Nhóm dịch: black - Biên: NguyenDuy84
Hoa Tập Nguyệt hóa thành Nguyệt Hoa Chi Quang, ôn nhu như sóng nước, mạnh mẽ là cuồng phong, bay trong không trung. Xa xa nhìn thấy Phương Thiên Họa Kích trong tay Kim Ô Mẫu Hoàng, tâm thần Hoa Tập Nguyệt căng thẳng.
- Chủ Thần Khí?
Hoa Tập Nguyệt tuyệt đối không nghĩ tới, Kim Ô Thú này lại có được Chủ Thần Khí.
Vô Tận Đông Hải này quả nhiên kỳ quái, Kim Ô Thú con này nối tiếp con kia, không ngừng xuất hiện, mà con sau lại còn đáng sợ hơn con trước.
Con trước mặt này, không ngờ lại còn có Chủ Thần Khí.
Hoa Tập Nguyệt hừ lạnh một tiếng, thầm nghĩ:
- Ngươi có Chủ Thần Khí, lẽ nào ta không có?
Lưu quang vừa dừng, Hoa Tập Nguyệt dừng ở ngoài ngàn trượng, bả vai khẽ rung, Nguyệt Hoa chi lực kéo Diêu Quang Kiếm kia bay ra khỏi vỏ.
Thanh Diêu Quang Kiếm này thiên biến vạn hóa, mang theo một đoàn kiếm khí mãnh liệt, giống như một đạo cầu vồng chói mắt vun vút lao đi, nhằm thẳng phía trước Kim Ô Thú kia bắn tới.
Kim Ô Thú hừ lạnh một tiếng:
- Châu chấu đá xe!
Phương Thiên Họa Kích giương lên, bốn năm đạo điện mang bắn thẳng về phía Diêu Quang Kiếm kia.
Bốn năm đạo điện mang này, có màu xanh, có màu tím, có màu nâu, vô cùng quái dị, kết thành một đám lưới điện, tạo thành một luồng công kích trực tiếp bay đi.
Trong chớp mắt, trời đất rung động kịch liệt, vết nứt trên hư không do hai đạo lực lượng này tạo ra phát ra những tiếng đứt rách chói tai.
Thanh âm của từng dòng khí lưu mạnh mẽ va chạm với nhau, lại càng ghê rợn.
Vô số quang hoa va đập trên không trung, trực tiếp tạo thành một đám ánh sáng khổng lồ, vô số khí lưu màu sắc sặc sỡ đan xen lại với nhau, ngưng thành một sóng ánh sáng cực mạnh, bay lên phía trời cao. Loại uy lực này, dù là Kim Ô Thú cũng vô cùng kinh ngạc.
- Tại sao lại thế chứ? Chính mình dùng là Chủ Thần Khí, lại không thể đem thanh kiếm kia đập nát tan tành. Ngược lại còn bị khí lưu do thanh kiếm đó bắn ra chặn lại!
Lưỡng hổ tương tranh, oan gia ngõ hẹp, ai cũng chẳng làm gì được ai, giằng co thành cục diện hiện nay, không ngờ hình thành một sóng công kích chói mắt bay thẳng lên trời cao.
Sóng công kích cường đại kia xé nát trời xanh, vết tích để lại vô cùng thảm thiết. Vết rách trên hư không thảm liệt như cánh đồng bị vô số con trâu cày qua, vô cùng hoang tàn rách nát.
Hoa Tập Nguyệt vẫy tay một cái, đem thanh kiếm kia cầm trên tay. Một đòn vừa rồi, cùng Kim Ô Thú hình thành cục diện không phân cao thấp, nhưng hắn một chút cũng không phấn kích.
Một kiếm vừa rồi của hắn là một kiếm rất tinh tế, mượn lực rút kiếm hình thành thế tấn công, khí thế tuy không đủ lắm, nhưng uy lực thì vô cùng bá đạo.
Nhưng Kim Ô Thú kia chỉ tùy tiện gạt ra một cái đã đỡ được, rõ ràng bản thân mình đã có chút khinh địch.
