Nhóm dịch: black - Biên: NguyenDuy84
Đám người Chu Phù đầu óc vốn đang có chút mơ hồ, nghe thấy tiếng rống của Vi Dực, lập tức thức tỉnh, biết sự tình có biến.
Triệu Mục Chi là người phản ứng đầu tiên, nói với đám người Chu Phù:
- Mau tiến vào Vương phủ, thông báo với các Điện chủ, nhớ kỹ, không được đi ra!
Nói xong, thân hình hắn rung động một cái, trong tay lấy ra đôi phán quan bút, lại có thể hăng hái tiến lên hướng về phía bàn tay ảo ảnh cực đại đó đánh tới, lưu quang bắn tới, tốc độ cực nhanh.
Một đòn này, hiển nhiên là ôm tinh thần coi thường cái chết, thể hiện nghĩa cử kiên định để tiến hành tranh đấu, cũng là ôm tâm lý vạn nhất gặp may, hy vọng có thể đánh tan cự chưởng thần bí đó, cứu nguy cho Vi Dực.
Nhưng mà, sự chênh lệch về thực lực thật sự quá lớn. Hóa Thần Đạo cường giả ra tay, mặc dù chỉ là một động tác nhỏ trong lúc lật bàn tay, cũng không phải là thứ mà Triệu Mục Chi trước mắt có thể so sánh được.
Triệu Mục Chi cho dù là hành động anh dũng, nhưng đơn giản chính là như con thiêu thân lao vào chỗ chết.
Tân Thiên Vũ thủ ấn khẽ động, một đạo lực trói buộc vô hình, trực tiếp trói chặt lấy Triệu Mục Chi. Hai ngón tay cái kéo căng, thân ảnh của Vi Dực và Triệu Mục Chi giống như con diều, bị trực tiếp kéo đi.
Vốn là Tân Thiên Vũ và Lôi Việt nghe lời khuyên răn của Vi Dực, trong lòng cũng cảm thấy chán nản mất một nửa. Nghe khẩu khí của Vi Dực, những người này về sau căn bản sẽ không một lần nữa đi ra khỏi Vương phủ Bàn Long. Nếu lần này để bọn họ đi vào, thì không biết phải chờ đợi đến lúc nào.
Tân Thiên Vũ quyết đoán kịp thời, lập tức ra tay. Cũng may Vi Dực là Linh căn Tiên Thiên, lực phản ứng siêu nhanh, ngay khoảnh khắc đầu tiên đã cảm nhận được nguy cơ, thuận thế đẩy đám người Chu Phù vào trong.
Cũng là bọn họ may mắn, cách vị trí của Tân Thiên Vũ rất xa, còn Vi Dực lại ở bên cạnh nhóm người Chu Phù. Bằng không, cho dù phản ứng nhanh mấy, cũng chỉ sợ không có thời gian.
Tốc độ của Thần đạo cường giả, dù sao không phải là thứ mà bọn họ có thể tưởng tượng được.
Vi Dực thấy Triệu Mục Chi xông ra, phẫn nộ quát:
- Triệu sư đệ, ngươi đi ra làm cái gì?
Triệu Mục Chi cười khổ nói:
- Đại sư huynh, ngươi vì cứu chúng ta mà thất thủ, nếu ta trốn quay về, sống cũng không còn ý nghĩa gì. Cái này gọi là liều mình theo quân tử. Là chúng ta tùy hứng nông nổi nên mới hại Đại sư huynh, huynh đệ ta cứu không được Đại sư huynh, chỉ có thể cùng Đại sư huynh, cùng sống, cùng chết mà thôi.
Vi Dực than nhẹ.
- Ngươi cần gì phải làm thế, một người bị bắt, còn tốt hơn là hai ngươi thất thủ…
Tân Thiên Vũ hừ lạnh nói:
- Hai tên hỗn đản này giả vờ nghĩa khí trước mặt lão nương sao?
Triệu Mục Chi mặc dù không biết người tới là ai, nhưng cũng biết đó là sự tồn tại mà hắn không thể chọc vào. Nhưng không thể trêu vào vẫn mặc kệ không thể trêu vào, Triệu Mục Chi bình sinh ngông nghênh, cho tới bây giờ vẫn không biết cái gì gọi là sợ hãi. Lớn giọng mắng té tát:
- Loại nữ nhân vừa già vừa xấu nhà ngươi, từ đâu chạy tới đây?
