Nhóm dịch: black - Biên: NguyenDuy84
Từ khi Hỏa Lân xuất hiện là mọi người đã biết nó xuất thân từ Tân gia.
Tần gia giúp đỡ Bách Lý Thế Gia, điều này đã khiến rất nhiều người kinh ngạc rồi.
Mà Hỏa Lân mới xuất hiện lần đầu đã dùng ngay Thần đạo Chiến y Hóa Thần Đạo chín kiếp. Nhiều người dứt khoát trợn mắt lên và cho rằng trận đầu này Hồ Khâu Sơn thua chắc rồi.
Mới bắt đầu không hạ độc thủ là muốn Hiên Khâu Chân dùng vũ khí cuối cùng, rồi đánh bại một cách dứt khoát và gọn nhẹ. Hành động đó quả thực cực kỳ có hiệu quả nếu muốn đả kích sĩ khí của đối phương.
Hồ Khâu Sơn thua rồi, hơn nữa còn là thua không chút nghi ngờ.
Thực lực kém xa, trang bị cũng chẳng là gì, bị Hỏa Lân tát một cái bay khỏi đài, máu phun tung tóe, mặt trắng bệch không còn một giọt máu. Nếu không phải Tần Vô Song bảo Hỏa Lân kiềm chế không hạ sát thì đến mười Hiên Viên Chân cũng toi đời.
Tần Vô Song không để Hỏa Lân tạo nhiều sát nghiệt không phải vì hắn từ bi, cũng không phải vì đồng tình với Hồ Khâu Sơn, mà là ra vẻ để mười mấy vạn người có mặt ở đây nhìn. Các ngươi nhìn đi, ngoài Tân gia ra, những kẻ có thể không cần giết thì Tần gia ta không giết.
Chi tiết nhỏ như vậy có vẻ như không đáng chú ý lắm nhưng lại rất có tác dụng để mua lòng người.
Trận đầu thất bại, sĩ khí Hồ Khâu Sơn lập tức sụt giảm.
Trận thứ hai phái ra Phong ấn Thú hồn, còn bên Bách Lý Thế Gia là Nhị Tông chủ Bách Lý Đồ.
Phong ấn Thú hồn nói thế nào thì cũng là Thú hồn Hóa Thần Đạo bốn, năm kiếp, sức chiến đấu giảm đi hai bậc vẫn mạnh hơn Bách Lý Đồ chỉ là Ngưng Thần Đạo. Trận này, Tần Vô Song và Bách Lý Thế Gia đoán có thể thắng nhưng cũng có thể không thắng. Then chốt là trận thứ ba!
Vì ra trận không có áp lực nên Bách Lý Đồ quyết đấu với Thú hồn kia cũng khá đẹp mắt. Ngưng Thần Đạo cường giả tuy có thể phòng ngự đến mức nước không lọt được nhưng lực tấn công yếu, không thể có đòn tấn công chí mạng so với Thú hồn. Như thế có nghĩa là ở vào thế không thắng, việc thất bại là chuyện sớm muộn mà thôi.
Trả cái giá đắt chưa chắc hiệu quả đã tốt. Vì thế Tần Vô Song lựa chọn từ bỏ trận thứ hai.
Sau khi kiên trì gần nửa giờ đồng hồ, Bách Lý Đồ thản nhiên bay xuống khỏi Hiên Viên Đài, chủ động nhận thua.
Hiên Viên Bạt cũng không nói gì, chiến cục kiểu này có gì mà hắn không nhìn ra điều bí ẩn bên trong? Nếu Bách Lý Thế Gia cứ kiên trì đến cùng thì chỉ tự chuốc khổ vào thân thôi. Chủ động đầu hàng ngược lại còn có thể diện. Trong giới tu luyện giả, thực lực không bằng, nhận thua không phải chuyện gì đáng xấu hổ cả.
Bách Lý Đồ chủ động nhận thua khiến phía dưới ồ lên, trước đó còn thấy phấn khích vì sự xuất hiện của Hỏa Lân, nay họ lại cảm thấy Bách Lý Thế Gia chẳng qua cũng chỉ có vậy, lẽ nào chỉ có mấy chiêu đó, đánh xong rồi là hết à?
Vốn dĩ tưởng trận đấu chẳng có gì đáng nghĩ thì nay lại có quá nhiều điều.
Trận đấu thứ ba là trận quyết định.
Tuy cảm thấy việc Bách Lý Đồ nhận thua dễ dàng như thế chắc chắn có âm mưu nhưng Tân Thiên Vấn nghĩ đến trận thứ ba thì chẳng có chỗ mà dùng âm mưu, chỉ có đấu thực lực, trang bị mà thôi.
