, ngũ quan méo đi do gương mặt xụ xuống lâu năm khiến nét mặt của người đàn bà này trở nên có phần hung dữ.
- Ngươi lui xuống đi, bảo Nhược Lan đến gặp ta!
- Vâng…
Tiểu Xán mừng thầm, quay người ra ngoài, không lâu sau Thủy Nhược Lan đi vào, nói nhỏ:
- Sư phụ!
Ánh mắt Diệu Vân Tiên Cô sắc lạnh:
- Ngươi còn có có mặt mũi gọi ta là sư phụ sao?
Sắc mặt Thủy Nhược Lan có phần nhợt nhạt, khẽ cắn môi, khóe môi hơi cong lên, dường như có sự quật cường khó phát giác.
- Ngươi nói đi, có phải ngươi thả kẻ trộm Thần Đạo Quả đi không?
Ánh mắt Thủy Nhược Lan lặng như nước, dưới ánh mắt bức cung của sư phụ, cuối cùng không phủ nhận, chỉ khẽ gật đầu.
- Hắn là Tần Vô Song?
Diệu Vân Tiên Cô kìm nén nộ khí, nếu là đệ tử khác thì có lẽ Diệu Vân Tiên Cô đã cho một chưởng chết tươi rồi.
Thủy Nhược Lan gật đầu, không phủ nhận.
Diệu Vân Tiên Cô trầm giọng hỏi:
- Là tên tiểu tử gặp ở Oản Tử Cốc đúng không?
Thủy Nhược Lan lại gật đầu.
Diệu Vân Tiên Cô ánh mắt lóe lên sát khí:
- Thủy Nhược Lan, ngươi thật khiến ta thất vọng, quá thất vọng! Ta bồi dưỡng ngươi như thế, tại sao ngươi lại phản bội ta?
- Đệ tử không phản bội sư phụ…
Thủy Nhược Lan lắc đầu:
- Đệ tử cũng không đi theo huynh ấy. Nhưng đệ tử không muốn huynh ấy chết trong miệng Thần thú đại nhân, cũng không muốn nhiều người vô tội khác chết thảm.
- Vì thế mà ngươi mở cấm chế Thần đạo ở Vạn Hoa Cốc thả cho lũ nam nhân thối tha đó đi?
Diệu Vân Tiên Cô dường như sắp bùng nổ, chỉ cần Thủy Nhược Lan trả lời không khéo thỏa đáng, có lẽ Diệu Vân Tiên Cô sẽ lập tức động thủ!