Họ sợ chết, sợ muốn vỡ gan, cho nên không dám ở phía sau bộ lạc, vốn muốn chọn vị trí chính giữa. Nhưng giữa đám người đều là một số đứa trẻ Lạp Tô mất đi người thân, cho nên họ chỉ có thể chọn bám sát tộc trưởng, đi đằng trước hàng người bộ lạc. Bởi vì họ cảm thấy, chỗ này an toàn, họ cảm thấy, tất cả đều có tộc trưởng đứng phía trước bảo vệ.
Nhưng hôm nay, họ trông thấy tộc trưởng gặp nguy hiểm. Nguy hiểm này chỉ cần họ không đi ra khỏi ánh sáng Man Tượng, vậy sẽ tạm thời không bị tổn thương. Giây phút gặp nguy hiểm này, trong mười mấy thanh niên đứng đằng trước, có một người mặt tái nhợt, thân thể run bần bật, thân hình mảnh mai như sắp bị sợ hãi tạc nổ. Nhưng mắt gã lần đầu tiên xuất hiện điên cuồng, tơ máu.
"Lão tử nửa đời đều ngơ ngác, ăn nằm chờ chết, không làm ra chút cống hiến cho bộ lạc, ngược lại lãng phí nhiều thực vật. Ta biết rất nhiều tộc nhân đều khinh thường ta. Ta biết ngay cả Lạp Tô cũng cho rằng ta là kẻ vô dụng. Ta đúng là đồ vô dụng, không có Man Thể, lười biếng, không có thân hình lực lượng, không có tác dụng gì. Điều duy nhất ta có là quang vinh mà năm đó a ba dùng tử vong đổi lấy khi bộ lạc săn bắt dã thú. Hôm nay, lão tử phải nói cho các tộc nhân, ta là đồ ăn hại nhưng cũng là tộc nhân của bộ lạc!!!" Mắt thanh niên đỏ rực, gào thét xông ra, lao thẳng tới tộc trưởng, dùng thịt xương của mình dựng lên bức tường người vì sự sống của tộc trưởng!
*Oành!* một tiếng, thân thể thanh niên lướt qua tộc trưởng đang thụt lùi, chắn ở đằng trước. Nhưng chỉ chớp mắt đã bị một mũi tên nhọn xuyên thấu thân thể, cả người nổ tung, chết ngay lập tức.
"A ba…Lạp Tô của a ba không phải đồ vô dụng…" Trước khi chết thanh niên cười thảm.
Khoảnh khắc thanh niên lao ra chết đi, các đồng bạn, mười mấy thanh niên đều gào thét điên cuồng vọt ra. Họ phải dùng sinh mạng báo đáp công ơn dưỡng dục của bộ lạc, dùng sinh mệnh lần nữa nghênh đón quang vinh nhiễm thê lương.
"Chúng ta là đồ vô dụng, nhưng cũng là thành viên trong bộ lạc!!!"
Mười mấy thanh niên thét gào xông ra, dùng thân thể yếu ớt, dùng máu tươi của mình, vì tộc trưởng bộ lạc, vì tộc nhân, xây nên khe rãnh máu thịt. Tiếng nổ không ngừng, hai người Hắc Sơn bộ lạc đuổi tới không ngờ rằng tộc nhân bình thường của Ô Sơn bộ lạc giờ phút này lại lao ra. Nhưng trong mắt hai người đó lộ ra khinh thường, theo họ thấy thì tộc nhân bình thường yếu ớt không chịu nổi một đòn.
Trong tiếng nổ, mười mấy người máu thịt vỡ nát, tay chân vỡ vụn, nhưng họ vẫn dùng mạng sống, ý chí, chết cũng phải ngăn cản. Có người dùng cơ thể ôm chặt gã đàn ông Tiễn Thủ Hắc Sơn bộ lạc, dù thân thể bị đánh nát cũng cắn chặt.
