Nhóm dịch: black - Biên: NguyenDuy84
Trong Hỗn Độn Nguyên Thủy Cảnh, Tần Vô Song đã ở trong đây bế quan tu luyện ba ngàn năm. Trong ba ngàn năm này, Tần Vô Song không chút tạp niệm, chuyên tâm tham ngộ Thiên đạo vô thượng. Sự rộng lớn của Hỗn Độn Nguyên Thủy Cảnh khiến tâm linh hắn vô cùng chấn động.
Đột nhiên, Tần Vô Song hai mắt mở ra, nở ra nụ cười kỳ quái:
- Tới rồi sao?
Bên ngoài Hỗn Độn Nguyên Thủy Cảnh, một đám Thánh Hoàng cường giả đầu tiên đã tới.
Thân ảnh của Tần Vô Song đột nhiên lóe lên, liền biến mất trong Hỗn Độn Nguyên Thủy Cảnh.
- Chính là trong này, tiểu tử đó không lừa chúng ta chứ?
- Đúng vậy, nơi quỷ quái này nguy hiểm trùng trùng, không có việc gì lại lừa chúng ta tới đây.
- Hừ, nếu hắn không ở đây thì đừng trách chúng ta độc ác. Quay về ta sẽ diệt Đại lục Thiên Huyền của hắn!
- Mọi người chớ nóng nảy, Tần Vô Song đó dám để chúng ta tới đây nhất định có chỗ dựa. Không được loạn động!
- Đúng vậy, dù sao cũng là một chuyện phong nhã, cho dù không đoạt được Hỗn Độn Chi Khí kia, chỉ cần có thể nhìn thấy Thánh Hoàng tỷ thí, nếu là cuộc chiến sắp xếp lại vị trí thì càng thú vị.
- Hừ, e rằng đó là quỷ kế của tiểu tử kia, để Thánh Hoàng chúng ta tranh đấu với nhau, hắn ngồi đó hưởng thụ.
- Không thể nào? Thánh Hoàng trong thiên hạ nhiều như vậy, cho dù quyết đấu có chút bị thương thì cũng không có ích gì với hắn, lẽ nào mọi người còn có thể đồng quy vu tận sao?
Những Thánh Hoàng này tới Hỗn Độn Nguyên Thủy Cảnh cũng không dám khinh xuất, ở bên ngoài lượn lờ không dám tiến vào, sợ rơi vào bẫy của Tần Vô Song.
Đột nhiên bên ngoài, một đám Hỗn Độn Chi Khí khởi động, thân ảnh của Tần Vô Song như thật mà lại như huyễn ảnh, xuất hiện ở đó, nói:
- Chư vị, tới không chậm. Các ngươi muốn vào trước hay đợi các Thánh Hoàng khác cùng tới rồi mới vào?
Những Thánh Hoàng này nhìn thấy Tần Vô Song, biểu tình đều rất phức tạp. Có mấy người nóng vội đưa mắt nhìn nhau, muốn cùng nhau xông lên.
Tần Vô Song thản nhiên cười:
- Chư vị, không phải ta cười nhạo các ngươi, nếu các ngươi có ý xấu, ta khuyên các ngươi hãy từ bỏ ngay. Cùng lên một lượt hay xa luân chiến tùy các ngươi. Các ngươi có thể cùng xông lên đánh bại ta, nhưng Hỗn Độn Chi Khí trong tay ta, nếu ta thôi động cực hạn hỗn độn nguyên lực khuếch tán ra chắc chắn các vị sẽ hồn bay phách tán, ai cũng không được lợi lộc gì!
Uy lực Hỗn Độn Chi Khí tuy chưa ai nhìn thấy, nhưng chắc đã từng nghe qua.
Câu nói này của Tần Vô Song khiến những ý nghĩ xấu xa của bọn chúng đã bị bóp vụn.
Muốn giở trò xấu, sớm từ bỏ cho xong.
