Nhóm dịch: black - Biên: NguyenDuy84
Bên ngoài sơn môn, Kiếm Nhiêm không có chút gì vội vã, nét mặt rất thoải mái tự tại như đang chờ bằng hữu vậy.
Nhìn cảnh này chẳng thể biết được rằng nửa tháng trước Thần thú Kiếm Nhiêm đang tranh đấu không đội trời chung với Tần gia, mà vài năm trước còn cùng Tân Thiên Vấn đến công kích sơn môn Tần gia.
Thấy Tần Vô Song ra, Kiếm Nhiêm cười ha ha:
- Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên. Thiên Đế bệ hạ, ha ha ha, bội phục, bội phục! Kiếm Nhiêm ta rất ít khi khâm phục ai, nhưng không thể không khâm phục ngài!
Tần Vô Song cười nhạt:
- Nếu cách khâm phục ta là đối địch với Tần gia thì ta không cần đâu. Kiếm Nhiêm, ngươi giúp Tân Thiên Vấn công kích Tần gia ta, món nợ này còn chưa tính xong, hôm nay ngươi đến là để giải quyết phải không?
Kiếm Nhiêm vội vàng xua tay, cười thân thiện:
- Thiên Đế bệ hạ xin đừng hiểu lầm. Ta và Tân Thiên Vấn đúng là có giao tình nhưng tiền đề là vì trước đó ta đã nợ hắn một ân tình. Vì thế hắn mời ta cùng tấn công Tần gia, ta không thể không đồng ý. Sau này vì đắc tội với Tần gia ngài, ta cũng ở thế cưỡi trên lưng hổ. Ta nói thật, nếu Tần gia thua thì hôm nay ta cũng không đến, chắc chắn đang cùng uống rượu mừng với Tân Thiên Vấn. Nhưng Tân Thiên Vấn đã thua, ta cũng không cảm thấy hụt hẫng mà ngược lại thấy được giải thoát. Một thứ bỏ đi như vậy, Kiếm Nhiêm ta cùng hắn hành sự cũng khó có ngày mở mặt.
Nghe khẩu khí này dường như đúng là đến hòa giải.
Nhưng Tần Vô Song trước giờ đều không có thiện cảm với Kiếm Nhiêm, đương nhiên sẽ không vì vài câu nói đó mà bị che mắt.
- Kiếm Nhiêm, không phải ngươi đến nói với ta là ngươi muốn biến thù thành bạn đấy chứ? Nếu như thế thì không cần đâu.
- Hà hà, Thiên Đế bệ hạ, mọi người đều nói ngài lòng dạ bao dung, không so đo tính toán những chuyện trước đây. Bách Lý Thế Gia và Thiên Vũ Tông năm đó không phải cũng chinh phạt Tần gia đó sao? Nay Tần gia vẫn thu nhận làm tâm phúc, lẽ nào sự đại độ của Tần gia chỉ là vẻ bề ngoài? Họ đến đầu hàng, Tần gia tiếp nạp, Kiếm Nhiêm ta cũng rất chân thành đến đầu hàng tại sao lại không tiếp nạp? Lẽ nào vì ta là Thú Tộc? Nếu ta nhớ không nhầm thì hình như ngài có rất nhiều thủ hạ là Thần thú phải không?
Kiếm Nhiêm quả nhiên biết ăn nói, nhưng gặp phải người ‘cứng tai’ như Tần Vô Song căn bản là chẳng có tác dụng gì.
- Kiếm Nhiêm, ta thừa nhận ngươi nói rất hay. Nhưng ngươi khác với Bách Lý Thế Gia. Họ giúp Tân gia là vì bị Tân Thiên Vấn ép buộc. Còn ngươi lại là đồng đảng với Tân Thiên Vấn. Ngươi nghĩ giờ phỉ báng Tân Thiên Vấn mấy câu là có thể thay đổi cách nhìn của ta về ngươi sao?
- Ha ha, Thiên Đế bệ hạ, nói cho cùng có phải ngài sợ thực lực của ta quá mạnh không sai khiến được, không dám giữ lại bên người, sợ ta sẽ thành tai họa không? Nếu như vậy thì ta đi ngay.
Kiếm Nhiêm dùng kế khích tướng, nhưng vẫn chẳng có tác dụng gì với Tần Vô Song.
