TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cầu Ma
Chương 173: Chuông ngân kinh người !

Dù sáng sớm nhưng mưa rất lớn, bầu trời mông lung, mây đen dày đặc che lấp ánh nắng rực rỡ. Khiến mặt đất tuy không tối đen nhưng có sắc xám.

Trong tầng thứ ba Hàm Sơn Thành người đi đường càng ít. Những cửa hàng trong cơn mưa bị giọt nước đánh trên mái nhà phát ra tiếng *bóc bóc*, thuận theo cái phễu hai bên trút xuống hòa cùng nước đọng dưới đất, không nhìn ra mới cũ.

Chủ cửa hàng hoặc là ngáp ngái ngủ, hoặc là khoanh chân tu hành. Chỉ có số ít người đứng bên trong nhìn mưa bên ngoài, không biết suy nghĩ cái gì.

Tô Minh đứng trong mưa hít thở không khí sáng sớm ẩm thấp, đi trên con đường tầng thứ ba Hàm Sơn Thành. Người ngoài không nhìn thấy khuôn mặt hắn, chỉ có thể trông thấy thân hình cô độc đi trong mưa của hắn, đi qua từng gian hàng, không khiến quá nhiều người chú ý. Ngẫu nhiên có mấy người nhìn màn mưa, chắc là xúc cảnh sinh tình khiến họ chú ý hắn đôi chút. Nhưng chỉ vẻn vẹn lướt qua rồi không ai chú ý nữa, càng không có người tưởng tượng ra thân hình cô đơn trong mưa đi tới đâu, sẽ đem đến cho Hàm Sơn Thành kinh biến gì trong buổi sáng này.

Tô Minh im lặng bước đi, thuận theo đường nhỏ đi tới lối vào tầng thứ hai trước đây. Chớp mắt nhìn lại chỗ này chỉ có một mình hắn, không trông thấy bóng dáng ai.

Lối vào tầng hai cũng là cửa lớn, người có thể đi vào vốn chỉ có khách mời Khai Trần. Nhưng bây giờ theo ba bộ lạc giải tán khách mời, chỗ này là để Khai Trần tiến vào.

Cả Hàm Sơn Thành, không tính tộc nhân ba bộ lạc, có thể đi lên tầng thứ hai chỉ có năm người.

Phía bên phải lối vào có một cái chuông lớn mấy mét. Chuông cổ màu tím đỏ, bên trên lấm tấm toát ra cảm giác năm tháng xa xưa, dường như nó bị đặt ở đây đã rất lâu, rất lâu.

Bề mặt chuông cổ khắc ba mãnh thú hình dạng kỳ quái. Một là con đầu rồng mình ếch, một là con rùa đen cõng núi, cuối cùng một bởi vì năm tháng trôi qua khiến đồ án chuông cổ biến mơ hồ nhìn không rõ. Nhưng rõ ràng con thú này là đầu lĩnh, vì nhìn từ độ cao, con đầu rồng mình ếch và rùa đen cõng núi đều ở phía dưới như chờ lệnh.

Trong cơn mưa, chuông cổ đầy nước, giọt nước rơi xuống bề mặt reo tí tách thuận theo mép nhỏ giọt.

Tô Minh đứng ở cánh cửa tiến vào tầng thứ hai, nhìn chuông cổ to lớn trước mặt. Đôi mắt dưới cái mũ chậm rãi sáng ngời. Lúc trước hắn đi không nhanh không chậm, bước chân không mau nhưng mỗi đạp xuống sẽ rất vững chắc, như tập trung hết sức lực từ dưới núi, từ tầng thứ tư Hàm Sơn Thành, từng bước một đi tựa như súc thế, như rèn bảo kiếm.

Bây giờ đã vào thế dây cung kéo căng, kiếm đã giương lên, chỉ chờ tên bay lên trời, chỉ chờ kiếm lóe ánh sáng lạnh!

"Cách khiêu chiến Hàm Sơn Xích trừ giống Hòa Phong tìm tộc nhân bộ lạc như Hàn Phỉ Tử, tiến vào đỉnh Hàm Sơn ra còn có một cách. Cách này dành cho tất cả Man tộc đến Hàm Sơn Thành…chính là gióng chuông! Lấy tiếng chuông truyền khắp tám hướng, tuyên bố khiêu chiến Hàm Sơn Xích."

Tô Minh nhìn cái chuông, đôi mắt càng thêm sáng ngời. Trước đó hắn đã hỏi Hòa Phong những việc liên quan đến Hàm Sơn Xích, biết chuông cổ này không phải tu vi bình thường có thể gióng.

Đây là vì phòng ngừa người không đủ tu vi khiêu chiến Hàm Sơn Xích chịu chết, lãng phí thời gian của nhau, cũng khinh nhờn sự uy nghiêm Hàm Sơn Xích.

