Nhóm dịch: black - Biên: NguyenDuy84
Tân Thiên Vũ đương nhiên không cảm thấy như vậy. Khóe miệng khẽ nhếch lên, mang theo vài phần ngạo nghễ:
- Ở trong sơn môn Tần gia hắn còn có cấm chế và đại trận hộ sơn bảo vệ, chúng ta không thể làm được gì. Ra khỏi Tần gia, ngay cả một cường giả dưới Thần đạo cũng không đối phó được thì sao dám tự xưng Hóa Thần Đạo ba kiếp! Tông chủ Lôi Việt, tu vi của ngài không thua kém ta, ta nghĩ nếu như Tần Vô Song cố ý mai phục ở đây thì với thực lực của hắn, cộng thêm Thần Tú Cung sao đã đủ để đối phó được với hai ta?
- Nếu như nói một mình Tần Vô Song thì đúng là không thể đối phó nổi hai ta. Nhưng mà, tên tiểu tử này biến số rất nhiều, ai mà biết được hắn sẽ lại giở trò gì?
Lôi Việt không dám mạnh miệng, cẩn thận vô cùng.
Khóe miệng thoáng hiện lên một tia giễu cợt, Tân Thiên Vũ nói:
- Nếu đã như vậy một mình ta truy tung, Tông chủ Lôi Việt, ngài ở đây, không cần phải mạo hiểm nữa.
Lôi Việt cười lớn:
- Thiên Vũ đạo hữu, Lôi Việt ta là kẻ biết sợ sao?
- Trước sợ sói, sau sợ hổ, chính vì tâm lý này mà tên tiểu tử đó mới kiêu ngạo đến vậy. Nếu như ngay từ đầu đã hạ quyết tâm diệt trừ người này thì hôm nay đã không đến lượt hắn ra oai.
Tân Thiên Vũ khẩu khí thập phần quả quyết:
- Hôm nay bất luận thế nào đều không thể để hắn thoát khỏi Phượng Hoàng Sơn.
Nói đoạn, Tân Thiên Vũ thân hình lóe lên, hóa thành một đường hồng quang, lóe sáng cả góc chân trời. Bầu trời bên trên Phượng Hoàng Sơn bị thiêu rực đỏ biến thành một ráng hồng hà.
Thân ảnh của Tân Thiên Vũ như một con trường long màu đỏ, vũ động giữa hư không, khí thế kinh nhân, khí tức ớn lạnh khiến tất cả linh thú trên Phượng Hoàng Sơn đều phải tháo chạy, hoảng sợ vô cùng.
Hiển nhiên, những linh thú này cũng cảm thấy có một nguy cơ cường đại đang tiến tới, khí tức Thần đạo cường đại phá tan sự yên lặng của Phượng Hoàng Sơn.
Tân Thiên Vũ thôi động thần thức, bắt đầu tìm kiếm, khí tức Thần đạo cuồn cuộn bốc lên hóa thành từng đường âm phù không ngừng bắn tới như những mũi kim sắc nhọn.
- Tần Vô Song, ta biết ngươi đang trốn trong Phượng Hoàng Sơn. Hôm nay, dù ta phải đạp bằng Phượng Hoàng Sơn, bàn sơn đảo hải thì ta cũng quyết lôi được ngươi ra.
Lôi ra, lôi ra…
Hồi âm từng trận hình thành từng đợt khí lãng ập xuống như bạo phong tàn vũ.
Kiểu Thần đạo Âm phù này bất cứ cường giả dưới Thần đạo nào nghe thấy đều cảm thấy trong lòng chấn động, tâm trí chấn động, và sẽ phải vận khí toàn lực chống đỡ.
Nếu không, rất có khả năng sẽ bị Thần đạo Âm phù trực tiếp đâm thủng nguyên thần mà chết.