- Đương nhiên thực lực của ngươi rất mạnh, muốn đầu hàng cũng không phải không thể. Nhưng những thủ muốn đầu hàng nhưng ta không tin tưởng được nhất thiết phải làm con rối cho ta, ngươi có hứng thú không?
Sắc mặt Kiếm Nhiêm hơi biến đổi:
- Ngài nghĩ lòng tự tôn của một Thần thú Chân Thần Đạo có thể để bị giẫm đạp thế sao?
Tần Vô Song thản nhiên nói:
- Không phải tự ngươi tìm đến sao?
Kiếm Nhiêm nói:
- Tần Đại Chưởng môn, ta tôn trọng gọi ngài một tiếng Thiên Đế bệ hạ thì dường như đối thoại của chúng ta không được công bằng cho lắm. Xem ra ta phải thay đổi khẩu khí đàm phán rồi.
- Ngươi dùng khẩu khí gì thì cũng vậy thôi. Nhân phẩm của Kiếm Nhiêm ngươi căn bản không thể khiến ta tin tưởng được. Hoặc là chấp nhận điều kiện của ta hoặc là đợi ta đến tính nợ.
- Tần Vô Song, lòng dạ ngươi thật hẹp hòi!
Kiếm Nhiêm không kìm được nói.
- Ngươi nói đúng rồi đấy. Có lúc ta đúng là kẻ nhỏ nhen. Đặc biệt là với những kẻ uy hiếp đến sự sinh tồn của Tần gia ta. Chính vì như thế, Kiếm Nhiêm, ta không biết ngươi đến đầu hàng là có dã tâm gì nhưng ta có thể nói cho ngươi biết rằng, hãy từ bỏ đi! Chút trò mèo của ngươi không làm gì được trước mặt ta đâu!
Kiếm Nhiêm nheo mắt lại, trầm giọng nói:
- Thiếu niên đắc chí, quả nhiên ngông nghênh. Tần Vô Song, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi. Hôm đó ngươi động chạm đến Hiên Viên Dương, đã khiến hắn động sát cơ. Tuy giờ ngươi là Thiên Đế, nhưng ngày nào đó bị Hiên Viên Dương nắm thóp, chưa biết chừng sẽ đến ngày cuối cùng của Tần gia. Ngươi cần trợ thủ chứ không phải tạo nhiều kẻ địch hơn. Nói cho cùng, Kiếm Nhiêm ta tuy có cùng Tân Thiên Vấn tấn công Tần gia ngươi nhưng cũng không tạo nên thiệt hại thực chất nào. Giữa chúng ta không có thù oán không thể hòa giải.
- Kiếm Nhiêm, để ta đoán xem mục đích của ngươi đến đầu hàng Tần gia là gì nào?
Tần Vô Song cười cười.
- Hừ, ngươi đoán xem!
- Nguyên nhân đầu tiên có thể là, báo thù cho Tân Thiên Vấn. Nguyên nhân này có vẻ hơi bịa đặt. Ngươi và Tân Thiên Vấn chỉ là có giao tình ở bề ngoài. Khi Tân Thiên Vấn sắp chết, ta chỉ thấy sự lạnh lùng của ngươi, chẳng có chút sự quan tâm gì của chiến hữu thân thiết cả. Nguyên nhân này có thể loại bỏ. Ta cũng không nghĩ ngươi vĩ đại như vậy.
- Ha ha, không sai, Kiếm Nhiêm ta tự tư tự lợi, chỉ nghĩ cho mình. Tân gia không có tư cách để ta bán mạng cho chúng.
- Ừm, ngươi chịu thừa nhận đương nhiên là tốt. Nguyên nhân thứ hai, có lẽ ngươi có kẻ địch nào đó lợi hại, một mình không làm gì được, vì thế một dựa vào một tông môn, muốn lôi kéo đồng minh. Đương nhiên khả năng này cũng không lớn.
- Cái này chắc chắn là không thể. Nếu ta có đối thủ mạnh, cách tốt nhất là ẩn thế, dù có muốn kiếm người giúp thì ta cũng đi tìm Đồ Đằng Tộc.
- Vậy chỉ còn nguyên nhân cuối cùng, ngươi có âm mưu! Mà âm mưu này nhất định phải thông qua Thần Khí Chi Môn mới thực hiện được. Ngươi đều muốn tiếp cận Tân gia hồi đó và Tần gia bây giờ, có phải ngươi muốn vào Thần Khí Chi Môn?