Tân Thiên Vũ mặc dù là tu luyện giả sống hơn ngàn tuổi, nhưng vẫn luôn luôn tự cao về dung mạo xinh đẹp, bị Triệu Mục Chi mắng thành vừa già vừa xấu, lập tức lửa giận thiêu đốt, đang muốn phát tác, Lôi Việt chợt nhắc nhở nói:
- Thiên Vũ đạo hữu, hiện tại không phải là thời điểm tức giận với loại kiến hôi này, chúng ta đang ở gần Vương phủ Bàn Long, cần phải rời đi sớm, bằng không, trong khu vực của bọn họ, lúc nào cũng rất nhiều phiền phức.
Tân Thiên Vũ cố dằn cơn giận, hỏi:
- Chúng ta đi đâu? Quay về các quốc gia nhân loại, hay là chờ đợi ở Vô Tận Đông Hải?
- Thế cục Vô Tận Đông Hải khẳng định sẽ càng ngày càng hỗn loạn, chúng ta có thể đi tới khu vực bên cạnh các quốc gia nhân loại chờ đợi.
Biên giới các quốc gia nhân loại thông tới cấm chế của Vô Tận Đông Hải, đối với tu luyện giả của các quốc gia nhân loại mà nói, thậm chí đối với đa số tu luyện giả của Hiên Viên Khâu mà nói, đều là không thể vượt qua. Nhưng trước mặt Hóa Thần Đạo cường giả, ba đạo cấm chế tựa hồ có thể như không nhìn thấy. Bọn họ ra ra vào vào, đều là bình yên không việc gì, đi lại tự nhiên.
Hai đạo thân ảnh, tựa hồ là hoàn toàn không dừng lại, trực tiếp bay thẳng về phía bên cạnh Vô Tận Đông Hải mà đi.
Bên trong Vương phủ Bàn Long, mấy vị Điện chủ đồng thời nhận được tin tức, đều vô cùng giật mình, ồn ào chạy ra ngoài.
Vi Dực và Triệu Mục Chi hiện tại tựa hồ có thể nói là hai đại đệ tử tinh anh nhất của Tinh La Điện. Trước kia, tu vi của Triệu Mục Chi kém hơn bọn người Chu Phù một chút, trải qua cố gắng trong nhiều năm như vậy, tiềm lực của Triệu Mục Chi được kích phát rất nhiều, đã vượt qua Chu Phù, tiến gần đến Vi Dực. Hai đại đệ tử này gặp chuyện không may, đối với Tinh La Điện mà nói, tuyệt đối là tổn thất cực lớn.
Năm vị Điện chủ tề tựu, sau nghe nghe nói nguyên do sự việc, sắc mặt đều vô cùng ngưng trọng. Nhất là Tam Điện chủ Chung Vô Ẩn, càng vô cùng căm tức.
Truân Trung Trì vốn luôn bao che người của mình, yêu thương Chu Phù vô cùng, nhưng lúc này cũng bất đắc dĩ lắc đầu:
- Phù nhi, Vô Song không ở đây, ngươi vốn là Đại sư tỷ của nhất mạch Thanh Vân Điện ta. Ta hàng ngày dạy dỗ các ngươi, có lẽ là rộng lượng quá mức. Ngươi cũng biết, lần này ngươi tùy tiện gây ra tai họa cực lớn…
Chu Phù lúc này cũng là mặt mày biến sắc, cắn chặt môi, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ vẻ hối hận sâu sắc. Lữ Đằng ngập ngừng nói:
- Sư phụ, việc này, cũng không chỉ trách Chu sư tỷ, mấy người chúng ta cũng có trách nhiệm. Nếu không phải chúng ta buồn chán, đòi sư tỷ dẫn ra ngoài chơi đùa…
- Lữ Đằng, ngươi không cần phải nói. Nếu không phải Phù nhi tùy hứng lôi kéo, mấy người các ngươi quả quyết cũng không có phần tâm tư đó. Phù nhi, ngươi nói xem, vi sư nên phạt ngươi như thế nào?
Chu Phù lúc này cặp mắt đã long lanh muốn khóc, nhưng vẫn quật cường đem nước mắt kìm xuống, chân thành nói:
- Sư phụ, bất luận các ngươi xử phạt Phù nhi như thế nào, đệ tử đều nhận. Cho dù là muốn đệ tử đi chết, đệ tử cũng tuyệt đối không nhíu mày.
