TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cầu Ma
Chương 143: Ta quên cái gì

Tô Minh đứng ở phía xa, vốn đã rời đi, có Phương Mộc dẫn dắt đi chỗ tạm trú ngụ tại An Đông bộ lạc. Nhưng trên đường bị tiếng nổ hấp dẫn, nghe thanh âm truyền đến từ chỗ kia, dường như là tòa nhà đá. Thấy tộc nhân An Đông bộ lạc vẻ mặt kinh hãi chạy tới, Phương Mộc sốt ruột bất an nên cũng theo trở lại.

Hắn thấy tòa nhà biến thành tro bụi, cũng thấy cô gái bên trong phế tích. Thấy cô nhìn hướng mình, ánh mắt phức tạp, và trông thấy cô gái từng bước một tới gần mình.

Tô Minh đội mặt nạ đen, người ngoài chỉ trông thấy dưới áo đen lộ ra đôi mắt, không trông thấy biểu tình của Tô Minh. Trong lúc Thương Lan đi tới, tộc nhân An Đông bộ lạc bên cạnh Tô Minh từng người cung kính chào Thương Lan, mãi đến khi cô đứng ở trước mặt hắn.

Tô Minh ánh mắt bình tĩnh nhìn cô gái xinh xắn thanh tú trước mặt. Cô gái rất đẹp, không nhìn thấy dấu vết năm tháng trên mặt cô, khiến người không đoán được cô bao nhiêu tuổi.

"Cô." Phương Mộc ở bên cạnh Tô Minh vội cung kính nói.

Dường như Thương Lan không nghe thấy, cô nhìn Tô Minh, vẻ mặt phức tạp như muốn nói cái gì rồi lại thôi, bộ dạng kỳ lạ làm Tô Minh cảnh giác.

"Mặc huynh, có thể nói tên thật cho tôi biết không?" Thật lâu sau, Thương Lan nhẹ giọng thỏ thẻ, thanh âm mềm mại.

Tô Minh nhíu mày, không lên tiếng.

"Nếu có ngày huynh nhớ ra điều gì, có thể đến Thiên Hàn tông kiếm tôi…" Thương Lan cúi người hướng Tô Minh, nhìn chằm chằm hắn thật lâu, trong mắt không còn là phức tạp mà có chút thương hại, xoay người rời đi.

"Lời cô là có ý gì?" Mày Tô Minh luôn chau, đối với lời kỳ quái của cô gái khiến hắn khó hiểu, không biết vì sao lòng dấy lên cảm giác kỳ lạ.

Thương Lan không ngoái đầu, từng bước một đi hướng phương xa, không đáp lại vấn đề của Tô Minh. Có lẽ ngay cả cô cũng không hiểu đáp án.

"Mặc tiền bối, đó là cô của tôi, tên là Phương Thương Lan, mười năm trước thành công vượt Hàm Sơn Xích, trở thành đệ tử Thiên Hàn tông…" Phương Mộc đứng một bên, chần chờ chốc lát khẽ nói.

Tô Minh gật đầu, nhìn Thương Lan khuất xa, khuôn mặt giấu trong mặt nạ lộ nghi hoặc.

An Đông bộ lạc rất lớn, dù Tô Minh chỉ ở trên một ngọn núi nhưng vẫn cảm nhận được An Đông mênh mông. Vốn Phương Mộc định mang Tô Minh quen thuộc An Đông bộ lạc một phen, nhưng vì Thương Lan xuất hiện khiến hắn bỗng thấy nóng nảy, trực tiếp trở lại chỗ An Đông bộ lạc chỉ định, lặng immột mình.

Phương Mộc biết tính cách Tô Minh kỳ cục, thích yên tĩnh, nên để người đưa lên một ít hoa quả xong cung kính rời đi.

Phòng không lớn, dựng dựa vào núi, không có cảm giác ẩm ướt. Đôi khi từng đợt gió mát thổi tới khiến người tinh thần sảng khoái. Nhưng hôm nay Tô Minh ngồi trên giường đá, bỏ qua những điều này, trong đầu hiện ra ánh mắt thương hại của Thương Lan. Ánh mắt này khiến Tô Minh nghi hoặc và càng lúc càng nóng nảy.

Không thể kiềm chế nỗi bực tức, hắn cứ thấy Thương Lan còn chưa nói hết lời.

"Lúc mình và Phương Thân ở trong nhà thì chắc cô ta cũng có mặt. Sau khi mình đi, không biết đã xảy ra chuyện gì khiến tòa nhà tan vỡ, cô gái bị thương. Biểu tình trước đó của cô ta không giống giả bộ. Lấy thân phận như cô ta cũng không cần làm bộ trước mặt mình."

