TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sự Trở Lại Của Đệ Nhất Tông Sư
Chương 778: Lấy ra Xích Viêm Hỏa Phách.

Nhóm dịch: black - Biên: NguyenDuy84

Quái vật đó trong lòng kinh ngạc, lập tức liền lĩnh ngộ được, thân hình cấp tốc động đậy, không ngừng vặn vẹo trong không trung, còn chưa kịp xoay người, sau lưng nó, một đạo khí tức Thần đạo đã dâng trào mà tới.

Sóng công kích Thần đạo này giống như trận gió, quét qua trước mặt, đột nhiên thu lại. Đầu thương của Tần Vô Song ném tới, thản nhiên nói:

- Cho ngươi một cơ hội cuối cùng!

Quái vật đó giương mắt đờ đẫn nhìn Tần Vô Song. Tên gia hỏa này cũng rất rõ ràng, tốc độ của bản thân đã thúc giục tới cực hạn, nếu không cách nào thắng được đối phương, vậy thì thật sự chỉ còn lại kết cục bị giết chết.

Tần Vô Song lúc này mặc dù vô cùng ung dung, nhưng khí thế vẫn không thay đổi, vẫn là khí thế ngút trời. Long Tức trên người hắn không ngừng bộc phát, trên cánh tay, trên đùi, trước ngực sau lưng, lân giáp cùng với quang mang nhàn nhạt, tản phát ra quang huy chói lọi khiến người ta chói mắt.

- Ngươi rút cuộc là nhân loại, hay là Long Tộc?

Quái thú đó dùng thú ngữ trao đổi hỏi.

- Vừa người vừa rồng!

Tần Vô Song ngâm nga một tiếng, Bá Vương Phá Trận Thương giương cao lên, tạo nên dòng nước xiết long khí cuốn thành, bồng bềnh trên mũi thương:

- Đại gia hỏa, là chiến, hay là hàng?

Ái Ti Mạt ở bên cạnh cũng chui ra, bắt chước khẩu khí ồm ồm của Tần Vô Song:

- Đại gia hỏa, là chiến, hay là hàng?

Quái vật đó nhìn nhìn Ái Ti Mạt, trong mắt vẻ kinh ngạc tăng nhiều:

- Đây là long thú?

- Là long thú!

Tần Vô Song nhàn nhạt đáp lại.

- Mới là ấu long đã là Thần đạo rồi, cái này…

Khí thế của quái vật đó lại yếu đi mấy phần.

Hiển nhiên, quái vật này là linh thú Thần đạo, trí tuệ vô cùng cường đại. Xem xét thời thế, liền biết hôm nay không tìm được ích lợi gì.

Hú lên một tiếng, về mặt khí thế đã tiếp tục yếu đi mấy phần.

Khí thế của Tần Vô Song cũng không yếu, mà là ánh mắt ngưng trọng nhìn con quái vật đó, toàn thân một đạo khí thế khóa chặt đối phương, hiển nhiên là e sợ đối phương giả hàng.

Quái vật đó vốn có chút tính toán nhỏ nhặt, thấy Tần Vô Song cẩn thận như vậy, chút cảm giác may mắn còn tồn tại trong lòng, cũng hóa thành tro bụi.

Quái vật đó vâng vâng dạ dạ, đầu không ngừng gật, cái đuôi nhẹ nhàng đong đưa.

- Đầu hàng sao?

Tần Vô Song cười ha ha, thân hình đã hạ xuống, tay phải quét qua, một đạo Thần Cổ Khôi Lỗi trực tiếp hóa thành khí mang vô hình, bay vào giữa trán của con quái vật đó.

Quái vật đó rít gào một tiếng, toàn thân không kìm được giật mình một cái. Sau cái giật mình này, cả thân thể của quái vật, đã bắt đầu hơi chút run rẩy.

Hiển nhiên, Thần Cổ Khôi Lỗi này sau khi Tần Vô Song tiến vào Thần đạo, uy lực càng tăng. Cho dù là Thần thú, dưới loại công kích của Thần Cổ Khôi Lỗi này, cũng không cách nào tiếp nhận.

Ái Ti Mạt giật mình nhìn một màn này, hai tay khẽ che cái miệng nhỏ nhắn, biểu tình vô cùng kinh ngạc.

Không bao lâu, cái đầu của quái vật đó đột nhiên ngẩng lên, ánh mắt thoáng có chút sương mù, nhìn Tần Vô Song, cung kính đi tới:

- Chủ nhân!