Thảm khốc, trận đại chiến đến nay đạt tới trình độ thảm khốc tột đỉnh. Ý chí của mười mấy thanh niên rung động hai người Hắc Sơn bộ lạc đuổi theo. Họ không ngờ rằng những tộc nhân Ô Sơn bộ lạc bình thường lại có sự điên cuồng và cố chấp như vậy. Khiến bước chân xông tới của họ bị tạm dừng hai giây.
Hai giây rất ngắn, cái giá là mạng sống của các thanh niên. Nhưng hai giây đổi lấy nguy hiểm sinh tử của tộc trưởng Ô Sơn bộ lạc. Trong bi thương, tộc trưởng trở lại bên trong ánh sáng Man Tượng. Tim gã đau như đao cắt, nhưng gã biết, mình không thể chết, không phải vì bản thân mà là vì bộ lạc.
Gã nhìn trước mắt thi thể đầy đất, nhìn đám người vốn khiến gã rất bất đắc dĩ thậm chí là phản cảm. Nhìn những khuôn mặt quen thuộc giờ đây thê thảm không nhìn rõ hình dạng, tộc trưởng Ô Sơn bộ lạc, gã đàn ông sắt thép hơn bốn mươi tuổi, đã khóc.
Sau lưng gã, rất nhiều tộc nhân đang khóc. Mười mấy thanh niên dùng sinh mạng nói cho mọi người, dù họ là đồ vô dụng nhưng cũng là thành viên của bộ lạc, họ có thể vì bộ lạc mà chết!
Tô Minh cắn môi, đánh từng đấm vào người gã đàn ông trước mặt. Hai trăm bốn mươi ba sợi máu ngưng tụ thành một sợi, không ngừng gầm lên chém giết đối thủ.
Hắn giỏi về tốc độ, còn gã ta thì là lực lượng, giống như Diệp Vọng. Trận đấu này dù là trong chiến trường cũng cực kỳ bắt mắt. Lôi Thần trông thấy, Ô Lạp trông thấy, rất nhiều tộc nhân cũng nhìn thấy.
Cô bé ở trong đám tộc nhân khóc lóc, nhìn Tô Minh, bé sợ hãi.
Ngay lúc này, phương xa truyền đến một tiếng chấn điếc tai. Chỉ thấy bóng đen Man Công Hắc Sơn bộ lạc Tất Đồ do Tà Man biến thành đấu với A Công bỗng nhiên tan vỡ, hóa thành vô số khói đen bay tứ phương. A Công mang theo khí thế không thể hình dung bước nhanh tới đám người bộ lạc.
A Công, đã trở lại!!!
Tốc độ của ông cực nhanh, giống như bước ra ba bước giữa không trung. Bước đầu tiên đạp xuống, A Công đã đứng bên cạnh Tô Minh. Gã đàn ông Hắc Sơn bộ lạc áo gai thô hoảng sợ bị A Công chỉ vào giữa trán. Gã ta run lẩy bẩy, hộc máu tươi thụt lùi, giữa trán xuất hiện lỗ máu sâu hoắm, mặt xám trắng ngã xuống, đã chết.
A Công không dừng lại, đi ra bước thứ hai. Bước thứ hai ông xuất hiện ở bên cạnh gã đàn ông áo đen đấu với Nam Tùng đằng trước, mang theo sát khí mạnh vung tay phải, thân thể gã ta lập tức rung lên, nổ tung.
Khí thế nghiêng trời lệch đất từ người A Công xông thẳng tận trời. Một bước giết một người, bóng dáng đó khiến tộc nhân Hắc Sơn bộ lạc xung quanh đều lộ ra sợ hãi, lần lượt lùi lại.
Mắt Tô Minh lộ ra kích động. Không chỉ có hắn, tộc nhân Ô Sơn bộ lạc đều kích động thét lên. Chỉ thấy A Công bước ra bước thứ ba, bước này đạp hướng rào chắn gỗ ngăn ở trước mặt. Đạp xuống một bước, rào chắn bùm một tiếng nổ tan xác, hóa thành vô số mảnh vụn sắp bay tứ tán. Nhưng A Công vung tay áo lên, những mảnh vỡ tựa như mũi tên lướt qua người tộc nhân Ô Sơn bộ lạc, bay thẳng tới đám Man Sĩ Hắc Sơn bộ lạc đang lùi ra sau.