Chỉ là lúc này Tần Vô Song đang vô cùng bình thản. Mặc dù hắn vẫn chưa vào được Thần đạo nhưng bất luận nhục thể hay cảnh giới thần thức đều không hề thua kém Thần đạo cường giả. Cho nên, loại Thần đạo Âm phù này căn bản không khiến hắn cảm thấy kinh sợ, chỉ như một cơn gió nhẹ thoảng qua, không có quá nhiều cảm giác.
Hiển nhiên, khí thế của Tân Thiên Vũ mặc dù mãnh liệt nhưng vẫn chưa thể xác định được vị trí của hắn.
Còn Tần Vô Song thì lại xác định rất rõ vị trí của chúng.
Lôi Việt thấy Tân Thiên Vũ phát uy, cũng không chịu thua kém, thân ảnh hóa thành một đường bạch quang bay xẹt lên giữa không trung. Bầu trời đột nhiên nổi sấm chớp, nghênh hợp cùng với Tân Thiên Vũ.
Hai đại Hóa Thần Đạo cường giả cùng thôi động thần uy, đối với Phượng Hoàng Sơn mà nói, đây đúng là một đại nạn.
Những linh thú bậc thấp, nguyên thần sẽ bị thoát phá mà chết, linh thú cấp cao hơn một chút cũng khó chịu nổi, nhất loạt chạy trốn ra khỏi Phượng Hoàng Sơn.
Ngày tận thế đột nhiên ập xuống khiến Phượng Hoàng Sơn lâm vào cảnh khốn cùng.
Tần Vô Song ngước lên nhìn hai đại Thần đạo cường giả giữa không trung, miệng hé ra một tia cười đắc ý, Thần Tú Cung giơ lên, thân thể đột nhiên lóe mạnh.
Chiu!
Thân thể vọt mạnh, đồng thời khởi động Thần Tú Cung, Xạ Nhật Tiễn rít liền mấy tiếng phá không xuất ra. Tả hữu khai cung, liên tục bốn tiễn, hai tiễn một tổ bắn về phía Tân Thiên Vũ và Lôi Việt.
Hắn một lúc bắn liền bốn tiễn, đương nhiên cũng vì không dám khinh thường Thần đạo cường giả.
Đương nhiên hắn cũng biết, nếu như cửu tiễn toàn xuất thì cũng không thể đánh bại Hóa Thần Đạo cường giả. Mục tiêu của hắn chỉ là muốn kìm chế lại khí thế của bọn chúng.
Cái này gọi là giương đông kích tây, chỉ nam đánh bắc. Mục tiêu chính của hắn là La Thông Thiên và Tân Vô Kỵ.
Quả nhiên, La Thông Thiên vừa thấy một thân ảnh lao đến, nhất thời rùng mình, đồng tử co rút lại, hét lớn:
- Nhị vị đạo hữu, Tần Vô Song, là Tần Vô Song!
Vừa buông lời, Tần Vô Song đã thôi động hai cánh, biến từ một chấm đen nhỏ xíu thành một thân hình to lớn, hai cánh che kín bầu trời, tập sát lao đến.
- La Thông Thiên, hôm nay chính là ngày chết của ngươi đấy!
Tần Vô Song ha ha cười lớn.
- Xem tiễn!
La Thông Thiên nghe xong những lời này, giật mình, thôi động khí tức toàn thân, hóa thành một đường lưu quang, bay vút lên không trung, rõ ràng là không muốn đối đầu với Xạ Nhật Tiễn.
Còn Tân Vô Kỵ thì hồn phi phách tán, không ngờ Tần Vô Song lại lao ra bất ngờ như vậy. Đáng sợ nhất là Tân Vô Song hình như không hề có dấu hiệu của một kẻ suy kiệt linh lực mà ngược lại sinh long hoạt hổ vô cùng. Gần như công lực của hắn suốt nửa tháng qua không hề suy chuyển!
Một tiễn, hai tiễn, ba tiễn!
Ba mũi Xạ Nhật Tiễn như ba con chim ưng săn mồi với uy thế không thể ngăn cản, thiêu phá thiên không, rút ngắn khoảng cách không gian, đi sau mà tới trước, bám sát La Thông Thiên.