"Chín tiếng chuông thì đủ tư cách khiêu chiến Hàm Sơn Xích. Nếu mình đã muốn rung động một phen, thế thì để chuẩn bị đi vào Thiên Hàn tông, nói không chừng phải làm rầm rộ một lần!" Tô Minh thì thào.

Hắn ở trong mưa, thân hình bình tĩnh bỗng biến đổi. Khí thế kinh khủng từ người hắn bùng phát, tựa như thanh kiếm đã ra khỏi nửa cái vỏ!

Theo khí thế bùng lên, thật tình cờ bầu trời nổ từng tiếng sấm, một tia chớp giấu dưới mây xẹt qua.

Dưới tiếng sấm, Tô Minh nâng lên tay phải. Hắn nhìn cái chuông khổng lồ trước mặt, hít sâu, tay phải mạnh vỗ vào cái chuông.

*Đinh*

Tiếng chuông ngân vang có chút trầm ẩn chứa tang thương, như từ năm tháng vô tận vọng lại. Sự dao động mắt thịt khó thấy từ cái chuông lan tràn, theo thanh âm vang hướng tám phương.

Gợn sóng vô hình nhưng va chạm quần áo Tô Minh, khiến cơ thể hắn như bị lực lượng mạnh mẽ trùng kích, như sắp bị bắn ra khỏi chỗ có cái chuông. Bạn đang đọc truyện được copy tại

Giây phút tiếng chuông vang vọng truyền khắp Hàm Sơn Thành, đến núi ba bộ lạc, buổi sáng trong màn mưa yên tĩnh, kinh động vô số người đang khoanh chân tĩnh tọa.

"Chuông Hàm Sơn vang!!!"

"Có người muốn vượt Hàm Sơn Xích! Ta đã nói mà, càng tới ngày người Thiên Hàn tông đến thì Hàm Sơn Thành càng náo nhiệt!"

"Hừ, chỉ là một tiếng ngân mà thôi, chuông vang chín lần mới có tư cách. Phải được ba bộ lạc thừa nhận, mới được trực tiếp lên đỉnh núi khiêu chiến."

"Không cần quá để ý, mấy tháng nay chuông vang vài lần, nhưng không ai có thể gióng hơn sáu lần. Hơn nữa ngày sau sẽ còn có tiếng chuông nữa, dù sao tiến vào Thiên Hàn tông đủ khiến người bỏ hết tất cả."

Trong Hàm Sơn Thành xôn xao, có không ít người đi ra ở trong mưa nhìn cái chuông tại tầng thứ ba Hàm Sơn. Nhưng có lẽ vì mưa quá lớn, vậy nên đám người thường thì chỉ liếc một cái lại vội vàng trở vào nhà.

Trong tầng thứ hai Hàm Sơn Thành cư ngụ mấy cường giả Khai Trần, bao gồm cả Nam Thiên và Kha Cửu Tư. Nghe tiếng chuông nhưng không có ai ra ngoài xem. Nam Thiên mỉm cười, không thèm để ý. Kha Cửu Tư không thèm liếc một cái, chìm đắm trong thế giới riêng, bỏ qua tiếng chuông. Huyền Luân và hai cường giả Khai Trần khác cũng thế. Đừng nói là một tiếng chuông, dù là sáu, bảy tiếng cũng không khiến họ quá chú ý.

Còn về ba ngọn núi ba bộ lạc quanh Hàm Sơn Thành thì hoàn toàn yên tĩnh trong mưa, dường như không vì tiếng chuông mà có hành động gì. Kỳ thật đúng là thế, đa số tộc nhân ba bộ lạc nghe xong thì bỏ qua.

Thủ lĩnh ba bộ lạc, bao gồm cả Nhan Loan, thậm chí là Phương Thân cũng đều chỉ từ tĩnh tọa mở mắt ra rồi lại khép kín, tu luyện.

Chỉ có Hàn Phỉ Tử đứng ở ngưỡng cửa, nhìn bên ngoài mưa liên tiếp trời đất, ánh mắt lấp lóe nhìn Hàm Sơn Thành mông lung.

Trừ cô ra, kỳ thật còn có một cô gái cũng lặng lẽ nhìn Hàm Sơn trong mưa, cô chính là Hàn Thương Tử.

Tiếng chuông ngân lần thứ nhất chỉ như một hòn đá nhỏ rơi vào trong nước, dấy lên tầng gợn sóng rồi nhanh chóng tĩnh lặng. Thậm chí nếu qua nửa ngày, sợ là ít có người để ý trước đó nghe được tiếng chuông.

Tô Minh vẻ mặt bình tĩnh. Chuông cổ truyền đến chấn động hình thành sóng gợn dung nhập vào người chớp mắt biến mất, không hề ảnh hưởng hắn chút nào. Tiếng chuông còn có dư âm vang vọng, nhưng xung quanh trừ dư âm và tiếng mưa rơi, không còn tiếng động khác. Chẳng những không có người dầm mưa chạy tới liếc một cái là ai đang gióng chuông, ngay cả chủ mấy cửa hàng tầng thứ ba không xa cũng không ai đi ra.

