TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cầu Ma
Chương 167: Tham một lần lớn!

Người có thể nhận ra hiện tượng biến đổi trên trời không nhiều nhưng không phải không có. Trong Hàm Sơn Thành, số ít người nhận ra, lời của họ khiến cả Hàm Sơn Thành chấn động, tiếng bàn tán xôn xao đầy trời.

Tầng thứ hai Hàm Sơn Thành, ngoài sân một gian nhà trang nhã. Nam Thiên ngồi trên ghế đá, bên cạnh có một người đàn ông trung niên. Người đàn ông sắc mặt nhu hòa, vui buồn ít khi hiện trên nét mặt, đang cầm một ly rượu uống với Nam Thiên.

Chính lúc này, bầu trời biến đổi, tiếng xôn xao từ xa truyền đến. Nam Thiên ngẩng đầu, liếc mắt một cái thân hình chấn động.

Người đàn ông trung niên nhu hòa bên cạnh cũng nhìn theo, ánh mắt y bình tĩnh, sắc mặt không biến đổi nhưng tay cầm ly rượu khẽ run, một ít giọt rượu tràn ra.

"Ngưng Huyết cảnh hoàn mỹ Khai Trần!"

"Không giống như người hoàn mỹ Ngưng Huyết cảnh, ta từng tình cờ thấy một người tinh anh lấy chín trăm tám mươi hai sợi máu Khai Trần, tình huống so với trước mắt còn lớn hơn chút." Người đàn ông trung niên này từng là khách quý Nhan Trì bộ lạc, Kha Cửu Tư.

"Thì đó cũng là người hoàn thành Ngưng Huyết cảnh, người như vậy một khi Khai Trần, coi như mới bước vào Khai Trần cảnh cũng đủ vượt hơn phân nửa sơ kỳ Khai Trần, trở thành đứng đầu! Từ khi nào Hàm Sơn Thành xuất hiện nhân vật như vậy?" Nam Thiên hít sâu, bề ngoài nhìn y bình tĩnh nhưng trong lòng bởi vì hiện tượng trên trời mà thấy phức tạp và nghi ngờ.

"Người này truyền ra khí thế từ đất bí ẩn dưới Hàm Sơn. Có nên đi nhìn thử?" Mắt Kha Cửu Tư chợt lóe.

"Không cần, người này Khai Trần ràm rộ như vậy tất nhiên có chuẩn bị đầy đủ. Nếu chúng ta đi, lỡ bị đối phương hiểu lầm thì mất nhiều hơn được. Không bằng đợi người ta thành công rồi tới nhìn xem. Cỡ này Khai Trần không thể nào thất bại." Nam Thiên từ từ nói.

"Ngươi nói xem, người này phải chăng chính là Mặc Tô bí ẩn trong thời gian nổi tiếng như cồn?" Kha Cửu Tư bỗng hỏi.

"Hử?" Nam Thiên nheo mắt nhìn trên trời nửa ngày, chần chờ một chút lắc đầu nói. "Ta xem Mặc Tô không giống chưa Khai Trần, ngược lại càng như đã Khai Trần bởi vì bị thương mà rớt tu vi. Chắc không phải hắn đâu."

Kha Cửu Tư im lặng. Nam Thiên chần chờ nhìn bầu trời, có chút khó đoán ra.

Đang lúc hai người im lặng thì tại tầng thứ ba Hàm Sơn Thành, trong một góc, Huyền Luân sắc mặt âm trầm đứng đó nhìn bầu trời hiện tượng lạ, biểu tình biến hóa không ngừng.

"Người này là ai, hắn lựa chọn Khai Trần vào lúc này chắc là chuẩn bị tiến vào Thiên Hàn tông. Hoàn thành Ngưng Huyết…hoàn thành Ngưng Huyết…hừ, nếu ngươi không chọc ta thì thôi, nếu cản đường ta thì lão phu muốn thử xem người hoàn thành Ngưng Huyết có thật mạnh như lời đồn!"

Khi bầu trời xuất hiện kỳ dị, trừ Hàm Sơn Thành chấn động xôn xao ra, ba bộ lạc quanh đó cũng bị hấp dẫn và tập trung chú ý.

Nhan Trì bộ lạc, đỉnh núi, Nhan Loan vẻ mặt trầm trọng đứng đó nhìn lên trời. Mái tóc dài theo gió tung bay. Bà mặc đồ đỏ trông đẹp tuyệt trần.

"Tại Hàm Sơn Thành ta Khai Trần, nếu là Khai Trần bình thường thì thôi, nhưng ngươi lại là người hoàn thành Ngưng Huyết hiếm thấy. Ngươi có biết loại người như ngươi, là không thể tùy ý ở địa bàn người khác Khai Trần. Ngươi…là ai?" Nhan Loan do dự một lát, cúi đầu nhìn dưới Hàm Sơn Thành. Bà có thể cảm nhận được người đang Khai Trần ở tại đó.