Thái độ đối kháng hoàn toàn khác nhau, vậy mà vẫn không chiếm được chút thượng phong nào từ đối phương, chứng minh điều gì? Chứng minh thực lực của Kim Ô Thú, quả nhiên cao hơn mình.
Ánh mắt Kim Ô Thú lóe lên ánh sáng cổ quái, đột nhiên cười lớn:
- Ha ha ha, được! Nhìn không ra, ngươi dùng cũng là Chủ Thần Khí! Đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh. Chủ Thần Khí, để lại đi!
Phương Thiên Họa Kích vừa cuốn lên, lập tức cuốn ra một đường quang mang giống như một con Độc Long, trong luồng khí lưu cuốn ra từ đầu kích, vô số đạo điện xà bay ra, giương nanh múa vuốt, bay về phía trước.
Kim Ô Thú thân hình vừa động, đã áp sát tới.
Phạm vi công kích của Phương Thiên Họa Kích quả thật rộng lớn đến đáng sợ! Một tấm lưới điện cực lớn như cuốn lấy cả bầu trời, trực tiếp cuốn đến.
- Tiểu tử, để lại Chủ Thần Khí, chịu chết đi!
Kim Ô Thú nhe răng cười, thân hình khổng lồ đã ép tới. Phương Thiên Họa Kích múa may khắp bốn phương tám hướng, không ngừng kéo tới điện lưu cường đại, từng luồng đều to lớn như Cự long, tốc độ kinh người, không ngừng công kích tới.
Hoa Tập Nguyệt cũng không kém cạnh, dưới áp lực như vậy, Diêu Quang Kiếm quay trên đỉnh đầu, giống như một con cá chép lớn màu trắng bạc không ngừng giãy giụa.
Mỗi khi giãy một cái liền bắn ra một luồng Nguyệt Hoa chi lực, giống như một tấm kính treo trên cao, không ngừng chiếu sáng. Nguyệt Hoa Chi Quang bắn ra, không ngờ có thể trực tiếp đối đầu với những luồng điện lưu kia, trên không trung không ngừng va chạm, phát ra những tiếng ầm ì.
Tuy khó nhọc, nhưng vừa vặn có thể chống đỡ được.
Tinh Thần bí pháp mà Hoa Tập Nguyệt tu luyện, chính là một môn Nguyệt Ảnh Kiếm Pháp, là một bộ kiếm kỹ yêu cầu tốc độ cực nhanh. Lúc này thi triển ra, Nguyệt Ảnh Quang Hoa thôi động, ở trên đỉnh đầu hắn như hình thành một vũng xoáy phòng ngự vô cùng mạnh mẽ, đem những luồng điện quang đang không ngừng bay tới kia quét sạch đi.
Kim Ô Thú có chút kinh ngạc, tên tiểu tử này, dưới công kích như vậy vẫn có thể trấn tĩnh như vậy, làm cho Kim Ô Thú vô cùng ngạc nhiên.
Tiếng rít liên tục, Kim Ô Thú quát lạnh:
- Ta thật muốn nhìn xem, ngươi có bản lĩnh thế nào?
Phương Thiên Họa Kích giương cao, đâm lên trời xanh, Kim Ô Thú trong miệng lẩm bẩm:
- Thiên huyền địa hoàng, vũ trụ hồng hoang. Cầu mong chủ thượng, cho ta sức mạnh. Giết cho ta!
Đầu Phương Thiên Họa Kích lập tức xuất hiện một đám tử quang to lớn, giống như một đám tinh vân ngưng tụ, vô cùng quái dị. Bốn phía của tinh vân lại là điện quang bay lượn như rồng rắn, vô cùng yêu dị.
Kim Ô Mẫu Hoàng cười nanh độc:
- Tiểu tử, đi chết đi!
Tinh vân chi lực này vừa xuất hiện, sắc mặt Hoa Tập Nguyệt hơi biến sắc:
- Tinh Thần Bí Pháp!
Kim Ô Mẫu Hoàng cười điên cuồng:
- Nếm thử mùi vị của Tinh Vân Điện Vũ của ta!
Phương Thiên Họa Kích nhoáng lên, liền chuẩn bị bổ xuống.