Vừa mới kịp ngưng thần, cứ tưởng đã thoát khỏi vòng nguy hiểm, La Thông Thiên đã lại thấy liên châu tiễn đã sát tới từ phía sau với uy thế còn cường đại hơn.
Xạ Nhật Tiễn bắn tới, ba đường kim quang giống như ba con mãnh thú hung hăng phát ra lực thôn phệ khiến người ta nghẹt thở, ầm ầm lao đến!
La Thông Thiên chỉ cảm thấy một luồng khí nóng rực bất ngờ tiến vào cơ thể rồi toàn thân hắn như bị những cơn sóng nhiệt ấy khóa chặt mọi sinh cơ.
Ngay sau đó, người ta thấy La Thông Thiên run rẩy từng cơn tuyệt vọng.
- A!
Tiếng thét thê lương xuyên thủng bầu trời. Gần như đồng thời, kim quang đại trướng, quang mang chói mắt nhất thời trùng đến cực điểm. Rồi như một vòng mặt trời chói chan đột nhiên bạo liệt, vạn đường kim quang nhất loạt bắn ra, biến nhục thân La Thông Thiên thành vô số mảnh vụn.
Thần hồn yếu ớt vẫn chưa kịp độn xuất đã bị kim quang nuốt chửng, trực tiếp tan thành tro bụi.
Thần đạo cường giả bị lấy đi tính mạng gần như chỉ trong chớp mắt.
Thần Tú Cung nhất chiêu đắc thủ, Tần Vô Song giống như Thái cổ Sát thần giáng thế, khí thế hừng hực, khí tức sát lục càng thêm nồng đậm.
Tay vẫn không chịu ngừng, Thần Tú Cung lắc lư xác định vị trí của Tân Vô Kỵ. Tần Vô Song với khẩu khí âm trầm, nói từng câu từng chữ:
- Tân Vô Kỵ, ngươi nghĩ hóa trang thành nữ nhân là sẽ thoát chết sao? Hôm nay, để ta xem ngươi chạy trốn thế nào!
Chưa nói hết lời, Xạ Nhật Tiễn đã ầm ầm bắn ra.
Kim quang như long, khí thế như hổ, thôn thổ phong vân, xé toạc hư không. Trong chớp mắt, cả hư không dường như chỉ còn một đường quang mang bá đạo bao phủ trời cao!
Tân Vô Kỵ ngay từ lúc Tần Vô Song xuất hiện đã biết không ổn, kêu lớn:
- Cô cô, cứu ta!
Rồi quay đầu chui xuống đất.
- Bổn cũ soạn lại, còn dùng được sao?
Tần Vô Song ánh mắt âm trầm, nhìn đường kim quang đang lao đi vun vút với vẻ dáng vẻ của một vị thẩm phán. Trước khi Tân Vô Kỵ kịp chui xuống đất, kim quang đã ầm ầm găm trúng ngực hắn.
Ầm!
Lần này thì Tần Vô Kỵ không còn may mắn nào nữa. Trực tiếp bị kim quang đâm phải, nhục thể toàn thân lập tức nổ tung với tốc độ chóng mặt.
Đương nhiên, bị Xạ Nhật Tiễn bắn trúng và chuyện hắn tự nổ hoàn toàn khác nhau. Tự nổ, hắn có thể giở trò, chứ bị Xạ Nhật Tiễn bắn rồi, hắn chẳng thể làm được gì.
Tân Vô Kỵ trong lòng chỉ cảm thấy tuyệt vọng, cảm giác hoang mang vô hạn lóe lên rồi biến thành vĩnh hằng, sự vĩnh hằng của cái chết.
Con trai Thiên Đế cũng không thoát khỏi cái chết!
Tần Vô Song sau khi đắc thủ ngửa mặt lên trời thét lớn:
- Tân Thiên Vũ, Lôi Việt, có gan thì đuổi theo để ta xem hai ngươi có thể đuổi bao xa.