Ánh mắt Kiếm Nhiêm lóe lên sắc lạnh, rồi lập tức bật cười:
- Giỏi lắm, ngươi quả nhiên có bản lĩnh. Chút tâm tư đó của ta đã bị ngươi nói trúng rồi, cũng không cần phải giấu giếm nữa. Không sai, ta muốn vào Thần Khí Chi Môn để tìm vận may. Nhưng Thần thú tu luyện tự do như ta, trừ phi dựa vào tômg môn nào đó, nếu không thì không có tư cách để vào. Số người của Thiên Đế Môn các ngươi không ít, ta có thể hy sinh một nghìn năm tự do bán mạng làm tay sai cho Tần gia ngươi, chỉ cần cho ta một suất, thế nào?
Tần Vô Song nghiêm túc quan sát Kiếm Nhiêm, dường như muốn nhìn xuyên qua nó. Nhưng ánh mắt Kiếm Nhiêm không hề trốn tránh, nhìn chăm chăm vào Tần Vô Song chờ câu trả lời.
Tần Vô Song khẽ cười:
- Kiếm Nhiêm, một nghìn năm làm tay sai mà muốn có một suất, ngươi tính toán cũng không tệ nhỉ?
Kiếm Nhiêm thấy khẩu khí Tần Vô Song dường như thoải mái hơn, vội nói:
- Thời gian có thể thương lượng, hai nghìn năm, thế nào?
- Hy sinh hai nghìn năm tự do, là vì cái gì?
Kiếm Nhiêm trầm giọng nói:
- Vì cái gì? Câu hỏi này không phải rất ngốc nghếch sao? Thần Khí Chi Môn là điều bí ẩn nhất của Đại lục Thiên Huyền, trong truyền thuyết, có thể Khí Trùng Tinh Hà ở trong Thần Khí Chi Môn. Thử hỏi ở Đại lục Thiên Huyền này, có Chân Thần Đạo cường giả nào không muốn Khí Trùng Tinh Hà để được là Thiên Thần Đạo?
- Ha ha, thì ra là vậy, thì ra là vậy!
Tần Vô Song cười.
- Tần Đại Chưởng môn hãy suy nghĩ. Kiếm Nhiêm ta trước giờ không nợ ai. Một khi đã nợ ân tình thì nhất định sẽ đền đáp. Làm trâu làm ngựa cho Tần gia hai nghìn năm, trợ thủ tốt như thế này các ngươi tìm ở đâu chứ?
- Nói cũng phải!
Tần Vô Song nheo mắt cười:
- Có điều chỉ nói mồm không như thế ai biết được là thật hay giả? Sao ta có thể biết được ngươi có thành ý hay không?
- Ngươi cần thành ý thế nào?
Kiếm Nhiêm hỏi.
Tần Vô Song cố tình suy nghĩ hồi lâu rồi nghiêm nghị nói:
- Từ xưa đến nay, những người muốn đầu hàng thế lực khác đều nhất thiết phải có đầu danh trạng.
- Ngươi muốn ta lập đầu danh trạng?
Mắt Kiếm Nhiêm sáng lên.
- Ha ha ha, ngươi nói xem?
Tần Vô Song cười.
Kiếm Nhiêm hỏi:
- Nói đi, muốn ta giết ai cứ nói!
- Điều này tự ngươi nghĩ đi. Ta bảo ngươi giết ai đó thì không phải thành kẻ xúi giục sao? Ta chỉ xem thành ý của ngươi. Còn giết ai thì đó là chuyện của ngươi.
Mắt Kiếm Nhiêm sáng rực, cười hà hà:
- Ta hiểu rồi, ha ha, Tần Đại Chưởng môn, ngài cứ đợi đi. Ngài nhất định sẽ thích thành ý của ta!
Tần Vô Song cười:
- Vậy ta sẽ đợi!
Nói rồi, mặc kệ Kiếm Nhiêm có còn muốn nói gì không, Tần Vô Song đi thẳng vào trong sơn môn. Kiếm Nhiêm trừng mắt nhìn Tần Vô Song bỏ đi, trong lòng hậm hực:
- Tiểu tử ngươi cứ lên mặt với ta đi. Nếu không phải Đồ Đằng cường giả cố ý bài trừ không cho ta tham dự, lẽ nào ta lại đến cầu ngươi? Cứ đợi đấy, đợi khi Kiếm Nhiêm ta hoàn thành nhiệm vụ, không lột da rút gân ngươi khó hả cơn giận hôm nay.