Gần như cùng lúc đó, đồng tử Kim Ô Thú đột nhiên co rút lại, phía bên phải hắn, đột nhiên một đạo bạch quang với khí thế phá nát hư không, như một mũi thần tiễn xé trời bay tới.
Trong đạo bạch quang này có mười ba tia sáng nhỏ, lấp lánh ánh bạch quang quỷ dị, trực tiếp bắn tới mạng sườn của hắn, thời gian tính toán vô cùng chuẩn xác.
Nếu một đòn này của Kim Ô Mẫu Hoàng bắn ra, uy lực tuyệt đối đạt đến cấp độ rung trời lở đất, nhưng đòn công kích mà đạo bạch quang này bắn tới, nhìn thì nhỏ bé, nhưng lực công kích vô cùng kinh người. Nếu như Kim Ô Thú không né tránh, chắc chắn sẽ bị phá nát kim quang hộ thể mà tan xương nát thịt.
- Đáng ghét!
Kim Ô Thú gầm nhẹ, hai tay vừa vẫy, thân thể thuận thế bay lên trên cao, tránh né đạo bạch quang kia.
- Đi!
Một tiếng quát khẽ, đạo bạch quang kia cùng Hoa Tập Nguyệt bỗng nhiên biến thành một đám sương mờ, trực tiếp xé nát hư không, biến mất ở tận cuối chân trời.
Biến cố này xảy ra quá nhanh, Kim Ô Thú khó khăn lắm mới phản ứng kịp, thì nhìn thấy một đám sương mờ dần dần bay xa, đã biến mất không còn dấu vết.
Kim Ô Thú kéo Phương Thiên Họa Kích, trong mắt lóe lên vẻ cuồng nộ:
- Đáng ghét, thực là đáng ghét, không ngờ còn có đồng bọn! Kẻ vừa tập kích ta là đồng bọn của tên tiểu tử kia? Không biết có phải là cũng dùng Chủ Thần Khí hay không?
Trong lúc bất ngờ, hắn ngay cả thực lực của đối phương cũng không đoán biết được.
Kim Ô Thú nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt nhìn về phía Hoa Tập Nguyệt biến mất, trong lòng dâng lên một nỗi nghi hoặc.
- Tên tiểu tử kia, rõ ràng là Thiên Thần Đạo! Đại lục Thiên Huyền quả nhiên vẫn còn Thiên Thần Đạo cường giả! Đáng ghét!
Kim Ô Thú chứng thực suy đoán của mình, trong lòng cũng không hề lo sợ:
- Tên tiểu tử kia rõ ràng còn kém ta một bậc, kẻ đánh lén kia cũng không thể mạnh hơn ta. Nếu không, bọn chúng cũng không trốn chạy như vậy, không dám trực tiếp đối đầu với ta! Lẽ nào hai tên này, chính là người khống chế Thần Khí Chi Môn?
o0o
Với tính cách bạo liệt của Kim Ô Mẫu Hoàng, trực tiếp đuổi theo mới đúng. Nhưng lo lắng đến vấn đề phía sau, Kim Ô Mẫu Hoàng vẫn cố gắng kìm nén nỗi tức giận, quay trở lại hang ổ Thương Cốc.
Hai người Trảm Nhạc và Đoạn Thủy nhìn thấy Mẫu Hoàng quay về, vội tiến lên đón.
- Mẫu Hoàng bệ hạ, kẻ tới là ai?
Kim Ô Mẫu Hoàng sắc mặt khó coi, trầm ngâm nói:
- Đều là Thiên Thần Đạo cường giả!
Hai tên kia sắc mặt đại biến:
- Thiên Thần Đạo cường giả, quả nhiên là Thiên Thần Đạo cường giả!
Kim Ô Mẫu Hoàng hừ một tiếng:
- Đều không phải là đối thủ của ta, bị ta đánh chạy rồi.
Trảm Nhạc và Đoạn Thủy đều thở phào một cái.
- Mẫu Hoàng bệ hạ, địch thủ thực lực rất mạnh sao? Có thể chạy thoát trong tay Mẫu Hoàng bệ hạ, thực lực hẳn cũng không vừa.
Trảm Nhạc dò hỏi.