Lần này, những Thánh Hoàng thực lực kém cỏi trong lòng có chút thất vọng. Nếu quang minh chính đại tỷ thí tranh đoạt Hỗn Độn Chi Khí bọn chúng căn bản không có cơ hội.
Tần Vô Song cũng không bồi tiếp bọn họ, thân ảnh lóe lên đã biến mất. Trên thực tế hắn xuất hiện chỉ là kế hoãn binh.
Hôm nay, hắn ở trong Hỗn Độn Nguyên Thủy Cảnh dung hợp Hỗn Độn Chi Khí kia, đã không còn mờ mịt không biết gì như ngày trước nữa.
Đây là một dấu hiệu tốt, hắn hiện tại cần thời gian, chỉ cần thời gian cho phép hắn tin rằng mình nhất định có thể tạo ra kỳ tích một lần nữa!
Từ các ngóc ngách của Vũ trụ Đại La các Thánh Hoàng cường giả không ngừng xuất hiện, bên ngoài Hỗn Độn Nguyên Thủy Cảnh tụ tập càng nhiều cường giả, lúc đầu là mấy chục người, sau đó là mấy trăm mấy nghìn, mấy vạn…
Phàm là Thánh Hoàng có chút tiếng tăm trong Vũ trụ Đại La cơ hồ đều kéo tới. Những cường giả này dùng mọi thủ đoạn, cuối cùng cũng đã kéo tới hết.
Tần Vô Song biết Hỗn Độn Nguyên Thủy Cảnh hôm nay quả thực rất náo nhiệt, thản nhiên hiện thân, nói:
- Chư vị, ta mời các vị tới đây là một chuyện rất phong nhã. Chư vị nếu vì thế mà làm hỏng hòa khí thì thật không nên. Ta biết tâm tư của các vị đều là vì Hỗn Độn Chi Khí mà tới. Không sai, vật này ta có một tia, một lượng kiếp mới có một tia, phải phân chia thế nào cho hợp lý?
- Đương nhiên là tỷ thí rồi, chỉ có đánh bại tất cả mọi người mới có thể danh chính ngôn thuận.
Đây hiển nhiên là những Thánh Hoàng thực lực yếu nhất đang giở trò quấy rối.
Đánh bại tất cả mọi người, hiển nhiên là không thể nào!
Tần Vô Song lại không phản bác, cười nói:
- Hỗn Độn Chi Khí trong tay ta, các ngươi nếu có thể chọn ra người mạnh nhất cùng đấu với ta, nếu thắng Hỗn Độn Chi Khí sẽ thuộc về hắn, nếu không thắng được thì Hỗn Độn Chi Khí vẫn thuộc về ta.
- Vạn nhất hòa thì sao?
- Không chết không dừng, sao có thể hòa?
Tần Vô Song điềm nhiên nói.
Mấy vạn Thánh Hoàng kia đưa mắt nhìn nhau. Mạnh nhất mới có thể quyết đấu cùng hắn, điều kiện này có chút hà khắc.
Nhưng vật kia đang trong tay hắn, nếu cố cướp, người ta tựa hồ có sát chiêu cuối cùng, cùng lắm đồng quy vu tận!
Có nhiều Thánh Hoàng cùng chết như vậy, người ta cũng không thua thiệt.
- Tần Vô Song, ngươi dám lập Khế ước Thiên đạo không? Nếu không, chúng ta sống chết ở đây, tới cuối cùng lại để ngươi chiếm tiện nghi!
Những người này không hề phản đối đề nghị của Tần Vô Song, nhưng lo lắng hắn nuốt lời.
Tần Vô Song thản nhiên cười nói:
- Muốn lập Khế ước Thiên đạo thì tất cả cùng phải lập, nếu khế ước chỉ nhằm vào mình ta hiển nhiên không được. Ai cũng phải lập khế ước mới có quy củ!