Bách Lý Nghiễm chậm rãi bước lên đài, liếc nhìn Tân Thiên Vấn như muốn thị uy. Sự ức chế bao nhiêu năm nay bị Tân gia áp bức dường như được phát tiết trong một ánh nhìn đó, rất sảng khoái!
Đổi là trước đây, Bách Lý Nghiễm đương nhiên không dám khiêu khích Tân Thiên Vấn như vậy. Nhưng nay hắn cảm thấy mình đã có đủ sức, hơn nữa nhiều năm như thế bị áp bức, nộ hỏa trong lòng quả thực là cần chỗ để xả ra.
Tân Thiên Vấn bị thái độ khinh miệt đó của Bách Lý Nghiễm chọc giận, vẻ mặt vẫn tỏ ra điềm tĩnh như không hay biết gì, nhưng trong bụng thì lửa giận đang sục sôi.
Ngay loại như Bách Lý Nghiễm cũng dám khiêu khích mình, Tân Thiên Vấn cảm thấy liệu có phải đến lúc hắn nên làm gì đó để lập uy rồi không?
- Tân Thiên Vấn đạo hữu, bình tĩnh!
Kiếm Nhiêm lên tiếng:
- Tên Bách Lý Nghiễm này núp bóng Tần gia, hành động này chưa biết chừng là chiến thuật của Tần gia cố ý chọc giận ngươi để ngươi không thể phát huy được phong độ tốt nhất!
- Hà hà, Kiếm Nhiêm đạo hữu quả nhiên cao kiến. Cứ để chúng cuồng ngạo, đợi khi ta ngồi vững trên vị trí Thiên Đế rồi từ từ tính nợ với chúng. Bách Lý Nghiễm, sớm muộn gì bản tọa cũng cho ngươi biết thế nào là hối hận!
Nghĩ đến đây, Tân Thiên Vấn bất giác nhìn sang Tần gia thì thấy Tần Vô Song khép hờ mắt, khóe miệng khẽ nhếch lên cười, dường như có cả sự chế giễu. Đúng lúc ánh mắt nhìn tới thì Tần Vô Song bỗng mở trừng mắt, nhìn Tân Thiên Vấn như cười như không.
Tần Vô Song khẽ nhấc tay áo, tay phải dường như vô ý làm một động tác nhỏ, ngón cái chỉ xuống dưới, hé miệng nhổ ra một tiếng, rồi lại nhắm mắt lại không đề ý Tân Thiên Vấn nữa.
Tân Thiên Vấn hận đến tận chân răng, hai bàn tay nắm chặt cứng lại.
o0o
Trên Hiên Viên Đài, trận đấu quyết định suất đầu tiên cho tám môn Thiên Đế Sơn đã bắt đầu.
Bách Lý Nghiễm khẽ nheo mắt lại nhìn Hồ Khâu Thụy:
- Hồ Khâu tiểu nhi, ngươi đã thực hiện được tâm nguyện đối đầu với bản Tông chủ rồi. Nhưng ta có thể đảm bảo nó sẽ là cơn ác mộng của cả đời ngươi!
Hồ Khâu Thụy cũng không vừa, ăn miếng trả miếng:
- Chỉ là ác mộng thôi à? Ta sẽ khiến ngươi ngay cơ hội thấy ác mộng cũng không có!
Bách Lý Nghiễm cố ý làm vẻ run rẩy nói:
- Ui cha, ta sợ quá đi mất! Nói xem chủ nhân nhà ngươi cho ngươi được bao nhiêu trang bị?
Hồ Khâu Thụy hừ mũi:
- Ngươi cũng đừng ra vẻ thanh cao đi! Có ai không biết giờ ngươi là chó giữ nhà cho Tần gia chứ?
Bách Lý Nghiễm cười ha ha:
- Chỉ cần không phải là tên mù thì ai cũng có thể thấy Tần gia vô cùng cao thượng. Không sai, Bách Lý Thế Gia ta đã xin Tần gia cứu viện. Mà Tần gia không hề để bụng chuyện trước đây, tấm lòng khoan dung đúng là người có nhân. Gia tộc khoan dung đại lượng như vậy mới xứng đáng trở thành chủ nhân của Thiên Đế Sơn chúng ta. Trước đây dưới thời trị vị của Tần gia, Thiên Đế Sơn đã thịnh vượng biết bao? Nhưng Thiên Đế Môn ngày nay, ngoài việc đánh dẹp những kẻ chống đối ra thì làm được những gì cho Thiên Đế Sơn? Giới tu luyện của Hiên Viên Khâu muốn hưng thịnh nhất thiết phải có một tông môn khoan dung đại lượng, thực lực đỉnh cao quản lý. Hồ Khâu tiểu nhi, Bách Lý Thế Gia ta đầu hàng Tần gia chẳng có gì đáng xấu hổ cả, đó là lựa chọn đúng đắn! Còn các ngươi, hắc hắc, thế lực mỏng manh thế kia mà còn nghĩ dựa vào được cây đại thụ nào sao? Đúng là bồ tát đất qua sông, bản thân còn khó giữ!