- Thực lực xem chừng tương đương với các ngươi, đều là Thiên Thần Đạo hai kiếp. Tuy nhiên, các ngươi gặp bọn chúng, nhất định không được ham chiến, phải lập tức bỏ chạy.
- Tại sao?
Hai tên kia nghe thấy là Thiên Thần Đạo hai kiếp, trong lòng nhẹ nhõm rất nhiều.
- Một tên trong bọn chúng có Chủ Thần Khí! Còn một tên, dùng vũ khí gì ta cũng không biết, nhưng nhất định là vũ khí của Thiên Thần Đạo, có phải là Chủ Thần Khí hay không, ta cũng không chắc chắn.
- Có Chủ Thần Khí?
Trảm Nhạc và Đoạn Thủy đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều từ mắt đối phương nhìn thấy một tia kiêng kỵ. Bọn chúng đến từ Đại lục Phong Vân, đó là nơi có cường giả cấp độ Chủ Thần. Bọn chúng hiểu rõ Chủ Thần Khí khó kiếm biết nhường nào.
Một Chủ Thần lâu năm, có một hai kiện Chủ Thần Khí không có gì ngạc nhiên. Còn những Chủ Thần trẻ tuổi, thậm chí ngay cả một kiện Chủ Thần Khí cũng không có.
Mà Thiên Thần Đạo cường giả của Đại lục Thiên Huyền này lại có Chủ Thần Khí!
- Không đúng!
Trảm Nhạc nghi hoặc:
- Mẫu Hoàng bệ hạ, Đại lục Thiên Huyền nếu ngày trước có Chủ Thần Khí thì đã không đến nỗi chật vật như vậy. Trận chiến thời Thái cổ, không hề xuất hiện Chủ Thần Khí, đây là thế nào vậy?
Kim Ô Mẫu Hoàng cũng đầy bụng nghi hoặc:
- Đại lục Thiên Huyền này, chắc chắn có điều cổ quái. Chủ Thần Khí này rốt cuộc từ nơi nào tới, nhất định phải tra cho rõ. Tuy nhiên thế cũng tốt, có Chủ Thần Khí, chứng tỏ hai vị Chủ Thần của chúng ta để ý tới Đại lục Thiên Huyền này cũng có lý của nó. Nếu có thể đoạt được Chủ Thần Khí dâng lên cho hai vị Phong Vân Chủ Thần đại nhân, công lao của ta và ngươi sẽ càng lớn!
Trảm Nhạc và Đoạn Thủy đều cười theo, nhưng trong lòng lại thấp thỏm. Nói thật, đối diện với Thiên Thần Đạo cường giả có Chủ Thần Khí, bọn chúng không dám lạc quan. Chủ Thần Khí này quả là đồ tốt, nhưng ở trong tay của Thiên Thần Đạo cường giả, bọn họ không thể nào lấy được!
Nói khó nghe một chút, nếu bọn chúng không cẩn thận gặp phải Thiên Thần Đạo cường giả có Chủ Thần Khí, chỉ có một con đường, đó chính là bỏ chạy. Ngoài bỏ chạy ra, không còn con đường nào khác.
- Mẫu Hoàng bệ hạ, vậy tiếp theo chúng ta phải làm gì?
Kim Ô Mẫu Hoàng hít một hơi sâu, từ kẽ răng rít ra một từ:
- Đợi! Trước mắt, chỉ có đợi, đợi Thần Khí Chi Môn kết thúc đã! Trảm Nhạc, các ngươi chẳng phải đã nói, nội ứng chúng ta cử đi có sáu tên, lần này trốn trở về chỉ có ba tên, vẫn còn ba tên! Để xem tạo hóa của bọn chúng thế nào!
- Dạ, dạ!
- Cục diện trước mắt vẫn không rõ ràng, xem ra cũng chỉ có thể đợi Thần Khí Chi Môn kết thúc, mới có thể dần dần rõ ràng. Nếu có chút thu hoạch, đem Thiên Thần Đạo cường giả vẫn chưa chết của phe ta từ trong phong ấn giải cứu ra, cục diễn sẽ vô cùng có lợi.