Nhưng bà không tùy tiện tiến lên. Tựa như Nam Thiên đã đoán, người hoàn thành Ngưng Huyết không phải bình thường, cường giả như Khai Trần sao có thể không chuẩn bị trước. Trừ phi có hận thù sâu nặng nếu không thì ít ai làm chuyện như vậy, càng đừng nói Nhan Loan là tộc trưởng Nhan Trì bộ lạc, bà cần đắn đo sự việc sâu xa hơn.

Cũng trên đỉnh núi Nhan Trì bộ lạc, trừ tộc nhân Nhan Trì bộ lạc nhìn chằm chằm bầu trời hiện tượng lạ ra, Hàn Phỉ Tử cũng bình tĩnh nhìn. Trong mắt cô có nghi hoặc nhưng không có hâm mộ và chấn kinh.

"Nếu mình muốn Khai Trần cũng có thể làm được điều này. Nhưng mà ngươi này là ai…có phải hắn không…" Hàn Phỉ Tử chau đôi mày thanh tú, im lặng.

Đỉnh núi Phổ Khương bộ lạc, có vài người yên lặng đứng đó, cũng ngẩng đầu nhìn trời. Nhưng không ai bàn tán, trong sự tĩnh lặng này không ai biết lòng họ nghĩ gì.

An Đông bộ lạc, Man Công ngồi xếp bằng trên đỉnh núi, sau lưng ông đứng tộc trưởng Phương Thân, còn có đám Khôi Thủ, Chiến Thủ. Từng người nhìn lên trời, sắc mặt thay đổi liên tục, có chấn kinh, hâm mộ và cả nghi hoặc.

"Thú vị…" An Đông Man Công mỉm cười.

"Người hoàn thành Ngưng Huyết, trừ Hàn Phỉ Tử của Nhan Trì bộ lạc ra thì đây là người thứ hai. Không phải tộc nhân An Đông ta."

Bây giờ Tô Minh không biết bởi vì tăng sợi máu mà phát động Khai Trần khiến trên trời biến dị, làm mọi người trong đất bí ẩn này không thể không xếp bằng vận chuyển khí huyết kháng cự áp lực.

Thậm chí nơi đây biến đổi khiến bên ngoài chú ý. Hiện giờ Tô Minh ngồi xếp bằng tại đó, sợi máu liên tục tăng lên, từ chín trăm năm mươi hai sợi đạt đến chín trăm sáu mươi ba!

Còn đang tăng!

Chín trăm sáu mươi ba sợi máu đã vượt qua Hàn Phỉ Tử, trên người Tô Minh hình thành ánh sáng đỏ kinh người, như nhuộm đỏ hang động thành một biển máu.

Theo sợi máu tăng lên, cảm giác Khai Trần hiện ra trong lòng Tô Minh, loại cảm giác này từ mơ hồ đến rõ ràng, dần khiến hắn khó thể ức chế xúc động muốn nâng tay vẽ ra Man Văn thuộc về mình!

Khi cơ thể Tô Minh tăng sợi máu thì bên ngoài hang, gần trăm người không thể rời đi từng kẻ run bần bật, mặt tái nhợt, biểu tình kinh khủng sắp chịu không nổi.

Một khi không thể chịu nổi, chờ đợi họ là cơ thể nổ tung, sợi máu bị hút ra.

"Đây…là người hoàn thành Ngưng Huyết đang Khai Trần!" Trong trăm người đã có người đoán ra đáp án, nhưng có đáp án rồi lại đánh mất can đảm kháng cự, lòng vô cùng tuyệt vọng.

Người bình thường Khai Trần sẽ không khiến bầu trời có hiện tượng lạ, yên lặng chọn một nơi an toàn Khai Trần là được. Chỉ có người hoàn thành Ngưng Huyết, khi Khai Trần sẽ khiến trời đất biến đổi. Nếu ở gần người đó, người nào sợi máu không bằng thì ở khoảnh khắc Khai Trần thành công sẽ tan vỡ như kiếm gãy.

Bây giờ mọi người đều chú ý nơi này, đối với gần trăm người bị cuốn vào họ sẽ không tới cứu.

Tô Minh thở dồn dập, tay phải chậm rãi nâng lên. Trong lòng hắn cảm giác Khai Trần ngày càng mãnh liệt và rõ ràng. Hắn thậm chí chắc chắn nếu mình muốn thì trước mắt có thể Khai Trần!