- Được rồi, ngươi tên là gì?

Tần Vô Song khoát khoát tay hỏi.

- Thuộc hạ là biến chủng của long thú, thuộc loại dị biến của Kỳ Lân Tộc, chủ nhân có thể gọi ta là Hỏa Lân!

Linh thú này rất thành thực nói.

Tần Vô Song gật gật đầu:

- Hỏa Lân, cái tên này không tệ!

Kỳ Lân Tộc, mặc dù trong Phi Long Cửu Tộc không có Kỳ Lân, nhưng Kỳ Lân cũng là linh thú của thời đại Thái cổ, tượng trưng cho điềm lành.

Hỏa Lân này chính là Thần thú Ngưng Thần Đạo sáu kiếp, nếu chỉ luận về lực chiến đấu, so với Hạ Tử Ngưu thì mạnh hơn không ít, nhưng so với Tần Vô Song vừa mới đột phá Thần đạo, vẫn là cao hơn rất nhiều.

Sau khi thu phục Hỏa Lân, tâm tình Tần Vô Song cực tốt, hỏi:

- Hỏa Lân, ngươi là Thần thú thủ hộ của Xích Viêm Chi Hỏa, ngươi có lẽ biết Xích Viêm Chi Hỏa ở đâu chứ?

Trên mặt Hỏa Lân hiện lên một sắc thái ngạo nghễ:

- Nếu không có ta dẫn đường, nữ tử Long Tộc đó muốn tìm được Xích Viêm Chi Hỏa, căn bản không có khả năng!

- Được, ngươi dẫn đường đi” Tần Vô Song thản nhiên nói.

Hỏa Lân vội vàng gật đầu, đạp lên tường vân, mang theo Tần Vô Song hạ xuống trên hòn đảo.

Trên hòn đảo, Mễ Già hiển nhiên có chút nhăn mày nhíu mặt, cô ta ở tại chỗ này tìm tòi rất lâu rồi, cuối cùng vẫn không tìm được lối vào. Nhìn thấy Tần Vô Song đến, liền kêu lên:

- Có thể xác định, Xích Viêm Chi Hỏa này, cách đây rất gần. Nhưng ta không biết động thủ từ đâu để lấy được Xích Viêm Chi Hỏa đó được!

Lập tức thoáng nhìn thấy Hỏa Lân, kinh ngạc nhìn Tần Vô Song:

- Các ngươi…

- Chúng ta hóa địch thành bạn, không thể sao?

Tần Vô Song cười hắc hắc hỏi.

Mễ Già dùng một loại ánh mắt đầy biến thái nhìn Tần Vô Song, thở dài:

- Coi như ngươi lợi hại!

- Hỏa Lân, nơi này là địa bàn của ngươi, ngươi làm chủ!

Tần Vô Song vẫy vẫy tay.

Hỏa Lân cảm nhận được đầy đủ một loại cảm giác được tôn trọng, rất là phấn chấn, gật đầu nói:

- Ta dẫn các ngươi tiến vào vực sâu dưới lòng đất, Xích Viêm Chi Hỏa đó, chôn sâu trong địa mạch. Đầu mối linh lực quan trọng cất chứa trong địa mạch, các ngươi muốn ở trên mặt đất ngắt lấy Xích Viêm Chi Hỏa, căn bản không có khả năng!

Nói xong, râu tóc hỏa hồng trên đỉnh đầu của Hỏa Lân đó toàn bộ dựng thẳng lên, một đạo trận gió thần lực hỏa hồng nâng lên một đoàn khí lưu, giống như một cây lợi khí cắt kim loại, trực tiếp cắt ra một đường khe hở thật sâu trên nền đất.

Khe hở này cắt ra, Hỏa Lân đó cười nói:

- Đi theo ta!

Thần phong cuốn động, Tần Vô Song và Mễ Già dẫn theo Ái Ti Mạt, đã xâm nhập vào bên trong địa huyệt. Bên trong địa huyệt u ám, từng đường hầm rắc rối phức tạp.

Tới thế giới ngầm, không những không cảm giác được ẩm ướt âm u, trái lại có một loại cảm giác càng thêm khô nóng. Đương nhiên, đây là vì có liên quan đến Xích Viêm Chi Hỏa.

Theo sự dẫn đường của Hỏa Lân đó, Mễ Già cũng càng ngày càng vui mừng, nhìn Băng Sương Giới Chỉ trong tay, biết cách Xích Viêm Chi Hỏa ngày càng gần.