Bỗng chốc quanh quẩn tiếng hét thảm.
Ba bước đạp xuống, mặt A Công đỏ hồng bệnh hoạn, nhưng rất nhanh tan biến. Ông ngoái đầu lại, bình tĩnh mở miệng.
"Đừng dừng lại, đi!!!"
Theo câu nói kia, đám người Hắc Sơn bộ lạc bị thương và chết rất nhiều không dám ngăn cản, đám người Ô Sơn bộ lạc có tộc trưởng dẫn dắt mau chóng tiến lên trước. Liễu Địch dựa vào gốc cây đang hấp hối cũng được người nâng lên cùng đi.
Rất nhanh, chiến trường biến thành yên tĩnh, chỉ có thi thể khắp mặt đất và mùi máu còn chưa tán đi.
Tô Minh ở trong đám người toàn thân đẫm máu, im lặng đi nhanh. Bên cạnh hắn là cô bé được tộc nhân ôm, hiện giờ bé không khóc nữa, hai mắt ngập nước có sự kiên cường.
Cô bé còn nhỏ, có rất nhiều chuyện không hiểu, nhưng đêm nay, dường như cô bé đã trưởng thành.
Ánh trăng rơi trên mặt đất, như muốn chiếu sáng con đường trước mắt cho những tộc nhân Ô Sơn không còn quê hương, để họ không còn mờ mịt, bất lực.
"Tộc trưởng, Man Công…để lại mấy lão già chúng tôi đi, đừng để tộc nhân vì lo lắng chúng tôi mà ảnh hưởng tốc độ di chuyển…"
Đang đi thì bỗng truyền ra tiếng già nua ho khan từ trong đám người. Đó là một ông lão bình thường trong bộ lạc. Tuổi ông rất lớn, không theo kịp hàng người. Theo ông nghĩ thì cứ để người ta dìu dắt do đó ảnh hưởng tốc độ tộc nhân, chẳng bằng mình ở lại.
"Cứ để các tộc nhân trẻ tuổi đi đi, tôi cũng ở lại…Kỳ thực lúc sắp rời đi chúng ta nên lựa chọn ở lại bộ lạc…ai." Lại một ông lão dừng bước.
Rất nhanh, tất cả ông lão bộ lạc đều im lặng chốc lát, lần lượt đi ra đám người. Khoảng hơn bốn mươi người, họ kiên quyết ở lại đây. Thời gian sống còn lại họ không thể giúp đỡ bộ lạc cái gì, nhưng họ có thể không để mình cản trở bộ lạc tiến lên.
"Các người…" Tộc trưởng Ô Sơn bộ lạc ngây ra, nhắm chặt hai mắt, nhưng rất nhanh đã mở ra, khom người hướng các ông lão.
"Đi đi…chúng ta mệt mỏi rồi…" Những ông lão mỉm cười phẩy tay với tộc nhân bộ lạc.
Người thân của họ ở trong đám người chảy xuống giọt lệ, nhưng không thể ngăn cản. Có một số tộc nhân tuổi trẻ cũng chọn ở lại nhưng không được cho phép.
"Man Công, có vật nào để cho lão già chúng ta sử dụng, giống như các chàng trai có thể dùng cách nổ thân thể gây tổn thương cho địch nhân, nói cho chúng tôi biết đi." Trong đám người già bước ra một ông lão, mỉm cười nhìn A Công.
A Công im lặng giây lát, tiến lên đặt một vật vào tay ông lão, khẽ thở dài vỗ vai ông ta. Ông biết bây giờ không phải lúc yếu mềm, có càng nhiều tộc nhân cần đi nhanh. Ông mạnh xoay người lại.
"Các tộc nhân còn lại, đi tiếp!"
Họ lặng lẽ rơi lệ và liên tục ngoái đầu, Các ông lão nhìn tộc nhân đi xa, lộ ra nụ cười hiền lành, thở hồng hộc ngồi xuống, nói cho nhau nghe chuyện hồi xưa lúc tuổi trẻ. Trong đêm trăng, kể ra quá khứ huy hoàng.