Những chiêu đấu võ mồm kia không chỉ nhằm vào Hồ Khâu Sơn mà chỉ cả Tân gia, dường như là tát vào mặt Tân Thiên Vấn.
Người xem ở phía dưới đều thất sắc, ngay những tông môn tham gia thi đấu cũng kinh ngạc vì những lời nói của Bách Lý Nghiễm.
Dù thế nào thì vị trí Thiên Đế giờ vẫn chưa được quyết định. Có lòng tin với Tần gia cũng không đến mức đó chứ? Lẽ nào thật sự chắc chắn Tân gia không thể vùng dậy sao?
Tân Thiên Vấn có khả năng kiềm chế tốt thế nào đi nữa thì sắc mặt cũng đang tím tái cả lại.
Từ xưa tới nay, đấu võ mồm là một phần nội dung của kiểu quyết đấu này, mọi người cũng đều rất thích thú. Vì thế mà Hiên Viên Bạt chỉ bàng quan chứ không can thiệp, càng không thúc giục khai chiến.
Hồ Khâu Thụy thẹn quá hóa giận, bàn tay tóm một cái, một cây đại đao xuất hiện, hắn quát:
- Để xem công phu của ngươi có lợi hại như miệng lưỡi không!
Bách Lý Nghiễm cười lớn, vẫn chắp tay sau lưng:
- Động khẩu ngươi còn có thể chống đỡ, chứ động thủ thì ngươi đừng hòng!
Nói rồi, Bách Lý Nghiễm rung người biến ra hàng trăm đạo tàn ảnh, bốn phương tám hướng đều là ảo ảnh của hắn.
Những nơi có tàn ảnh dường như có thêm vô số loại vũ khí hư ảo bay về phía Hồ Khâu Thụy.
Tu vi của Hồ Khâu Thụy đúng là kém Bách Lý Nghiễm rất nhiều. Nếu không phải Tân Thiên Vấn cho hắn mượn một món vũ khí Hóa Thần Đạo sáu kiếp thì hắn chẳng có chút cơ hội thắng nào.
Vung cây đại đao lên, lưỡi đao lóe lên những tia sáng lạnh lẽo, trái một đao, phải một đao, vô số nhát đao được chém ra rồi dần ngưng đọng xung quanh người Hồ Khâu Thụy, hình thành nên một vòng phòng ngự tựa như hoa sen.
Lớp phòng ngự thu hẹp lại thành hình một bông hoa sắp nở, rồi nó xoay tít. Lưỡi đao trắng lóa bắn ra vô số những đường gợn sóng lấp lánh, mở rộng ra xung quanh.
Bách Lý Nghiễm cười lớn:
- Có chút bản lĩnh đấy, xem ra cũng phải hoàn toàn là đồ bỏ đi!
Dứt lời, nét mặt Bách Lý Nghiễm sầm xuống, giơ cao hai tay, cây trường thương xuất hiện, lập tức mang một thứ khí tức cổ xưa mạnh mẽ như có thể phá vỡ cả hư không.
Đâm một nhát, đầu mũi thương bắn ra một vòng xoáy ốc như đang gào thét, lướt qua khung cảnh ngập đầy ánh tinh quang, cảnh tượng bỗng sáng sủa, Hiên Viên Đài lại trở về yên tĩnh như trước.
Đầu bên kia, ánh sáng chói lòa trên cây đao của Hồ Khâu Thụy dường như tối hẳn đi.
Hai món thần binh lợi khí, chỉ trong một lần giao chiêu đã phân được cao thấp.
So với cây đao của Hồ Khâu Thụy, trường thương của Bách Lý Nghiễm khí thế có áp đảo hơn. Nó tựa như con thú hoang Thái cổ bị kìm nén hàng vạn năm, phun ra thứ khí tức kiêu hùng.
Bách Lý Nghiễm và cây thương phối hợp một cách hoàn mỹ tạo nên một đường cong tuyệt hảo, nhằm thẳng trán Hồ Khâu Thụy lao với tốc độ kinh người!