"Lời của cô ta là có ý gì. Một ngày nào đó mình nhớ cái gì có thể đi Thiên Hàn tông kiếm cô ta. Mình sẽ nhớ cái gì?" Tô Minh khó hiểu, mắt lấp lóe, trầm ngâm.

"Nhớ đến cái gì. Câu nói này nếu suy đoán ngược lại biểu thị mình đã quên gì đó, cho nên mới có câu nhớ lại. Nhưng mình quên cái gì chứ?" Tô Minh nhắm mắt lại, vốn hắn không phải người vì một câu của người lạ mà rối loạn tinh thần. Nhưng chính hắn cũng không hiểu vì sao nghe câu đó cùng ánh mắt thương hại kia, mình bỗng nhiên nóng nảy, như muốn hét to rồi đột nhiên phát hiện biến thành người câm, không phát ra tiếng.

Tô Minh nhắm mắt lại, cẩn thận nhớ đến từng ký ức, từ lúc nhỏ hơi mơ hồ bắt đầu đến nay, thật lâu sau, hắn mở mắt ra.

"Làm bộ làm tịch!" Tô Minh cười nhạt. Dù lòng vẫn rối loạn nhưng ép mình không suy nghĩ chuyện này nữa, tĩnh tọa, khiến mình từ từ bình tĩnh lại.

Thời gian trôi qua, rất nhanh đã là đêm tối. An Đông bộ lạc ban đêm bởi vì sương khói bên ngoài nên không náo nhiệt như trước mà hoàn toàn yên tĩnh.

Đêm nay Tô Minh thử nhiều lần nhập định, nhưng mãi đến khi trời sắp sáng thì nỗi lòng mới bình tĩnh lại, bình ổn tâm trạng bị ngôn ngữ của Thương Lan khuấy động. Tuy ổn định nhưng trong lòng Tô Minh, sự việc ngày hôm nay tựa như hạt giống bị chôn giấu thật sâu.

Ngày thứ hai, sáng sớm, vốn nên là nắng chiếu khắp nơi nhưng vì quá nhiều sương mù mà ánh nắng bị che lấp, khiến trời đất mông lung u ám.

May là đỉnh núi An Đông bộ lạc có vị trí đặc biệt, trên núi nếu không nhìn quá xa thì vẫn có thể thấy rõ. Lúc sáng sớm Phương Mộc đã đến.

Y mang đến tin của cha.

Cho phép Tô Minh trở thành khách An Đông bộ lạc, hưởng thụ tất cả chiêu đãi khách An Đông, cũng được mời tham gia đi đường bí mật Hàm Sơn.

"Mặc tiền bối, kỳ thật ngài không cần tiến vào đường bí mật Hàm Sơn. Nghe nói chỗ đó rất nguy hiểm, trong ba bộ lạc rất ít tộc nhân tiến vào, đa số là khách mời được chiêu mộ. Chỗ đó thường là lằn ranh sống chết. Ba bộ lạc thoạt nhìn hòa hợp nhưng kỳ thật âm thầm đấu tranh không ít. Đặc biệt là tại đất bí ẩn Hàm Sơn." Phương Mộc chỉ dẫn Tô Minh đi lên đỉnh núi An Đông bộ lạc. Cha y và mấy thủ lĩnh trong tộc đã chờ tại đó đưa cả đám người vào Hàm Sơn.

"Ngàn năm một thuở sương mù dâng lên, đường bí mật Hàm Sơn mở ra, sẽ có rất nhiều người chết. Tiền bối cần thảo dược gì có thể nói cho tôi, tôi sẽ để a ba sắp xếp người đi lấy." Phương Mộc dẫn Tô Minh đi hướng đỉnh núi vừa nhỏ giọng nói, mặt đầy lo âu. Tuy lời nói quan tâm có liên quan đến bản thân y nhưng cũng là tấm lòng.

Mắt Tô Minh lộ nhu hòa, thiếu niên trước mắt trong bốn năm qua rất được lòng hắn.

"Không sao, ta đi vào cẩn thận một chút là được." Giọng Tô Minh không lạnh lùng nữa, nâng tay sờ đầu Phương Mộc, tựa như khi hắn còn nhỏ A Công hay sờ đầu mình.

Động tác của Tô Minh làm Phương Mộc ngây ra, hiển nhiên nhiều năm qua Tô Minh lạnh lùng cô độc khắc sâu trong ấn tượng y, bây giờ làm hành động này khiến y khó thích ứng. Nghe Tô Minh đáp lại, y liền bỏ qua việc này, khẽ thở dài.

"Nếu tiền bối đã quyết định thì vãn bối sẽ không khuyên nữa. Nhưng tiền bối phải cẩn thận khách của hai bộ lạc. Có thể đi vào đường bí mật Hàm Sơn đều không phải kẻ yếu." Phương Mộc nói, từ trong ngực lấy ra một mộc giản, đưa cho Tô Minh.