Cánh tay nhất chiêu, tất cả Xạ Nhật Tiễn đều biến thành kim quang không ngừng bay trở lại. Tần Vô Song đứng trong một đoàn kim quang, thân hình càng mau lẹ hơn. Hai cánh thôi động, trùng vào mây trời, dung hợp với mây trắng khắp trời, không sao phân biệt nổi.
Tân Thiên Vũ và Lôi Việt lúc này mới bay ra được từ vạn đạo kim quang, quay sang nhìn nhau, kẻ nào kẻ nấy mắt lóe lên một tia sợ hãi lẫn bất an.
Tên tiểu tử Tần gia này đúng là khó đối phó, xuất quỷ nhập thần, thậm chí ngay cả Hóa Thần Đạo như bọn chúng cũng không thể nắm bắt được hành tung của hắn.
- Thiên Vũ đạo hữu, rắc rối to rồi!
Lôi Việt nhìn về phía Tân Vô Kỵ vừa bị tiêu diệt, mặt cắt không còn giọt máu. La Thông Thiên chết, bọn chúng ngay cả mi mắt cũng chẳng thèm động đậy, nhưng Tân Vô Kỵ là con trai Thiên Đế, là huyết mạch của Thiên Đế. Cùng bọn chúng ra ngoài vậy mà lại bị Tần Vô Song bắn chết ngay trước mặt bọn chúng. Lần này đúng là rắc rối to rồi!
Tân Thiên Vũ mặt sắt như tro lạnh. Lần đầu tiên cô ta được nếm trải cảm giác thất bại mãnh liệt đến vậy! Một Hóa Thần Đạo cường giả vậy mà lại chẳng làm gì nổi một tên dưới Thần đạo, luôn bị cô ta coi như con kiến!
- Tần Vô Song… ta phải giết chết ngươi!
Tân Thiên Vũ rống lên thê lương, làm rung động cả Bách Thắng Phủ.
Tân Vô Kỵ, chết rồi!
Tân Thiên Vũ không thể chấp nhận sự thật này. Lần này, không phải là chết giả. Xạ Nhật Tiễn bắn đến đâu, thi cốt của Tân Vô Kỵ tàn đến đó, Thần hồn của hắn căn bản cũng không trốn kịp.
Là chết thật, hơn nữa còn là cái chết mà không ai có thể cứu sống!
Chỉ cần tưởng tượng đến cơn giận của Thiên Đế bệ hạ, Tân Thiên Vũ đã thấy tê dại đầu óc, gọi Lôi Việt nói:
- Lôi Việt, bây giờ chúng ta không còn đường lui nữa. Phải giết chết Tần Vô Song, cướp lấy Thần Tú Cung. Nếu không chúng ta trở về sẽ phải lãnh cái chết ngay trước mặt Thiên Đế bệ hạ.
Lôi Việt run run nói:
- Tên tiểu tử đó không dám chiến đấu trực diện với chúng ta nghĩa là vẫn có ý nể sợ! Hắn vẫn chưa chạy xa, chúng ta mau đuổi theo thôi!
- Đuổi theo!
Hai Hóa Thần Đạo cường giả này đều là những kẻ có tính cách quả quyết nên không hề cảm thấy hối hận hay phiền não mà lập tức đuổi theo ngay Tần Vô Song không chút do dự.
Không còn bị La Thông Thiên và Tân Vô Kỵ bó chân, bọn chúng thôi động toàn lực, tốc độ nhanh hơn lúc trước rất nhiều, tìm kiếm khí tức còn sót lại của Tần Vô Song trong hư không, đuổi sát theo sau.
Trong đầu chúng chỉ có một ý niệm duy nhất là giết chết Tần Vô Song, cướp lấy Thần Tú Cung. Chỉ có như vậy chúng mới có thể lấy công chuộc tội, mới có thể giữ được mạng sống trước Thiên Đế bệ hạ.
Bên dưới Phượng Hoàng Sơn là cả một đống hỗn độn. Vô số linh thú hoảng sợ vô cùng hoang mang nhìn lên hư không ánh mắt vẫn lộ rõ vẻ sợ hãi.