- Cái này là lẽ tự nhiên, tuy nhiên chúng ta bao nhiêu người chọn ra một người quả là quá hà khắc. Chúng ta chọn ra bảy người cùng với ngươi là tám người, cuối cùng bắt cặp quyết đấu, ngươi thấy thế nào?
Tần Vô Song nhìn mấy vạn Thánh Hoàng cường giả xung quanh, trong lòng biết rằng muốn chọn ra bảy người cũng không dễ dàng, cười nói:
- Vậy các ngươi định chọn ra bảy người mạnh nhất bằng cách nào?
- Tinh hà chiến tranh, ngàn năm chiến tranh. Đối đầu giữa Thánh Hoàng cường giả chỉ có thể dùng phương thức này giải quyết. Dù sao vì tranh đoạt Hỗn Độn Chi Khí, tin rằng mọi người cũng không phiền ở lại đây vạn năm!
- Hà hà, ta e các ngươi muốn tìm ra bảy người mạnh nhất, không có mười vạn năm thì không xong.
Tần Vô Song cười lạnh nói.
- Đó là việc của chúng ta, không cần ngươi quan tâm!
- Được rồi, vậy các ngươi tự giải quyết đi, đợi tìm ra bảy người mạnh nhất thì nói với ta.
Tần Vô Song nói xong liền quay vào Hỗn Độn Nguyên Thủy Cảnh.
Mấy vạn người này, ai ai cũng là Thánh Hoàng cường giả, không giao thủ ai cũng không phục ai. Trừ một số ít tự biết lượng sức mình ra thì ai cũng muốn được thử sức.
Dù sao, sức hấp dẫn của Hỗn Độn Chi Khí quả là quá lớn. Đấu ra bảy người mạnh nhất, cũng không phải không có hy vọng.
Nếu vận khí tốt…
o0o
Mấy vạn Thánh Hoàng cường giả muốn chọn ra bảy người mạnh nhất quả thực không dễ dàng. Chỉ cần lựa chọn phương án quyết đấu đã mất thời gian trăm năm.
Tới lúc đấu, hai bên thực lực ngang nhau, giao thủ mấy chục năm, hơn trăm năm cũng không phân được thắng bại.
o0o
Lại là ba ngàn năm nữa đã trôi qua, trong mấy vạn người này mới tìm được năm ngàn người mạnh nhất. Tới năm ngàn người này, mọi việc đã dễ dàng hơn nhiều.
Lại tiếp tục quyết đấu, cuối cùng đã tìm ra sáu trăm người mạnh nhất, năm ngàn năm nữa đã trôi qua.
Càng về cuối, thực lực tự nhiên càng mạnh.
Những Thánh Hoàng cường giả này tới nay mới biết cái gì gọi là cưỡi lưng hổ khó xuống. Bọn họ ở ngoài này đánh nhau sống chết, Tần Vô Song lại tiêu dao tự tại tham ngộ vô thượng thần đạo ở trong kia.
Chỉ là, cũng không có cách nào khác!
Tới nay, cho dù bọn họ không muốn đánh cũng không có mặt mũi nào để rút lui. Lúc này rút lui nhất định sẽ bị mọi người gọi là nhát gan sợ chết.
Năm tháng lặng lẽ trôi, lại tám ngàn năm nữa đã trôi qua.
o0o
Đột nhiên một ngày, mọi người cảm thấy bên ngoài Hỗn Độn Nguyên Thủy Cảnh tường vân nổi lên, các loại dị tượng không ngừng xuất hiện, khiến cho mọi người ở đây tâm thần đều rung động.
Cửa vào Hỗn Độn Nguyên Thủy Cảnh đột nhiên xuất hiện một khe nứt sâu thẳm, giống như một cánh cửa lớn dần dần mở ra.
Tất cả mọi Thánh Hoàng đều không rời mắt nhìn dị tượng đó.
Khe hở này không ngừng lớn lên, giống như một lỗ hổng lớn trong vũ trụ.