Lúc này, Đại Điện chủ Trác Bất Đàn thở dài:
- Được rồi, Lão Nhị, hiện tại truy cứu trách nhiệm cũng không có tác dụng gì. Chuyện này, trách bọn họ cũng trách không được. Tâm tính của người trẻ tuổi, nếu đổi thành chúng ta khi còn trẻ, chỉ sợ cũng là như vậy…
- Ai…
Truân Trung Trì bất đắc dĩ thở dài một hơi.
- Hiện tại sự việc gấp rút trước mắt, là làm thế nào cứu thoát hai người Vi Dực và Mục Chi. Với miêu tả của bọn họ mà thấy, đối phương quả thực là nhanh như quỷ mị, chỉ sợ chí ít là Thần đạo cường giả. Tinh La Điện chúng ta, cho dù dốc toàn bộ lực lượng mà ra, căn bản cũng không phải là đối thủ của bọn họ…
Ngũ Điện chủ Điền Tri Hành thở dài.
Các vị Điện chủ đều trầm mặc, cảm thấy một cảm giác bất đắc dĩ.
Trác Bất Đàn nói:
- Mọi người cũng không cần đau thương quá mức. Tinh La Điện ta, còn không có địch nhân cường đại như vậy. Địch nhân bắt hai người bọn họ, mục đích, vẫn là uy hiếp Vô Song. Chỉ sợ, mục tiêu ban đầu của bọn chúng, sợ rằng không phải là Vi Dực và Mục Chi, chỉ có điều, bọn họ vừa lúc đụng phải mà thôi…
- Vô Song?
Sắc mặt của Chung Vô Ẩn càng trở nên tồi tệ:
- Nói như vậy, đối thủ là đến từ Thiên Đế Môn? Chuyện này… chuyện này phải làm sao mới được đây?
Tứ Điện chủ Lãnh Thu Trì lại nói:
- Thiên Đế Môn, nói một đằng làm một nẻo. Trước đây bọn chúng từng nói, không cho phép xuống tay với các quốc gia nhân loại, bây giờ lại tự nuốt lời hứa sao?
- Lão Tứ, ngươi đừng quên, chúng ta hiện tại đang ở Vô Tận Đông Hải. Cho dù thật sự là Thiên Đế Môn ra tay, bọn chúng cũng có thể tìm được lý do.
- Đáng chết, Thiên Đế Môn này, thật sự là vô sỉ cực kỳ!
Trác Bất Đàn xua xua tay:
- Mọi người yên lặng một chút. Nếu bắt hai người bọn họ đi, là vì đối phó với Vô Song, chí ít tạm thời, hai người bọn họ sẽ không có nguy hiểm.
- Vậy chúng ta nên làm thế nào? Chờ đợi? Hay là thông báo cho Vô Song?
Trác Bất Đàn nghiêm nghị lắc đầu:
- Không thể thông báo cho Vô Song. Hiện tại thông báo cho Vô Song, chỉ có thể khiến hắn thêm rối tay rối chân. Thiên Đế Môn kiêng kỵ Vô Song như vậy, là vì sợ là cái gì?
Truân Trung Trì nói:
- Đương nhiên là sợ tốc độ trưởng thành và tiềm lực của Vô Song…
- Rất đúng, bọn chúng hiện tại dám lỗ mãng với Vô Song, chính là vì thấy Vô Song hiện tại, bọn chúng còn có thể ứng phó được. Đợi một ngày nào đó, khi Vô Song trưởng thành đến mức Thiên Đế Môn không cách nào lay động được, bọn chúng cũng không dám động thủ!
Trác Bất Đàn nói:
- Cho nên, chúng ta tuyệt đối không thể thông báo cho Vô Song, làm rối loạn tâm tư của hắn.
Chung Vô Ẩn cười khổ nói:
- Chúng ta giấu diếm Vô Song, nhưng nếu là Thiên Đế Môn làm, bọn chúng nhất định sẽ nghĩ cách đem tin tức này truyền ra ngoài. Đến lúc đó, Vô Song muốn không nghe thấy, sợ rằng cũng khó
- Lão Tam nói rất đúng, giấu cũng không giấu được. Giấy không thể gói được lửa…
Đang khi nói, bên ngoài liền truyền đến tiếng bước chân.
Tần Liên Sơn và Đạt Hề Minh, cùng với một gã chủ quản của Bàn Long Tộc cùng chạy tới.