Nghĩ đến đầu trạng cần lập, Kiếm Nhiêm cười lạnh, ánh mắt nhìn về hướng Tân gia, lầm bầm:
- Tân Thiên Vấn à, ngươi chết thì cũng chết rồi. Đường xuống hoàng tuyền chắc cô đơn lắm, ta sẽ để đệ đệ Tân Thiên Thần cùng đi với ngươi. Hai huynh đệ cùng lên đường sẽ không cô đơn nữa!
Kiếm Nhiêm căn bản không quan tâm đến giao tình với Tân Thiên Vấn. Thực tế là, bỏ ra nhiều công sức giúp đỡ Tân Thiên Vấn như vậy nhưng tất cả đổ hết xuống sông xuống bể, điều này khiến Kiếm Nhiêm cảm thấy như bị Tân Thiên Vấn chơi xỏ.
Nếu Tân Thiên Vấn giành được ngôi vị Thiên Đế thì Kiếm Nhiêm cũng không cần phải quay sang cầu Tần Vô Song.
o0o
Trong sơn môn Tân gia, mọi cấm chế đều được đóng chặt bảo vệ môn hộ. Nay Thiên Phạt Sơn Trang và Lôi Đình Tông e là đều sợ Tần gia trả thù, sớm đã chạy xa khỏi Thiên Đế Sơn rồi. Tân Thiên Thần là Thần đạo cường giả cuối cùng của Tân gia, đương nhiên trách nhiệm nặng nề, nhưng ngày nào cũng lo lắng hoảng hốt như chim sợ cành cong.
Hôm nay nghe Kiếm Nhiêm đến, Tân Thiên Thần bỗng có cảm giác mong đợi mơ hồ, vội nói:
- Mau mời, mau mời vào!
Kiếm Nhiêm vào sơn môn Tân gia, không khí thật ảm đảm, đệ tử Tân gia ai nấy đều mặt mày ủ dột chẳng có chút sức sống nào. Trong lòng cười nhạt:
- Tân gia giờ đã bước một chân vào quan tài rồi. Ta chẳng qua là giúp chúng quá độ khỏi phải hấp hối. Tính ra thì chúng còn phải cảm tạ ta. Dù sao rồi cũng bị Tần gia tiêu diệt, ta chỉ làm thay thôi, có gì không được chứ?
Nghĩ đến đây, nụ cười nơi khóe miệng Kiếm Nhiêm càng trở nên tà ác.
- Kiếm Nhiêm đại nhân, Đại Chưởng môn nhà ta vong mạng, giờ ta như rắn mất đầu, xin Kiếm Nhiêm đại nhân niệm tình cũ hãy giúp đỡ.
Tân Thiên Thần nói trong nước mắt. Khóe miệng Kiếm Nhiêm lộ ra nụ cười quái dị, gật đầu nói:
- Đúng vậy, đúng vậy, hôm nay ta đến là để giúp các ngươi.
Tân Thiên Thần mừng húm:
- Có phải Kiếm Nhiêm đại nhân có kế sách gì hay?
Kiếm Nhiêm cười kỳ quái:
- Đúng là có một cách hay.
Tân Thiên Thần không nghi ngờ gì:
- Kiếm Nhiêm đại nhân xin hãy thỉnh giáo!
- Thiên Thần à, Lão Đại nhà ngươi đã chết, Tân gia các ngươi sớm muộn gì cũng bị Tần gia giải quyết. Hôm nay ta đến rất đơn giản là muốn giúp lão huynh Thiên Vấn tiễn các ngươi một đoạn để cho Tân gia các ngươi đoàn tụ dưới hoàng tuyền. Bị Tần gia tiêu diệt không bằng để ta động thủ, đây là Thiên Vấn lão huynh báo mộng cho ta, ta nhất định phải làm theo mới được.
Tân Thiên Thần thất sắc:
- Kiếm Nhiêm… đại nhân, ngài… ngài đang đùa gì vậy?
Kiếm Nhiêm sắc mặt sầm xuống:
- Giờ ta không nghiêm túc sao?
Tân Thiên Thần nhận thức được tình hình không hay, liền vội chạy đi, Kiếm Nhiêm cười gằn:
- Chạy được sao?
Giơ vuốt tóm lấy nhục thể của Tân Thiên Thần, chỉ một cái bóp nhục thể Tân Thiên Thần lập tức nát bét, máu me thịt thà bay tứ tung.