Đám người bởi vì không có người già mà đi nhanh hơn rất nhiều.
Thật lâu sau, khi chân trời dần sáng lên, đằng sau hàng người Ô Sơn bộ lạc, Ô Sơn bộ lạc ngày càng xa xăm dưới ánh trăng nhạt tan hoang thành phế tích.
Dường như không còn sự sống, trong năm tháng sẽ biến thành tro bụi. Có lẽ dần dần sẽ mọc lên chút cỏ dại, chậm rãi biến nơi đây hóa thành một phần rừng cây, khiến tất cả ký ức tốt đẹp khó thể tìm lại.
Giờ đây gió thổi lên nức nở như Huân khúc, cuốn lấy tuyết dưới đất quét qua mặt đất. Gió cuốn lấy rất nhiều vật dụng trước khi tộc nhân rời khỏi bỏ lại, lăn trên mặt đất phát ra tiếng sàn sạt, lộ ra tiêu điều.
Trong đám vật bỏ đi có đồ chơi trẻ con Lạp Tô, có một ít da thú tộc nhân không kịp mang đi, một số thảo dược tán loạn, rất nhiều nồi chén và lều da thú tàn phá.
Trừ tiếng gió ra, phế tích bộ lạc hoàn toàn yên tĩnh. Nhưng trong một cái lều da bị sụp xuống bỗng nhúc nhích, một con thú nhỏ tròn quay nhiều lông từ trong lều thò đầu ra. Con thú nhỏ rất đáng yêu, vốn lông là màu trắng nhưng giờ xám xịt. Đôi mắt nó lộ ra sợ hãi, nhanh chóng chạy khỏi lều, run rẩy trong gió tuyết.
Miệng nó phát ra tiếng tru, dường như đang gọi chủ nhân. Tên của nó là Bì Bì, là thú nuôi của cô bé.
Nhưng chủ nhân nó không nghe được tiếng tru này. Nó cô độc ở tại phế tích bộ lạc, không muốn rời đi lều da đã sụp đổ quá xa, bởi vì chỗ đó là nhà nó.
Trong tiếng tru, con thú nhỏ chậm rãi lùi ra sau, dường như không chịu nổi lạnh lẽo muốn quay lại lều. Nhưng vào lúc này, từ bên ngoài truyền đến tiếng bước chân. Chỉ thấy ngoài cửa lớn bộ lạc phế tích đi tới mười mấy người.
Người dẫn đầu là một gã đàn ông vạm vỡ, vẻ mặt âm trầm. Nếu Tô Minh có mặt, có thể nhận ra người này chính là tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc.
Phía sau đi theo một thiếu niên cũng âm trầm không kém. Thiếu niên liếm môi nhìn xung quanh, lộ ra nụ cười tàn nhẫn, gã là Tất Túc!
"Đi nhanh thật! Đuổi theo, chắc A Công cũng sắp chạy đến. Lần này trừ phụ nữ Ô Sơn bộ lạc, không để kẻ nào sống sót!" Tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc chậm rãi mở miệng đi ra khỏi vùng đất hoang tàn.
Tất Túc thu lại tầm mắt nhìn xung quanh, xoay người định rời đi thì mắt chợt lóe, trông thấy con thú nhỏ run rẩy không dám động đậy. Khóe miệng gã nhếch lên, nâng tay phải vung hướng con thú.
Lập tức cơ thể con thú run bần bật, mắt biến vô thần, một luồng khí thể xanh toát ra từ thi thể nó, bị Tất Túc chộp lấy đặt ở giữa trán, lát sau hai mắt lộ ra tàn nhẫn.
"Tên là Bì Bì ư…rất nhớ chủ nhân của ngươi, vậy ta sẽ đưa ngươi đoàn tụ với con bé."
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cầu Ma
Chương 90: Tuẫn táng và bi thương
Chương 90: Tuẫn táng và bi thương