Đường hầm này ước chừng sâu đến mấy trăm trượng, tới vị trí năm trăm trượng, phía trước đột nhiên trở nên sáng sủa, một vùng ánh sáng đỏ bừng, từ phía trước chói lọi bắn tới, chói sắc mặt của mấy người đều đỏ bừng.

Hỏa Lân chỉ vào phía trước:

- Nhìn đi, chính là nơi này!

Một huyệt động rộng lớn trong lòng đất xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.

Sâu bên trong huyệt động đó, có một hồ lớn. Trong hồ lớn cũng không có giọt nước nào cả, nhưng lại bốc lên khói trắng lượn lờ, khói trắng này bao phủ, khiến hiện trường có vẻ vô cùng mông lung.

Hỏa Lân Thú phủ phục trên mặt đất, đột nhiên phun ra một ngụm sóng nhiệt, thổi tan toàn bộ sương trắng đó. Cảnh tượng trong cái hồ lớn, hiển lộ trong tầm mắt mọi người.

Giống như thực như mê, có một tầng tinh thể trong suốt, tựa có tựa không. Và trong tinh thể, lại là từng đoàn hỏa quang, hỏa quang này, hình thái cũng không ngừng biến hóa.

Đóa hoa có hình dạng giống như hoa ngô đồng không ngừng huyễn hóa ra, cứ cách mấy nhịp hô hấp, sẽ huyễn hóa một lần, bộ dáng có vẻ vô cùng quỷ dị.

Mọi người còn chưa tới sát, đã có thể cảm giác được nhiệt độ cao của nham thạch nóng cháy. Cho dù là xâm nhập bên trong địa huyệt, cũng giống như đang trong một cái lồng hấp vậy.

Ái Ti Mạt không ngừng lau mồ hôi, ánh mắt cũng nhanh như chớp nhìn hỏa quang quỷ dị đó.

- Chính là nó, Xích Viêm Chi Hỏa, tuyệt đối không sai!

Mễ Già hưng phấn vô cùng, túm lấy cánh tay Tần Vô Song, hưng phấn nhảy lên.

Hỏa Lân liếc nhìn nàng:

- Nếu không muốn chết, đừng rống to kêu to!

- Như thế nào?

Mễ Già đối với tên thủ hạ bại tướng Hỏa Lân này có vẻ có chút khó chịu. Mặc dù, đánh bại Hỏa Lân chính là Tần Vô Song, nhưng Mễ Già đã vô cùng tự giác đem Hỏa Lân cũng trở thành bại tướng dưới tay của mình. Lý do là trong chuyến đi này, Tần Vô Song là chiến hữu của nàng. Chiến hữu đánh bại, cũng với bản thân nàng đánh bại cũng không gì khác biệt nhiều lắm.

- Xích Viêm Chi Hỏa này, chính là Thái cổ Thần Hỏa, là vật cường đại trong thiên địa, cũng có linh tính. Ngươi ở đây gây chuyện ồn ào, vạn nhất dẫn động linh lực thiên địa, làm cho Thái cổ Thần Hỏa đó bùng nổ, thì không phải chuyện đùa. Trực tiếp đem tất cả mọi người đốt thành tro bụi!

Những lời nói này của Hỏa Lân, mặc dù có hiềm nghi nói chuyện giật gân, nhưng cũng khiến Mễ Già bớt phóng túng một chút, khóe miệng giật giật, cũng không biết lẩm bẩm những gì. Tần Vô Song mỉm cười hỏi:

- Vậy nếu chúng ta muốn lấy Hỏa Phách của Xích Viêm, có lẽ không có vấn đề chứ?

Hỏa Lân cười nói:

- Đây đương nhiên không phải là vấn đề, trên thực tế, ta sớm đã từng lấy ra rồi. Chỉ có điều, độ cô đọng Hỏa Phách của ta còn chưa đầy đủ, bằng không, đối chiến với chủ nhân, chưa chắc đánh không lại ngươi.

Mễ Già hắc hắc cười nói:

- Cho dù là lấy ra, cũng khẳng định đánh không lại. Chủ nhân nhà ngươi, còn có chiêu sau mạnh hơn còn chưa dùng đến. Một khi sử dụng ra, dưới Chân Thần Đạo, không gì cản nổi!

- Lợi hại như vậy sao?

Hỏa Lân chớp mắt, có chút giật mình nhìn Tần Vô Song.