Còn Thần hồn vừa chạy đi, Kiếm Nhiêm há to mồm nuốt luôn Thần hồn của Tân Thiên Thần vào nhai rồn rột rồi nuốt xuống bụng.
Hóa Thần Đạo Tân Thiên Thần đã bị tiêu diệt nhục thể, Thần hồn thì bị nuốt gọn!
Tân Thiên Thần chết thì Tân gia căn bản không còn cường giả nào đáng kể nữa. Kiếm Nhiêm xung kích vài lượt là giết sạch sẽ toàn bộ cao thủ của Tân gia.
Nhìn những kẻ yếu ớt chạy toán loạn khắp nơi, Kiếm Nhiêm không tha cho bất kỳ kẻ nào, thả hết Phong ấn Thú hồn ra truy sát.
Cả sơn môn Tân gia bị thần lực của Kiếm Nhiêm phong tỏa thành một cái Tu La Trường, tàn sát đến trời đất u ám.
Số Phong ấn Thú hồn Kiếm Nhiêm lấy được từ Thiên Hỏa Nam Cương cho Tân gia mượn, ngoài hai con bị Tần Vô Song tiêu diệt thì vẫn còn vài con, vì thế mà bây giờ truy sát đám binh tôm tướng tép này rất nhàn nhã.
Một ngày một đêm, cả Tổng bộ Tân gia, già trẻ trai gái toàn bộ đã bị giết, không còn lại một ai.
Trận tàn sát này có thể gọi là máu chảy thành sông, mấy vạn đệ tử của Tổng bộ Tân gia không có một ai chạy thoát. Có thể thấy uy lực Thần thú đáng sợ đến mức nào.
Vài con Phong ấn Thú hồn cộng với Kiếm Nhiêm Chân Thần Đạo ba kiếp là có thể diệt môn Tân gia, từ đó có thể thấy sự đáng sợ của Thú Tộc.
o0o
Trận tàn sát này rất nhanh đã lan truyền ra khắp Hiên Viên Khâu.
Tân gia bị diệt môn!
Tân gia lịch sử mấy vạn năm, sau khi Tân Thiên Vấn chết chưa đến nửa tháng đã bị diệt môn. Điều này đương nhiên khiến ngoại giới cực kỳ kinh hãi.
Mọi sự suy đoán đều nhằm vào Tần gia.
Nhưng Tần gia lại có đầy đủ chứng cứ, tất cả cường giả của Tần gia đều ở trong sơn môn không hề rời khỏi Vấn Đỉnh Sơn, hơn nữa có rất nhiều tông môn đến làm khách Thiên Đế Sơn có thể làm chứng.
Như vậy, những điều suy đoán về việc Tân gia diệt môn càng ầm ĩ hơn.
Có người nói tuy Tần gia không đích thân động thủ nhưng chắc chắn đã ngầm phái cao thủ đi làm.
Cũng có người nói là Đồ Đằng cường giả làm để người nắm giữ Thần Khí Chi Môn nhìn.
Thậm chí có người nói đó là do người nắm giữ Thần Khí Chi Môn làm, người bình thường đâu thể tiêu diệt được hết toàn bộ đệ tử Tân gia, không sót một ai?
Những điều suy đoán đó Tần Vô Song chẳng để tâm, nhưng hắn đang cười thầm, xem ra Thần thú Kiếm Nhiêm rất cần Thần Khí Chi Môn. Chỉ là dù Kiếm Nhiêm có lập được mười đầu danh trạng nữa thì Tần Vô Song cũng không thể cho nó cái nó muốn.
Vì Tần Vô Song hận Kiếm Nhiêm tận xương tủy, đề phòng con hung thú lật lọng tráo trở này. Nhớ đến lời dặn của Thiên Tu Truy Vân Thú trước khi đi, rồi nhìn Kiếm Nhiêm diệt Tân gia quả đoán như vậy, loại hung thú có thể trở mặt bất cứ lúc nào này mà giữ ở bên mình chắc chắn là đại họa.
Huống hồ Tần Vô Song hắn căn bản không muốn giữ nó. Hồi đó khi Kiếm Nhiêm cùng Tân Thiên Vấn đến tấn công Tần gia, Tần Vô Song đã hạ quyết tâm nhất định phải giết Kiếm Nhiêm.
o0o
Quả nhiên, ngày thứ ba sau khi Tân gia bị diệt môn, Kiếm Nhiêm lại tìm đến Vấn Đỉnh Sơn.