Rầm một tiếng, lỗ hổng này vỡ tung tóe, một miệng hố cực lớn xuất hiện trước mắt mọi người.
Hỗn Độn Nguyên Thủy Cảnh đã hoàn toàn mở ra.
Nhìn thấy một cảnh bất ngờ này, tất cả mọi người đều ngây ngốc.
- Không hay, phải chăng Tần Vô Song muốn chạy trốn?
Có người hô to lên.
- Tiểu tử này giảo hoạt, chưa biết chừng đã chạy trốn rồi.
Có người lên tiếng, liền có người hưởng ứng, tiếng ồn ào nổi lên.
Những Thánh Hoàng tỷ thí thất bại nhưng vẫn chưa rời đi, nhân cơ hội này lên tiếng làm loạn, ùn ùn kéo vào bên trong.
Nhất thời, trật tự đã không thể khống chế được nữa!
Mấy vạn Thánh Hoàng đều không hẹn mà gặp hóa thành lưu quang, bay vọt vào trong cái hố kia.
Một Thiên Thuyền cực lớn đứng sững trước mắt mọi người.
- Đó là Xích Dương Thiên Thuyền!
Những người ánh mắt sắc sảo đều đã nhận ra.
- Không sai, ánh mắt rất tốt. Đây chính là Xích Dương Thiên Thuyền!
Trong hư không, một thanh âm như từ thời Viễn cổ vang lên, giống như một tiếng chuông lớn vang vọng bên tai tất cả mọi người.
- Tần Vô Song!
Đám người hoàn toàn hỗn loạn, ai ai cũng có chút sửng sốt nhìn Thiên Thuyền đó.
- Các ngươi không ở ngoài tỷ thí, tiến vào làm gì?
- Tần Vô Song, ngươi đừng có giả thần giả quỷ. Biết điều mau hiện thân đi, đem Hỗn Độn Chi Khí giao ra. Muốn quyết chiến cũng không thể để ngươi ở trong này tham ngộ Thiên đạo vô thượng. Như vậy không công bằng!
- Đúng, hoàn toàn không công bằng, ngươi ở trong này tham ngộ Thiên đạo, chúng ta ở ngoài liều sống liều chết, cái này không công bằng.
Tần Vô Song thản nhiên cười:
- Công bằng? Chư vị, Thiên đạo sáng tỏ, cái mà các ngươi gọi là công bằng chỉ là lòng tham của bản thân các ngươi, không phải công bằng thực sự trong Thiên đạo!
- Hừ, lòng tham riêng, không sai, chúng ta là vì lòng tham, lẽ nào ngươi không có? Không có sao ngươi chiếm lấy Hỗn Độn Chi Khí, không chịu giao ra?
- Đúng thế, ngươi nói nghe hay lắm, nếu ngươi không có lòng tham thì mau đem vật kia giao ra.
Tần Vô Song không khỏi cười lớn:
- Giao ra, dựa vào cái gì? Hỗn Độn Chi Khí này là vật riêng của ai trong số các ngươi sao? Là do các ngươi đoạt được sao?
Tần Vô Song liên tiếp hỏi, chỉ thẳng vào bản tính của chúng nhân:
- Các ngươi cho ta một lý do để giao ra!
- Vậy ngươi hãy nói ra một lý do để không giao ra, ngươi dựa vào đâu để có được nó?
Tần Vô Song cười ngạo nghễ:
- Ta dựa vào đâu? Bởi vì ta đã có được nó, đó chính là Thiên đạo. Các ngươi không có nó, đó cũng là Thiên đạo. Mỗi một người cơ duyên không giống nhau, các ngươi trước đây không có phúc duyên, sau này cũng sẽ không có phúc duyên.
Nói tới đây, thân ảnh của Tần Vô Song đột nhiên như bão táp mưa sa biến ra vô số hóa thân, không ngừng ẩn hiện trong Hỗn Độn Nguyên Thủy Cảnh