Gã chủ quản đó rất có chút xin lỗi:
- Chư vị, thật sự là hổ thẹn, xung quanh Vương phủ Bàn Long ta, lại xuất hiện chuyện này, trên dưới Vương phủ ta, đều cảm giác sâu sắc sợ hãi bất an, đã đem những tin tức này, truyền đến cho tiểu thư và cô gia rồi…
Trác Bất Đàn vội nói:
- Chủ quản không dám không dám, chúng ta quấy rầy Vương phủ Bàn Long, thật sự bất tiện, hôm nay lại gây thêm phiền phức cho các ngươi, nên nói lời xin lỗi phải là chúng ta mới đúng.
Gã chủ quản đó nói:
- Xin chư vị yên tâm, việc này, bất kể là ai làm. Cuối cùng truy ra manh mối, Bàn Long Tộc ra, nhất định sẽ tìm ra bọn chúng để nói lý lẽ. Tộc trưởng Đại Bảo đã đi đến Nhất Phẩm Long Cung. Còn có hai vị Tộc trưởng khác, cũng đang bế quan. Bất kể thế nào, ta đã nghĩ cách đem tin tức này truyền đến bên Tam Tộc trưởng, tin rằng, không lâu sau hắn sẽ xuất quan.
- Chủ quản tiên sinh, chuyện này, tuyệt đối không dám quấy rầy Tam Tộc trưởng bế quan.
Tần Liên Sơn và Đạt Hề Minh hai người cũng là cảm thông sâu sắc khi tao ngộ với Tinh La Điện, đều tiến tới an ủi vài câu.
Truân Trung Trì nói:
- Liên Sơn lão đệ, các ngươi hiện tại cũng phải chú ý nhiều hơn vấn đề an toàn cho mọi người. Mục tiêu đối đầu đầu tiên, sợ rằng căn bản không phải là bọn Vi Dực và Mục Chi.
Tần Liên Sơn sắc mặt ngưng trọng:
- Hổ thẹn, vì chuyện của Vô Song, liên lụy đến mọi người…
Trác Bất Đàn lại nói:
- Tộc trưởng Liên Sơn nói những lời này là khách khí rồi. Nếu không có Vô Song, hiện tại có Tinh La Điện ta có còn tồn tại hay không cũng chưa chắc chắn. Chỉ riêng La Thiên Đạo Trường, cũng đủ tiêu diệt Tinh La Điện tám lần mười lần rồi.
- Ai, chỉ hy vọng Vô Song có thể cấp tốc trưởng thành, đập nát âm mưu của Thiên Đế Môn. Cứu hai vị hiền điệt ra…
Tần Liên Sơn thở dài thật sâu.
o0o
Lôi Việt và Tân Thiên Vũ đi đến dải đất bên cạnh Vô Tận Đông Hải, ngay giây phút đầu tiên, liền đem tin tình báo tuyên bố cho mạng lưới tình báo của Thiên Đế Môn ở Vô Tận Đông Hải, kêu bọn họ nghĩ cách đem chuyện này tuyên cáo ra ngoài.
Đương nhiên, tin đồn của chuyện này, tự nhiên cần có một chút kỹ xảo. Tuyệt đối không thể nói là Thiên Đế Môn làm, nhưng cần phải khiến Tần Vô Song có thể đoán được là Thiên Đế Môn gây nên. Cũng chính là nói phải đạt được hiệu quả tự hiểu trong lòng.
o0o
Húc Nhật Thành, mấy ngày nay không ngừng có những tu luyện giả tụ tập mà đến, hiển nhiên càng ngày càng nhiều. Tần Vô Song nhìn thấy trong mắt, trong lòng tự biết, nhưng cũng không vạch trần.
Hắn làm sao không biết, ở đây có rất nhiều người, là vì hắn mà đến. Nhất là thông qua Quan Thức Chỉ Linh Ngọc Bàn quan sát được gã Hạ Tử Ngưu đó, rõ ràng đã tới bên cạnh Húc Nhật Thành, cũng không lộ diện, hiển nhiên là đang tính kế gì đó. Nhưng mà, Tần Vô Song nắm rõ hành tung của hắn như lòng bàn tay, sao lại phải để tâm làm gì?
Hiện tại hắn đang suy nghĩ là, rút cuộc là bạo phát ở Húc Nhật Thành này, hay là đem những người này dẫn vào xung quanh Thang Cốc rồi động thủ.