Đến địa bàn của Vấn Đỉnh Sơn, sắc mặt Kiếm Nhiêm vô cùng phấn khởi, thấy Tần Vô Song thì cười:
- Tần Đại Chưởng môn, xem ta đem đến cái gì đây?
Rồi nó ném thủ cấp của Tân Thiên Thần ra.
Tần Vô Song không thèm nhìn, hừ một tiếng, phất ống tay quét cái thủ cấp đi:
- Thứ bẩn thỉu này mà cũng mang đến làm vấy bẩn sơn môn Tần gia ta?
Kiếm Nhiêm khựng lại:
- Tần Đại Chưởng môn, đây là thủ cấp của Tân Thiên Thần, không phải ngài muốn nó sao?
Tần Vô Song nhướng mày:
- Tân Thiên Thần? Nói vậy thì là ngươi đã diệt môn Tân gia?
- Không ta thì là ai? Thế nào, ta làm rất đẹp phải không?
Kiếm Nhiêm cười đắc ý, nó rất hài lòng về sự độc ác của mình.
Tần Vô Song quát lớn:
- Hay cho Kiếm Nhiêm ngươi, thì ra ngươi là hung thủ tàn sát Tân gia! Người đâu, vây nó lại!
Bốn bề Vấn Đỉnh Sơn lập tức tràn ra vô số cường giả Thần đạo bao vây lấy Kiếm Nhiêm trước sơn môn Tần gia.
Ánh mắt Kiếm Nhiêm lạnh băng:
- Tần Vô Song, ngươi cài bẫy ta?
Tần Vô Song hừ mũi:
- Kiếm Nhiêm, lần trước ngươi đến Tần gia, ta vờ như có ủy thác là để dụ ngươi đến lần nữa. Lần đó thả ngươi đi là chưa bố trí tốt thiên la địa võng. Hôm nay ta xem ngươi chạy đi đâu?
Kiếm Nhiêm sững người, nhìn nụ cười quái dị của Tần Vô Song nó biết mình đã bị lừa một vố đau!
- Tần Vô Song, coi như ngươi thâm hiểm. Ngươi bảo ta lập đầu danh trạng rõ ràng là muốn ta tiêu diệt Tân gia. Giờ còn ra vẻ đại nghĩa, ngươi thật lòng dạ thâm hiểm!
Kiếm Nhiêm rú lên, bắt đầu nhìn xung quanh tìm điểm đột phá. Hôm nay rơi vào trùng vây, trừ Tân gia ra, tám môn Thiên Đế Sơn đã có đủ bảy tông môn, rõ ràng là đã chuẩn bị sẵn chờ nó lao đầu vào.
Tần Vô Song cười lạnh:
- Đó là ta lừa ngươi thôi, hơn nữa ta chỉ nói lập đầu danh trạng đâu có bảo ngươi đi giết Tân gia. Tuy Tân gia có nhiều điều sai trái nhưng cũng là ân oán quá khứ. Nay Tân gia là thành viên trong tám môn Thiên Đế Sơn ta, dù Tân gia có tội trạng thì cũng chỉ có Thiên Đế Môn ta có quyền chinh phạt! Kiếm Nhiêm ngươi lại dám lợi dụng tư hình?
Tần Vô Song nói rất hùng hồn, trong bụng thì đang cười thầm. Tiêu diệt được Tân gia, không biết Tần Vô Song đã vui đến mức nào, giảm được biết bao lo âu. Mượn đao giết người, hơn nữa còn tiện thể hủy luôn thanh đao, nhất cử lưỡng tiện, sao lại không làm chứ?
Kiếm Nhiêm không nói được gì, nhớ lại thì đúng là lúc đó Tần Vô Song căn bản không hề nói muốn nó đi giết Tân gia.
- Tần Vô Song, ngươi lừa ta, bỉ ổi!
Tần Vô Song cười lạnh:
- Không lừa ngươi thì sao giết được Thần thú nội ứng của Thiên Hỏa Nam Cương ngươi? Kiếm Nhiêm, ngươi là nội ứng của Thú Tộc Thiên Hỏa Nam Cương, ai ai cũng biết, ngươi đến Hiên Viên Khâu ta thăm dò, không giết ngươi sao xứng với thiên đạo?
- Tần Vô Song, ngươi ngậm máu phun người! Sao ta có thể là nội ứng của Thiên Hỏa Nam Cương?