Tất cả vẫn yên tĩnh.

Tay phải Tô Minh nâng lên khỏi bề mặt chuông cổ, lòng không dao động lại đặt tay xuống.

*Đinh*

Tiếng chuông thứ hai ngân vang, nhưng khi nó dao động trở lại thì đôi mắt Tô Minh như kiếm sắc bén rút khỏi vỏ, ánh sáng rực rỡ. Tay phải liên tục ấn mạnh vào chuông cổ khổng lồ.

*Đinh--đinh--đinh--đinh---*

Liên tục bốn tiếng chuông thêm vào hai tiếng trước, tổng cộng là sáu tiếng. Thanh âm mang theo tang thương, năm tháng xa xưa như hợp thành từng tiếng chấn động tinh thần, thậm chí thay thế tiếng sấm trên trời, trở thành thanh âm duy nhất vòng quanh Hàm Sơn Thành, tràn ngập ba ngọn núi ba bộ lạc.

Hàm Sơn Thành chấn động!!!

Những người vốn đã quay vào nhà khi nghe thấy tiếng chuông dung hợp cùng một chỗ thì liền biến sắc mặt. Thậm chí chủ mấy cửa hàng tầng ba chấn động tinh thần, có người đi ra mắt sáng ngời nhìn hướng lối vào tầng thứ hai, chỗ có chuông cổ.

Dù là đám người Nam Thiên tại tầng hai cũng là biểu tình trầm trọng. Từng tiếng ngân và một lần gióng nhiều lần dung hợp một chỗ là hoàn toàn khác hẳn, chịu đựng lực phản chấn rất lớn!

Ba ngọn núi cũng bởi vì tiếng chuông vang vọng mà xôn xao.

Nhưng vào lúc này, tiếng chuông thứ bảy lại vang lên, khoảnh khắc xuất hiện, tiếng chuông thứ tám, thứ chín như bão tố lấy khí thế nước lũ ngập trời từ trên chuông cổ Hàm Sơn Thành kinh thiên động địa vang vọng.

Chấn động này khiến người cả Hàm Sơn Thành ngây ra lát sau mới kịp phản ứng, từng tiếng xôn xao tựa thú dữ đột nhiên bị đánh thức.

"Chín tiếng chuông, đây…đây thật là chín tiếng sao, quá đột nhiên!"

"Đây không chỉ là chín tiếng chuông ngân, còn gần như là chín lần hòa cùng một chỗ. Người này…người này tuyệt không bình thường. Người này khiêu chiến Hàm Sơn Xích, nhất định phải đi xem!"

"Là ai, người này sẽ là ai, chẳng lẽ là một trong năm cường giả Khai Trần?"

Rất nhiều người trong Hàm Sơn lập tức lao ra khỏi nhà, ở trong mưa nhìn hướng tầng ba. Thậm chí có người chạy nhanh đi, muốn nhìn xem người gióng chín lần sẽ là ai!

Cùng lúc đó, đám Nam Thiên ở tầng thứ hai đứng bật dậy, nhoáng lên một cái rời khỏi nhà mình, nhìn chằm chằm cửa tầng thứ ba. Đằng sau cánh cửa chính là chuông khổng lồ, chính là người gióng chuông đang đứng.

Núi Nhan Trì, Nhan Loan đứng lên, biểu tình bình tĩnh đi ra chỗ ở nhìn Hàm Sơn Thành trong mưa. Lấy tu vi như bà có thể thấy từng tầng gợn sóng từ trong Hàm Sơn Thành lan ra, thúc đẩy giọt nước khiến bây giờ Hàm Sơn…không có mưa!

"Rốt cuộc xuất hiện một người xứng đáng khiêu chiến Hàm Sơn Xích. Truyền xuống dưới, kêu người cho người khiêu chiến Hàm Sơn Xích đi đường thông đến đỉnh núi Hàm Sơn." Ngữ điệu của bà bình tĩnh không xúc động, tựa như có người gióng chín tiếng chuông cũng sẽ không khiến bà kinh ngạc.

Nhưng vừa nói tới đây, không đợi bà dứt lời thì từ Hàm Sơn Thành truyền đến thanh âm khiến sắc mặt của bà lần đầu tiên thay đổi!

*Đinh…đinh…đinh*

Mười một, mười hai tiếng chuông ngân vang vọng!

Cùng lúc đó, trên bầu trời Hàm Sơn Thành, mây đen dày đặc tiếng sấm ầm ầm, có một tiếng dã thú gầm vang lên. Theo tiếng gầm, xuất hiện trong mắt mọi người là thân hình hư ảo của con thú đầu rồng mình ếch!

"Người này tu vi gì thế này, còn gióng tiếng thứ mười hai dẫn động ảnh thú núi Hàm Sơn!" Nhan Loan hơi thở rối loạn, mắt sáng ngời.

Đọc truyện chữ Full