"Tiền bối, mấy năm nay ngài giúp tôi trị thương, vãn bối trừ tìm thảo dược giúp ngài ra thì không thể làm điều gì khác. Trong mộc giản này có chút tin tức về khách của Nhan Trì và Phổ Khương, hy vọng sẽ giúp ích cho tiền bối."

Tô Minh nghe vậy nhận lấy quyển mộc giản, mở ra nhìn, bên trong ghi nhiều chữ và một số tượng hình, đặc biệt là vụn gỗ đọng trong chữ hiển nhiên là mới khắc không bao lâu.

"Còn nữa, mỗi khách vì An Đông bộ lạc tiến vào đường bí mật Hàm Sơn đều có thể chọn một giả Man Khí. A ba muốn tôi chuyển lời nói với tiền bối, lát lựa chọn thì nên chọn roi." Phương Mộc nhỏ giọng nói, không lâu sau đã mang Tô Minh tới đỉnh núi An Đông bộ lạc.

Chỗ này bằng phẳng như bị cắt mất. Sương khói đậm đặc, vẫn có thể thấy chính giữa chỗ có chín người khoanh chân ngồi.

Bảy người vòng bên ngoài, bên trong hai người. Không thấy rõ hình dạng nhưng có thể cảm nhận được từ người hai người này truyền ra lực lượng khí huyết.

Đưa Tô Minh đến đây xong Phương Mộc lùi vài bước đứng ở phía xa. Trong bộ lạc cấp bậc nghiêm ngặt này, coi như y là con trai tộc trưởng, trong trường hợp này cũng không thể tới gần.

Tô Minh sắc mặt bình tĩnh từng bước một tiến đến chỗ chín người. Càng tới gần thì mắt hắn lắng đọng trầm trọng. Trong chín người ai cũng là cường giả.

Đặc biệt là trong bảy người vòng ngoài, xếp trên nhất là một ông lão, mặc áo màu xanh, tóc trắng xóa. Dù nhắm mắt nhưng ông ngồi đó tựa rồng nằm, khiến tim Tô Minh đập nhanh.

Bên trái ông lão là tộc trưởng An Đông bộ lạc. Người đàn ông tựa sắt thép này mắt sáng ngời nhìn Tô Minh, mặt lộ nụ cười.

Phía bên phải ông lão cũng ngồi một gã đàn ông cường tráng, nhưng người này chắc không cao lắm, dù khoanh chân vẫn thấp hơn người khác đôi chút. Nhưng khí thế phát ra từ người gã không kém gì Huyền Luân, hiển nhiên đã Khai Trần.

Quét mắt qua, bảy người vòng ngoài trừ ông lão và người đàn ông hơi thấp ra còn có một người cũng đạt được Khai Trần. Người này cũng là ông lão, mặc đồ đen, đưa lưng hướng Tô Minh.

"Đúng là An Đông bộ lạc có khác, bây giờ mình thấy có ba Khai Trần, nhưng ông lão áo lam cho mình cảm giác vượt qua Huyền Luân. Còn lại mấy người khí huyết cuồn cuộn, chỉ sợ đều trên tám trăm sợi. Hơn nữa đây chắc chưa phải toàn bộ lực lượng An Đông bộ lạc. Còn về hai người trung gian, chẳng lẽ là khách như mình cùng tiến vào Hàm Sơn?" Tô Minh không lộ biểu tình, khi sắp tới gần thì dừng bước.

"Ngươi chính là Mặc Tô?" Một thanh âm lạnh lùng chậm rãi truyền đến. Người nói chuyện là gã đàn ông trung niên mặc đồ đỏ ngồi cạnh gã đàn ông lùn Khai Trần. Người này sắc mặt lạnh lùng, dù cách sương mù nhưng thanh âm chất chứa lạnh lẽo.

"Phải." Tô Minh bình tĩnh đáp.

"Chính ngươi nửa đường gia nhập An Đông bộ lạc ta, muốn thành khách, còn ra yêu cầu vớ vẩn muốn tiến vào con đường bí mật Hàm Sơn. Dù việc này có tộc trưởng bảo đảm nhưng ngươi bỗng nhiên xuất hiện chắc chắn có ý đồ không tốt, còn đội mặt nạ, khiến người buồn cười. Trừ phi hắn có thể chứng minh tư cách, nếu không hôm nay, ta, không đồng ý!" Gã đàn ông trung niên này cười nhạt, ánh mắt lướt qua người Tô Minh, không thèm xem hắn mà nhìn chằm chằm tộc trưởng An Đông bộ lạc ở đối diện.

Đọc truyện chữ Full