Trước tiên…

"Mình còn chưa tìm được tài liệu làm thành vũ khí Khai Trần bổn mệnh, nếu bây giờ Khai Trần thì chỉ có thể dùng đồ Hòa Phong để lại. Lại thêm mình có cảm giác nếu giờ ức chế xúc động Khai Trần, sợi máu sẽ tăng nữa!"

Tay phải Tô Minh run rẩy, hắn phải mất nhiều sức lực mới ức chế được xúc động Khai Trần. Hai mắt hắn sáng ngời, ánh sáng có cố chấp và dã tâm!

"Chín trăm sáu mươi ba sợi máu chỉ là hoàn thành Ngưng Huyết cảnh. Mình không cần lấy thành công Khai Trần, nếu thật sự Khai Trần thì phải xông pha một phen, dùng trên chín trăm tám mươi sợi máu hoàn mỹ Ngưng Huyết cảnh! Tô Minh ta không Khai Trần thì thôi, một khi Khai Trần sẽ không tiếc nuối!"

"Bây giờ Đoạt Linh Dược chỉ thiếu một Thiên Lại Chi, vật đó có thể đến An Đông bộ lạc tìm. Tuy nói bởi vì mảnh đất tổ tiên Hàm Sơn bế quan bị sụp nhưng nếu họ muốn đến thì sẽ không khó. Nếu mình Khai Trần lựa chọn vũ khí bổn mệnh, không biết đan dược Đoạt Linh Dược có thể được không! Việc này không thể sốt ruột…không thể sốt ruột…" Mắt Tô Minh chợt lóe, mặt nổi gân xanh, ức chế xúc động Khai Trần, cứng rắn hạ xuống tay phải.

Khoảnh khắc tay phải hắn hạ xuống, thân thể bỗng kịch liệt chấn động, có tiếng *bùm bùm* vang lên, tựa như núi lửa muốn bùng phát lại bị chặn, nhưng dù vậy thì trong đó tích lũy sức bật sẽ càng mạnh hơn.

Tiếng nổ vang vọng, Tô Minh có cảm giác cả người tê liệt. Trái với xúc động Khai Trần, lúc Khai Trần thì cưỡng ép nghịch chuyển để lấy càng nhiều sợi máu, nhưng cách này hiển nhiên không được phép.

Thân thể vang tiếng nổ, mặt mũi Tô Minh chảy máu nhưng đôi mắt thì sáng ngời.

"Khi nào Khai Trần là ý của ta, không phải ý trời, càng không là vận mệnh!" Tô Minh thì thào, lời vừa thốt ra, sợi máu trong người bỗng chốc tăng lên, từ chín trăm sáu mươi ba tăng lên mười sợi, đạt đến chín trăm bảy mươi ba sợi!

Vẫn đang tiếp tục, chín trăm bảy mươi bốn, chín trăm bảy mươi lăm, chín trăm bảy mươi sáu…

Theo sợi máu tăng lên, cảm giác tê dại càng thêm mãnh liệt. Nhưng Tô Minh có thể cảm nhận được mỗi khi sợi máu tăng thêm một thì sau này mình Khai Trần sẽ càng mạnh hơn một phần.

Khi sợi máu tăng đến chín trăm bảy mươi chín sợi, chỉ kém một sợi là có thể trở thành hoàn mỹ Ngưng Huyết cảnh, cảm giác xúc động Khai Trần tựa như nước lũ ập đến đánh vào ý thức Tô Minh, khiến tay phải của hắn lại bất giác nâng lên.

Bây giờ bên ngoài hiện tượng lạ càng rầm rộ, mây cuồn cuộn tám hướng, ánh sáng vàng chói mắt như sắp hình thành một thần tượng!

Vùng đất bí ẩn dưới vực sâu, gần trăm người xếp bằng kháng cự đã có hơn phân nửa khóe miệng tràn máu, biểu tình tuyệt vọng.

Trong hang động, Tô Minh nhìn tay phải mình nâng lên, sắc mặt lạnh lùng, chậm rãi mở miệng.

"Đây chính là Khai Trần ư, tựa như loại kêu gọi. Nhưng hôm nay ta sẽ không Khai Trần, đây là ý chí của ta!" Tô Minh ngẩng đầu lên, ánh mắt như xuyên thấu hang động nhìn đến bầu trời chậm rãi ngưng tụ thần tượng mơ hồ.

"Tỉ mỉ!" Tô Minh nhắm mắt lại, sợi máu tạm dừng ở chín trăm bảy mươi chín sợi, dùng cách tỉ mỉ từ nóng nảy biến ẩn giấu.

"Vận mệnh của ta để ta tự quyết định!"

"Ta ít có ham muốn, không phải không tham mà nếu ta tham thì phải tham một lần thật lớn!" Tô Minh lau máu nơi khóe miệng, cười nhạt.

Đọc truyện chữ Full