Kiếm Nhiêm gầm lên.
- Ngươi không phải nội ứng của Thiên Hỏa Nam Cương sao có thể dễ dàng tìm được Thái cổ Thần Miếu của Thiên Hỏa Nam Cương đến vậy?
Tần Vô Song từng bước gán tội danh cho Kiếm Nhiêm, chỉ có vậy giết nó mới danh chính ngôn thuận. Giết người thì dễ nhưng phải giết một cách đường hoàng, danh chính ngôn thuận, giương cao ngọn cờ đại nghĩa, như vậy giết sẽ thuận tay hơn, vững dạ hơn.
Kiếm Nhiêm giận dữ gầm lên:
- Bỉ ổi, tiểu nhân bỉ ổi!
Tần Vô Song sầm mặt lại:
- Bố trận!
Chín Ma Tượng Đại Khôi Lỗi lập tức bày trận pháp, Cửu Cung Quy Nhất Kiếm Trận khởi động vây lấy Kiếm Nhiêm, bắt đầu tấn công.
Uy lực của Cửu Cung Quy Nhất Kiếm Trận này Kiếm Nhiêm cũng đã biết, một khi rơi vào trong thì nó sẽ lãnh đủ.
Kiếm Nhiêm gầm lên:
- Tần Vô Song, coi như ngươi lợi hại, ngươi nhớ lấy, món nợ này ta sẽ bắt Tần gia ngươi máu chảy thành sông, thây chất thành núi mới để trả!
Tần Vô Song cười lạnh:
- Vậy thì phải xem hôm nay ngươi có bản lĩnh thoát thân không đã rồi nói!
Nói rồi Tần Vô Song cầm Âm Dương Tạo Hóa Đao:
- Chư vị Chưởng môn, Tần gia ta lần này mời các vị đến là để tấn công con hung thú nội ứng của Thiên Hỏa Nam Cương! Chư vị chỉ cần giúp Tần gia ta trấn giữ các vị trí trọng yếu, còn nhiệm vụ giết con hung thú này cứ giao cho Tần gia ta!
Trong khi nói Âm Dương Tạo Hóa Đao trong tay Tần Vô Song đã chém tới.
Thanh đao chém hư không ra thành hai nửa, tạo nên vô số những làn sóng chấn động, chỉ cần không cẩn thận rơi vào vết nứt không gian đó sẽ hoàn toàn biến mất trong hư không vô hạn, bị không gian pháp tắc tiêu diệt.
Tu vi của Kiếm Nhiêm tương đương với Tân Thiên Vấn, lần đó Tân Thiên Vấn không đánh lại được Tần Vô Song, đương nhiên Kiếm Nhiêm cũng rất chật vật, gắng gượng chống lại Cửu Cung Quy Nhất Kiếm Trận, đồng thời miệng lẩm nhẩm, một đạo phù quang bắn lên trời, hóa thành hư vô và biến mất trong không khí.
Kiếm Nhiêm bật cười lớn:
- Tần Vô Song, ta đã báo cáo tình hình của ta cho chủ nhân. Nếu hôm nay ngươi giết ta, ta dám đảm bảo Vấn Đỉnh Sơn của ngươi sẽ bị san bằng!
Tần Vô Song cười lạnh:
- Ta nghe nhiều lời uy hiếp rồi, ngươi không phải kẻ đầu tiên cũng chẳng phải kẻ cuối cùng. Kiếm Nhiêm, hôm nay ngươi khó thoát khỏi cái chết!
Kiếm Nhiêm phẫn nộ:
- Tần Vô Song, Tần gia ngươi không sợ chết thật sao?
- Chết thì có gì phải sợ? Người có ai là không chết? Kiếm Nhiêm ngươi sợ chết không có nghĩa là Tần Vô Song ta cũng sợ chết giống ngươi. Hơn nữa, ta không cần biết chủ nhân của ngươi là ai, muốn vào Thần Khí Chi Môn là có ý đồ gì. Nhưng muốn giở trò trước mặt Tần gia ta thì ngươi chưa đủ đạo hạnh đâu!
Kiếm Nhiêm kinh hoàng:
- Sớm muộn gì ngươi cũng phải hối hận. Tần Vô Song, ngươi không giết được ta đâu, không giết được ta đâu!
Nhưng chủ ý giết nó của Tần Vô Song đã kiên định, đâu thể có nửa chút do dự?