- Cô ta có chút quá lời rồi, ha ha. Không nói chuyện này nữa, chúng ta muốn xem xem làm thế nào lấy Hỏa Phách ra trước.

Hỏa Lân nói:

- Lấy Hỏa Phách ra không phức tạp, cái khó là cô đọng Hỏa Phách, rèn luyện Hỏa Phách, hình thành Hỏa Phách công kích có tính hệ thống. Ai, đáng tiếc thủ đoạn công kích của ta quá đơn giản. Nếu có chút bí pháp công kích Thái cổ thì tốt rồi. Nếu như vậy, kết hợp Hỏa Phách công kích, khẳng định yêu diễm vô cùng.

Có người từng trải như Hỏa Lân, Tần Vô Song và Mễ Già thật ra tiết kiệm được rất nhiều phiền toái. Nhưng cho dù như vậy, hấp thu Hỏa Phách đó, cũng ước chừng tiêu tốn thời gian gần bảy ngày.

Nếu không có sự giúp đỡ và chỉ dẫn của Hỏa Lân, thời gian tiêu phí này, sợ rằng còn nhiều hơn gấp đôi, hơn nữa còn có khả năng gặp phải nguy hiểm mà bọn họ không biết.

Mễ Già cảm thụ được Hỏa Phách trong cơ thể mình, cảm thấy vô cùng khoái trá, hành trình lần này, có thể nói là vô cùng thuận lợi, lại có thể tìm được Xích Viêm Chi Hỏa, hơn nữa, còn lấy ra Hỏa Phách thành công.

Sau khi có được Xích Viêm Hỏa Phách này, tiêu phí thêm chút thời gian, tu vi nhất định sẽ tiến bộ đột phá. Nghĩ đến một ngày nào đó trong tương lai không xa, bản thân có thể lấy tư thế mạnh hơn xuất hiện, khiếp sợ mười tám Long Tộc, Mễ Già liền cảm thấy thành tựu vô cùng.

Liếc liếc mắt nhìn Tần Vô Song, thấy biểu tình bình thản của Tần Vô Song, không kìm được hỏi:

- Này, ngươi rút cuộc có lấy ra thành công không?

- Ngươi nói sao?

Tần Vô Song mí mắt cũng không nháy một cái.

- Nhìn dáng vẻ đó của ngươi, sẽ không thất bại chứ? Thiên phú Hỏa thuộc tính của ngươi mạnh hay không? Nếu không mạnh, lấy Xích Viêm Hỏa Phách, rất nguy hiểm, hơn nữa không có khả năng thành công lớn.

Hỏa Lân bĩu bĩu môi:

- Hừ, ngươi có phải cảm thấy thiên phú Hỏa thuộc tính của bản thân rất mạnh hơn?

Mễ Già đắc ý dào dạt:

- Đó là chuyện đương nhiên, thiên phú Hỏa thuộc tính của bổn tiểu thư, chỉ mạnh chứ không yếu hơn ngươi.

Đây thật ra không phải nói khoác, Mễ Già trong thế hệ trẻ tuổi của mười tám Long Tộc, tựa hồ có thể xếp vị trí số một. Thiên phú mạnh hơn Hỏa Lân này, đó là điều tất nhiên.

Đương nhiên, Hỏa Lân tuổi tác hơn ngàn tuổi, tu vi mạnh hơn Mễ Già, trước mắt mà nói cũng là bình thường.

- Mạnh hơn ta không tính là gì, trước mặt chủ nhân nhà ta, thiên phú của ngươi cũng không đáng được nhắc đến.

Khẩu khí của Hỏa Lân có chút khinh miệt.

- Ngươi nói đùa sao? Thiên phú khác của hắn mạnh, ta thừa nhận. Nhưng Hỏa thuộc tính, hừ hừ, ta chưa từng thấy hắn dùng qua, dám nói mạnh hơn ta?

Mễ Già có chút không phục.

- Không nói những cái khác, ngươi lấy Hỏa Phách ra, mất bảy ngày. Chủ nhân nhà ta, ba ngày liền ngưng kết mà thành. Thời gian còn lại đều là cô đọng Hỏa Phách, rèn luyện Hỏa Phách, ngươi tưởng rằng chủ nhân nhà ta vẫn chưa hoàn thành sao?

Hỏa Lân đối với Mễ Già có chút không đối phó.

- Ngươi… ba ngày?

Mễ Già hoàn toàn ngây dại.

Đọc truyện chữ Full